Chưa bao giờ, Điềm Y Hoàng lại thấy đôi mắt Trương Tuệ Mẫn lại bi thảm đến thế. Anh đau lòng vì đã bức cô đến mức này, nhưng tình cảm của anh, lý trí của anh, thể diện của một người đàn ông, mọi thứ dành cho cô đều đã bị cô phũ phàng giẫm nát. Cô có thể quen người đàn ông khác khi mà thân thể đã thuộc về mình anh. Cô cùng hắn ta vui vẻ trao nhau nụ hôn ở một nhà hàng lãng mạn dưới ánh đèn mập mờ.
Nhớ lại viễn cảnh hôm đó càng khiến máu nóng trong người sục sôi. Điềm Y Hoàng tức giận cắn Trương Tuệ Mẫn, lực mạnh đến nỗi khiến bờ vai cô rỉ máu, thấm vào viền môi bạc mỏng.
Sau những thông tin mà cảnh sát thu thập được từ phía Điềm Y Hoàng, Mễ Mỹ Nhiên yêu cầu họ kiểm tra lại camera an ninh trước công ty. Bằng cách nào đó, hình ảnh trong video cho thấy đúng như những gì Điềm Y Hoàng nói.
Mễ Mỹ Nhiên trừng mắt không thể tin, cô quay sang nhìn Hạ Vy. Hạ Vy lắc đầu thở dài:
"Xem ra anh ấy thật sự không liên quan đến vụ này rồi! Nhưng mà... " Hạ Vy trở nên buồn bã: "Đáng tiếc là Điềm Y Hoàng có bạn gái mới rồi, Trương Tuệ Mẫn có mất tích mấy ngày liền anh ta cũng không mảy may tới cậu ấy nữa! "
Mễ Mỹ Nhiên nhíu mày:
" Trước đó quan hệ giữa hai người thế nào? "
Hạ Vy trầm ngâm:
" Một người luôn muốn chiếm giữ đối phương, một người lại luôn tìm cách thoát khỏi. Hai người cứ vậy hành hạ nhau, chị thấy thế nào?"
" Anh ta có thể đang giam giữ Trương Tuệ Mẫn trong nhà mình! "
" Thưa cô, chúng tôi đã tiến hành kiểm tra nhà của anh ta. Kỳ thực không phát hiện điều gì khả nghi! " Viên cảnh sát bất chợt lên tiếng: " Và nếu như theo lời hai người nói, tôi đoán cô Trương vì giận dỗi ngài Điềm chuyện gì đó nên mới bỏ nhà đi trốn, một thời gian sau sẽ tự khắc trở về thôi! "
"Anh..." Nghe anh ta nói, Mễ Mỹ Nhiên tức đến đỏ mặt. Nhưng xét ở một mặt nào đó, suy đoán này cũng vô cùng hợp lý. Mà mặt sau tăm tối của Điềm Y Hoàng thì không phải ai cũng thấy được. Mễ Mỹ Nhiên và Hạ Vy chỉ đành rầu rĩ trở về.
Ngoái đầu nhìn bả vai đã được cẩn thận băng bó, Trương Tuệ Mẫn hằm hằm thở dài.
Điềm Y Hoàng ngồi sau cũng chăm chú nhìn sản phẩm mình tạo ra, bất ngờ hôn lên nó.
"Đau lắm phải không?"
Trương Tuệ Mẫn hừ lạnh, rụt đầu vai né tránh, cũng chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Điềm Y Hoàng cười nhạt:
"Đói bụng chưa? Em muốn ăn gì? "
Nghe vậy, Trương Tuệ Mẫn quay phắt lại chụp lấy mặt anh mà nghiến răng:
" Tôi muốn nhai cái bản mặt dày thối tha đáng ghét của chú! Chú làm thịt chú chiên hảo hảo đi! Tôi sẽ ăn hết cho chú xem! "
Đứng hình mất năm giây, Điềm Y Hoàng bỗng phì cười mồi lên môi cô một cái:
" Ăn sống ngon hơn! " Nói đoạn giương một bên mặt đến trước miệng cô: " Cho em nhai đấy!"
Trương Tuệ Mẫn tức đến mặt mũi tím xanh vàng đỏ trắng hồng, không ngần ngại liền cắn vào má anh một cái đau điếng trả thù. Lúc này, chợt nhận ra da mặt anh thật mềm, giống như một miếng kẹo dẻo màu lúa mạch, càng nhai càng hả dạ.
Điềm Y Hoàng dù bị Trương Tuệ Mẫn cắn bật máu, nhưng điệu bộ lại vô cùng hưởng thụ, còn tranh thủ siết lấy eo cô ôm vào lòng.
Biết Điềm Y Hoàng đang tranh thủ thời cơ, Trương Tuệ Mẫn lập tức giằng khỏi người anh. Ánh mắt vô tình lia qua vật dưới sàn nhà.
Điềm Y Hoàng nhếch môi cười:
"No rồi? Sao không ngấu nghiến tiếp đi?"
Cái nhìn của Trương Tuệ Mẫn bỗng trở nên khác hẳn. Cô ôm bụng, hòa nhã nói:
Điềm Y Hoàng lấy làm lạ, anh nhíu mày nghi hoặc nhưng rồi cũng không nghĩ nhiều, chỉ đinh ninh cô nhóc trả thù xong rồi liền hả giận. Thế rồi liền đứng dậy đi nướng thịt cho cô.
Chờ cho tiếng bước chân xa dần rồi biến mất, Trương Tuệ Mẫn lập tức trèo xuống giường nhặt thứ rơi ở một góc sàn nhà lên. Ấy là điện thoại của cô. Hẳn là trong lúc đuổi theo cô, Điềm Y Hoàng đã bất cẩn làm rơi.
Mất một lúc, điện thoại mới mở được nguồn. Đúng lúc này, tiếng bước chân vững vàng lại truyền tới. Cô giật mình, làm rơi cả điện thoại trên tay. Trước khi cánh cửa bật mở, Trương Tuệ Mẫn kịp thời đá nó lăn vào gầm bàn, may mắn còn có một chiếc khăn trải phủ lên.
Điềm Y Hoàng mở cửa, thấy cô đã rời khỏi giường đứng bất động ở một góc nhìn mình chằm chằm thì nhíu mày.
" Sao vậy? "
Trương Tuệ Mẫn lắc lắc đầu, sau đó lại mấp máy môi:
" Tôi... tìm... thuốc tránh thai! "
" Không có sẵn đâu! Xuống đây! "
Hai người cùng nhau xuống lầu, Trương Tuệ Mẫn theo anh đi đến một chiếc tủ ở phòng khách. Qua một lúc lục
tung mọi ngóc ngách, Điềm Y Hoàng cũng tìm thấy một vỉ thuốc đưa cho cô:
" Là loại khẩn cấp, em nên cân nhắc! Hoặc thôi đi! " Anh bỗng giật lại vỉ thuốc vừa đưa cho cô: "Để tôi đặt hàng,
chốc nữa họ sẽ giao tới thuốc tránh thai hằng ngày! "
Trương Tuệ Mẫn gấp gáp nói:
" Không... không được! Phải uống bây giờ! "
" Chậm ít phút cũng không có em bé ngay được! "
Anh đứng dậy, bước đến trước mặt cô:
" Hay là khỏi uống đi! Sinh em bé cho tôi! "
"Có cái đầu chú! " Trương Tuệ Mẫn cười như không cười, tức giận ném một rồi bỏ lên phòng.
Nhìn theo bóng lưng cô, Điềm Y Hoàng phì cười, mở điện thoại đặt lấy một vỉ thuốc khác.
***
Bữa ăn tối hôm ấy diễn ra trong im lặng. Ăn xong, Trương Tuệ Mẫn theo phản xạ có điều kiện liền đứng dậy dọn
dẹp. Điềm Y Hoàng thấy vậy lên tiếng:
"Để đó đi! "
"Chú điên à? Để đây ai dọn? "
" Tôi dọn! "
Trương Tuệ Mẫn kinh ngạc, bắn ánh mắt hoài nghi cho anh. Cô tiếp tục dọn, mặc kệ Điềm Y Hoàng có nói thế
nào.
Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn loay hoay trong nhà bếp, sống lưng thẳng tắp, mái tóc dài cột tùy ý ở sau gáy, trước
ngực là một chiếc tạp dề caro có dây cột quanh bờ eo thon gọn, để lộ ra đường cong đẹp đẽ. Thoạt nhìn thực
giống một cô vợ hiền mđang.
Từng bước chuyển động, thân thể lại uyển chuyển gọi mời. Khi cô nhón chân đặt bát lên chiếc tủ bên trên, tóc mái
vốn che phủ hai bên mặt khẽ rũ về sau, để lộ nửa góc nghiêng xinh đẹp mê hồn, đường cong trước ngực cùng
sống lưng cũng yêu kiều nhướng lên.
Điềm Y Hoàng nghĩ thế nào, ánh mắt lại đột nhiên tối sầm, khóe môi cong lên một cách xấu xa và đi tới chỗ cô.
Cái bát cuối cùng được tráng sạch sẽ, Trương Tuệ Mẫn đương nhón chân đặt nó lên trên kệ thì bất chợt bị thân thể rắn chắc áp sát từ phía sau. Một tay anh cầm lấy cái bát kia, thay cô đặt vào tủ. Tay còn lại vòng qua bên eo cô, mân mê trước vùng bụng bằng phẳng.
Trương Tuệ Mẫn lập tức căng thẳng trước hơi thở trì trệ phả bên sườn mặt. Cô không dám ngoái lại phía sau, hai tay bám chặt bên thành bếp, hoang mang run rẩy.
Người đàn ông này không phải lại muốn nữa chứ?
"Trương Tuệ Mẫn, em có biết khi làm việc nhà trông em rất quyến rũ không? "
Điềm Y Hoàng ghé sát tai cô thì thầm, giọng anh lúc này cực kỳ trầm khàn, giống như thanh âm của tiếng đàn ủy mị gẩy bên tai khiến cô càng thêm run rẩy. Trương Tuệ Mẫn muốn gỡ tay anh ra, nhưng bàn tay đặt trên tay anh dùng lực thế nào căn bản cũng không có tác dụng.
Điềm Y Hoàng lại trầm giọng nói tiếp:
" Trước kia tôi từng quen một cô bé. Cô bé ấy rất hậu đậu, rất vụng về, không thể nấu nướng nhưng lại luôn muốn trổ tài bếp núc, bảo rằng sau này mỗi ngày sẽ đều nấu cơm cho tôi ăn, ngoan ngoãn làm một cô vợ hiền. "
Trương Tuệ Mẫn bất giác lạnh cả sống lưng, cô hơi nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt tối sầm của anh. Dưới ánh đèn chùm pha lê vàng óng, ánh mắt ấy chứa đầy mị lực.
Cô lập tức thu hồi tấm mắt, hé môi:
" Chú kể vậy là có ý gì? "
"Chỉ tiếc, tôi cùng cô bé ấy đã không thể có một viễn cảnh như vậy! "
Lúc này trong đầu Trương Tuệ Mẫn bỗng nảy ra một suy nghĩ. Giữa hai người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Việc hắn bắt nhốt cô phải chăng có liên quan đến cô bé kia.
Và còn cái tên 'Marin' mà anh đã dùng để gọi cô lúc đó.