Liên Hoa xua tay, không để tâm đến thoáng chốc phong tình ấy, nói: "Không phải căng thẳng, ta chẳng có hứng thú gì với huynh đâu, ta muốn cưới ca nữ Uyển Dung của Phong lâu cơ."
Châu Tử Hiếu tỉnh táo lại: "Cái, cái gì?"
Liên Hoa cúi đầu, tay xé từng phần giấy đỏ dán trên vò rượu ra, nói: "Trượng phu An Trang của nàng ấy còn sống hay đã chết thì không ai biết, nếu ta cưới nàng, ta sẽ có một thân phận giả, còn có thể mở mấy tiệm hương liệu để buôn bán."
Châu Tử Hiếu nói: "Ngươi muốn buôn bán cái gì?"
Liên Hoa ngừng lại, nói: "Buôn bán hương liệu chứ gì."
Châu Tử Hiếu lạnh mặt nói: "Muốn dùng sổ sách của tiệm hương liệu để tiếp tục làm cái việc đoán đề thi hộ kia ấy à?"
Liêu Hoa hơi mỉm cười: "Người hiểu được ta, xem ra vẫn là..."
Châu Tử Hiếu nhắm mắt, thở dài một hơi, gọi người hầu đến đỡ Liên Hoa từ núi giả vào trong phòng ngủ, dội nước sạch sẽ từ trên xuống dưới, sau đó mới ngồi xuống mép giường, dém chăn cho y.
Liên Hoa nói: "Tử Hiếu huynh, ta không say."
Châu Tử Hiếu khuyên nhủ: "A Dịch, từ giờ trở đi, chúng ta có thể sống những ngày tháng yên ổn được không?"
Liên Hoa nghe, hốc mắt lại dần dần đỏ lên: "Ta là, A Dịch?"
Châu Tử Hiếu nói: "Ngươi không phải Lãnh Dịch thì là ai?"
Liên Hoa nói: "Ta không phải Lãnh Dịch, cũng không phải Liên Ngọc, ta là..." Nói rồi, cong cong ngón tay.
Châu Tử Hiếu hơi nhíu mày, ghé sai tai lại.
Liên Hoa nói: "Ha, ta là An Trang, ha ha ha ha ha."
Cung đã giương lên thì mũi tên không thể quay đầu.
Liên Hoa biết thật ra Châu Tử Hiếu cũng biết.
Bọn họ đã bị cuốn vào quá sâu, ngoại trừ tiếp tục thì không còn sự lựa chọn nào khác.
Mùng bảy tháng bảy, Phong lâu vẫn hát ca náo nhiệt như lúc ban đầu.
Sau nửa đêm, một chiếc kiệu hoa được khiêng ra từ cửa sau.
Lần này Uyển Dung còn chẳng tính là gả lần hai, chỉ mặc một tấm hồng sa qua loa, cài một cây trâm lên tóc, thế là đã rời khỏi nơi phong nguyệt trong ánh mắt hâm mộ và đố kỵ của các cô nương khác.
—— "Một người thanh nhã như Liên Ngọc công tử, sao lại coi trọng nàng ta nhỉ?'
—— "Nàng ta cũng dám bán đấy, nếu có ngày ông chủ An quay về nhìn thấy thì đúng là thú vị."
Uyển Dung nghe lời bàn tán cay nghiệt, lúc bước lên kiệu hoa thì hụt bước, rơi mất một chiếc giày thêu hoa.
"Khụ, Khuê lang." Uyển Dung vội gọi, "Nhặt lên giúp ta với."
Kiệu phu đó là Nghiêm Khuê.
Nghiêm Khuê quay đầu lại, nhặt chiếc giày thêu từ dưới đất lên, vén mành trướng nắm lấy mắt cá chân Uyển Dung.
Uyển Dung đá một cái, cười nói: "Chết tiệt, đừng có xoa."
Nghiêm Khuê khẽ nói: "Công tử có biết nàng đã mang cốt nhục của ta rồi không?"
Uyển Dung nói: "Biết, đã nói rõ từ trước rồi, y chỉ cần thân phận và danh nghĩa cửa tiệm của quan nhân, về sau ăn ở tách riêng, mỗi tháng cũng sẽ cho mẹ con ta một phần tiền, giúp đỡ lo liệu việc buôn bán là được rồi."
Nghiêm Khuê xỏ đôi giày thêu vào chân Uyển Dung, thu tay lại, không nói gì nữa.
—— "Khởi kiệu!"
*
Liên Hoa làm một ngôi nhà mới bên bờ sông Quảng Tế, đêm động phòng hoa chúc lại chẳng về nhà.
Y mặc hỉ y đỏ thẫm đi vào thuyền hoa dưới cầu Thượng Sĩ.
"Ôi cha, công tử đây là..." Chúc Viễn chắp tay chào đón.
Liên Hoa cười nói: "Chúc đại nhân, kim bảng đề danh, động phòng hoa chúc, xem như ta đã trải nghiệm hết rồi."
"Chúc mừng, chúc mừng." Chúc Viên đầu tiên là chúc mừng, xong mới kéo Liên Hoa đến mép thuyền, dặn dò, "Người đang ngồi đây hôm nay đều là người có tiếng nói ở Quốc tử giám, bảo ngươi đến thì ngươi phải tuân theo quy củ đấy."
Liên Hoa mở quạt xếp, nói: "Hầy, ta nhớ hôm nay không phải đến để giữ quy củ, mà là định ra quy củ."
Lời này nói xong, trong truyền liền có giọng nói kiêu ngạo phát ra.
—— "Là ai ăn nói hàm hồ ở đó vậy?"
Ánh đèn chiếu lên mặt người.
Nhất thời toả sáng.
Góc nam, bắc, tây, đông của bàn vuông đều có những người mặc trường sam đội mũ, tuổi tác khoảng bốn năm mươi.
Liên Hoa thoải mái xuất hiện trong cuộc thịnh yến của bầy quạ ấy.
Chúc Viễn giới thiệu Liên Hoa với mấy bác sĩ Quốc tử giám, đến vị trưởng giả hơi béo ngồi ở phía đông, giọng thoáng ngừng lại.
Liên Hoa cười, thu quạt hành lễ: "Cao trai văn nhạn lại, thượng sĩ tắc vô ngu, vị này xem ra chính là 'đông gia' rồi, vãn sinh hữu lễ, sau này xin chỉ giáo."
Quốc tử Tế tửu Lục Ngu vuốt chòm râu thưa, trong mắt vẫn còn tức giận.
Bữa tiệc có thêm một chỗ ngồi.
Trên bàn có một con cá chép điêu khắc bằng gỗ mộc, có thể xoay tròn, dùng cho hành tửu lệnh.
Văn nhân nhã sĩ lấy đó làm vui.
Liên Hoa kéo áo, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh người từng muốn lấy mạng mình mà xoay con cá gỗ.
Diện mạo thật sự của khoa cử bản triều đã bày ra trước mắt.
Quốc tử giám, Thái học và các Đại thư viện giống như tán cây rậm rạp lộ ra bên ngoài, năm này qua năm khác hưởng thụ ánh nắng và mưa móc, dẫn dụ ong bướm đến vờn quanh, oanh yến đến xây tổ.
Nhưng mỗi một chiếc lá trên cái cây này đều không được tự do, bởi vì bộ rễ đã cắm xuống rất sâu bên dưới bùn đất, đã bị quyền lực cắn chặt.
Mỗi khảo sinh trong sự học tập khổ sở đều không thể tránh khỏi việc bị cuốn vào tranh chấp đảng phái, những học tử nằm ngoài đảng phái muốn dựa vào sự nỗ lực để nhập sĩ gần như không hề có cơ hội, chỉ khi đứng vào đảng phái, bái đối sư môn, mới có thể không bị sóng to gió lớn trước Long môn dội sạch.
Ba đảng phái lớn trong triều có trận địa riêng.
Lãnh tụ của phái Thái Dương là Tể tướng đương triều Bùi Kiếm, thế lực lớn nhất.
Lãnh tụ của phái Vu Châu là Trung thư môn hạ Tham tri chính sự Tăng Đào.
Phái Lăng Bình có giao hảo với đám Tuyên vương, Ninh vương và vương công quý tộc, đa số là chức quan nhàn tản, người nắm giữ thực quyền trong triều có khá ít, dù vậy cũng có một ví trí nhỏ.
Giữa các đảng phái tuy có mâu thuẫn với nhau những đối mặt với kẻ địch sẽ hợp nhất lại để bảo vệ cục diện đã định.
Lần này Liên Hoa xuất hiện, không khác gì cầm đao chém qua quy cụ vốn có.
Bản thân y có tài, dưới tay y có đoàn đội, sau lưng y có chỗ dựa.
Tất cả những nhân tố này chồng lên mới khiến y có tư cách nói vài lời ở đây.
"Lục đại nhân, ly rượu này kính ngài." Liên Hoa bưng ly lên, cười không dấu vết, "Vãn sinh không còn cầu mong gì khác, chỉ mong lần sau khi ngài quyết định danh sách nội bộ thì nhớ phải gọi ta, một là, người của ta không đến mức phải dâng nước vào miếu Long vương, hai là, bây giờ ta là một thương nhân buôn bán hương liệu, mong được giúp đỡ lưu chuyển tiền tài, tránh cho các ngài bị nắm thóp."
Lục Ngu vuốt râu, biểu cảm có đôi phần không vui, nhưng vì không làm gì được người sau lưng Liên Hoa và những tiên thủ đã được bồi dưỡng, nên chỉ có thể cầm chén rượu lên.
Miệng cá xoay đến giữa hai người.
"Tuy là không thể, nhưng lão phu vẫn muốn cậy mặt già mà nói một câu..." Lục Ngu nhìn Liên Hoa, ánh mắt lạnh lẽ tối tăm, "Gương mặt này của ngươi, cực kỳ giống một người năm đó."
Vẻ mặt Chúc Viễn khẽ biến đổi: "Lục đại nhân."
Liên Hoa nói: "Giống ai?"
Lục Ngu nói thẳng: "Lão Tế tửu Liên An, Liên Hoài Ân."
Ngọn đèn dầu ở đầu thuyền lay động.
Chúc Viễn và mấy vị Quốc tử Bác sĩ vội vàng đỡ giá nến.
Trong khoảnh khắc bóng đen lay động, Liên Hoa nắm được ánh mắt Lục Ngục, như cô hồn rơi xuống biển sâu tìm thấy kình lạc thời viễn cổ.