Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 41: Chương 43





Đã 5 ngày kể từ khi cô vợ lắm chuyện của cậu bạn bị đuổi đi, Chấn Vũ ngây thơ nhầm tưởng cuộc sống sau này sẽ thanh bình, ít tai họa vì bớt đi được 1 cái nợ phải lo nhưng ko ngờ, chuyện này đi, chuyện kia lại đến. Với tần số gặp mặt và đi cùng nhau ngày càng tăng với cấp số cộng cùng Avril-kẻ "ngoan cường" mang "của nợ trong mắt anh" đi, Chấn Vũ vốn "trong sáng" là vầy, lập tức dính phải scandal đồng tính mà kẻ kia ko ai khác là lại kẻ luôn đối đầu với anh-Avril Kingston. Và cái chuyện hay ho này ko chỉ được đem lên thớt mổ xẻ mà còn được chễm chệ tiếm vị trí ngang ngửa với chuyên mục của Hàn Gia Phong-Hà Hiểu Nghi trong tờ báo P&P quái qủy. Mạng lưới thông tin rộng thế, ko đến tai cô em gái Kim Ánh-người luôn tôn thờ Avril mới lạ.
Chuyện gì đến cũng phải đến, Kim Ánh ko nén nổi cơn giận vì bị ông anh phản bội liền cầm cuốc moi lên dưới hầm 2 chai rượu những mấy chục năm, nốc cạn trước 2 con ngươi thương tiếc, hậm hực của Chấn Vũ rồi lên men say, kể lể đủ thứ ức mà cô phải nhịn.
-Anh có biết anh là đồ tồi ko hả? Trong mặt anh rõ ngây thơ thế mà sao dám nẫng tay trên của em, huhu_Vận dụng uất ức thần chưởng lên lòng ngực của người ngồi cạnh, Kim Ánh than trời than đất mệt rồi liền chuyển sang kết tội anh, tèm lem nước mắt nước mũi. Trước cảnh huynh muội tương tàn ấy, Chấn Vũ chẵng thể làm gì hơn. Giải thích, anh lại sợ cô em quy ình tội chống chế, ngụy biện, càng làm tăng tính chân thực của sự việc tai hại đó. Mà dù có nói nhiều thì sáng hôm sau, khi tỉnh rượu đưá em gái bé bỏng của anh cũng sẽ quên hết, đưa đôi mắt nai cha cha cha nhìn anh thôi, mất công tốn calo giảng giải lại.
Trơ cái thân thể cứng trững cho cô em đánh đến mệt thì thôi, Chấn Vũ im lặng khóc trong lòng, dần dần nghiệm ra 1 chân lí sống, con gái lúc giận quá oánh đau hơn bình thường, nhất định lần sau phải rút kinh nghiệm.Sắp ko chịu nổi trước những đòn tra tấn của cô em thì bỗng, tiếng chuông điện thoại đơn điệu được cài đặc trưng cho số điện thoại của Gia Phong nổi lên, như tiếng chuông cứu rỗi linh hồn héo úa của Chấn Vũ..
Mắt sáng lên như hai cái đèn pha ô tô, Chấn Vũ ko do dự bắt máy ngay, hồ hởi đẩy âm lượng lên cao như cho cô em mình biết người đầu dây là ai.
-ALÔ, GIA PHONG HẢ? Được rồi! Tớ đến, tớ đấy ngay, chờ nhé!_Tuôn 1 tràng xối xả vào điện thoại mà ko cần biết người đầu dây gọi mình để làm gì, Chấn Vũ thể hiện xong vai diễn người bạn cao cả liền rời ghế, nhẹ xoa lên đầu cô em và nở nụ cười toả nắng.

-Tối về anh sẽ chịu tội tiếp, ngủ đi nhóc.Bước sải bước dài đi mà như chạy, Chấn Vũ hoan hỉ ăn mừng thắng lợi trong lòng, y xì như kế hoạch lái xe vụt đến Hàn Gia mà chẳng thèm gọi lại anh bạn xin lỗi vì chuyện khiếm nhã ban nãy.Vừa đặt đế dày xuống mảnh đất thuộc sở hữu Hàn Gia, Chấn Vũ đã chạy xộc vào bên trong căn biệt thự, phớt lờ đi cả những lời chào thân thiện của đám nô gia, tài tình xông vào phòng ngủ của cậu bạn với hai cánh tay dang rộng cùng khuôn mặt nhăn lại, mắt nhắm tít cười biết ơn ào về phía kẻ đứng bên trong, miệng cứ tua lia lịa như đài truyền hình việt nam.
-Gia Phong, cậu có biết mình đã phải cắn răng đau đớn nghe con em kể lể, đấm thụi như thế nào ko, may mà có cậu phone đến giải vây cho tớ, ko thôi thì trên nhân gian đã có thêm 1 vì sao sáng trên trời cao vì bội ngữ rồi. Yêu cậu lắm à nha. Lại đây cho tớ ôm hôn chụt một cái...
Kết thúc tràng kể khổ làu làu thấm đẫm sự đời ko trọn vẹn bằng cú đơ người với kiểu dáng tuyệt đẹp y chang nhân vật nữ chính dang tay đón gió ở mũi tàu Titanic trong bộ phim bom tấn cùng tên, Chấn Vũ há miệng nở to, răng như suýt tạm biệt hàm nhảy dù xuống đất, mắt căng tròn ngây thơ đầy kinh hãi.
Chói! Lóa! Choáng! Ngợp!
4 từ, quá đủ để miêu ta tâm trạng của anh chàng họ Trần Bạch lúc này khi nhìn thấy cậu bạn thường ngày lười nhác trong việc mặc áo quần chỉnh chu với bộ vest đen Ralph Lauren, sơ mi trắng Louis Vuitton cùng chiếc hoa tai bằng ngọc trai đen độc nhất vô nhị của hãng Falling in love của nhà Chấn Vũ-như một cách để nịn ngầm cậu bạn mình-đang mân mê nút cài cổ tay hiệu Gucci. Quá bất ngờ trước điệu bộ ngàn năm có 1 ấy, Chấn Vũ người ngợm như bị thôi miên, miệng lẩm bẩm:
-Cho hỏi đây phải biệt thự Hàn Gia ko ạ?_Lễ phép vòng tay lại, Chấn Vũ giữ ý với kẻ mình chưa xác định rõ tuổi tác, danh tính.

-Ko phải đâu cháu, đi chỗ khác chơi nhá!_Liếc xéo cậu bạn một cái rõ xa ngàn dặm, Gia Phong dần cảm thấy đấy ko phải là một trò đùa thường ngày của cậu bạn lắm chiêu, thôi thì cứ hùa đại cho cậu ta đi khuất mắt cho rồi, tránh ảnh hưởng tâm trạng cực thoải mái của bản thân lúc này cũng như đề phòng lây bệnh ko có thuốc chữa
-Láo! Cậu giỡn mặt hả?_Tỉnh rùi rụi sau khi nhận được cái liếc xéo độc quyền rõ duyên của Gia Phong, Chấn Vũ giờ mới tự tin phóng ngôn ngữ bừa bãi, lên tiếng chỉ trích kẻ thấy nạn mà bỏ mặc_Tại đây thấy đằng ấy hôm nay trở trời, bình thường đã điệu hôm nay còn chảy nước hơn, thấy ớn quá nên tưởng vào nhầm nhà tên hâm nào. Nhìn đi nhìn lại hóa ra là quân ta. Nhục!
-Cậu muốn ngồi tù xám hối vì dám phỉ báng danh dự và nhân phẩm của người khác ko hả?_Nghe những lời cảnh tình đáng thương của cậu bạn, Gia Phong lườm lấy lườm để, nét ngạo mạn vẫn được duy trì trên khuôn mặt đá tảng lạnh lùng.
-Thôi! Sợ! Ko đùa nữa. Bộ hôm nay cậu đi dự đám cưới chủ tịch Liên hợp quốc hay đi ăn mừng sinh nhật tổng thống Mĩ, sao mà ăn diện thấy....ngớp quá vậy, đến mình còn sởn cả da gà_Đưa hay tay xoa xoa vai, Chấn Vũ khẽ rùng mình một chút như để minh chứng lời nói thứ thiệt của mình, thoáng hé mắt soi một lượt từ đầu đến chân của mình, khóc vì sự khác biệt một trời một vực, nỗi u ám cũng như mây đen kéo đến, sấm chớp nổ đoàng đoàng trên đầu cậu.
-Vô duyên chém gió tát vỡ mồm đấy! Từ ngày quen cậu, tớ hình như hơi bị nhiễm thứ ngôn ngữ bậy bạ do cậu tiêm nhiễm, haizz, giờ muốn trong trắng cũng chả được_Cử động 2 con ngươi nhìn cậu bạn đang tự đập bể hình tượng của mình kiểu "ngốc mà tỏ vẻ nguy hiểm", Gia Phong đưa tay vuốt mái tóc đen mượt sặc mùi nước hoa hỗn tạp, khóe miệng lười nhác đáp trả_Ko phải đám cưới hay tiệc sinh nhật gì hết, hôm nay tớ đi xông đất nhà mới của bá tước Anh Quốc.
-Này! Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, từ lúc ở trong bụng mẹ cậu đã "Hi! Hello!" với tớ rồi nhá! Làm như mình đàng hoàng lắm, mèo mả gà đồng cả thôi anh bạn_Bĩu môi khinh bỉ, Chấn Vũ đốp chát ăn thua rồi quay về vấn đề chính, tránh để kẻ kia liếc xéo mình dữ quá mà lé, ko nên_Nhà mới? Cái nước Việt Nam eo hẹp này lại chui từ đâu ra một bá tước hay vậy? Sao cậu ko giới thiệu cho tớ luôn, keo!

-Cậu..._Nắm chặt tay kìm nén cơn giận, Gia Phong tự nhủ "Quân tử ko chấp kẻ tiểu nhân", bình tĩnh lấy súng nả tiếp_...giả ngốc hay ngốc thật đấy? Cái vị bá tước mà cậu ko quen biết ấy là một tên kiêu căng ngạo mạn, ngày nào cũng vênh cái mặt lên đi thưởng hoa ngắm cảnh với cậu mà. Lại hay có scandal đồng tính với cậu nữa, bộ Chấn Vũ nhà Trần Bạch có chứng mất trí nhớ lựa lúc lựa thời à?
-Bá tước? Kiêu căng ngạo mạn? Mặt vênh như mặt mình? Scandal đồng tính với mình hả?_Ra vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi, Chấn Vũ lục lọi trí nhớ xem xem cái tên hội tụ đủ 4 yếu tố nức trời ấy là ai mà sao nghe quen thế. Rồi bỗng, cậu a lên 1 tiếng khiến người kia giật thót đánh rơi cái lược, nháy mắt tinh nghịch đồng thời đưa hai ngón trỏ chỉ về trước, hồ hởi đoán như thể đúng sẽ có cả tá kẹo mút cầm hơi rơi xuống_Cậu đang nói đến Avril Kingston đấy hả? Còn thiếu 1 yếu tố quan trọng nhất đó là...thần trảm phong đã từng chém cậu ko còn mảnh giáp, yeah!
-Tin tớ cho người giận nước cậu ko?_Ko thể chịu nổi việc hễ nhìn mình là kẻ kia cứ nả pháo lia lịa, Gia Phong cảnh cáo lần cuối, đồng thời, tay bấm cái tách tỏ rõ chính kiến
-Ờ! Thì thôi, đùa tí tì ti mà ko cho, chán!_Ngồi vắt chân lên ghế sofa, một tay thư thái cầm cốc trà ko biết ai đã rót cho, bưng lên miệng nốc cạn, khuôn mặt trở lại nghiêm túc_Tớ thề ko đùa nữa, nghiêm túc nhé, cấm chém đấy! Cậu...đến nhà thằng nhóc đó làm gì, muốn dâng xác cho nó khám nghiệm tử thi hả?
Cuối cùng cũng chả nghiêm túc nổi.
-Có gì đâu_Có chút bối rối khi bị hỏi bất ngờ, Gia Phong day day thái dương, đăm chiêu tìm đại cái lí do vớ vẩn nào đó chặn họng thằng bạn trời đánh_...đến để...để...xem nghệ thuật mà tên nhóc đó nói là cái giẻ rách gì, thế thôi.
Nhún vai, Gia Phong thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên anh khâm phục IQ đỉnh của đỉnh của pro của mình...Chất xám sinh ra là để dùng vào những vụ này đây...

Nhưng, Gia Phong đã quên mất, Chấn Vũ từng là một đạo diễn có triển vọng, thứ diễn xuất nghiệp dư mà chảnh của anh quả khó qua mắt được anh, hơn nữa, anh lại là người bạn thuở con chấy cắn đôi, ko biết rõ bạn mình nghĩ gì thì thực là "gà".
-Ồ! Nghệ thuật à?_Nhấn mạnh hai chữ "nghệ thuật" một cách điệu nghệ, Chấn Vũ đặt nhẹ li trà lên bàn, nhìn Gia Phong xoi mói như thể muốn bóc trần tâm can của bạn_Nếu cậu muốn đến thăm vợ mình mà ko biết nhà, cần anh đây dẫn đi thì nói đại đi cho rồi, bày đặt dài dòng hoa mĩ mà cuối cùng bị hớ. Biết cái đó gọi là gì ko? N.ever G.ive U.p đấy cưng (Ghép nối 3 chữ cái đầu tiên sẽ hiểu, howho)
Áp dụng định luật "Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ", Gia Phong rời người bước ra khỏi phòng, để mặc ai kia vẫn nhắm mắt mỉm cười giễu cợt ko khí.
-Thưa cậu chủ!_Giọng nói trầm lạnh quen thuộc của bà quản gia già vang lên the thé sau lưng Gia Phong làm cản bước anh_Cậu Hạ Vĩ đã đến Việt Nam 5 ngày trước và gọi tới bảo sẽ đến đây vào tối nay.
-Hạ Vĩ? Đừng nói với tớ đó là cậu em ko cùng máu mủ con bà dì ghẻ nhà cậu nhé!_Chấn Vũ ko để sự có mặt của mình lu mờ đi, sẵn sàng tiếp lời cái điều mà ai cũng biết.
Hơi lặng người một chút với dòng suy nghĩ nào đó, Gia Phong lơ đẹp cậu bạn rắc rối rồi hướng mặt về phía Hồ quan gia:
-Tôi bận, ko tiếp khách ko mời!


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.