Bách Trầm Tùng kéo lê cơ thể băng qua góc phố, cậu lại tìm được một quán bar nữa, quán bar này không ồn ào giống như mấy quán bar trước, mấy thằng nhóc thối đang đứng ở cửa, còn có một đứa đang vùi mặt, mềm nhũn nằm sấp trên vai người khác, trong miệng còn lẩm bẩm không biết nói gì.
“Tiểu Hiên.” Lúc Bách Trầm Tùng mở miệng gọi thì khóe miệng có hơi đau, cậu vẫy tay: “Anh cảm ơn, để nó cho anh đi.”
Người bạn học kia kéo thằng nhóc Bách Vân Hiên đến, Bách Trầm Tùng đỡ người lên, ngước mắt nhìn thì thấy bên trong nhóm người có một chàng trai cao lớn, cậu ta là bạn cùng phòng của cậu.
“Cậu cũng ở đây?” Lúc này Bách Trầm Tùng cảm thấy đau đầu dữ dội.
Giang Nhất Kha đỡ lấy người em trai cậu: “Tớ vừa vặn tiện đường trở về.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Cậu rơi xuống bồn cầu thật đấy à?”
“Ừm, vậy cậu tiện đưa nó trở về giúp tớ, cứ để nó nằm trên giường của tớ, cảm ơn.” Bách Trầm Tùng nghi ngờ có phải là bản thân bị chấn động não hay không, nếu không sao đầu cậu lại đau như vậy: “Tớ đến bệnh viện một lát.”
Giang Nhất Kha đỡ thằng nhóc Bách Vân Hiên nhìn một hồi lâu, rồi cậu ta ôm người vào trong xe đi về.
Bách Trầm Tùng thở ra một hơi, cơ thể cậu mềm nhũn, hai chân thì lảo đảo vài cái, cậu đứng ven đường giơ tay gọi một chiếc xe.
Trời nắng nóng mà tài xế không mở điều hòa, bốn cái cửa sổ được hạ thấp xuống, miệng ông ta còn ngậm một điếu thuốc, quay đầu gọi cậu: “Cậu đi đâu đây?”
“Bệnh viện gần nhất.” Bách Trầm Tùng ghé đầu vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, kết quả là khi cậu ngửa thấy mùi khói kia thì cậu lại nhớ đến tên khốn lúc nãy.
Nam Tử liên tục gọi điện thoại, đã có mười cuộc gọi nhỡ rồi.
Bách Trầm Tùng lấy điện thoại động ra gọi lại cho cậu ta.
“Cậu đi vệ sinh bị người ta cướp bóc à?” Nam Tử hét lên.
Bách Trầm Tùng trầm giọng trả lời: “Ừm.”
“Rốt cuộc là cậu đã chạy đi đâu vậy? Có chuyện gì không?” Nam Tử hỏi.
Có nhiều người bạn không phải là một chuyện xấu, cậu và đám Nam Tử đã quen biết nhau nhiều năm, đi bệnh viện, đánh nhau, tỏ tình bị từ chối, ngay cả lúc trước đánh nhau vào đồn cảnh sát cũng là cậu đi bảo lãnh, không có chuyện gì không thể nói với nhau, giữa bọn họ không tồn tại cái gọi là trò cười mất thể diện.
“Tới bệnh viện, bị người ta đánh.” Bách Trầm Tùng trả lời, tài xế ở phía trước liếc cậu qua gương chiếu hậu.
“Mẹ kiếp, ai đánh? Đánh hội đồng cậu à?” Nam Tử hét to, to đến mức lọt ra ngoài điện thoại, giống như đài phát thanh vậy.
“Không phải, chỉ có một người.” Bách Trầm Tùng thật sự không muốn thảo luận về chi tiết cuộc đánh nhau, cậu rất khó chịu: “Được rồi, tớ tới đến bệnh viện rồi.”
“Được được được, tớ sẽ đến ngay.” Đầu dây bên kia, Nam Tử kéo mạnh cái ghế "rầm" một tiếng.
Bách Trầm Tùng đứng dậy xuống xe, đứng trước bệnh viện, bây giờ nhấc chân lên cầu thang cậu cũng cảm thấy khó, thật giống như ông cụ chống gậy ba toong vậy.
Cậu đi vào bệnh viện với dáng vẻ chật vật kia, còn chưa kịp mở miệng thì y tá đã xông thẳng tới muốn đỡ cậu.
Người ta hỏi cậu chỗ nào đau, Bách Trầm Tùng nói cả người đều đau, cuối cùng được đăng kí khám ngoại, đầu tiên là xử lý vết rách trên cánh tay của cậu.
Nam Tử tới rất nhanh, bên này Bách Trầm Tùng mới lấy số xong, cậu ta vội vàng xông tới, đỡ cậu hỏi đông hỏi tây.
“Tớ đau lòng chết mất, tên nào không có mắt đánh cậu đến mức như vậy chứ, mẹ kiếp, cho anh xem một chút, ôi ôi…”
Ánh mắt y tá bên cạnh đã thay đổi, Bách Trầm Tùng phải quay đầu bất chấp nói một câu: “Anh của tôi.”
“Thì ra là vậy.” Y ta gật đầu cười: “Các cậu bên ngoài chờ là được, đợi lát nữa bác sĩ gọi đến lượt.”
Bách Trầm Tùng gật đầu nói đã biết, cậu ngồi bên ngoài phòng khám ngửa đầu nhắm mắt dựa vào tường, điện thoại di động “ding” một tiếng, là Giang Nhất Kha chụp ảnh Bách Vân Hiên đang nằm ngủ trên giường.
Bách Trầm Tùng nhìn thấy thì coi như yên tâm.
Cậu mở mắt nhìn thoáng qua phòng khám, xuyên qua khe hở nhìn thấy một nửa bóng hình, là một người đàn ông mặc áo sơ mi đen.
Sao bây giờ người ta thích mặc đồ đen vậy, vừa nãy nhìn thấy Giang Nhất Kha, tên đó cũng mặc một cây đồ đen, buổi tối nhìn như một hiệp sĩ áo đen.
Bác sĩ: “Hơi mở miệng ra để tôi nhìn bên trong, ở đây có đau không?”
“Một chút, bên trái có một chút.”
“Đánh nhau à?”
“Vâng, bị đánh.”
Tai Bách Trầm Tùng thính, cậu nghe được mấy câu như vậy thì hiểu ra, lông tơ dựng đứng cả lên. Cậu đứng dậy rồi đi vài bước về phía cửa phòng khám.
Nam Tử ở phía sau: “Người ta còn chưa khám xong đâu, cậu gấp cái gì?”
Bách Trầm Tùng đứng ở bên ngoài từ khe cửa nhìn vào trong, người đàn ông áo sơ mi đen quay người lại, Bách Trầm Tùng nhìn thấy sườn mặt kia thì thấp giọng mắng một câu.
Đúng là kẻ thù không đội trời chung gặp nhau là chuyện không thể nào tránh được, đánh nhau vào viện rồi mà còn bị xếp trùng bác sĩ khám, nếu mà hai người đụng mặt nhau thì thể nào cũng đánh nhau một trận nữa trong bệnh viện rồi dắt tay cùng vào phòng cấp cứu luôn.
Nam Tử ngẩng đầu lên thì thấy Bách Trầm Tùng đã sải bước đến cầu thang bên kia.
“Cậu làm sao vậy? Không khám nữa à?” Nam Tử vừa đuổi theo vừa hô: “Bách Trầm Tùng!”
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, cửa phòng khám bên kia đúng lúc mở ra, Lương Phong nghe được cái tên quen thuộc, theo âm thanh nhìn về phía cửa cầu thang bên kia.
Bác sĩ: “Số 102, 102!”
Không ai đáp lại lời ông ta.
Lương Phong dựa vào cửa trả lời bác sĩ một câu: “Chạy rồi.”
“Bách Trầm Tùng, Trầm Tùng!” Nam Tử chưa kịp phản ứng lại, khó khăn lắm với đuổi kịp cậu ở đại sảnh, cậu ta thở hổn hển nói: “Có thang máy cậu lại không đi, nhất quyết chạy cầu thang làm cái gì, ông đây mệt chết mất.”
Nam Tử: “Cậu bị gì vậy, sao tới lượt lại không vào nữa?”
“Đột nhiên tớ không đau nữa.” Bách Trầm Tùng hành động nhanh nhẹn, ra ngoài quẹo trái trực tiếp bắt xe.
Cả đời này cậu không muốn gặp anh nữa, thật là cái đồ sao chổi, người ngoài xã hội cậu chọc không nổi, không thể chọc vào thì chạy trốn, không đáng để cậu tranh đua với loại người này.
Nhưng chứng minh thư của cậu vẫn còn trong tay anh ta, lúc này Bách Trầm Tùng mới nhớ ra.
Nam Tử nhìn cậu nhíu mày: “Làm sao vậy, cậu đau đầu sao?”
“Có chút, nhưng không có gì đáng ngại.” Bách Trầm Tùng nghiêng đầu tiếp tục dựa vào cửa xe. Tối nay cậu chạy tới chạy lui, khổ sở cả buổi còn chưa kịp ăn gì.
Nam Tử nhìn dáng vẻ phiền lòng nhưng có lẽ không có ý định nói ra của cậu, cậu ta hỏi một câu: “Ăn cơm chưa? Có muốn ăn mì sợi không?"
“Ăn.” Bây giờ dạ dày Bách Trầm Tùng vẫn còn đau.
Thật ra cậu rất khó chịu, còn có hơi buồn nôn, nhưng cậu lại cảm thấy uống chút canh nóng vào hẳn là có thể dễ chịu hơn một chút. Ngày hôm qua cậu làm ca đêm, cả đêm không được ngủ, hôm nay lúc sáng cậu ngủ nguyên một buổi còn chưa ăn gì, còn vừa mới đánh nhau một trận, nếu nhịn nữa thì cậu nên đi gặp Diêm Vương luôn cho rồi.
Trước cổng trường có một quán bán mì lạnh, trời nóng nực như vậy, Bách Trầm Tùng đi vào gọi một bát mì canh nóng, Nam Tử thì gọi một bát mì lạnh.
Một bát thì bốc hơi nóng, một bát thì đá trôi nổi.
Mì chiếm phân nửa bát, hai người vùi đầu mấy miếng đã ăn xong, miệng Nam Tử còn đang nhai nửa lát cà chua: “Em trai cậu đâu? Không phải hôm nay nó liên hoan sao?”
“Nó uống quá nhiều, được đỡ về rồi.” Bách Trầm Tùng trả lời.
Nam Tử líu lưỡi: “Điên cuồng như vậy.”
“Điên cuồng cái gì, cậu chờ gặp nó xem, làm nũng đến thuần thục.” Bách Trầm Tùng cúi đầu húp hai ngụm canh, đến giờ cậu mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn.
Nam Tử dựa vào ghế: “Ngày mai là sinh nhật Kiều Đình, tớ đã đặt KTV ở phố Bắc bên kia.”
“Được, ngày mai tớ sẽ mang bánh ngọt đến.” Bách Trầm Tùng rút tờ giấy ăn, lau miệng trả tiền, hai người ở cửa chào nhau rồi giải tán.
Lúc này gió đêm đã thổi mát hơn một ít, Bách Trầm Tùng về đến cổng đơn nguyên của tiểu khu châm thêm một điếu thuốc, đau đớn trên người đã giảm bớt hơn chút.
Căn nhà này do Giang Nhất Kha tìm, cậu ta không thiếu tiền, vốn định ở một mình. Nhưng kết quả là căn hộ có hai phòng ngủ, một phòng khách, bỏ không thì phí nên đã quyết định cho thuê.
Ban đêm ban ngày Bách Trầm Tùng đều rất bận, phần lớn thời gian cậu trở về ký túc đều là ba bốn giờ sáng, nhưng ký túc xá nhiều người, làm phiền mọi người không tốt nên cậu đã dứt khoát dọn ra ngoài.
Phòng thuê rất lớn, cách âm cũng được, Giang Nhất Kha thức đêm còn nhiều hơn cả cậu, thành ra hai người lại không chê nhau phiền, quyết định ở chung.
Lúc Bách Trầm Tùng mở cửa mới nhớ ra Bách Vân Hiên đang ngủ trên giường cậu, thằng nhóc kia từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, được nuông chiều như bảo bối, Bách Trầm Tùng cũng không nỡ mắng cậu ấy.
Dù sao bây giờ hai người không có bố không có mẹ, sống nương tựa vào nhau mà lớn lên, chỉ có một người thân, cậu không nuông chiều em ấy thì nuông chiều ai.
Vào nhà, cậu mở phòng ngủ nhìn trên giường, không ngoài dự đoán, thằng nhóc Bách Vân Hiên kia đang ngủ rất ngon, trong miệng còn lẩm bẩm nói mớ, trên đầu còn đội một cái mũ ngủ đầu chó, chắc là Giang Nhất Kha đã thay cho cậu ấy.
Phòng ngủ đối diện vẫn còn sáng đèn, cậu ta cũng chưa ngủ. Bách Trầm Tùng vào phòng tắm muốn tắm rửa.
Nước nóng hòa với dầu gội đầu chảy từ đỉnh đầu xuống sau lưng, vùng bị đè trên mặt đất hôm nay vừa bị đạp vừa bị chà xát bị nước nóng chảy qua, đau đến mức khiến cậu suýt xoa.
Buổi tối cậu không ngủ ở giường, cậu rón rén vào phòng lấy một tấm chăn nhỏ, trực tiếp quấn lên người rồi ngủ trên sofa.
Một giấc ngủ đầy mộng mị, cậu ngủ thẳng đến sáu giờ sáng thì lưng đau khiến cậu tỉnh lại, cậu mơ màng nhíu mày đi xối nước lạnh, mở cửa ra ngoài đi mua bữa sáng, thuận tiện đi dạo vài vòng dưới lầu.
Bác trai bác gái ở quảng trường tràn đầy năng lượng, sáng sớm đã ra đây múa quạt. Bách Trầm Tùng nhìn thấy thì cảm thấy vui vẻ, cũng có thêm sức sống.
Bọn họ làm gì có dáng vẻ giống như cậu, hai mươi mấy tuổi đầu, rời giường chính là mặt mũi bầm dập, xuống lầu còn phải đỡ eo, giống như đang mang thai vậy.
Quán bán đồ ăn sáng phải đi qua một khúc cua, Bách Trầm Tùng đi trên đường vắng, ngoại trừ thỉnh thoảng gặp được mấy người chạy bộ buổi sáng thì còn lại không có ai.
“Xin chào, cho cháu hai cái bánh trứng gà, ba quả trứng trà, ba bịch sữa đậu nành.” Bách Trầm Tùng không ăn bánh, chỉ mang về cho hai người kia.
“Hai quả trứng gà.”
“Mẹ kiếp.” Mới sáng sớm Bách Trầm Tùng đã muốn bùng nổ, chết tiệt.
Hình như Lương Phong vừa mới chạy xong, anh mặc một cái áo ba lỗ, nhìn sảng khoái, sạch sẽ, chỉ là cái khóe miệng kia vô cùng thê thảm.
Bách Trầm Tùng nhìn thấy thì trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Hai oan gia đi mua bữa sáng, vừa quay đầu còn có thể gặp được nhau, Lương Phong cũng bất ngờ, còn chưa kịp mở miệng nói gì.
“Anh lắp GPS trên người tôi à?” Lông mày Bách Trầm Tùng nhăn đến mức có thể vẽ được thành chiếc nơ bướm.
Lương Phong quay đầu nhìn cậu, có lẽ là anh cảm thấy buồn cười, nên kết quả là cười đau cả miệng.
Nhìn hai người đều rất tàn tạ, vừa gặp nhau còn phải cấu véo nhau một lúc. Lương Phong đưa tay nhận lấy trứng, kéo cái ghế đối diện Bách Trầm Tùng rồi ngồi xuống: “Cậu đừng có dát vàng lên mặt mình như vậy, quán này là cậu mở chắc?”
“Đúng vậy.” Bách Trầm Tùng quay đầu nhìn ông chủ: “Xong chưa ông chủ?”
“Sắp xong rồi đây.” Đôi tay bận rộn của ông chủ vẫn đang làm nhanh chóng.
“Tối qua ở bệnh viện cậu chạy rất nhanh.” Miệng Lương Phong nhai trứng, ngước mặt nhìn cậu: “Thấy tôi nên sợ à?”
“Sợ anh bị nghẹn chết.” Bách Trầm Tùng khoanh tay lạnh lùng nhìn anh.
Lương Phong ngửa đầu uống một ngụm sữa đậu nành, vừa uống vừa nhìn chằm chằm vào cậu. Bách Trầm Tùng thật sự rất muốn mắng một câu “Nhìn ông đây làm gì?”, nhưng mà cậu sợ sáng sớm đánh nhau ở cửa tiệm người ta thì không tốt, đành cố gắng nhịn xuống.
Ngón tay cậu gõ bàn: “Chứng minh thư.”
“Chứng minh thư gì?” Lương Phong giả ngu.
Bách Trầm Tùng không nói gì: “Tôi lấy nhầm rồi.”
Lương Phong nhìn chằm chằm cậu nửa phút đồng hồ: “Tiền, vật, cùng trao đổi.”
“Tôi đã nói là tôi không có tiền, anh có năng lực như vậy thì tìm cậu nhóc kia đi, tìm tôi thì được gì? Tôi trông giống một tên nhà giàu coi tiền như rác, chuyên đi rải tiền sao? Anh có bệnh hay tôi có bệnh?”
Lương Phong đáp rất nhanh: “Cậu có.”
Bách Trầm Tùng: “…”
Nói không thông thì chạy lấy người.
Bách Trầm Tùng đứng dậy cầm túi đồ ăn bước ra cửa, đầu không hề ngoảnh lại.