Ai Đúng, Ai Sai?

Chương 9



Mấy hôm sau, trong khoảng thời gian học tập này, đối với học sinh lớp 10, cái gì cũng mới, cái gì cũng lạ. Hiếm có ai có thể bắt nhịp ngay được với tần suất học tập ở đây. Nhưng cô thì khác, là học sinh du học, vốn đã học ngày học đêm thậm chí còn hơn cả một sinh viên đại học nên cô có thể dễ dàng bắt nhịp được và cũng nhận rất nhìu lời khen từ giáo viên và bạn bè, giờ đây cô đã hòa nhập "triệt để" với các bạn trong lớp chỉ riêng Tần Sở Hàn.

"Trật tự". Lại câu nói quen thuộc này, đúng vậy tiết học tiếp theo là môn toán của thầy Hàn. Hôm trước, họ đã được nếm thử mùi vị của " nhân sinh " trong cái môn này rồi, bây giờ trong lòng ai cũng nơm nớp lo sợ bị gọi tên lên bảng làm bài. Thầy Hàn bây giờ hệt như con quái vật trong lòng học sinh lớp 10A3 nói riêng và khối 10 nói chung rồi, không ai là không sợ, nhưng có điều... thầy Hàn có vẻ rất thích Tần Sở Hàn. Cũng phải thôi, anh là học sinh đứng đầu môn toán toàn tỉnh hồi sơ trung cơ mà, nên bây giờ được yêu thích cũng phải thôi. Nói đến đây, còn cô thì sao nhỉ? Ái chà, môn toán à, cô học cũng tạm được đi, thành tích thì chắc là khá thôi chứ cũng chẳng giỏi giang gì. Không bị thầy ghét là may rồi.

- Khoan hãy vào bài học, tôi có chút chuyện riêng cần nói với lớp đây!

Mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại tiếp tục ngộp thở mà lo lắng không biết thầy sẽ nói chuyện gì. Ăn chơi, học hành, nội quy,... hay là việc gì khác? Chịu, ai mà biết được ổng sẽ thốt ra những câu gì kia chứ. Thật là, hi vọng không phải chuyện gì quá đáng cả.

- Mấy hôm nay, tôi nghe giáo viên nói về lớp rất nhiều. - Sao lại ngừng rồi, không nói nữa? Rốt cuộc là chuyện gì? Đây cũng đường hoàng là lớp chọn, đâu thể phàn nàn về việc học. Hay là ai đó lỡ phạm vi nội quy trường lớp? Rốt cuộc là chuyện gì mới được kia chứ, ngừng lâu như vậy là muốn học sinh trong cái lớp này chết lâm sàn hết à?

- Ừm, tôi nghĩ nên sắp lại chỗ ngồi rồi! - Thầy Hàn nói với vẻ mặt nghiêm trọng và giọng điệu cũng hết sức hùng hồn và lí lẽ vô cùng.

Trời đất, tưởng chuyện gì, làm ai cũng nơm nớp lo sợ thế này. Chắc sau khi học xong lớp 10 sẽ bị bệnh tim mất thôi, mà sợ chưa hết lớp 10 là đã bị bệnh tâm lí rồi.

- Khụ, tôi nói tiếp, lớp trưởng, em có ý kiến gì không?

- Em không có ạ. - Tần Sở Hàn bình thản đáp như thể nãy giờ chẳng có gì xảy ra cả. Thật đáng khâm phục!

- Vậy để tôi tự xếp...



Vừa nói dứt câu, Hàn Minh đã bắt đầu điều chỉnh vị trí ngồi của từng học sinh trong lớp theo sơ đồ ổng chuẩn bị sẵn. Cơ mà nếu đã chuẩn bị sẵn rồi thì sao phải đi hỏi ý kiến người khác làm gì, thật quái lạ. Sơ đồ lớp này khá điển hình, cũng rất đơn giản. Vì là lớp chọn nên học lực cũng không quá chênh lệch sắp xếp chỗ ngồi cũng dễ dàng chẳng có ý kiến nhiều. Xếp hạng trong lớp như kiểu hạng 1 và hạng 2 sẽ cùng bàn với nhau cứ vậy mà sắp từ dưới lên trên, những ai học yếu hơn thì ngồi gần bảng hơn chẳng hạn. Tuy cách xếp chỗ của ông thầy này khá kì quặc nhưng lại vô cùng thiết thực với cái lớp chọn này.

Khi biết là như thế mọi người cũng chẳng sao cả chỉ riêng Kỳ Tử Hoài là vô cùng khó chịu vì cậu biết rằng mình chắc chắn sẽ không được ngồi chung với Lâm Tuyết nữa. Chỉ thế thôi là cậu đã phát cáu vô cùng rồi. Gọi đến tên cậu, ngồi xuống ngay cùng bàn với cậu là cô bạn tóc ngắn, vẻ hơi lạnh lùng ngồi bên cạnh nhau mày khó chịu:

- Cậu, quá lòe loẹt, y chang con tắc kè hoa... Không thích tí nào.

Nghe vậy, cậu chỉ hừ một cái rồi quay sang nhìn Lâm Tuyết mà suy nghĩ: Tôi không phải tắc kè hoa, cũng không cần cậu thích làm gì, tôi chỉ cần Tiểu Tuyết mà thôi.

Thầy Hàn nghe thấy, lại quay sang nhìn cô bạn tóc ngắn ấy và nói:

- Em chịu khó tí, phải hòa đồng với bạn bè thì sau này mới dễ sống được. Ngoan...

Đó thật sự là ông thầy chủ nhiệm nóng tính của lớp này à, vừa rồi còn dịu dàng mà nói "ngoan" cơ đấy. Mà nói với một học sinh khác, không phải Tần Sở Hàn, nhưng hình như ngay cả học trò cưng của ổng cũng không được nghe những lời như thế thì phải. Quay sang cô bạn ấy, cô chỉ khẽ gật đầu mà chẳng nói thêm gì cả. Lại phải nói, ai cũng ngạc nhiên vì trong lớp chẳng ai dám gật đầu với ông thầy này đâu, làm gì ổng cũng bắt mở cái miệng ra mà trả lời, ai mà dám gật cái đầu như thế chứ, thật nể cô bạn này nha. Giữa bọn họ chắc chắn có gì đó mờ ám.

- Ừm, các em tiếp tục...

Ngay lập tức, mọi người chỉnh đốn ngay, không một tiếng nói, vô cùng im lặng, nhanh nhẹn làm theo lời nói của thầy Hàn. Còn bàn cuối cùng ngay cạnh cửa sổ góc lớp, cũng là bàn mà hiện tại Lâm Tuyết đang ngồi, lúc này cô vô cùng ngạc nhiên, bản thân lại ngồi chung bàn với Tần Sở Hàn? Đúng là may mắn, cô muốn kết bạn với anh lâu rồi nhưng chẳng có cơ hội mà với tính cách của anh thì thật khó kết bạn được, nên phải nói là cô thật sự rất may mắn. Bao nhiêu ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tị với cô. Lòng cô có chút vui cũng xen lẫn chút lo sợ, vô cùng rối loạn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.