Trong vườn hoa nhà họ Ninh, có ba chị em nằm vùi trên ghế phơi nắng.
Cư Mộng ngậm một miếng quýt, tán gẫu: “Tao nghe ba tao nói, những ngày này nhà họ Nhan vẫn luôn tìm kiếm quan hệ khắp nơi, muốn tới nhà mày xin lỗi, hòa giải riêng tư đấy? Tao nghe ba tao nhận điện thoại ở nhà mấy bận.”
Mộ Vãn Tình chợt ngồi dậy, tức giận nói: “Xin lỗi là được à? Cái chuyện mạo danh lúc trước cũng thôi đi, lần này Nhan Tử Vân phạm tội! Nếu không phải Nhất Nhất may mắn được cứu kịp thời thì không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì! Tuyệt đối không thể tha thứ!”
Vì để được giảm án, tóc xanh bị giam giữ đã thú nhận với đồn cảnh sát rằng gã làm những chuyện đó là vì tiền. Mà cảnh sát tra theo đầu mối, ngay sau đó cũng bắt được Nhan Tử Vân chẳng có bất cứ khả năng chống trinh sát gì.
Sau khi nhà họ Ninh biết, lập tức lấy lý do “Thủ phạm xúi giục người khác phạm tội”, kiện Nhan Tử Vân ra tòa, hiện tại cô ta đã bị tạm giam giữ hình sự.
“Đừng tức giận, đừng tức giận, chắc chắn nó sẽ trả giá đắt.” Ninh Y giơ tay rót trà lài cho cô ấy, trong đầu nghĩ: May mắn? Nếu không có Lộ Hứa Nam… Nhưng, có thể gặp được Lộ Hứa Nam, hình như cũng xem như một loại may mắn?
“Mộ Mộ yên tâm đi, lần này Nhan Tử Vân hoàn toàn không chạy thoát đâu, để xem bị phán bao nhiêu năm, nó còn lớn tuổi hơn tụi mình một chút nữa, cách đây không lâu đã tròn 18 rồi, luật bảo vệ trẻ vị thành niên cũng chả bảo vệ nó nổi.” Cư Mộng có chung lòng thù địch.
Nhắc tới sinh nhật, Ninh Y nhớ đến chuyện phiền não mấy hôm nay, cô dùng đầu ngón tay khảy quả dâu trên dĩa trái cây, vô cùng ngượng ngùng mở miệng: “À ừ… Lễ trưởng thành của bạn trai ấy, tụi bây cảm thấy tặng gì sẽ ổn?”
Chưa tới nửa tháng là sinh nhật 18 tuổi của Lộ Hứa Nam, xem như là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau, đối với chuyện phải tặng quà gì, Ninh Y thấy hơi khổ não.
“Trưởng thành rất quan trọng với tụi mình đó, nhất định phải trịnh trọng chút.” Mộ Vãn Tình nghĩ ngợi rồi tiếc nuối nói: “Xin lỗi Nhất Nhất nhé, tui chưa yêu đương bao giờ nên hình như cũng không có ý kiến nào hay.”
Cư Mộng thì cười “khà khà khà” mấy tiếng, nháy mắt ra hiệu: “Đã bảo là lễ trưởng thành, đương nhiên đưa chính mày cho Lộ thần là tốt nhất.”
Ninh Y đỏ mắt đánh tay Cư Mộng, cảnh cáo: “Câm mõm!”
Mộ Vãn Tình lại nghiêm túc cân nhắc: “Nhưng Nhất Nhất còn nhỏ tuổi hơn ông Lộ mà, ông Lộ trưởng thành, Nhất Nhất còn thiếu mấy tháng, này không ổn lắm đâu… Giáo viên Giáo dục giới tính từng nói, x sớm quá…”
“Ơi là trời, mày cũng đừng nói nữa!” Ninh Y duỗi tay bịt miệng Mộ Vãn Tình, vội vàng la lên: “Mộng Mộng nó nói bậy, sao Mộ Mộ mày còn tin nó!”
Cư Mộng người nghiêng ngả ở bên cạnh.
“Nói gì vậy? Trông vui như thế.” Âm thanh của Lộ Hứa Nam truyền tới cách đó không xa.
Ninh Y khựng lại, vội vàng trợn mắt với Cư Mộng, tỏ ý cô nhóc đừng nói bậy.
Người sau lập tức hiểu ý, cười ha hả đáp: “À, nói lung tung thôi, chuyện con gái ấy mà!”
Nghe vậy, hiển nhiên Lộ Hứa Nam sẽ không hỏi tiếp, anh đi thẳng tới bên cạnh Ninh Y, kéo băng ghế ngồi xuống, cúi người đặt cái chân bị thương của Ninh Y lên đầu gối mình một cách tự nhiên, thấp giọng bảo: “Nói bao nhiêu lần, khoảng thời gian này phải nâng cao chân, sao em cứ quên miết vậy.”
Sau khi bó bột, giơ cao chân hơn tim sẽ có lợi trong việc thúc đẩy tuần hoàn máu, tránh bị sưng.
Ninh Y chột dạ chớp mắt vài cái, thanh minh cho bản thân: “Em vẫn đặt lên ghế mà, vừa nãy ngồi dậy ăn mới buông xuống thôi.”
Lộ Hứa Nam không nói gì thêm, chỉ “ừ” một tiếng, nói: “Bây giờ nằm tiếp đi, muốn ăn gì thì nói với anh, anh lấy cho em.”
Ninh Y thầm than thở, hơi vui mừng vì sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, thuật đọc tâm của Lộ Hứa Nam đã biến mất, nếu không bây giờ cô sẽ bị bóc mẻ ngay tại chỗ.
Cô ngoan ngoãn nằm về phía sau, đưa mắt nhìn bàn: “Vậy dâu tây đi.”
Lộ Hứa Nam lấy khăn giấy ướt lau tay, chọn một quả dây vừa to vừa đỏ trong dĩa trái cây, đưa tới bên miệng cô, cô hé miệng cắn đứt đầu quả dâu, vừa nhai vừa thỏa mãn nói: “Đúng là phần ngọn vẫn ngọt nhất.”
Lộ Hứa Nam nghe vậy liền chẳng coi ai ra gì nhét phần còn lại vào miệng mình, lại thay cô chọn một quả khác.
Ninh Y cúi đầu nhìn quả dâu trên môi mình rồi đảo mắt sang Cư Mộng và Mộ Vãn Tình đang mệt mỏi ở bên cạnh, thoáng chốc lỗ tai đỏ bừng, cô hơi nghiêng mặt, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh làm gì thế…”
Lộ Hứa Nam nói một cách hiển nhiên: “Em ăn chỗ ngọt, chỗ không ngọt thì anh ăn.”
Ninh Y ná thở, thoáng chốc không biết phải trả lời thế nào.
Hình như cô chưa từng nói là cô không thích ăn đuôi dâu? Hơn nữa, sao cứ phải chia nhau ăn? Cô đã cắn rồi mà (//▽//)
“Ối giời ơi, tự dưng tao nhớ ra tao với Mộ Mộ còn định đi mua đồ, cũng trễ rồi, vậy tụi tao đi trước nha, lần sau qua thăm mày tiếp, bái bai.” Cư Mộng nháy mắt với Mộ Vãn Tình, không đợi Ninh Y nói chuyện mà kéo cô ấy vội vàng tháo chạy.
Ninh Y nhìn mặt trời đang treo lơ lửng giữa không trung, ngọ ngoạy muốn ngồi dậy: “Ê! Không phải ban nãy đã bảo là ăn tối xong mới về hả!”
Hai chị bé cũng không quay đầu lại, chốc lát sau đã mất dạng.
Trong mắt Lộ Hứa Nam thoáng qua ý cười, anh đưa quả dâu tây đến bên môi Ninh Y: “Nào, ăn nhanh, lần này không xấu hổ nữa.”
Sắc mặt Ninh Y đỏ rực, cô há miệng ăn hết quả dây, lúng búng nói: “Ai xấu hổ! Tự em ăn, phần đỉnh phần đuôi của dâu tây em ăn hết…”
Hành động của cô rất nhanh, môi quẹt vào ngón tay đối phương, để lại một ít chất lỏng màu đỏ trên đó.
Lộ Hứa Nam hết sức tự nhiên cúi đầu mút đầu ngón tay, ngước mắt nhìn về phía Ninh Y, cố ý dài giọng: “Không sao, dù gì anh vẫn thấy rất ngọt.”
“!!!” Ninh Y dừng nhai, cô bỗng giơ tay che mắt không nhìn anh, trong miệng là sự oán giận: “Anh, anh, cái người này, bây giờ sao lại… Sao lại…”
Nhưng “sao lại” nửa ngày cũng không nói ra lý do “sao lại” mà còn đổi lấy tiếng cười khẽ vui vẻ của Lộ Hứa Nam.
Ninh Y tức giận thả tay xuống, dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp trừng anh, ra vẻ kiêu ngạo để kiếm chuyện với anh: “Lộ Hứa Nam, anh không cảm thấy anh thay đổi rồi ư? Rõ ràng lúc trước anh không như vậy!”
Lộ Hứa Nam nghiêng người lấy dao trái cây gọt đỉnh dâu, thuận miệng hỏi: “Vậy à, vậy trước đây anh thế nào?”
Trước đây anh tỏ tình với em mà còn đỏ mặt đấy! Bây giờ thật sự… Thật sự giống một phịch thủ tình trường, hoàn toàn thành thạo đấy!
Ninh Y há miệng muốn nói nhưng lời đến khóe miệng bỗng dừng lại.
Kỳ lạ, dáng vẻ này của Lộ Hứa Nam, hình như cô cũng không cảm thấy xa lạ hay bài xích…
Trên mặt Ninh Y lộ ra sự nghi ngờ, hình như hơi mờ mịt: “Những ngày này em luôn cảm thấy bản thân đã quên chút gì đó, hẳn là một vài chuyện cực kỳ quan trọng.”
Cảm giác này có từ khi cô tỉnh lại ở bên ngoài phòng ICU của Lộ Hứa Nam, song cô chẳng nghĩ ra tại sao mình có cảm giác này, bởi trừ mấy tiếng cô ngất xỉu vì phải điều trị thì trí nhớ của khoảng thời gian còn lại đều nối liền nhau.
Lộ Hứa Nam nghe vậy liền cong môi cười, anh đưa dâu tay đã gọt vào miệng cô, nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, nhẹ giọng bảo: “Quên thì quên, cũng chẳng quan trọng, vì chẳng có gì quan trọng hơn chuyện em ở bên cạnh anh cả.”
“…”
Ninh Y che gò má nóng lên của mình, sụp đổ nghĩ: Aaaa! Không được, bây giờ cái người này thật sự phạm quy lắm luôn!!!
Chập tối Ninh Tu về nhà là thấy ngay Ninh y đang dựa vào vai Lộ Hứa Nam ngủ trên ghế salon ở phòng khách.
“Hừ.” Anh ta không nhịn được mà khịt mũi.
Ngay sau đó, Ninh Tu lại nhớ tới hôm ấy, nửa đêm mình tỉnh lại trong bệnh viện, vừa mở mắt đã không thấy Ninh Y nằm ở giường bệnh, sợ tới mức nhảy dựng trên ghế salon, sau khi hoang mang tìm kiếm nửa buổi mới thấy hai người đang ôm nhau ngoài phòng bệnh ICU…
Dm, càng tức.
Dưới chân Ninh Tu không khỏi khựng lại, cảm giác “Em gái lớn không giữ được” chua chát và hờn tủi quay cuồng nơi đáy lòng.
Lộ Hứa Nam nghe được động tĩnh, nhẹ giọng hô “anh Tu” rồi chỉ chỉ Ninh Y, không âm thanh ra hiệu bảo: “Mới ngủ ạ.”
Ninh Tu mím môi, cảm giác bây giờ mà đi về phía trước quấy rầy là vô cùng méo biết điều:???
Anh ta bực bội bỏ lại một câu “Anh lên thay đồ trước”, túi cũng không đặt xuống mà trực tiếp xoay chân lên lầu.