Ai "Gảnh" Thảo Mai?

Chương 1: Xuyên sách.



Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.


ABBBDCA...


Ninh Y nhanh chóng xem lướt bài ôn tập mà thầy mới phát xuống, mỗi một đáp án đều nhảy ra trong khi cô đang đọc đề.


Là một người đã làm bộ đề Ba năm, đọc Hoàng Cương, một ngày không làm đề thì sẽ khó chịu, hận không thể thảo luận việc học với Vương Hậu Hùng, ngài Tiết Kim Tinh, Ninh Y từng được các bạn tôn thờ gọi là cỗ máy giải đề trí tuệ.


Đáng tiếc, một tháng trước, dưới sự xúi bậy của bạn cùng bạn, cô đã đọc một quyển truyện có nữ phụ cùng tên với cô, sang hôm sau thì nhận ra mình đã xuyên qua.


Từ đây, chả thấy học sinh chuyên 13 môn Ninh Y, chỉ có một con gà cay đội sổ Ninh Y ngay cả ba nguyên tố đầu tiên trong bảng tuần hoàn cũng không biết!


Bị điều khiển bởi cốt truyện, cô chỉ có thể hành động theo thiết lập ban đầu của nguyên chủ, không tài nào tự do suy nghĩ, nếu có ý nghĩ sai lệch nào thì sẽ bị đau đầu.


Thật sự quá khó khăn!


Quả nhiên cuộc sống vẫn ra tay với một học sinh chuyên 13 môn liều mạng học như cô QAQ.


Không thể làm Olympic Toán, không thể xem "Nature", thậm chí ngay cả bộ đề Ba năm và Hoàng Cương cũng không thể làm thì đời người còn có ý nghĩa gì??


Đây là chết người đó!


Thế nên cô đã vượt qua một tháng chỉ ăn, uống, chơi bời và vui vẻ, một cuộc sống đần độn ngu ngốc.


Mà...


Còn thật sự thoải mái. 🤭


Bậy! Không phải!


Ninh Y kiên định (?) cho rằng đây là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô vì cái tính tự gò bò suốt mười bảy năm học hành của cô.


Ninh Y tỏ vẻ rất hối hận, vô cùng hối hận!


Thật luôn, nếu như ông trời cho cô thêm một cơ hội, cô thề là từ đây về sau sẽ méo đụng tới một chữ trong tiểu thuyết!


"Nhất Nhất, Lộ Hứa Nam nhà mày tới kìa!"


Bạn cùng bàn Cư Mộng chợt chọt cô, nhỏ giọng nhắc nhở.


Ninh Y không thể làm gì khác ngoài việc buông bài thi mà cô đã tính nhẩm xong xuôi hết xuống, thành kính vuốt lại một góc mình vừa làm nhăn rồi xách túi đựng bánh ngọt màu hồng ở bên góc phải bàn học lên, đứng dậy đi về phía sau lớp học.


Cô phải đưa bánh ngọt cho Lộ Hứa Nam, cũng chính là nam chính của tiểu thuyết!


Cô đã làm cái chuyện cô cảm thấy vô bổ này một tháng từ khi cô xuyên qua.


Bởi vì nguyên chủ rất thích Lộ Hứa Nam, thích đến cỡ nào ư? Từ mẫu giáo đã bắt đầu thích, là cái loại thích tận mười ba năm.


Không biết cô ấy nghe đồn ở đâu, nói rằng nếu mỗi ngày làm một cái bánh ngọt dâu tây cho người mình thích thì hai người có thể hạnh phúc cả đời.


Từ đó bèn bắt đầu đưa bánh ngọt cho Lộ Hứa Nam mỗi ngày.


Ngày đầu tiên Ninh Y xuyên qua đã phải làm.


Vì vậy, cô dùng đôi tay vốn chỉ đề giải đề, đôi tay mà Thủ khoa tương lai của đất nước dùng để thi vào trường Đại học để làm bánh ngọt suốt một tháng cho Lộ Hứa Nam.


Thú thật thì cô cũng ghen tị với tên đàn ông tốt số Lộ Hứa Nam kia.


Tuy Ninh Y phải làm cái chuyện khiến IQ của cô giảm đi một trăm điểm này cả một tháng nhưng cũng không phải không có kết quả.


Ít nhất là thông qua thời gian và tự mình kiểm tra, Ninh Y nhận ra cô có thể từ từ điều chỉnh lại thiết lập.


So với lúc trước, bây giờ cô đã sửa được ngữ pháp tiếng tiếng Trung của vị nguyên chủ kia, chuyển cái giọng nũng nịu khi gọi "Anh" đổi thành giọng nói của người bình thường lúc kêu "Anh" tận ba tới năm lần một ngày.


Cô có lý do tin rằng chỉ cần mình chạy xong cảnh của vai phụ thì sự trói buộc của cốt truyện ở thế giới này sẽ hoàn toàn mất tác dụng với cô!


Nguyên chủ là nữ phụ phản diện trong quyển tiểu thuyết tên "Ánh sao lấp lánh hướng về Vãn Tình", nữ chính Mộ Vãn Tinh gặp gỡ boss nhỏ ở cấp 3, cô là đá lót đường để vai chính phát triển tình cảm, nhất định phải dùng trí tuệ vô cùng thấp của mình để tìm chỗ chết, mở ra một cánh cửa khiến vai chính có thể đi lên con đường thênh thang hạnh phúc.


Nhà nguyên chủ và nhà họ Lộ là thế giao, đều là nhà giàu số một số hai ở thành phố Ngu, môn đăng hộ đối.


Hai đứa trẻ bằng tuổi lần lượt ra đời, dưới cái nhìn của phụ huynh hai nhà mà lớn lên, đối với việc thanh mai trúc mã nhỏ xíu qua lại này, chỉ cần không vượt ranh giới quá sớm, bọn họ đều ngầm cho phép, thậm chí là ủng hộ, đích thân đính hôn! Đến nỗi khi hai đứa trẻ còn chưa ra đời thì đã có hôn ước trên đầu.


Từ nhỏ, nguyên chủ thường xuyên nghe được mấy lời đùa giỡn như "Sau khi Nhất Nhất lớn lên, làm vợ của Nam Nam được không nào?", lúc bé còn có một cô bé tết củ cải hát đồng dao xung quanh hai người bọn họ: "Ninh Nhất Nhất mặc quần áo đỏ, gả cho Nam Nam làm vợ." 


Thế nên ở trong lòng nguyên chủ, cô và Lộ Hứa Nam nhất định phải ở bên nhau.


Từ lúc học cấp 2, cô đã tự cho mình là vợ chưa cưới của Lộ Hứa Nam mà gạt phăng bất kỳ một người khác giới nào bên cạnh Lộ Hứa Nam.


Sau đó, tình cảm giữa Lộ Hứa Nam và Mộ Vãn Tình bắt đầu phát triển, loại độc chiếm này của nguyên chủ không ngừng gây rắc rối cho Mộ Vãn Tình, sau đó là hành trình bị Lộ Hứa Nam liên tục vả mặt và vòng tuần hoàn tìm chết.


Cuối cùng, vì nguyên chủ đẩy Mộ Vãn Tình vào hồ nước, làm cô ấy suýt nữa chết đuối mà bị Lộ Hứa Nam hoàn toàn chán ghét và vứt bỏ, cô bị cậu ta bóp cổ rồi tiến hành một phen đe dọa, cuối cùng cô cũng từ bỏ, bị người nhà sắp xếp đi du học ở nước ngoài, cảnh diễn tới đây là kết thúc.


Đến lúc đó đi trường nào thì tốt nhỉ? Harvard và Oxford cũng tốt, nhưng mị vẫn thích MIT hơn!


Ninh Y đang tha hồ tưởng tượng tương lai, bỗng nhiên thấy Mộ Vãn Tình đeo gọng kính đen, thẳng lưng ngồi cạnh cửa sổ mà làm bài thì không khỏi thở dài.


Vịt con xấu xí còn chưa bắt đầu trở thành thiên nga, lúc nào cuộc sống không tự nguyện này của cô mới có thể đi đến cuối cùng đây. TAT


Thật sự hâm mộ người khác có thể quang mình chính đại mà giải đề á!


Ninh Y chua xót thu lại tầm mắt rồi đi tới hàng cuối cùng của lớp học, chìa tay ra với chàng trai đang nằm ngủ trên bàn học.


Cố lên Ninh Y! Hôm nay chính là ngày cuối cùng, đưa xong thì mày không cần dậy sớm mỗi ngày để làm bánh ngọt nữa!


"Anh Nam ơi, chắc chắn là anh lại không ăn sáng rồi đúng không? Đây là em tự làm đó anh ơi~"


"..."


Ngay cả đầu Lộ Hứa Nam cũng chả thèm ngẩng lên chút nào, làm như không nghe thấy.


Ninh Y đã bị Lộ Hứa Nam cho ăn bơ suốt một tháng, tuy cô không phải nguyên chủ, không cảm thấy đau lòng nhưng quả thực chả có thiện cảm nổi với người này!


Giải đề Ba năm không tốt à? Làm xong bài tập rồi sao?


Thích cái gì không thích, lại đi thích một tên bad boiz không có phong độ?


Cánh tay nâng bánh ngọt của Ninh Y không nhúc nhích, vẫn hỏi một cách mềm mại và dịu dàng như cũ: "Anh Nam? Tối hôm qua anh ngủ không ngon sao? Nhức đầu sao?"


"..."


Vẫn không có tiếng động gì.


Rõ ràng là vừa nằm xuống, coi như là heo cũng không thể ngủ nhanh như vậy chứ?


Ninh Y im lặng, song vì đưa bánh ngọt cũng chỉ có thể gọi như gọi hồn: "Anh Nam, anh Nam? Anh ơi?! Anh có khỏe hong dạ? Anh ơi anh ơi~ Không phải là anh xỉu cái đùng rồi chớ?"


Cô vừa kêu vừa dùng hộp bánh ngọt đẩy đẩy cánh tay của Lộ Hứa Nam.


Rốt cuộc Lộ Hứa Nam cũng ngẩng đầu lên dưới sự kiên trì của cô, mày kiếm của anh cau lại, trên gương mặt điển trai viết đầy mấy chữ không nhịn được.


Ninh Y làm như không thấy, ngạc nhiên và vui mừng tiến lên để đưa bánh ngọt: "Anh Nam, em làm bánh ngọt cho anh đó~ Cho anh ăn nè, anh ăn xong có thể giảng đề cho em không? Bài thi thầy vừa phát xuống cho em á, có quá trời câu em không biết làm luôn."


Từ tối hôm qua, lỗ tai của Lộ Hứa Nam đã bắt đầu nghe thấy mấy âm thanh như bị ù tai, lúc đầu âm thanh không lớn nhưng càng về sau càng nghiêm trọng. Suốt đêm trằn trọc trở mình, lúc sáng đứng dậy thì đã tới mức đau tai rồi.


Sáng sớm anh đến bệnh viện một chuyến song không kiểm tra được nguyên nhân, khi nằm trên bàn, bỗng dưng trong đầu vô cùng thư thái, âm thanh ù tai biến mất!


Lộ Hứa Nam đang định nghỉ ngơi cho khỏe thì bị Ninh Y vo ve vo ve một trận, đầu còn đau hơn.


Anh nhìn lướt qua bánh ngọt trong tay đối phương, chẳng hề che dấu sự không vui và không kiên nhẫn của mình, lạnh lùng nhả ra năm chữ: "Không ăn, không giảng, cút."


Ha, thằng chó Lộ!


Ninh Y nhếch môi, hốc mắt ửng đỏ, vẫn đặt bánh ngọt lên bàn học Lộ Hứa Nam một cách mạnh mẽ và kiên cường: "Anh Nam, anh nhớ ăn đó, không ăn sáng thì không tốt cho dạ dày đâu."


Lộ Hứa Nam không muốn thấy cái dáng vẻ tủi thân oan uổng, khóc sướt mướt này của cô.


Mỗi ngày không phải anh anh anh thì là huhuhu.


Từ nhỏ tới lớn, hễ Ninh Y lộ ra cái vẻ mặt này là anh sẽ tới công chuyện, cho dù đúng hay sai, tóm lại là chạy không thoát khỏi trận mắng của ba.


Sai rồi? Sai rồi mà còn không chịu nhận sai hả? Già đầu vậy mà còn bắt nạt em gái, nên chửi!


Đúng ư? Con trai phải nhường em gái, sao có thể so đo tính toán thế kia, còn làm em gái khóc, nên chửi!


Nghĩ đến những chuyện bực dọc vô số kể đó, trong lòng Lộ Hứa Nam còn phiền hơn, trực tiếp cầm cái hộp nhỏ xíu màu hồng rồi thuận tay ném ra phía sau, 'xoảng' một tiếng, ném vào thùng rác một cách chính xác.


Ninh Y liều chết nắm chặt lấy quần, sợ mình không nhịn được mà lập tức rút cây dao lớn dài 40 mét ra.


Aaaaa! Rút dao đâm chó Lộ!


Tức quá! Sao trên thế giới này có thể có một con gà cay như vậy chớ!


Chú em nên biết ơn vì mình là nam chính đi, nếu không thì tay của thần thi cử đã bóp chết cổ họng của chú em rồi!


Ninh Y cúi đầu xuống rồi nặn mấy giọt nước mắt, tủi thân nhìn Lộ Hứa Nam một cái rồi xoay người rời đi.


Lần này, ngay cả bạn cùng bàn Phương Từ của Lộ Hứa Nam cũng không nhìn nổi, cậu ta khuyên nhủ: "Uầy, anh Nam, không đến mức..."


Mà bề ngoài Ninh Y lau nước mắt, bên trong thì điên cuồng gào thét ở trong lòng.


"Con gà cay thối cứt chó! Giảng đề cho chị? Chú em xứng chắc? Lúc chị giải đề thì không biết chú em đang mặc tả rồi nghịch bùn ở chỗ nào đâu!"


Giải quyết xong người phiền tới tinh thần của mình, Lộ Hứa Nam đang chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp lại khiếp sợ nhìn về bóng lưng gầy nhỏ của Ninh Y.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.