Ác Quỷ Không Cánh (Heart And Hurt)

Chương 36: Chương 38





-Hiểu Nghi! Cậu tỉnh dậy đi!_Lay mạnh người cô bạn khi thấy cô nàng mình nằm phục xuống bàn, chút cử động nhỏ để trấn an tinh thần cậu cũng ko có.Thực sự, giới hạn chịu đựng của Tử Di đã ko còn nữa.Vắt óc vắt não tìm đối sách, bỗng, trong đầu cậu, hình ảnh toà nhà bệnh viện gần đây nhất mà cậu nhìn thấy khi ở trên đường đến biệt thự lại léo lên với vầng sáng chói loà bao quanh cùng tiếng mời gọi đầy dụ dỗ "đến đây, đến đây nào"
Vừa đắn đo nghĩ vừa liếc mắt nhìn kẻ đáng ra phải lo lắng sốt vó thay cậu vẫn chẳng hề hay biết tình trạng nguy kịch của vợ vì vốn dĩ anh ta đâu để hình ảnh của vợ vào tầm mắt, Avril thoáng cười khinh bỉ,thẳng thừng bế thốc Hiểu Nghi trên tay, bộ dạng chả khác gì anh hùng bồng mĩ nhân cả.
-Chúng tôi đi trước!_Gỏn lọn thông báo 1 câu làm " chứng cứ ngoại phạm" ình cũng như để Hàn Gia khỏi mất công đêm khuya làm cú vọ đi tìm cậu, Avril thống khổ lắm mới sải chân bước đi mà ko phải loạng choạng, chao đảo, tránh bôi tro trát trấu vào mặt mình trước mặt đám gia nhân đang căng mắt xem kịch hay ho.
-Hàn Gia này ko phải là cái chợ, các ngươi muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, nếu các ngươi quá say đắm nhau đến nỗi ko thể rứt rời nhau đến thế thì ta đây cũng ko hẹp hòi làm gì._Canh lúc Avril bế Hiểu Nghi đến khung cửa, Hàn thiếu gia sau một hồi im lặng mới chịu mở lời vàng ngọc. Song đấy ko phải là một câu ngăn cản hay gì khác, đó lại là 1 lời tuyên bố lạnh nhạt đến vô tình_ Đi thì cứ việc nhưng ko có chuyện đặt chân trở lại đâu. Hãy nhớ cho kĩ điều đó, Avril Kingston. Và Hiểu Nghi, em nhất định phải nhớ kĩ câu này.
-Đừng nói với tôi nãy giờ anh cho rằng Hiểu Nghi đang giả vờ nhé?_Khẽ lệch đầu sang bên một chút, Avril nheo mắt phóng ánh nhìn hồ nghi vềphía Gia Phong, ẩn sâu trong đó là một sự khinh miệt đến tận xương tủy. Nếu conngười vô tình đó gật đầu đồng ý, ko biết cậu có thể kiềm chế nổi cơn giận sôisục trong lòng mình đến lúc nào nữa.
Giả vờ? Thật là một suy nghĩ lệch lạc hay vì khi người ta đang ghen, đầu óc thường si dại đến thế? Mà Ghen ư? Hàn Gia Phong thì có thể ghen cái gì đây? Ghen vì vợ mình đang ở trong tay cậu ư? Nực cười, đến vợ mình anh ta còn bỏ mặc để đi lo cho người khác thì ghen nỗi gì chứ? Nếu nói lòng tự tôn của 1 người đàn ông ko cho phép anh ta để cậu động vào vợ mình thì nghe có vẻ hợp lí hơn. Đúng, lí do hoàn hảo biện bạch cho những hành động khác thường ấy chỉ có lí do đó mà thôi.
-Ko đúng sao? Ko phải thủ thuật để được ở bên nhau của mấy người là luôn tạo ra bất lợi ình, kiếm khúc mắc để rút êm rồi dến với nhau còn gì?_Hàn thiếu gia giở giọng chua như khế hiếm thấy khiến ko chỉ Avril kinh ngạc mà Chấn Vũ và Ngọc Thanh cũng sửng sốt.
-Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!_Quá chán nản với việc cứ phải đấu võ mồm với một kẻ chuyên đi áp đặt tội lỗi cho người khác, Avril mới để ý thấy sức nhiệt đang tăng dần trên người cô bạn. Cậu liền nhanh chóng phớt lờ ánh nhìn như thiêu như đốt của ai kia, gắng hết sức bình sinh đưa cô bạn chừng mấy chục cân chứ ko ít ra khỏi biệt thự Hàn Gia, lên chiếc xe đợi sẵn rồi lao gió vụt đi. Đã ko tạo phúc rồi lại gây thêm họa cho những kẻ vẫn còn ở lai...
-Sao rồi bác sĩ?_Đứng phắt dậy, Avril nhanh chóng chộp lấy ông bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng bệnh mấy chục phút trước cậu phải vừa đấm chiếc lưng còng vừa lê lết lẽo đẽo theo sau tên lái xe đang cẩn trọng bế bạn mình đi vào, miệng liếng thoáng đặt câu hỏi như y chang bất kì kẻ nào có người nhà bỗng đột quỵ bất đắc dĩ phải đưa vào đây_Có phải cậu ấy bị dị ứng ko? Chắc chắn dị ứng rồi nhỉ? Cậu ấy còn sống hay đã chết? Nếu chết thì có thể lâm sàn được ko?

-Từ đã!_Đưa cả bàn tay chặn miệng Avril, ông bác sĩ tỏ vẻ ngao ngán, ko mấy hài lòng với cách dội bom xa xả bằng lời của cậu, thở dài cái thật đã rồi mới hỏi_Trước tiên, tôi muốn hỏi, cậu là gì của bệnh nhân?
-Tôi...tôi ư?_Trỏ ngón trỏ bẻ cong chỉ vào mình, Avril cứng não 1 hồi rồi tươi cười đáp trả_Tất nhiên là bạn của cô ấy rồi, ông hỏi 1 câu thật tối nghĩa đấy!
-Vậy sao?_Chiếu mắt 1 lượt lên hình hài nhỏ nhắn của Avril, ông bác sĩ lắc đầu than oán, có gì đó trên khuôn mặt chừng ngoài 40 tuổi ấy, 1 nỗi buồn mang mác_Trẻ con dạo này sao đứa nào người ngợm cứ như bị suy dinh dưỡng vậy, ko tai nạn xe cộ rồi thì cũng bị bệnh tật luẩn quẩn kéo lên gặp ông bà sớm thôi.
-Ông đang rủa ai đấy?_Lí nhí tỏ rõ sự bất bình trong cuống họng, Avril chưa kịp hỏi tiếp theo bổn phận thì đã phải mệt hơi đuổi theo ông bác sĩ rắc rối đang sải chân bước rất ung dung.
Túm lấy đuôi áo ổng vì lượng trước được chiều cao có hạn của mình, Avril thở hắt điều hoà hô hấp, khư khư kéo mạnh thứ mình túm được nhằm lôi kéo sự chú ý của kẻ kia:
-Chúng ta đã nói hết chuyện đâu, bác sĩ? Ít nhất ông phải cho tôi biết bệnh tình của bệnh nhân hiện giờ ra sao chứ? Đã chết chưa hay hôn mê bất tỉnh? Có di chứng ko hay bình thường mà sống tiếp chứ?
-Này nhóc!_Khựng bước đột ngột khiến Avril mất đà đâm sầm vào lòng ngực chẳng có 6 múi kèm thêm cái bụng tròn tròn của mình, ông bác sĩ khẽ nhướn mày, da mặt căng lên tỏ ý ko vừa lòng trước hành động khiếm nhã của bạn bệnh nhân. Ông ta phũ phàng đẩy Avril xê ra xa khỏi mình như thể cậu đang mang bệnh truyền nhiễm và ông ta ko muốn từ bác sĩ hạ cấp về bệnh nhân nằm cùng phòng với cậu vậy, hắng giọng nói_Bệnh viện chúng tôi có luật định, nếu ko phải người nhà bệnh nhân thì nhất thiết ko tiết lộ bất cứ điều gì về bệnh tình của họ. Cho nên, phiền nhóc về kêu gia đình của cô bé đó rồi đến đây hỏi cũng chưa muộn
-Người nhà ư?_Tròn mắt căng tai nghe cái luật định trên trời rơi xuống của bệnh viện nhìn qua kiến trúc bất thường cũng biết là kì quặc, Avril ngạc nhiên nhắc lại, phần sau là những bình luật tự tung_Đâu ra cái luật vô duyên vô nợ thế hả? Lỡ như cô ấy là trẻ mồ côi chẳng nhẽ mấy người bắt tôi phải đi khắp nơi dán giấy "tìm trẻ lạc" à? Hoặc như nhà cô ấy chết hết cũng bắt tôi đi bới mộ tổ tông lên sao?
-Này! Chẳng ai bắt nhóc phải đi làm cái chuyện ngơ ngáo đó cả, những trường hợp đó bệnh viện chúng tôi sẽ...

-Ko chữa sao?_Avril chán chê đứng bắt muỗi, buột miệng chém gió
-Đúng! Vậy nhé!_Vỗ vai Avril như thể đang khích lệ bọn con nít trong xóm vì câu trả lời chuẩn ko cần chỉnh, ông bác sĩ tiếp tục bước đi, tốc độ có lẽ nhanh hơn trước nhưng nhìn sơ cua vẫn ra đi bộ hơn là chạy.
-Cái gì?_Suýt rớt cằm xuống đất, Avril điên người chạy theo, reo réo khắp quãng đường ông ta trở về phòng làm việc_Ông có có đạo đức nghề nghiệp và lương tâm ko đấy, có bệnh viện gì kì quặc vậy chứ? Sao lại chữa bệnh mà cần có người nhà bệnh nhân được hả? Vô lí, quá vô lí! Tôi yêu cầu mấy người dẹp cái luật định vớ vẩn ấy đi
-Này! Nhóc muốn như thế lắm hả?_Nín nhịn hết mức có thể, ông bác sĩ chỉ còn cách đe dọa để khóa cái miệng chẳng khác gì đài tiếng nói việt nam của Avril, tay chỉ vào một bệnh nhân máu me be bét trong tình trạng thoi thóp, khoảng cách giữa chết và sống chỉ bằng một đầu ngón tay đang được đưa vào phòng cấp cứu.
-Tất nhiên là ko!_Avril bạt vía kinh hồn, cậu ko ngờ trên đời này lại có loại người vô lương tâm như ông ta
-Ko thì đi gọi người nhà bệnh nhân đến đây...nếu ko có thì bye bye no see you again, ok?_Dí cái đầu to tướng của mình về phía Avril, ông bác sĩ gằn giọng, nhìn rõ mới thấy mặt ông ta có mấy cái mụn to ghê, đến Avril cũng phải trầm trồ khen ngợi vì sự tinh tế khi chọn chỗ mọc của bọn chúng, giữa mũi và gần khóe môi, toàn chỗ hiểm
Người nhà? Hiểu Nghi giờ đâu có người nhà, chỉ có mỗi Hàn Gia Phong thôi. Nếu cậu gọi anh ta đến thì chẳng khác nào vào bảo tàng ăn cắp hiện vật rồi đem trả lại và bị túm vì trộm nhầm sao? Cậu cũng đâu ngu ngốc đến mức đó.
-Được rồi! Người nhà cô ấy là tôi!_Thì thầm một cách kín đáo, Avril tia mắt khắp nơi hòng nhận dạng xem có kẻ nào nghe lén chuyện mình ko

-Điên vừa thôi nhóc!_Thuận tay đả thương lên đầu Avril một cái rõ đau, ông bác sĩ quát_Cậu vừa mới nói là bạn sao giờ chuyển sang là người nhà, nghĩ tôi là trẻ con lên năm hả?
-Từ từ, nghe tôi giải thích đã chứ_Xoay đầu khó nhọc, Avril cố nén cơn giận, nhịn được khúc nào thì nhịn để cứu bạn, sau này trả lên thằng chồng nó luôn một thể_Thật ra tôi và cô ấy yêu nhau từ lâu, nhưng gia đình hai bên ko cho phép. Thế là vào một đêm nước lũ dạt về, ngập cả một vùng đất rộng lớn...
-Đừng nói nhọc chèo thuyền đến đón cô bé đó đi nhá?_Ông bác sĩ căng tai nghe chuyện, đến khúc khá cao trào liền mở miệng trảm phong cho thêm sinh động
-Ukm, may ở dưới toàn nước nên khi nhảy sai địa điểm, cô ấy vẫn sống được và lên thuyền, đi trốn với tôi. Kề từ đó, gia đình cô ấy làm lễ cúng bái con, tức coi cô ấy đã chết, nên giờ, có lẽ tôi là người thân duy nhất của cô ấy.
-Vậy sao cậu ko nói sớm mà giấu giếm, rõ ràng có vấn đề_Ông bác sĩ nghi hoặc nhìn Avril
-Chúng tôi còn trẻ mà, nói ra ai tin chứ!
-Cũng đúng!
-Được rồi, giờ ông có thể nói bệnh tình của cô ấy được chưa?
-Đi theo tôi!_Bước tiếp về phòng làm việc của mình, ông bác sĩ nở nụ cười ranh ma trái đạo đức nhìn Avril khiến cậu thoáng nổi da gà. Song sau một hồi trấn tĩnh bản thân, cậu mới nhận ra rằng, phong thái của vị bác sĩ dở hơi đó hoàn toàn khác với tất cả bác sĩ trên thế giới, người tỏa ra một mùi tà khí ảm đạm.
-Đây! Cậu kí vào đi!_Đặt tờ giấy chằng chịt chữ lên bàn làm việc sau khi bước vào phòng, ông bác sĩ ngoắt ngoắt Avril đến gần_Với tình trạng của cô bé kia thì còn phải nhập viện dài dài, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh và có một số giấu hiệu khác thường từ các vết thương chưa lành trước
-Có nghĩa là Hiểu Nghi phải ở lại bệnh viên theo dõi và có khả năng cô ấy ko tỉnh lại được?_Trợn mắt nhìn ông bác sĩ, Avril thất thần, lòng chợt thấy bấn loạn kinh khủng

-Vẫn còn xem xét đã, nhưng tôi nghĩ cô bé đó sẽ tỉnh lại thôi, ước muốn được sống là động lực lớn nhất để giúp cô bé tỉnh dậy_Nhấm nháp tách cà phê nguội trên bàn, ông bác sĩ cười hiền, khác hẳn bộ dạng côn đồ lúc trước và trong đôi mắt như có thể nhìn thấy tâm can người khác ấy, Avril nhìn thấy được niềm tin thái quá của ông ta
"Duyên cớ nào ông ta lại đặt niềm tin vào bệnh nhân như vậy? Chẳng lẽ trước giờ ông ta luôn làm thế hay phải chẳng chỉ có mỗi Hiểu Nghi ông ta mới thế?" Tự vấn chính mình, Avril đăm đăm soi lên bộ dạng khác lạ ấy, ko rời. Nhưng người bị soi lại ko tỏ rõ bất kì một sự khó chịu nào
-Kí đi nhóc!_Ông ta hối thúc
-Ukm!_Giật mình nhẹ, Avril kí vội nét chữ vốn chẳng đẹp đẽ gì lên tờ giấy trắng, rồi như một tia chớp lóe sáng, ông bác sĩ đã đẩy cậu ra ngoài từ lúc nào, khẩn trương đến bất thường.
Ngớ người hồi lâu tự vặn mình bằng những nghi vấn ko thể nào sáng tỏ được, Avril quyết định gõ cửa để hỏi lại cho rõ...
1 lần
2 lần
Rồi 3 lần...
Người đàn ông vẫn ko mở cửa cũng chẳng đáp trả cậu. Thấy lạ, Avril xô mạnh cửa. Cửa ko khóa...
Cậu lọt thỏm vào bên trong và thật bất ngờ, chẳng có ai cả ngoài tách cà phê đổ nhoài xuống mặt đất. Chẳng có ai cả ngoài tấm rèm tung bay điên loạn trong một cơn cuồng phong vô định. Chẳng có ai cả ngoài 2 cánh cửa sổ mở toang mà trước đó nó vẫn được đóng kín cùng những mảnh vỡ to nhỏ khác nhau. Ông ta đã biến mất...


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.