Trương Tuệ Mẫn bĩu môi nhìn cô bạn mình quấn lấy bạn trai, viền mắt vẫn còn đỏ hoe vì khóc, miệng không ngừng líu lo.
"Không có tiền đồ!"
Trương Tuệ Mẫn mắng thành tiếng một câu. Thành công thu hút sự chú ý của Hạ Vy. Cô trợn tròn chỉ tay về
Trương Tuệ Mẫn đáp lại:
"Này này này! Cậu mới là người không có tiền đồ đó! Có "vàng" bên cạnh không biết giữ! Để cho hồ ly nào đó công khai xách đi mất!"
Trương Tuệ Mẫn không thèm so đo với cô. Mở điện thoại ra muốn gọi xe. Lại thấy bóng dáng Điềm Y Hoàng bên kia đường.
Anh đang tựa vào chiếc Lamborghini của mình. Trên người vẫn là bộ âu phục đen với áo khoác dạ cùng màu. Mái tóc vuốt gọn để lộ vầng trán bằng phẳng, anh tuấn. Đôi mắt hẹp dài rũ xuống nhìn điện thoại trong tay, hàng lông mi dài che phủ đi đôi con ngươi nhấp nháy ánh sáng phản chiếu từ màn hình.
Như cảm nhận được ánh nhìn từ bên này, Điềm Y Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên. Lập tức bắt được dáng vẻ giật mình của Trương Tuệ Mẫn. Lại quét mắt sang ba người bên cạnh cô, hai nam một nữ.
Mặt anh đanh lại, hai chữ "bị lừa tình" như quét đầy khắp người muốn sải bước đi tới chỗ cô.
Trương Tuệ Mẫn lại sợ anh làm ra chuyện dọa người. Cô liều mạng băng qua đường đi đến bên cạnh anh.
"Sao... sao chú tới được đây?"
"Không có con trai? Là vậy ư?"
Trương Tuệ Mẫn nuốt nước bọt, nhìn ba người ở trước rạp phim. Họ cũng đang nhìn về phía này. Nhất là Lưu Quang và Chu Tinh Húc, ánh mắt anh ta dán chặt trên người Điềm Y Hoàng.
Trương Tuệ Mẫn nhất thời cảm thấy có gì không đúng. Cô nhe răng, đáp:
"Bê đê. Không tính!"
Điềm Y Hoàng cũng cười, không nói nhiều. Cô rất nhanh bị anh tống vào xe. Một lời bye bye với Hạ Vy cũng không có.
Cô bất lực lườm Điềm Y Hoàng thắt dây an toàn cho mình, vô cùng khó chịu nói:
"Cũng không phải lần đầu tôi đi xem phim với bạn. Chú quản cái gì? Còn không để tôi về với Hạ Vy."
Điềm Y Hoàng quay sang cho xe chạy, đôi mắt lộ ra ít điều Trương Tuệ Mẫn không nhìn thấy.
"Không cho đi cùng con trai!" Anh vỗ vỗ đầu cô: "Nhìn hai tên đó không tốt! Tránh xa một chút! Nếu được, cảnh báo cho cả bạn em!"
Cô gạt tay anh ra. Hai nam nhân đó vốn cũng không phải bạn cô. Sau lần này chắc cũng chẳng có gặp lại. Nhưng bảo Hạ Vy tránh xa bạn trai mình, trừ phi hai người họ chia tay.
"Sao chú lại bảo họ không tốt? Họ có gì không tốt? Nếu là vì vẻ bề ngoài thì người còn lại có gì tệ đâu?"
Ý cô chính là Chu Tinh Húc. Anh ta so với Lưu Quang thoạt nhìn dân chơi thì chính là dáng vẻ thư sinh, nhã nhặn.
Điềm Y Hoàng ngọt nhạt nhìn cô:
"Em thích kiểu người như vậy sao?"
"Không thích!"
Ánh mắt Trương Tuệ Mẫn vô thức hướng về phía đôi chân thon dài của Điềm Y Hoàng. Vừa rồi khi anh đứng tựa bên xe hơi, đôi chân được bao bọc bởi chiếc quần âu vừa khiêm tốn vừa xa hoa lại thon dài mà rắn chắc, thật sự là quyến rũ chết người.
Hiện tại cả hai đều ngồi trong xe chật chội, mà sức hút từ đôi chân dài của anh thì vẫn không thuyên giảm. Cô nhìn lại chân mình...
Ừm... hơi ngắn rồi! Nói trắng ra chỉ dài bằng một nửa của người bên cạnh. Thật là bất công!
Trương Tuệ Mẫn nhướng môi. Cô vĩnh viễn không bao giờ cho người đàn ông này biết, cô thực ra rất để ý chân của anh.
Điềm Y Hoàng dường như cũng không để ý tới ánh mắt chăm chú của Trương Tuệ Mẫn. Anh trực tiếp lái xe đưa cô về biệt thự của Điềm gia.
Ban đầu Trương Tuệ Mẫn sống chết không chịu vào. Kết quả bị Điềm Y Hoàng vác vào không thương tiếc.
Ở nhà, Đàm Hi Văn nghe Điềm Y Hoàng nói Trương Tuệ Mẫn cũng sẽ về, cô đã sớm gọi đầu bếp chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Trương Tuệ Mẫn ngồi ăn cơm sơn hào hải vị, trong lòng không khỏi nhớ tới mẹ ở quê, ăn uống qua loa, thậm chí thường xuyên bỏ bữa sáng.
Cô ngẩng đầu nhìn Điềm Y Hoàng, muốn ngỏ ý để mẹ lên đây làm việc cho Điềm gia. Cô hiện giờ chưa thể nói là gì quan trọng của anh. Hiển nhiên không có lý do gì để đưa mẹ lên đây sống cùng. Nhưng cô để ý người làm ở
Điềm gia được đãi ngộ vô cùng tốt. Người đi làm xa còn có hẳn một khu trọ sau biệt thự, mỗi người một phòng.
Công việc cũng không phải làm đồng làm nương, phơi nắng phơi sương vất vả như ở nông thôn. Càng không phải ca ngày ca đêm làm việc trong công xưởng như mẹ.
Nghĩ nghĩ một hồi Trương Tuệ Mẫn rốt cuộc cũng nói ra đề nghị của mình.
Điềm Y Hoàng ở bên cạnh ăn cơm, động tác thoải mái và dứt khoát, không mang tính trịnh trọng như phái nam trong giới thượng lưu, cũng không phải dáng vẻ kém tinh tế, phàm tục.
Trương Tuệ Mẫn sốt ruột đợi câu trả lời. Anh lại không vội đáp:
"Đừng lo! Mẹ em ở quê sống rất tốt!"
Có điều này Điềm Y Hoàng bây giờ mới nói cho cô biết. Anh vốn đã cho người của mình khéo léo đến giới thiệu một công việc mới cho bà. Công việc kia là thuộc chi nhánh quản lý dưới tay anh, việc nhẹ lương cao, lại vừa tiện trông coi vườn nhà.
Mà anh hiện tại chưa thể xuất hiện trước mặt mẹ Trương, nhất là khi chứng bệnh của Trương Tuệ Mẫn có thể tái phát lại bất cứ lúc nào. Bà biết sẽ rất lo lắng, thậm chí giận anh.
Việc có thể cùng cô ăn cơm như vậy đã là kỳ tích rồi!
Trương Tuệ Mẫn lúc biết anh đã sớm nghĩ đến mẹ mình, trong lòng cực kỳ vui, hào phóng gắp cho anh một miếng cá hồi tươi ngon.
"Cảm ơn chú nhiều lắm!"
Tiếng "chú" này Điềm Y Hoàng nghe vẫn không lọt tai. Anh thầm nhủ, tối nay nhất định dạy dỗ lại cô nhóc này.
Lúc ăn cơm, Hạ Vy có nhắn tin cho cô rằng tối nay sẽ đến nhà bạn trai. Hỏi cô có về nhà chưa.
Trương Tuệ Mẫn cũng thành thật khai ra địa chỉ mình đang ở. Cô cân nhắc lời cảnh báo của Điềm Y Hoàng, rốt cuộc cũng không dám nói với Hạ Vy.
Tắt điện thoại vứt sang một góc. Trương Tuệ Mẫn mượn laptop của Điềm Y Hoàng mở tài liệu ôn lại chút bài vở.
Điềm Y Hoàng cũng đang bận rộn với hồ sơ, hai người mỗi người ôm một chiếc laptop, đều chú tâm vào việc của mình.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gõ phím lộp cộp, tiếng lật sách giấy sột soạt. Thanh âm giản dị thường nhật mà vui tai, mang đến cho người ta cảm giác bình yên.
Bỗng, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, phá tan bầu không khí:
"Trương Giác."
Trương Tuệ Mẫn khó hiểu quay sang:
"Chú gọi tên ai vậy?"
Điềm Y Hoàng không nhìn cô nói tiếp:
"Trương Giác, em nhớ không?"
Cô nhún vai:
"Không quen!"
Vừa nói xong, Trương Tuệ Mẫn lại bỗng nhớ ra điều gì đó, cô vỗ tay cái bốp:
"À! Cái người này chú từng hỏi tôi một lần rồi!"
Điềm Y Hoàng thấy cô vỗ tay thì hơi sực người. Đoạn nghe vậy thì thất vọng thấy rõ. Anh nhìn màn hình máy tính một lúc, rốt cuộc gập máy lại đi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn, ngón tay thon dài nâng cằm cô nhóc lên: