Ai Ngờ Lại Đỗ Trạng Nguyên Bảng Vàng

Chương 9



"Mong cả đời không bao giờ gặp lại."

_

Một trận gió thổi qua, bồ câu trắng bay xa khỏi đình viện, hướng về phía bắc.

Hạ Ân không trả lời, nhưng lại nhìn về ánh chiều tà ở phương xa.

Liên Hoa: "Thả bồ câu trắng bay là có ý gì?"

Hạ Ân chậm rãi nói: "Điện hạ đồng ý với điều kiện ngươi đặt ra rồi rồi."

Liên Hoa hít sâu một hơi, mặt hướng về phía bắc, quỳ xuống con đường lát đá đó mà tạ ơn.

Chuyến này đến đây đã khiến y được tiếp xúc với quá nhiều việc chưa từng tưởng tượng ra.

Y biết con em quý tộc đọc sách tập viết từ nhỏ, vừa đến tuổi đã được đưa vào Quốc tử học, Thái học hoặc là các thư viện lớn, được bái danh sư, cùng nhau đọc sách, cười đùa, lại có học giả uyên thâm lui tới thường xuyên, vốn dĩ đã có khả năng thi đỗ công danh dễ hơn người bình thường.

Nhưng cái mà y không thể hiểu nổi chính là, đáng con cháu ăn chơi trác táng này chiếm hết tài nguyên giáo dục tốt nhất, nhưng lại không biết cố gắng, vẫn phải dùng thủ đoạn không công bằng đi chiếm lấy vị trí của con em nhà nghèo.

Chế độ khoa cử trên danh nghĩa là công bằng tối thượng, thật ra đã sớm trở thành công cụ đấu tranh của các đảng phái.

Tuyên vương Lý Duệ, học phải Lăng Bình, học phái Thái Dương, các thế lực ấy đều chỉ như đám kền kền bay trên không trung chực chờ được xẻo thịt.

Y đã mơ hồ cảm thấy chuyện Liên gia diệt môn có liên quan đến sự hình thành của việc này rồi, chỉ là thời cơ chưa tới, y không thể hỏi không thể giận không thể khóc cũng không thể cười, chỉ có thể âm thầm ẩn mình chờ đợi ánh sáng đầu tiên ló rạng từ phía đông.

"Ngươi biết bồ câu trắng bay về đâu không?"

Hạ Ân đỡ Liên Hoa dậy, hỏi một cách thâm sâu.

Liên Hoa nói: "Xin Ân Lang dạy ta."

"Đó là Cảnh Linh tháp của Đông Cung." Hạ Ân nói, "Tuyên vương là người được Thánh Thượng coi trọng nhất trong ba vị thân vương, sau này nhất định sẽ là Hoàng Thái tử, ngươi cậy nhờ đúng lúc lắm, chỉ cần làm việc cho tốt thì sẽ không thiếu phần thưởng đâu."

Hoàng hôn phủ lên toà tháp vuông bảy tầng.

Liên Hoa ngẩng đầu, nhìn xa về phía bóng hình mái cong, trong mắt tràn ngập màu sắc.

*

Năm Cảnh Nguyên thứ ba mươi, chủ nhân của Cảnh Linh Đông Cung không phải Tuyên vương Lý Duệ cũng không phải đích thứ tử Ninh vương Lý Tương, mà là kẻ thanh lãnh quái gở trong mắt người đời, Tấn vương Lý Khế.

Ba năm trước Lý Khế về triều, tham gia vào Viện Xu Mật quản lý việc quân sự quốc gia, không kết giao với bất cứ đảng phái nào trong triều, chỉ toàn tâm toàn ý làm một việc, chính là tân quân chế noi theo thánh nhân mà y viết trong tấu chương —— "Binh phù xuất phát từ Viện Xu Mật nhưng không được thống lĩnh người ở đây, binh lính lệ thuốc ba nha nhưng không được chuyên chế."

Thế chế này lập ra sẽ tách biệt quyền phát binh và quyền nắm binh, tiêu trừ cục diện phiên trấn tách rời, cũng giải thoát việc quân sự quốc gia nhập nhằng không thống nhất của Trung thư môn.

Dưới sự làm việc khiếm tốn của Lý Khế, thế cực trong triều thay đổi bất ngờ, Lý Duệ bộc lộ tài hoa để kéo bè kéo cánh với triều thần rồi mất đi thánh tâm, đích thứ tử Ninh vương Lý Tương vì can thiệp vào tài chính của ba ti mà bị tước bỏ tước vị thân chủ, Lý Khế trước giờ không xuất đầu lộ diện lại dựa vào một đạo tấu chương cách tân khoa cử mà lọt vào mắt Thánh thượng, được sắc lập làm Đông Cung.

Cho đến đó, chế độ khoa cử mới nhận được sự chú ý xưa nay chưa từng có.

Vụ án gian lận trong kì thi Đình lấy việc Đại Lý Tự phán xét cho khảo sinh đi lưu đày, tiên thủ bị xăm chữ mà kết thúc. Nhưng điều các thế lực đều biết rõ mà không nói, ấy là theo việc Liên Ngọc được triệu vào Đông Cung, phong ba thật sự sẽ bắt đầu từ đây.

"Điện hạ, Liên Ngọc đến rồi, bây giờ đang đợi ở sảnh đông." Tiêu Sầm đứng trước hành lang, "Thần muốn để y đi gặp người tài ở Cảnh Linh viên trước, rồi điện hạ hẵng triệu y vào cũng không muộn."

Lý Khế vừa tan triều hội, mặc bộ chu minh y đi qua rừng hoa lê trắng rất bắt mắt.

Hướng ánh mắt hắn vẫn luôn rất rõ ràng, đi trên đường như kéo theo gió.



"Ba ngày nay Liên Ngọc chỉ gặp Châu Tử Hiếu, thần..." Tiêu Sầm đi theo sau, lời nói cũng không dồn dập, "Có thể nói là chẳng tra được gì cả, cũng có thể nói là tra ra tin tức quan trọng nhất."

Lý Khế đáp một tiếng, vạt áo quét qua ngạch cửa.

Tiêu Sầm là cháu đích tôn của Trụ quốc Tiêu Thạch, từ khi còn nhỏ đã thông minh, được Thánh nhân khen ngợi, một năm trước được điều đến Đông Cung phò tá Lý Khế, thân phận địa vị chẳng nói cũng biết. Nhưng Lý Khê không nuôi người rảnh rỗi, bất kể là hậu nhân của danh môn như Tiêu Sầm hay là bộ hạ cũ như Quý Xuân, đều phải trải qua sự dùi mài như tra tấn của y mới được dùng.

"Tử Uẩn, ngươi nói đi."

Lý Khế đi vào noãn các thư phòng.

Thị nữ bưng chậu bạc vào hầu hạ hắn rửa mặt rửa tay.

Đôi tay Lý Khế mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, xoay loạn trong làn nước, thanh thoát hoạt bát.

Tiêu Sầm nhìn rồi nói: "Sổ sách trong nhà Châu Tử Hiếu đã được làm mới rồi, số tiền mấy trăm vạn hoá ra đều đổ hết cho các cửa tiệm đồ cổ tranh chữ, có thể dùng thủ đoạn như thế để san bằng số tiền này, trong kinh thành thần chỉ có thể nghĩ đến một người."

Lý Khế đáp: "Độ chi sứ Dương Hoài, cái ngôi Trạng Nguyên của gã mà là do Liên Ngọc thi hộ thì đúng là phải bị uy hiếp rồi."

Tiêu Sầm gật đầu: "Manh mối thứ nhất đã đứt đoạn, ngay sau đó, tai mắt thần xếp vào cũng bị bọn họ khống chế, ngoại trừ tin tức về thân phận của ba vị khảo sinh trong kì thi Đình lúc trước đã đưa cho chúng ta thì không thể thu được tình báo mới nữa."

Khi manh mối thứ hai bị gián đoạn, Ngự sự đài lại nhận được mấy bản tài liệu buộc tội, chỉ ra mấy tên con cháu nhà quan gian lận trong kì xuân vi năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi bảy, đến khi Đại Lý Tự lập án sơ thẩm, toàn bộ tài liệu đều có tác dụng.

"Điều mà chúng ta muốn tra, bọn họ đều đề phòng kín kẽ," Tiêu Sầm nói, "Điều chúng ta không tra, bọn họ cũng tự đưa đến cửa, tất cả những kẻ bị buộc tội đó đều là người từng phản đối khi điện hạ được lập làm trữ quân."

Lý Khế lau khô lòng bàn tay, đặt trước lò than hơ ấm: "Thế nghĩa việc bị phát hiện gian lận trong kì thi Đình không phải là sai lầm mà là do y cố ý, một mặt y mượn đao của Đông Cung để thanh trừ kẻ đối nghịch, một mặt khác thì là, y có chuyện muốn nói."

Tiêu Sầm nói: "Mười năm, chu toàn giữa các đảng phái, từ một tên tiên thủ chẳng là gì biến thành Liên Ngọc công tử thao túng khoa khiến cho bách quan vừa hận vừa sợ, trong lòng y nhất định có rất nhiều bí mật."

Thị nữ bưng trà ra.

Lý Khế yên tĩnh một lát, nói: "Người đời chỉ nhìn ra Đông Cung dùng mọi thủ đoạn để điều tra y, lại chẳng biết thật ra y cũng đang đánh cược tất cả để thăm dò Đông Cung."

Tiêu Sầm nói: "Điện hạ, đã biết việc này thì không thể để y nắm đằng chuôi được, thần xin mạo muội tỏ ý, nên lấy trách nhiệm trong kì thi Đình ra để luận tội, tước đi quyền lựa chọn khảo quan ra đề và chấm bài của bộ Lễ, ban bố lệnh thành lập Văn Hưng các, phá vỡ quy củ vốn có của bọn họ."

Lý Khế nói: "Ngươi nói đúng, cải cách không chỉ là đổi một đám người khác rồi làm việc tương tự, nếu mục đích của Liên Ngọc là muốn trao đổi, thì cô thà không lấy đầu danh trạng này."

Tiêu Sầm nói: "Xin điện hạ giao việc này cho thần, thần..."

Lý Khế nói: "Nhưng việc này không dễ dàng, Thượng thư bộ Lễ tính cách yếu đuối, các đảng phái đúng là trông lão dễ xoay chuyển nên mới lấy lão làm ô chê, đâm thủng mặt ô thì dễ mà dỡ cột thì ắt sẽ bị ngăn cản."

Tiêu Sầm nói: "Điện hạ, thần đã đợi cơ hội này lâu lắm rồi."

Lý Khế ngồi xuống, cầm lấy ấm trà rót lên hai quả vải bằng ngọc thạch: "Thế thì cô ủng hộ ngươi, vài ngày nữa sẽ dâng tấu xin thành lập Văn Hưng các, nhưng có điều này, khảo công của bộ Lại sắp bắt đầu rồi, việc có liên quan đến tiền đồ của ngươi, chớ có phạm sai lầm."

Quả vải ngọc thành trong nước trà loé ra màu sắc trong suốt.

Tiêu Sầm ngước mắt, thu lại thái độ tranh luận, kính cẩn nói: "Thần xin đi đón Liên Ngọc."

*

—— "Tội nhân Liên Ngọc, phụng lệnh Hoàng thái tử, vào Đông Cung hầu hạ."

Cửa lớn ngũ gian tam khải của Đông Cung mở ra, ngói lưu ly xanh, nóc nhà có tiên nhân tẩu thú, xà nhà vẽ màu, là cánh cổng có quy cách cao nhất mà Liên Hoa từng thấy trong đời.

Liên Hoa mặc một bộ đồ trắng đứng trước cửa, dáng ngựa tựa như phù dung trong nước.

Khách khứa lui tới phủ đều đeo vàng đeo bạc trên người, nhìn thấy Liên Hoa, không chỉ chê bai mà ngược lại thấy mình phù phiếm quá.

—— "Không nhìn lầm chứ, đó chính là cái vị Liên Ngọc từng thi đỗ Trạng Nguyên hai bảng trong lời đồn hả."



—— "Không chỉ không trị tội mà còn trèo được lên Đông Cung, đúng là lợi hại."

—— "Y đã đổi bao nhiêu môn đình rồi, chẳng biết chuẩn bị làm việc cho ai nữa."

—— "Không thì sao lại có câu nói đó chứ, Liên Ngọc, Liên Ngọc, mong cả đời không bao giờ gặp lại nữa."

Ngay lúc đó, lại có người đi ra từ cửa bên trái.

Liên Hoa đánh giá thoáng qua, giao lĩnh dài, tay áo bó, đôi chân đi ủng đen vừa rộng vừa to.

—— "Liên Ngọc công tử, lão bộc là quản sự trong phủ, ngài gọi lão là Tường Thuỵ nhé."

Liên Hoa lấy một ít bạc vụn từ trong tay áo ra, khẽ đặt lên tay đối phương: "Đã nghe tiếng Tường quản sự từ lâu rồi, người từng theo điện hạ vào sinh ra tử giết hết thù địch, cũng có tài nghệ thư pháp rất giỏi, sau này xin chỉ giáo nhiều hơn."

Tường Thuỵ xoè tay ra, bình thản cười: "Lão bộc mặc áo tay bó thế này không để đồ thưởng được, chỉ làm theo lệ đến để kiểm tra phù thôi."

Liên Hoa vội lấy ngọc phù vân mây ra, đưa cho lão.

Tường Thuỵ nhận lấy ngọc phù, kiểm tra xong rồi sâu xa nói: "Công tử à, khối ngọc phù của ngài không bình thường đâu."

Liên Hoa nói: "Chẳng phải môn khách của Đông Cung thì đều có sao?"

"Không, không, khối ngọc phù này chỉ có một cái trên thế gian thôi, tính ra cũng tương đương với tuổi của công tử đấy." Tường Thuỵ nhìn Liên Hoa, ánh mắt cứ như đã đi qua mấy đời, "Năm Cảnh Nguyên đầu tiên, thầy dạy chữ của điện hạ đến núi Nhạn Lưu tìm được khối phác ngọc này, mời Tịnh Thuỷ sư phụ trên chùa Đại Tướng Quốc mài thành hình, rồi mới hiến phù cho tiểu điện hạ, ngụ ý là tĩnh lặng mà đi xa đấy."

Liên Hoa nghe vậy, vuốt ve hoa văn tường vân bên trên: "Xin hỏi người thầy dạy chữ của điện hạ khi đó tên họ là gì?"

Tường Thuỵ lắc đầu, thở dài một hơi: "Chuyện đó không thể nhắc đến được, người thầy kia chỉ dạy điện hạ hai ba năm, nhưng có ảnh hưởng sâu đậm đối với điện hạ, đến giờ điện hạ cũng vẫn còn nhớ rất nhiều lời mà người đó nói."

Liên Hoa cùng Tường Thuỵ đi vào Đông Cung, vẫn còn đang nghĩ về chuyện ngọc phù, chợt thấy đám văn sĩ trong sảnh đồng loạt đứng dậy đón chào.

Bầu không khí nhất thời trở nên sôi động.

Bởi vì đám người áo mũ cầu kì này mà đến cả san hô bày trong sảnh đông cũng đều ảm đạm hẳn.

Người dẫn đầu đám khách của Thái tử, Phan Húc, thân mặc áo hạc, lưng đeo mặc ngọc: "Liên Ngọc công tử, tại hạ là Phan Đông Dương người Thôi Châu, nghe nói hôm nay công tử vào phủ, cố ý đến gặp gỡ."

—— "Vị này là Hoàng Khải Hạc tiên sinh ở Dĩnh Châu, tiến sĩ năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi mốt."

—— "Vị này, là Hàn Song Hoành, môn hạ Vu Châu, tiến sĩ năm Cảnh Nguyên thứ hai mươi tư."

Liên Hoa vừa thấy phía sau còn có mấy người áo mũ chỉnh tế, liền thẳng người dậy, đơn giản khom lưng xuống.

—— "Nghe danh chư quân đã lâu, vãn sinh là Liên Ngọc."

Mọi người vào chỗ ngồi, hàn huyên như thường.

Liên Hoa nghe trong tiếng xì xào trong bàn tiệc, yên tĩnh lấy quạt đàn hương ra, rũ mi lau cán quạt.

Dưới bầu không khí này là sóng ngầm lưu động.

Lúc Phan Húc giới thiệu tên họ, ai ai cũng nhấn mạnh vào tiến sĩ xuất thân, nhìn như vô tình, thật ra là cố ý chỉ ra rằng chỉ có một kẻ là thương nhân không có công danh, chính là Liên Hoa.

Liên Hoa hiểu rõ, Đông Cung có tinh anh hội tụ, về sau nếu y muốn dừng chân ở đây, thì ắt phải thắng được trận khẩu chiến này trước.

_

Editor: Tác giả có vẻ khá thích dùng các câu miêu tả dài nên tui edit lại cũng hơi khó, có chỗ nào trúc trắc quá mọi người kêu tui coi lại nha
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.