Bách Trầm Tùng xoay người lên núi, lấy quần áo xong, định cầm giày lên đi thẳng thì lúc này Lương Phong đứng dậy, vết thương trên đùi đau nhói, anh xuýt xoa nhào qua túm lấy cánh tay buông thõng của Bách Trầm Tùng.
"Rất xin lỗi." Đây là lần thứ hai Lương Phong khép nép như vậy.
"Rốt cuộc anh đang nghĩ gì thế?" Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn anh, chân mày nhíu chặt lại: "Đã lớn như vậy rồi, trò này giỡn có vui không?"
Lương Phong thở dài, giống như con nít được người ta dạy dỗ vậy: "Không vui, tôi sai rồi."
"Cứ phải thấy tôi bị dọa sợ gần chết, anh mới vui có đúng không?" Bách Trầm Tùng quăng tay anh ra: "Tôi thật sự sợ, tôi không nghĩ lại có người đột nhiên chết trước mặt tôi nữa."
"Tạm thời anh đừng nói chuyện với tôi." Bách Trầm Tùng quay đầu sải bước đi mất.
Lương Phong đứng tại chỗ, tức giận dùng chân trần đá vào đường đá làm trầy một mảng da lớn.
Anh giận mình quá, đầu óc hồ đồ đi làm loại chuyện như vậy.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng cây chạm vào làn da trần, thiêu đốt tới đau nhói, một làn gió lạnh thỉnh thoảng thổi tới khiến người anh nổi hết da gà. Lương Phong giẫm lên đá đi theo Bách Trầm Tùng, đến một câu nói đều không thể hé răng.
Hai người đứng trên đỉnh dốc đá mặc quần áo vào.
Đá nóng như sắp làm mềm lòng bàn chân vậy.
Bách Trầm Tùng không thèm nhìn đến anh, để trần cánh tay mặc quần đùi vẫn còn lẫn quần sịp, cậu mặc bừa quần áo rồi trực tiếp cất bước về phía bãi đậu xe ở chân núi.
"Trầm Tùng!" Lương Phong gọi một tiếng, muốn nói với cậu hình như cậu mặc lộn quần sịp rồi...
Đoán chừng là bãn nãy hai người túm bừa quần áo cho nên cũng không chú ý. Mà nói chuyện này ra chắc Bách Trầm Tùng tức điên tại chỗ mất.
Lương Phong kìm lời nói lại, không biết thở dài bao nhiêu lần.
Anh vào cửa hàng tiện lợi dưới chân núi.
Bách Trầm Tùng đi mãi không quay đầu, đi tới bãi đậu xe thì nhìn thử ra đằng sau.
Không người.
Cậu đứng bên cạnh xe hút thuốc, hút hết điều này tới điếu khác, đã hút ba điếu rồi.
Lương Phong cầm bình sữa bò ấm áp, thần không biết, quỷ không hay đứng ở đằng sau, đột nhiên áp chiếc bình lên mặt Bách Trầm Tùng.
Chàng trai mờ mịt quay đầu, không cười mà cúi gằm mặt, mở cửa xe ngồi lên.
Lương Phong lên xe, nhìn chằm chằm cậu muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng không lên tiếng nữa, kéo dây an toàn rồi đạp cần ga, lái xe ra khỏi bãi đậu xe.
Bách Trầm Tùng gõ ngón tay trên nhãn lọ sữa bò, tiếng động rất nhỏ.
Đúng lúc cậu cúi đầu thì vừa khéo thấy chữ ở trên lọ.
Có một hàng chữ được viết bằng bút ký màu đỏ --- Rất xin lỗi.
Bách Trầm Tùng xoay chiếc lọ, mặt khác là một hàng chữ --- Hay là em cắn tôi một cái đi.
Bách Trầm Tùng cũng mẹ nó cạn lời, bèn quay đầu hỏi anh: "Anh viết trên lọ câu rất xin lỗi lừa tôi đấy à?"
Lương Phong nhìn cậu, còn có vẻ rất tủi thân: "Em đâu để tôi nói chuyện."
Bách Trầm Tùng: "..."
"Dừng xe!" Bách Trầm Tùng đột nhiên lớn tiếng, Lương Phong cũng sợ.
Sao cậu chàng này giống như nữ chính não tàn trong phim thần tượng trước kia vậy, một lời không hợp thì ầm ĩ đòi xuống xe.
Có phải bước kế tiếp sẽ là muốn cướp tay lái không.
Lương Phong vẫn nghe lời, mặc dù trong lòng anh còn chưa biết ầm ĩ chuyện gì nhưng vẫn chuyển hướng dừng xe lại ở bên đường.
Anh tắt máy nhìn cậu: "Em muốn đuổi tôi xuống xe à?"
Bách Trầm Tùng cau mày: "Anh bị sao thế?" Cậu giơ lọ sữa bò, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.
Ý cậu rất rõ ràng.
Đề nghị do Lương Phong đích thân đưa ra, tự nói thì tự chịu.
Lần đầu tiên khiến người khác tức giận, anh đã nói như vậy, nhưng Bách Trầm Tùng không cắn.
Lần này thì chạy không thoát rồi.
"Cắn ở đâu?" Lương Phong cười lên.
Mặt Bách Trầm Tùng không cảm xúc: "Chỗ nào đau?"
"Chỗ ít thịt ấy." Lương Phong vẫn rất thành thật.
Anh vẫn luôn động một cái là mắng Bách Trầm Tùng là một chú chó con, nói người ta cười lên giống chó, làm gì cũng không để mình chịu thiệt chút nào.
Kết quả vào lúc này anh mới hiểu được, lúc người này cắn người mới giống chó thật.
Nhe răng ra không hề qua loa, cắn một cái như muốn ngoặm miếng thịt xuống, cắn đến chảy máu mới chịu.
Bách Trầm Tùng đưa tay kéo cổ áo Lương Phong qua, Lương Phong bị kéo bất ngờ nên bổ nhào về đằng trước, bàn tay chống bên ghế ngồi của Bách Trầm Tùng, người cũng vòng qua, còn chưa kịp phản ứng thì cổ áo lại bị người ta kéo mạnh qua một bên, nơi xương quai xanh gần cổ kia đột nhiên nóng bỏng, mặt Bách Trầm Tùng vùi vào chỗ đó, chóp mũi cọ lên da cổ Lương Phong, môi kề bên chỗ xương đó, nhẹ nhàng chạm một cái.
Lương Phong còn sửng sốt, bàn tay để trên lưng Bách Trầm Tùng, người cứng lại.
Giây kế tiếp cậu há miệng, cắn rất mạnh.
Lương Phong còn đang nghĩ kìm nén chút, kết quả lại bị sức cắn kia giày vò không nhịn được.
"Đệch, mẹ nó em cầm tinh con chó thật à?" Lương Phong đập lưng cậu.
Bách Trầm Tùng không động đậy, rồi đột ngột nhả ra, dời hai centimet, lại cắn phát nữa.
Lương Phong xuýt xoa, sau lưng lấm tấm mồ hôi hột, bàn tay dịch chuyển, nắm lấy eo Bách Trầm Tùng siết mạnh.
Đến lúc này Bách Trầm Tùng mới buông ra.
Lương Phong đau đến mức mí mắt đều co giật, mà mặt Bách Trầm Tùng vẫn không cảm xúc, giống như vẫn chưa trút hết giận.
Lương Phong nhìn qua gương chiếu hậu của xe, cắn sắp xanh tới nơi rồi.
Anh nhìn Bách Trầm Tùng: "Cắn đã chưa?"
"Vẫn chưa." Bách Trầm Tùng trả lời.
Lương Phong: "..."
"Thì ra em coi tôi là que mọc răng vậy đó à?" Lương Phong cọ ngón cái lên dấu răng, cười: "Lần sau em có thể đổi chỗ khác hay không? Giống như đã làm gì đó vậy."
Bách Trầm Tùng nhìn anh chăm chú.
Lương Phong thở dài, tiếp tục lái xe: "Em thích cắn đâu thì cắn đó, buổi tối tắm xong rồi cho em cắn thỏa thích, cởi hết cho em cắn là được."
Bách Trầm Tùng không đáp lời.
Mà vết trên cổ kia của Lương Phong rất rõ ràng, vết cắn cũng chuyển thành màu xanh, mấy phút sau còn rõ hơn.
Cổ áo cũng không che được.
Bách Trầm Tùng liếc qua, rất muốn cười.
Đúng là đáng đời.
Khi cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì phát hiện đường đi khác, không phải hướng về khách sạn.
"Đi đâu đây?" Bách Trầm Tùng hỏi anh.
"Cũng sắp hoàng hôn rồi, đi qua bên cầu tàu kia lượn lờ chút." Lương Phong trả lời.
Bách Trầm Tùng: "Anh không sợ tôi đạp anh từ trên cầu xuống à."
Lương Phong cười, xe quẹo vào một khúc cong, vào một nơi có vẻ như là công viên.
Vừa khéo lúc này là thời gian mặt trời xuống núi, nơi chân trời xa đổi màu, dưới một mảng màu cam hé ra chút ánh hồng khiến không khí hơi lạnh lại có chút ấm áp.
Ánh đèn trên đường mòn chung quanh sáng lên.
Đó là một chiếc cầu tàu trên nước, chiếc cầu bằng gỗ thông đường sang bên kia bờ, hai bên lan can có treo ngọn đèn nhỏ mờ mờ.
Bên kia cầu có không ít có tiểu thương bán bóng bay và hoa tươi.
Buổi tối hai người đều chưa ăn cơm, giày vò cả buổi chiều đã đói từ lâu rồi.
Bên cạnh có một quán MacDonald, Lương Phong đi mua đồ ăn, để Bách Trầm Tùng ngồi trên ghế gỗ bên cầu chờ anh.
Chiếc ghế kia vừa vặn thẳng với ven bờ, ánh nắng chiều chiếu vào người, tất cả mọi thứ đều trở nên ấm áp, dịu dàng.
Bách Trầm Tùng tức giận là thật, mà hết giận cũng là thật.
Lúc ấy bố cậu nhảy lầu c.hết trước mắt cậu, khi mẹ cậu uống thuốc tự sát, Bách Trầm Tùng còn nhỏ, nhưng cũng gào khóc gọi tên bà.
Hôm nay Lương Phong nằm đó, không nhúc nhích, hai mắt nhìn nghiền, giống như mẹ cậu khi ấy vậy.
Bách Trầm Tùng cũng sắp bị ám ảnh tâm lý rồi.
"Bây giờ có thể nói chuyện chưa?" Lương Phong lại giống như hồn ma vậy, đột nhiên xông tới, trong tay có xách túi giấy.
Bách Trầm Tùng miễn cưỡng tựa lưng vào chiếc ghế: "Đừng nói, cho anh ngột c.hết đi."
Lương Phong ngửa đầu dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm bầu trời, tay đột nhiên dời vị trí, nhẹ nhàng phủ lên cổ tay Bách Trầm Tùng.
Cậu khẽ run nhưng không tránh.
"Trầm Tùng." Lương Phong nghiêng đầu nhìn cậu: "Thực sự rất xin lỗi em."
"Ừ." Bách Trầm Tùng cầm hamburger, há miệng cắn một miếng, nhìn chăm chú chiếc cầu trước mặt, cũng không nhiều lời.
"Tôi biết nói lời này có chút khốn kiếp nhưng..." Lương Phong ngồi dậy, tay vẫn đang phủ lên cổ tay người bên cạnh: "Thấy em gấp vậy, tôi rất vui vẻ."
Bách Trầm Tùng quay đầu mắng anh: "Anh có bệnh à."
Lương Phong không biết làm sao đành cười, gật đầu: "Tôi có bệnh."
"Lần này coi như là em chủ động hôn sao?" Lương Phong hỏi.
Bách Trầm Tùng bị nghẹn hamburger, ho một lúc lâu, nghi ngờ liệu có phải đầu Lương Phong bị đổ thủy ngân hay không.
Lúc ấy cậu không nghĩ nhiều, chuyện này ai còn nghĩ có hôn hay không, cứu người quan trọng, nhưng quả thật là môi đã dán lên rồi, còn không chỉ một cái.
Buổi tối đi dọc theo cầu về đằng trước, gió mát thổi rất thoải mái, nhưng cũng chỉ thoải mái được hai mươi phút, sau đó lại lạnh rồi.
Đến khi mặt trời xuống núi hoàn toàn thì ánh đèn đã sáng lên toàn bộ.
Lương Phong đột nhiên đứng ở bên cầu mua thêm hoa, một bó tulip nhỏ được đưa tới trước mặt Bách Trầm Tùng: "Đừng giận nữa."
Bách Trầm Tùng ngẩn ra rồi mới đưa tay nhận lấy, xoay người đi về phía xe ở bên kia: "Trở về thôi, lạnh rồi."
Trong khách sạn đã có một đống hoa hồng, giờ lại thêm một bó nữa, như nàng tiên hoa ngủ trong hoa vậy.
Cửa khách sạn mở ra, vang lên một tiếng 'cạch', Bách Trầm Tùng đã sớm hết giận.
"Tôi đi tắm trước." Cả người Bách Trầm Tùng toàn là mồ hôi.
"Được." Lương Phong dựa vào bên cửa sổ, ngồi trên ghế cúi người tìm hành lý.
Bách Trầm Tùng tìm một bình hoa, cắm mấy bông tulip kia vào.
Phòng tắm vẫn khoa trương như cũ, sau khi vào trong, Bách Trầm Tùng dịch đám hoa hồng ở hai bên đi một chút, tính đứng tắm vòi hoa sen chứ nhìn cái bồn tắm, cậu không có tâm trạng ngâm gì cả.
Cậu giơ tay cởi áo, đến khi cúi đầu cởi quần thì ngẩn ra.
Nhìn chiếc quần lót màu xanh đen thì bị dọa thiếu điều bất tỉnh nhân sự.
"Mẹ nó."
Lương Phong vừa ngồi bên giường thì nghe thấy Bách Trầm Tùng ở bên trong đang chửi bậy, chắc là cậu thấy quần lót rồi, mấy phút sau mới truyền ra tiếng nước chảy.
Nửa tiếng sau, Bách Trầm Tùng mặc quần đùi rộng đi ra, vai để trần, ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt Lương Phong trong thoáng chốc, cậu né tránh.
Cậu lúng tung ho húng hắng, chậm chạp lên giường, tựa đầu vào đầu giường rồi cúi đầu nghịch điện thoại, không nói chuyện.
Đến khi Lương Phong vào nhà tắm thì không nhịn được, cười mãi.
Cậu tắm lâu như vậy, đoán chừng là ngâm bồn rồi.
Bách Trầm Tùng tắt đèn lớn, chỉ để lại ngọn đèn nhỏ ở chỗ hành lang và đầu giường.
Nam Tử nói sáng mai bọn họ đến, hỏi địa chỉ khách sạn.
"Không ngủ à?" Lương Phong đẩy cửa đi ra, để vai trần, mặc mỗi chiếc quần sịp, trên cổ vắt chiếc khăn bông màu trắng, ngẩng đầu đang lau tóc ẩm.
"Sợ ngủ rồi anh lại làm ồn đến tôi." Bách Trầm Tùng đưa mắt nhìn anh, thấy trên xương quai xanh của anh có một dấu răng chuyển xanh.
Lương Phong để ý tới ánh mắt cậu, lên giường dựa vào đầu giường, nghiêng đầu cười: "Còn đang nghĩ cắn chỗ nào à?"
Bách Trầm Tùng thầm nghĩ người đàn ông này thật già mồm cãi láo, lấy thuốc còn muốn cậu đích thân ra tay nữa.
Cậu xuống giường, mở túi trên ghế ra, lấy tuýp thuốc có tác dụng tiêu sưng ở bên trong ra rồi tiện tay ném qua cho Lương Phong, thuốc rơi trên chăn của anh.
Lương Phong liếc cậu: "Có thể giúp tôi không?"
"Tay anh đâu có bị thương." Bách Trầm Tùng nằm trên giường, nghiêng người, đưa lưng về phía Lương Phong.
Sau lưng mãi không có tiếng động, Lương Phong vẫn đang nhìn cậu.
Bách Trầm Tùng nhảy dựng lên giống như bị điện giật, cầm thuốc mỡ, mở rồi nặn ra một ít, chân quỳ tạm bên cạnh Lương Phong, giơ tay thoa thuốc mỡ lên trên hai dấu răng kia, nhẹ nhàng xoa vài cái.
"Được rồi." Bách Trầm Tùng xoay người, nhanh chóng nằm về giống như cá c.hết vậy.
Toàn bộ quá trình chưa tới mười phút.
Quá nhanh.
Bách Trầm Tùng nhắm mắt, không gian yên tĩnh rất lâu, cho đến khi giường khẽ rung vài cái, vị trí sau lưng cậu rõ ràng bị người ta áp lên.
Người sau lưng mang theo nhiệt độ nóng bỏng từ từ tới gần, anh nghiêng nửa người, cánh tay đè một nửa chiếc gối còn lại phía sau đầu Bách Trầm Tùng, giống như nằm kề bên tai vậy.
Lương Phong nói: "Đợi lát nữa rồi hẵng ngủ."
Tai Bách Trầm Tùng bị hơi nóng thổi qua mà ngứa ngáy, bả vai vô thức rụt lại, cậu chợt quay đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Lương Phong nhìn cậu chằm chằm, trong tay giống như có ma thuật lấy ra một chiếc hộp đen.
Dưới ánh đèn ấm áp mờ tối, Bách Trầm Tùng xoay cổ mờ mịt nhìn anh, cho đến khi Lương Phong nằm kề bên tai cậu nói: "Sinh nhật vui vẻ!"
Tiếng báo thức Lương Phong đặt khẽ rung nhẹ, tim Bách Trầm Tùng cũng run theo.