Không phải đáng sợ mà là cực kỳ cực kỳ đáng sợ. Chú cư nhiên xuất hiện rồi ngồi một cục bên cạnh người khác còn không phải phương châm dọa người của ma quỷ sao?
Nghĩ thế, nhưng Trương Tuệ Mẫn nào dám nói ra, câu từ cũng chỉ có thể nghẹn đắng trong cổ họng.
" Vậy thì lại đây! "
Điềm Y Hoàng vừa dứt lời, cô liền nhích từng li từng tí một đến ngồi bên cạnh anh. Con mèo nhỏ này, cuối cùng cũng biết nghe lời rồi!
" Thích ở trên này sao? "
Điềm Y Hoàng kéo cô vào lòng, bất chợt hỏi một câu. Trương Tuệ Mẫn nhất thời không biết phải trả lời làm sao. Cô chớp chớp mắt nhìn anh, rồi lại ngượng ngùng quay sang chỗ khác, ngầm thừa nhận điều đó.
" Vậy tối nay ở lại đây! Nói em muốn ăn gì? Tôi gọi bác Thục nấu! "
Ha!
Điềm Y Hoàng tự thấy bản thân thật nực cười. Anh đường đường là một nhân vật lớn, trời không sợ, đất không sợ, bàn tay vấy máu kẻ thù, vậy mà lại kiên nhẫn đi quan tâm một cô nhóc con.
Ấy là sau khi điều tra tất tần tật về Trương Tuệ Mẫn, tuy chưa hoàn toàn chắc chắn lắm, nhưng anh tự nhiên vẫn muốn yêu chiều cô hơn cả!
Giống như năm tháng đó vậy!
" Tôi… Tôi… hmmm… tôi thích sườn xào chua ngọt, gà sốt me, trứng chiên hảo hảo, canh cua rau đay và món tráng miệng là bánh pudding! " Trương Tuệ Mẫn vuốt cằm ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra một tràng các món muốn ăn.
Nói xong còn "À" một tiếng, quay sang bảo với anh:
" Vậy còn chú, chú có món nào không ăn được không? "
Anh chợt nhận ra, bất cần biết đối phương là ai, từng đối với cô thế nào, cô nhóc này vẫn có thể quan tâm đến cảm nhận và quyền lợi của họ.
Vật nhỏ năm nào, không ngờ lớn lên lại tốt bụng như vậy!
Rất tốt!
" Ăn em tôi còn ăn được, món em thích dĩ nhiên cũng vậy! "
Điềm Y Hoàng nói đoạn dí sát mặt mình vào mặt Trương Tuệ Mẫn, môi mỏng mồi nhẹ lên khuôn miệng xinh xắn của cô.
Trương Tuệ Mẫn nhất thời cứng họng, không biết vì giận hay ngại mà mặt dần dần đỏ như gấc. Cô đẩy anh ra, đứng bật dậy:
" Chú nói những lời này không cảm thấy gượng miệng ư? Sao chú lại có thể mặt dày vô sỉ như vậy? Người sống gần ngoại tứ tuần khác da mặt cũng không có quá dày như chú! "
Điềm Y Hoàng cười cười, cũng đứng dậy:
" Ngoại tứ tuần? Tôi thực sự trông già như vậy? "
Cô mím môi cảnh giác ngồi lùi về sau:
" Có thể là ngoại tứ tuần đổ lại! Bằng không, tôi sao lại gọi chú bằng chú! "
" Tôi ngoại tứ tuần hay không, ở trên giường, em còn không biết sao? " Anh từng bước tiến về phía cô, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần hơn.
Điềm Y Hoàng bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, anh vội lao tới:
" Đừng lùi nữa! Cẩn thận phía sau… "
Trương Tuệ Mẫn không nghe vào tai, ngược lại bị anh dọa cho một phen hốt hoảng.
Phía sau đã là mép hồ bơi, Trương Tuệ Mẫn lại không chú ý, cô cứ vậy lùi nhanh hơn, thành ra bị trượt chân, để mình rơi tự do xuống hồ bơi sâu trên dưới 2m.
Ầm. Dưới nước gào lên một âm thanh dữ dội khi có một vật thể xâm phạm. Trương Tuệ Mẫn lúc này mới ý thức được lời cảnh báo vừa rồi của anh nhưng đã muộn.
Dòng nước hung tợn cứ vậy nhấn chìm cô xuống tận đáy. Hồ bơi này vừa sâu vừa lạnh lẽo, làm cách nào cũng không thể với lên được. Từng sợi nước xanh thẳm dồn từ tứ phía như được kết tinh, đan lại chặt chẽ mà quấn chặt lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Chúng tham lam tràn vào cả trong mắt, mũi, miệng, đem theo hàn nhiệt giữa tiết trời thu đông khiến người ta phải rét run.
Trương Tuệ Mẫn bị rơi xuống bất ngờ, căn bản không kịp lấy hơi nín thở nên rơi vào trạng thái ngạt khí cùng cực. Cô không thể thở bằng mũi ở dưới nước, mà mở miệng ra lại càng khó khăn hơn. Cuối cùng kiệt sức cùng tuyệt vọng buông lỏng cơ thể mềm yếu, phó mặc cho dòng nước hòa tan.
Giây phút Trương Tuệ Mẫn sắp mất đi ý thức, hình ảnh cuối cùng cô thấy được không phải là mẹ hay ai khác trong gia đình mà lại là gương mặt của người đàn ông nhìn cô khi cô bị ngã xuống hồ bơi.
Biểu cảm của anh…
Nét mặt của anh…
A! Gì vậy chứ? Sao trông chú lại hốt hoảng thế kia? Chú đang lo sợ điều gì ư? Tôi cứ vậy chết đi khi còn chưa thỏa mãn chú khiến chú không vui có đúng không?
Ầm.
Lại một tiếng động nữa vang lên, bội phần chấn động hơn so với lần trước. Điềm Y Hoàng vừa nhảy xuống hồ bơi, đập vào mắt anh là hình ảnh thiếu nữ đang yếu ớt quẫy đạp trong làn nước. Đồng tử đen thẳm của anh chợt co rút lại, lòng bỗng đau nhói không nói thành lời. Điềm Y Hoàng nhíu mày vội vã bơi đến chỗ Trương Tuệ Mẫn, cơ thể nhỏ bé tựa lông hồng cùng lúc bất lực thả lỏng, mềm mại rơi vào vòng tay anh.
Anh không vội đưa Trương Tuệ Mẫn lên mặt nước mà áp môi mình lên môi cô. Lặng lẽ nhìn đôi mắt nhỏ đang nhắm nghiền, thổi từng đôi hơi một vào khoang miệng của cô. Cứ như vậy mấy phút trôi qua, hai cánh mi xinh đẹp rốt cuộc cũng lim dim khẽ động.
Trương Tuệ Mẫn vừa tỉnh, đập vào mắt cô đã là gương mặt phóng đại của Điềm Y Hoàng, còn có ánh mắt thâm tình được phủ sau những lọn tóc mềm mại của anh. Tất cả như có như không, mờ nhạt trong màn nước lạnh lẽo.
Đúng lúc này, cả cơ thể cô được một lực mạnh mẽ kéo lên, chóng vánh đã ở trên mặt nước, thoát khỏi sự ngột ngạt quỷ mị dưới đáy hồ.
Điềm Y Hoàng vuốt ngược những lọn tóc ướt đẫm ra sau đầu, âm trầm quét mắt sang người con gái đang bám chặt bên vai mình ho sặc sụa. Một tay anh đang đỡ lấy eo Trương Tuệ Mẫn siết chặt hơn, tay còn lại vuốt tóc xong cũng đặt lên lưng cô khẽ vỗ:
" Còn dám không nghe lời tôi? " Anh vốn định trấn an hỏi han cô có sao không, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào lại buông những lời khô khan này.
Trương Tuệ Mẫn vốn đang chật vật như vậy, dù có nghe cũng chẳng còn tỉnh táo để mà đáp lại. Hơn hết cô đã không còn lạ cách nói chuyện của anh, ấy vậy mà tại sao cô vẫn thấy đau nhói trong lòng.
Kể cả khi cô suýt mất mạng, thì người đàn ông tàn độc này vẫn không có một chút ngoại lệ.
Con người nếu có lương tâm khi bất cứ ai gặp nạn cũng đều sẽ rủ lòng thương, là thương xót, hoặc thậm chí thương hại. Còn lại, có thể nói đều là kẻ tuyệt tình.
Điềm Y Hoàng chính thuộc loại thứ hai.
Sống mũi bỗng chốc cay xè, Trương Tuệ Mẫn cứ vậy tủi thân khóc nức nở. Nước mắt nước mũi rơi thấm ướt vai anh.
Điểm Y Hoàng nhíu mày bơi dần lên bờ, tuy không hiểu vì sao cô lại òa khóc lên như vậy nhưng môi mỏng vẫn không ngừng dỗ dành cô:
" Được rồi ngoan nào! Nín ngay cho tôi! "
Nói đoạn ôm cô vào thang máy trở về phòng, vào nhà tắm. Lúc này Trương Tuệ Mẫn mới ngừng khóc, lí nhí cất tiếng:
" Tôi… tôi tự tắm! "
" Ngoan! Để tôi tắm cùng! Tuyệt đối không động vào em! "
Nhìn ánh mắt kiên định không gợn sóng, cô miễn cưỡng tin lời anh.
Điềm Y Hoàng quả nhiên nói được làm được.
***
Bữa tối hôm ấy, những món Trương Tuệ Mẫn liệt kê đều được dọn đầy đủ và tươm tất trên bàn ăn.
Cuộc sống sinh viên của một 'con đỗ nghèo khỉ' hằng ngày phải ăn mì ly sống qua ngày đã khiến Trương Tuệ Mẫn ngán đến gầy người. Hôm nay, cũng đã rất lâu, cô mới lại được lần thứ hai đứng trước một bàn ăn thịnh soạn như vậy, đặc biệt toàn là những món yêu thích của cô.
Trong lòng kích động gào thét, Trương Tuệ Mẫn quên béng đi cả việc suýt chết đuối vừa nãy, quên luôn cả ý niệm kỳ lạ trong đáy mắt gợn sóng của anh.
Đợi Điềm Y Hoàng ngồi vào bàn ăn, cô mới bẽn lẽn ngồi xuống đối diện.
Điềm Y Hoàng nhíu mày không vui, lấy tay vỗ vào chiếc ghế bên cạnh:
" Em sang đây! "
Cô cắn môi, lý trí không cản nổi bước chân, ngoan ngoãn đi đến và ngồi vị trí hắn muốn.
Điềm Y Hoàng nhìn cô, chỉ thấy đỉnh đầu tròn tròn đen bóng, bàn tay nhỏ nhịp nhịp trên bàn, đến đũa cũng chưa dám cầm lên dẫu cho bàn ăn chỉ có hai người.
Thấy vậy, nữ giúp việc đứng gần đó liền đi đến, lấy đũa trên bàn lau qua một lần rồi đưa cho cô. Trương Tuệ Mẫn nhẫn lấy, mỉm cười cảm ơn.
Cùng lúc, Điềm Y Hoàng gắp thức ăn vào bát cho cô:
" Đến cả ăn cũng phải chờ người khác lấy đũa đưa cho. Trương tiểu thư, em rốt cuộc thụ động tới mức nào rồi? "
" Không phải! " Lúc này, Trương Tuệ Mẫn mới ngẩng đầu lên nhìn anh, thanh minh không thành lời: " Tôi… tôi… "
Điềm Y Hoàng không kiên nhẫn nghe cô lắp bắp, từ lời châm biếm bỗng dịu dàng cắt ngang:
" Về sau cứ tự nhiên như ở nhà! "
Nghe đến đây, cô lập tức khựng người.
' Cứ tự nhiên như ở nhà ' sao?
Từ khi nào một 'tù nhân' bị anh giam hãm như cô lại có tư cách này? Tư cách của một nữ chủ nhân thực thụ!