Cái tên Lương Phong này có thể cảm thấy ngại cũng là chuyện hiếm thấy, đã mấy lần anh không biết xấu hổ với Bách Trầm Tùng rồi.
Một giây sau, anh lại gửi một tấm ảnh chụp đến, Bách Trầm Tùng phóng to lên xem, cau mày suy ngẫm nửa ngày vẫn không nhìn ra được đây là thứ gì.
Đây nào phải mông chim sẻ gì kia chứ, chỉ là một bức ảnh nhòe nhoẹt, một bức ảnh mờ màu cà phê, bản thân con chim sẻ nhìn thấy còn không nhận ra, còn phải mở miệng chửi đó là thứ gì ấy chứ.
Giây cuối cùng trước khi xuống xe, Bách Trầm Tùng trả lời lại một câu: [Mông nhà anh thật sự rất khác biệt.]
"Xem cái gì mà vui thế?" Nam Tử nhìn thấy nụ cười nơi khóe miệng của cậu, dù biên độ rất nhỏ nhưng cậu ta lại vừa khéo nhìn thấy. Lúc Nam Tử xuống xe, trên mông giống như mọc thêm gai ngược, mông rời khỏi kéo cả đệm trên xe theo xuống cùng.
Còn phải để Bách Trầm Tùng cúi người xuống nhặt cho cậu ta.
Nam Tử nhìn thấy chợ thức ăn, vừa mở miệng đã hô lên: "Trầm Tùng, nước lạnh!"
Bách Trầm Tùng lườm cậu ta: "Tốt nghiệp cậu không gọi tớ một tiếng ba thì không qua được đâu." Cậu nói xong thì cất bước đi mua bốn ly nước có gas lạnh, đưa qua cho mỗi người một ly.
Hàng bán rau ở gần đó, vừa vào cổng đã đến, nhưng hàng bán thịt còn phải đi thêm một đoạn nữa. Tổng cộng bốn người tạo thành nhóm đi mua, cách hàng thịt mười mét đã có thể ngửi thấy mùi, là mùi thịt dê bò trộn lẫn với chim đậm đà.
Tính ra nửa cân thịt không rẻ, cũng không nhẹ, dù sao cũng đến mười mấy con người đều muốn ăn, một gói thịt rơi xuống có thể đập chết người.
Ông chủ hàng thịt rất vui vẻ, mới sáng sớm đã được một món lớn, nụ cười trên miệng không thể khép lại được, hỗ trợ cùng khiêng ra cổng chợ chờ xe.
Mặt trời chói chang trộn lẫn mùi mồ hôi, không khí oi bức, các loại hương vị của rau thịt hòa trộn với nhau không hề dễ ngửi, còn nửa tiếng nữa xe mới tới được.
Bách Trầm Tùng đứng trong một chỗ râm thoáng mát, theo thói quen định xắn hai ống tay áo lên làm thành áo cộc tay, lau một lượt mồ hôi trên đầu, người nóng bức, khó chịu, ngột ngạt đến mức choáng váng.
Rrrrr....
"Hôm nay cậu siêng nhắn tin quá nhỉ, cứ một lúc lại rung, lát lại rung." Nam Tử ngồi xổm xuống đất, mồ hôi vã khắp người, sống mũi rịn ra nước, trông cả người giống như vừa được lấy từ trong lồng hấp ra.
"Haiz." Bách Trầm Tùng cười trêu cậu ta, mũi chân cậu khẽ chọc vào mông cậu ta một cái: "Có cô bé nhìn cậu kìa."
"Cái gì... cái... cái gì?" Nam Tử giống như bị điện giật, cong mông một cái đứng thẳng dậy, lập tức vuốt tóc: "Chỗ nào?"
Bách Trầm Tùng cúi đầu cười, tay ấn mở màn hình di động: "Đi rồi."
"Sao cậu cứ trêu tớ." Nam Tử hùng hổ đặt mông ngồi xuống, "Nước lạnh mẹ nó đã sắp biến thành nước sôi, nóng quá mà xe còn chưa tới nữa."
Bách Trầm Tùng nghe thấy lời này thì ngước mắt lên, nghe những lời này rất quen.
Hình như trước đó cái tên Lương Phong kia cũng đã từng nói.
Cậu nhìn thoáng qua hình ảnh trên điện thoại do Lương Phong gửi.
Bể bơi.
Bách Trầm Tùng cảm thấy người này cố ý, trời nóng sắp ba mươi chín độ mà gửi ảnh bể bơi cho cậu chẳng phải là chọc chửi hay sao.
Bách Trầm Tùng mặc kệ anh, định gọi điện thoại cho người lái xe xem còn cách bao xa.
Lương Phong lại gửi thêm một câu: [Đáng yêu không?]
Cái gì đáng yêu không cơ chứ?
Mất một lúc lâu Bách Trầm Tùng vẫn không hiểu rõ, cố gắng phóng to bức ảnh rồi nhìn thật cẩn thận một lượt, cuối cùng phát hiện một con mèo lông xám bên cạnh chậu hoa ở góc dưới bên phải tấm ảnh, nó thò cái đầu nhỏ ra, quả thật rất đáng yêu.
Độ khó của việc tìm con mèo có thể sánh với việc tìm điểm khác biệt bản nâng cấp của mọi người, con mèo đó chính là vật trang trí trong bức tranh có nền là bể bơi, Bách Trầm Tùng nghi ngờ nghiêm trọng kỹ năng chụp ảnh của tên Lương Phong này không ra sao, nếu không thì chính là cái loại người chỉ có thể nhìn thấy thứ mình muốn nhìn, những thứ còn lại thì bỏ qua toàn bộ.
Bách Trầm Tùng: [Anh không nói thì đúng là không nhìn thấy.]
.: [Nó không được to lắm, đáng yêu không?]
Sao có người lại ép hỏi thế nhỉ, Bách Trầm Tùng hết sức cạn lời, không nhịn được cuối cùng vẫn nở nụ cười, cúi đầu trả lời lại một câu: [Đáng yêu, cuối cùng anh cũng có thể tìm được con vật có thể chụp được ảnh rồi.]
.: [Tôi nuôi đó, đưa ra ngoài đi dạo.]
Bách Trầm Tùng: [Đã nhìn ra, con mèo rất vui vẻ, khuôn mặt nhỏ của nó cúi xuống không thèm để ý đến anh.]
Mèo mà còn đi dạo.
Bách Trầm Tùng dựa vào cây cột bên cạnh, ngửa đầu uống một ngụm nước có gas đã nóng lên.
Nội dung trò chuyện của hai người rất lạ, không giống như những người hai mươi mấy tuổi, Bách Trầm Tùng cảm thấy thường ngày cậu nói chuyện với tên nhãi Bách Vân Hiên kia cũng không ngây thơ như vậy.
Rrrr...
Xe đã đến, bóp còi, mấy người khiêng thịt mở cửa lên xe, chiếc xe van nát kia, điều hòa không tốt, cả buổi không thổi ra được chút gió lạnh nào.
Điện thoại trong túi của Bách Trầm Tùng lại rung lên, cậu trượt mở màn hình nhìn một cái.
.: [Cậu để ý là được.]
Bách Trầm Tùng nghiêng đầu cười, thả điện thoại vào trong túi, không để ý đến anh.
Xe chạy đến cửa biệt thự, trong sân nghe có vẻ tưng bừng, ở giữa có để một cái loa thật lớn, nhưng ngược lại người không có bao nhiêu, tất cả đều trốn trong phòng, bên ngoài không có điều hòa nên rất nóng.
Toàn bộ việc thái thịt, xiên thịt này giao hết cho đám con trai, Bách Trầm Tùng và một đám người vây quanh bên cái bàn bận bịu, một đám con trai tụm lại một chỗ không nói đến chuyện game thì chỉ nói sảng, vóc dáng, khuôn mặt, chấm điểm, giống như mua cải trắng ở chợ vậy.
"Trầm Tùng có bạn gái không?" Một người ở đối diện bỗng nhiên hỏi một câu.
Bách Trầm Tùng ở bên này nãy giờ vẫn ngây người, bị hỏi bất thình lình nên chưa phản ứng kịp, cậu khẽ nở nụ cười: "Không có."
"Cậu không có, ai mà tin cơ chứ, có phải là con gái nhà người ta đến tìm cậu, cậu lạnh mặt dọa người ta chạy mất không?"
Bách Trầm Tùng nở một nụ cười lấy lệ, đám người này thật sự bắt đầu nói sảng rồi. Cậu thấy sắp sơ chế xong thịt rồi nên tháo gang tay ra: "Tôi đi vệ sinh."
Nam Tử gật đầu đáp lại.
Bách Trầm Tùng đi về phía trong phòng, chân trước vừa mới giẫm lên trên ngưỡng cửa, ngước mắt lên lập tức thấy một con chuột đang chạy trên cây trong góc. Nghĩ lại thì lại thấy không đúng, cậu xích gần lại nhìn thì thấy là một con sóc có lông màu cà phê.
Cậu không biết hôm nay mình bị làm sao, có lẽ là có mong muốn được chia sẻ có dư, cậu cầm điện thoại lên quay một video ngắn của con sóc rồi gửi qua cho Lương Phong.
Chờ đến khi cậu vào nhà vệ sinh, rửa tay xong, được làn nước lạnh tạt vào mới cảm thấy chuyện gửi video hồi nãy có chút không phù hợp.
Nhưng đã không kịp thu hồi nữa rồi.
Phiền lòng hơn chính là Lương Phong không để ý đến cậu, một tiếng đồng hồ sau vẫn không gửi lại tin nhắn nào.
Bách Trầm Tùng nhíu mày, dựa vào bên cạnh bàn uống vài ngụm nước soda, người bận rộn như Lương Phong, không trả lời tin nhắn cũng có thể hiểu được.
Tốc độ nướng thịt nhanh, một người ba bốn xiên, mới nửa tiếng đã chia nhau xong rồi.
Một đám thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi tụ tập lại với nhau, bầu không khí không thể nào tẻ nhạt được, cả đám quây quần la hét ầm ĩ.
Loa được kéo đến, micro, thêm đàn ghi ta thành một bộ kết hợp đầy đủ.
Trên thảm, sofa, góc bàn đều có người ngồi, vây lại giữa phòng khách hát hò, đồng thời lấy bốn năm thùng bia lạnh, mỗi người cầm một chai uống như nước.
Bách Trầm Tùng vắt chân ngồi ở chỗ chính giữa nhất của sofa, thoải mái biếng nhác nghe nhạc, thỉnh thoảng Nam Tử ở bên cạnh gào lên mấy tiếng làm lỗ tai cậu nhức lên, nhưng cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Uống bốn năm chai bia vào bụng, đầu óc cậu mơ màng dựa người vào sofa phía sau lưng, không biết gối bông chuối tiêu của ai chợt nhét vào trong lòng Bách Trầm Tùng, cậu cứ thế vừa một tay ôm gấu bông, một tay cầm chai bia, thỉnh thoảng ngửa đầu lên uống vài ngụm.
Ở giữa vẫn còn người đang ca hát, đùa giỡn, Bách Trầm Tùng cười, bỗng nhiên điện thoại trong túi rung lên vài tiếng, cậu vô thức nghĩ đến Lương Phong.
Đầu óc cậu mơ màng, không nhìn tên hiển thị đã cười nghe máy luôn, giọng từ cuống họng ngân dài hơi trầm trầm: "Alo?"
Đầu bên kia mãi cũng không có tiếng nào, lúc này Bách Trầm Tùng nhíu mày, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không biết ai gọi đến.
"Alo?" Bách Trầm Tùng lặp lại một lần nữa.
Những người bên cạnh đang la hét ầm ĩ, Nam Tử đã bắt đầu chuẩn bị cởi áo, đứng nhảy trên sofa, hú hét giống như người rừng, không biết cậu ta kiếm được ở đâu một cái kẹp tóc con gà vàng, đội trên đầu trông rất ngu ngốc.
"Trầm, Trầm Tùng phải không?" Là một giọng nữ.
"Ai vậy?" Lông mày Bách Trầm Tùng nhíu chặt lại, nhưng người không hề nhúc nhích, vẫn giữ tư thế ngồi trên sofa, cả người cậu bị Nam Tử quẩy điên cuồng làm nghiêng ngả vài cái.
"Tôi, tôi là em gái mẹ cháu."
Trong thoáng chốc, Bách Trầm Tùng nghĩ rằng bản thân mình nghe được chính là: Tôi là mẹ cháu.
Loại cảm giác tóc gáy dựng đứng hết cả lên rất kì diệu, trong nháy mắt, trái tim cậu đập điên cuồng, sau khi thả lỏng bình tĩnh lại, ngược lại cảm giác chấn động đó lại càng thêm rõ ràng hơn, vang thình thịch trong lồng ngực.
Đúng là mẹ nó gặp ma rồi.
Bách Trầm Tùng cấp tốc đứng dậy đi lên lầu, đóng cửa phòng ngủ lại cái ‘rầm’, tiếng ồn ào lập tức bị ngăn cách bên ngoài cửa phòng, giọng nói trong điện thoại ở đầu dây bên kia cũng trở nên rõ ràng.
"Trầm Tùng, là cháu đúng không? Đã lâu dì không gặp cháu rồi, dì tìm giáo viên của các cháu xin số điện thoại, cháu..."
"Tôi không có dì nào cả, bà tìm lầm người rồi." Bách Trầm Tùng đứng bên cửa sổ, lúc này cậu mới phát hiện ngoài trời đã sắp tối rồi.
"Trầm Tùng, cháu đừng như vậy, lần này dì gọi điện thoại chỉ là muốn hỏi xem các cháu sống có tốt không." Người kia khẽ ngừng lại: "Lúc đó điều kiện của nhà dì không tốt, không lo nổi cho hai người các cháu, lúc đó hai cháu cũng còn nhỏ, phải ăn uống, đi học..."
"Thế cho nên?" Bách Trầm Tùng nhìn chằm chằm vào ánh đèn của chiếc xe ba bánh tồi tàn ngoài cửa sổ: "Cho nên các người vứt hai đứa bé đến trại trẻ mồ côi, mười năm rồi ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi đến, một cắc bạc cũng chưa từng gửi qua?"
"Dì..."
"Cho dù, cho dù mỗi tháng gửi một bức thư, mỗi năm một bức cũng được, để cho tôi biết có một người giống như bà, để tôi biết trên đời còn có cái gọi là người thân là đã đủ rồi." Bách Trầm Tùng thả lỏng tay, đặt lên mép giường, cạy một phần vảy sơn trên tường xuống: "Dù tôi quên cái gì cũng không thể quên được ba cảnh tượng, bà biết ba cảnh nào không?"
"Một là cảnh bố tôi chết thảm, ngã nằm trên mặt đất dưới tòa nhà cao tầng, còn một cảnh là khi tôi đi học về bước vào nhà thì thấy mẹ tôi uống thuốc nôn ra nước tắt thở, còn một cảnh nữa là người kia đứng trước cánh cổng bị hỏng của trại trẻ mồ côi, cầm điện thoại lắc đầu nhìn về phía tôi."
"May mà Vân Hiên không nhìn thấy, nhưng tôi đã làm gì nên tội để lần nào có người chết đều để tôi gặp phải." Bách Trầm Tùng cúi đầu mài vôi trên ngón tay: "Bà hỏi chúng tôi sống có tốt không, tôi nói cho bà biết chúng tôi rất tốt, chỉ cần bà cách xa chúng tôi ra một chút, chúng tôi cũng có thể tiếp tục tốt như thế."
Một lúc thật lâu, đầu bên kia điện thoại không hề nói gì, tạm dừng hơn mười giây mới khàn khàn nói câu rất xin lỗi.
"Sau này đừng gọi điện thoại nữa, gọi nữa tôi sẽ báo cảnh sát." Bách Trầm Tùng nghiêng đầu giữ điện thoại, mò túi lấy ra một điếu thuốc, trên bệ cửa sổ còn bật lửa sáng nay Nam Tử để lại, cậu cầm lấy rồi châm lửa.
Cửa sổ mở ra, một luồng không khí oi bức tràn vào, khí nóng ập vào mặt Bách Trầm Tùng.
Mùa hè, thật sự rất khó chịu.
Tay Bách Trầm Tùng cầm điếu thuốc đang cháy dở, cậu vắt cánh tay lên bệ ngoài cửa sổ, tàn thuốc rơi vào mép giường, bị gió nóng thổi tung bay.
Rrrrr...
Điện thoại trong túi lại rung lên, Bách Trầm Tùng không có lòng dạ nào nhận điện thoại.
Đến lúc điếu thuốc cháy đến phần đầu lọc, điện thoại lại vang lên, lúc này Bách Trầm Tùng mới lấy điện thoại ra, vẫn không thèm nhìn đã trực tiếp nhận điện thoại như lúc nãy.
Cậu lạnh giọng hỏi một câu: "Rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Vừa rồi mải làm việc, không trả lời tin nhắn được." Là giọng của Lương Phong.
Bách Trầm Tùng hoảng hốt, cầm điện thoại cúi đầu thoáng nhìn qua, đúng là điện thoại của Lương Phong, cậu đặt lại bên tai, thả chậm giọng nói một chút, rồi hỏi một câu: "Đoán được, xong việc rồi sao?"
"Ừ, đang ở trên đường." Lương Phong trả lời.
Trong điện thoại, quả thật Bách Trầm Tùng nghe được mấy tiếng còi xe.
Lương Phong bổ sung thêm một câu: "Nghe giọng cậu không thoải mái lắm, bị cảm à?"
"Hả?" Bách Trầm Tùng hơi sửng sốt, có lẽ là vừa mới uống bia lại hút thuốc, hét mấy tiếng nên lúc này giọng hơi khàn: "Không phải, nói chuyện hơi nhiều."
Lương Phong khẽ cười: "Cậu mà còn có thể nói nhiều, nãy giờ cả nửa ngày rồi còn chưa nói được vài câu."
Bách Trầm Tùng xoay người đặt mông ngồi xuống bên giường, ngửa đầu nằm xuống, nhìn lên trần nhà không nói gì. Cậu hơi sợ Lương Phong sẽ hỏi cậu làm sao thế, đừng nói là người xa lạ này, cho dù là Nam Tử, Vân Hiên có đến đây, cậu cũng không nhắc lại chuyện này được.
Kết quả là Lương Phong mãi vẫn không nói gì, một lúc sau mới nói: "Khi nào thì về, mời cậu uống rượu."
Bách Trầm Tùng nở nụ cười: "Buổi chiều ngày mai."
"Được, ngày mai gặp." Lương Phong nói xong cười rồi lập tức ngắt máy.
Ở bên này, Bách Trầm Tùng vẫn nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu không nói gì, nói chuyện với người lớn tuổi đỡ rách việc, không nên hỏi thì sẽ không hỏi, tai yên tĩnh, mắt nhìn cũng tốt khiến người khác thoải mái.
"Trầm Tùng, ba Trầm..." Nam Tử đập cửa thình thình, giọng cậu ta nghe như kiểu đã ói xong vài lượt, áp vào cửa nhắm hai mắt như động vật không xương sống: "Ba ơi mở cửa, có nước lạnh không..."
Bách Trầm Tùng đứng dậy kéo cửa ra, đỡ người: "Ba Trầm của cậu chỉ có tã giấy thôi."
Nam Tử không nghe rõ tiếng, cúi đầu lầm bầm: "Tớ... tớ biết là cậu có mà."