Năm đó, Trương Tuệ Mẫn vì ám ảnh cái chết của cha mình, hành động và suy nghĩ đều dại dột, kích động. Cô đập phá mọi đồ đạc trong nhà, đều là những kỷ vật liên quan đến cha, trong mắt cô đều nhuốm máu. Đứng trước di ảnh của ông, cô lại ôm đầu khóc đến ngất đi.
Đặc biệt, mỗi lần nhìn thấy Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn đều chỉ tay vào mặt anh hét lên rằng chính anh giết cha cô. Mỗi lần như vậy đều hung hăng lao đến cấu xé chàng thiếu niên tội nghiệp.
Điềm Y Hoàng không dám nghĩ tới viễn cảnh Trương Tuệ Mẫn nhớ lại, nhớ về người anh trai Trương Giác cô vô cùng căm ghét. Nếu thế, anh mãi mãi không còn cơ hội gặp cô nữa.
Những gì đã qua, hãy cứ để nó bị chôn vùi mãi mãi. Anh sẽ dùng danh phận Điềm Y Hoàng yêu thương, bảo vệ cô.
Trương Tuệ Mẫn nằm trong vòng tay anh, cô mơ hồ cảm thấy quen thuộc. Cảm giác hoài niệm lại hư vô
Màn đêm đã phủ xuống thật sâu nhưng hai người hai nỗi lòng, không ai ngủ được.
Ngày thi học kỳ như lời hẹn trước mà vội vã đến.
Trương Tuệ Mẫn hoàn thành xong bài thi vấn đáp. Trong quá trình trả lời câu hỏi bình tĩnh bao nhiêu thì lúc bước chân ra khỏi phòng run rẩy bây nhiêu, đến cầm tài liệu cũng rớt lên rớt xuống.
Mà giảng viên vấn đáp cùng cô ác liệt lại là Diệp Tùng mới ghê.
Trương Tuệ Mẫn cố trấn áp lắm mới không xông lên đập anh ta ra bã. Tất cả chỉ để bảo toàn điểm số học kỳ của cô, không bao gồm giữ thể diện cho anh ta.
Định bụng xuống căn tin hẹn Hạ Vy ra ăn cơm trưa, phía sau cô chợt vang lên tiếng bước chân vội vã.
"Trương Tuệ Mẫn!"
Cùng lúc, giọng nói của Diệp Tùng vang lên. Nghe thấy tiếng gọi của "quỷ dữ", Trương Tuệ Mẫn nhắm mắt hít sâu một hơi, kiềm chế luồng khói muốn bốc ra khỏi đỉnh đầu, nhẹ nhàng như không có chuyện gì xoay người:
"Thầy gọi tôi?"
Diệp Tùng sải bước đến trước mặt cô. Lúc đối diện với ánh mắt chứa dao của Trương Tuệ Mẫn, không khỏi chột dạ lảng sang chỗ khác:
"Chuyện hôm đó... Tôi..."
Trương Tuệ Mẫn xua tay:
"Thầy không cần phải nói gì đâu!" Cô khoanh tay đứng dựa vào tường, hất cằm với người đàn ông đối diện: "Nói nhiều làm gì? Chi bằng nằm ra đất để tôi đấm chết thầy, biết đâu tôi hả dạ mới tính chuyện bỏ qua cho thầy!"
Anh đúng là rất có lỗi với cô, nhưng cách cô nhóc hất cằm nói chuyện với giảng viên của mình như vậy vừa vặn xấc xược vô cùng. Cũng may lúc này sinh viên sau kỳ thi vấn đáp đều đã sớm đào tẩu, không có ai chứng kiến cảnh này.
Diệp Tùng cười nhạt:
"Em có thể không bao giờ tha thứ cho tôi. Nhưng xin em hãy nhận lời xin lỗi chân thành của tôi!"
Anh nói rồi trịnh trọng cúi đầu.
Diệp Tùng giữ tư thế này rất lâu. Mãi cho tới khi bước chân của Trương Tuệ Mẫn xa dần mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Đau lòng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô.
"Trương Tuệ Mẫn! Thực xin lỗi!"
Mặt khác, Trương Tuệ Mẫn điên cuồng lau nước mắt. Cái tên Diệp Tùng chết bầm kia, một mặt lừa tình bắt cóc cùng đồng bọn hãm hại cô, một mặt lại tỏ ra chân thành, ôn nhu, ánh mắt khổ tâm đến như vậy.
Mặc kệ hắn có cúi đầu xin lỗi cô, Trương Tuệ Mẫn đã quyết không toại nguyện cho hắn. Tốt nhất cứ để anh ta cắn rứt lương tâm đến chết đi!
Trương Tuệ Mẫn ôm một mặt nước mắt về thẳng kí túc xá, không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Vừa về đến phòng liền nhào vào giường úp mặt khóc.
Mễ Mỹ Nhiên vừa nấu được bát mì tôm bê ra, bắt gặp dáng vẻ chật vật của cô không khỏi giật mình vội chạy tới.
"Này, Tuệ Mẫn! Em làm sao vậy?"
Mỗi lần khóc, không chỉ viền mắt, chóp mũi mà cả vành tai của cô đều đỏ ửng lên. Trương Tuệ Mẫn đưa tay quệt nước mắt, ngắng đầu nhìn gương mặt xinh đẹp đầy lo lắng của Mễ Mỹ Nhiên.
"Em... em..."
Cô không biết phải nói thế nào. Vừa hay Hạ Vy trở về chứng kiến một màn này cũng giật mình sốt vó.
Trương Tuệ Mẫn qua một lát trấn tĩnh lại mới có thể kể lại mọi sự việc cho hai người nghe.
Mễ Mỹ Nhiên thấu hiểu cảm giác của cô, chỉ đành ôm cô nhóc an ủi. Hạ Vy trái lại ném cặp, hùng hùng hổ hổ nói lớn:
"Gì vậy? Không phải cậu luôn miệng tuyên bố sẽ đấm hắn sao! Sao lại chạy về đây khóc thế này! Không có tiền đồ! Để mình thay trời hành đạo xử lý hắn!"
"Hạ Vy dừng lại! Cậu mẹ mẹ nó điên rồi! Thứ nhất tội bạo lực với giảng viên trong trường sẽ bị đuổi học. Thứ hai cậu căn bản không đánh nổi anh ta!"
Thấy có lý, Hạ Vy cũng thôi làm loạn. Cô ngồi xốm trên sàn nhà bất lực nói:
"Vậy đi, cậu gọi cục vàng của cậu trả thù thay cậu! Hai người bây giờ chẳng phải rất tốt rồi sao?"
Mễ Mỹ Nhiên kinh ngạc nhìn sang Trương Tuệ Mẫn:
"Em với Điềm Y Hoàng..."
Cô chán nản xua tay:
"Các người hiểu lầm rồi! Vẫn chưa là quan hệ tình cảm đó đâu!"
Chính cô cũng chẳng biết mối quan hệ giữa anh và cô hiện tại gọi là gì. Điềm Y Hoàng nói xem cô như bảo bối.
Còn cô chỉ coi đó là lời nói dối.
Cái loại quan hệ yêu không ra yêu, ghét cũng chẳng ghét, cái gì cần làm cũng đã làm, cùng nhau vượt qua nguy hiểm, lại có thể dễ dàng chĩa súng vào đầu người ta. Thật sự điên loạn!
Sắc mặt Mễ Mỹ Nhiên trở nên ngưng trọng, nghiêm túc nói:
"Trương Tuệ Mẫn, có lẽ em là người đặc biệt với anh ta nên sẽ không sao! Nhưng người đàn ông này bản chất máu lạnh, tuyệt tình, có thể dễ dàng trở mặt. Em có thể ở bên cạnh anh ta, nhưng không thể mất cảnh giác, tránh cho mình bị tổn thương."
Mễ Mỹ Nhiên thật lòng khuyên cô như thế. Trương Tuệ Mẫn trịnh trọng gật đầu. Ngay khi bắt đầu sa vào ái loạn tình điên này, cô đã chấp nhận đánh cược một ván bài.
Một ván bài nguy hiểm.
Chiều hôm ấy, Trương Tuệ Mẫn lại được Điềm Y Hoàng đến đón cô đi.
Lúc gần tới khu chợ đêm, Trương Tuệ Mẫn nằng nặc đòi anh vào chợ chơi. Điềm Y Hoàng dĩ nhiên không thể từ chối cô.
Anh đỗ xe gọn bên lề đường. Cùng cô cuốc bộ vào trong chợ. Trời vừa sẫm tối, quanh chợ đều đã lên đèn rực rỡ.
Đèn đường và những ánh đèn Neon đủ màu sắc của các hàng quán đều bắt mắt mời gọi.
Trương Tuệ Mẫn bị thu hút bởi cửa hàng mỹ ký, bên trong trưng bày rất nhiều loại trang sức đều là vàng thật, bạc thật. Cô thích thú đứng ngắm ở tủ đồ bạc, không để ý Điềm Y Hoàng đã đi đâu mất. Lúc cô nhắm được một chiếc dây chuyền, muốn hỏi ý kiến anh thì không thấy mặt mũi đâu.
Chờ một lúc chưa thấy Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn nhìn lại sợi dây một lần nữa. Nuốt nước bọt nói với chủ quán:
"Bác gì ơi bác giữ sợi dây này cho cháu nha! Tí cháu quay lại!"
Chủ quán đã quá quen với câu nói này. Ai đến đây xem nhìn giá xong chẳng phát hoảng lên. Dĩ nhiên là không mua nổi, đều nói vậy để chuồn đi cho khỏi mất mặt.
Ông ta khinh khỉnh gật đầu cho qua, mí mắt bụp mỡ liếc liếc Trương Tuệ Mẫn.
Trương Tuệ Mẫn vừa xoay người muốn rời đi đã bất ngờ va phải ai đó. Khuôn ngực này răn chắc như đá, khiến mũi cô đau đến phát cáu.
Trong giây phút ngắn ngủi trước khi ngẩng mặt lên, Trương Tuệ Mẫn đấu tranh tâm lý, hoặc là mắng người ta, hoặc là xin lỗi người ta.
Cho đến khi phát hiện người đụng trúng mình không ai khác là Điềm Y Hoàng, Trương Tuệ Mẫn không khách sáo chọn vế đầu. Cô vung tay đấm vào ngực anh một cái, ấm ức nói:
"Mắt chú để dưới mông rồi à?"
Điềm Y Hoàng không chấp cô, dúi cho Trương Tuệ Mẫn một cây kẹo bông gòn màu hồng. Lúc này Trương Tuệ Mẫn mới biết thì ra anh đi mua cái này cho mình.
"Ah! Sao chú biết tôi thích ăn cái này!" Lại còn là màu hồng mới chịu.
Điềm Y Hoàng giương khóe môi, xoa đầu Trương Tuệ Mẫn. Anh không thể nói mình biết cô từ bé, mọi thứ về cô anh đều rõ trong lòng bàn tay.
Lại đi đến trước quầy đồ bạc, sự dịu dàng trong đáy mắt lập tức biến mất.
Điềm Y Hoàng lạnh lùng nhìn ông chủ quán. Ông ta thấy anh, tóc đen vuốt gọn, tây trang lịch thiệp, giày da bóng loáng, vừa nhìn liền biến là người có tiền liền xởi lởi mời chào.
Mà ánh mắt nam nhân này quét qua ông như hai viên đạn, khiến ông ta không khỏi rùng mình. Lại nhìn đến cô gái trẻ kia, hai người hóa ra là có quen biết. Vừa rồi ông ta có thái độ khinh khỉnh với cô, không nghĩ cô vậy mà đi chung với người đàn ông giàu có này.