Ác Nữ Quay Về

Chương 133: Gây thù quá nhiều



Kiều Tư Nặc giống như bị rút hết sức lực cả người, ngồi liệt trên mặt đất, chỉ cảm thấy cái đầu rắn máu tươi đầm đìa trên mặt đất giống như đang nhìn mình, cũng không chịu được nữa khóc lớn lên.

Chỉ là lúc này, không có ai đồng tình với Kiều Tư Nặc cả, dù sao phương pháp của nàng ta thật sự quá thấp hèn, cũng quá ác độc.

Trương Hải Yến nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Tư Nặc thì hơi tiếc nuối thở dài, nhưng vẫn đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm Kiều Tư Nặc: "Không sao, nàng đi rồi, không sao!"

Trò đùa này cũng không có ai mong muốn chơi tiếp nữa, rối rít về trong sân của mình, chỉ là hành động hôm nay của Lăng Nhược Hi quá dữ dằn, nên cứ như mọc cánh, bay loạn khắp các ngõ ngách trong hoàng cung, trên cơ bản ngay cả một con chuột trong hoàng cung đều biết ở Trữ tú cung có một vị nữ tướng quân, vô cùng lợi hại.

Nghe thấy lời đồn đãi khắp nói, Diệp Tuyền hơi lo lắng cho Lăng Nhược Hi đang thong thả an nhàn: "Ngươi còn có tâm trạng đọc sách sao, bên ngoài bây giờ đều truyền lời đồn đi khắp nơi rồi, ngươi không phải nói ở đây nên cẩn thận từ lời ăn tiếng nói sao? Sao tự mình lại còn cao ngạo như vậy?"

Lăng Nhược Hi thấy dáng vẻ gấp gáp này của Diệp Tuyền thì hơi buồn cười, buông sách trong tay xuống, thản nhiên nói: "Trong khoảng thời gian này yên lặng nhiều rồi, đây đúng là dịp khó mà có được, nếu như chuyện lần trước ta nhịn xuống không gây ra chuyện gì nữa, vậy không biết Kiều Tư Nặc còn quậy tới mức nào nữa, làm gì có chuyện yên tĩnh như bây giờ."

Lăng Nhược Hi nói rất đúng, tuy lần trước cách làm của Lăng Nhược Hi hơi trực tiếp, nhưng lại có hiệu quả nhanh chóng, cũng hơn mười ngày rồi, mỗi khi Kiều Tư Nặc thấy Lăng Nhược Hi thì cứ như chuột thấy mèo, tránh đi rất xa.

Yên lặng hơn nhiều, ngược lại lời đồn đãi trong cung thì càng ngày càng lớn hơn, khiến cho Diệp Tuyền lo sợ

"Dù sao Kiều Tư Nặc cũng là tiểu thư của Hầu phủ, ngươi làm như vậy, không sợ người ở Hầu phủ hận ngươi sao? Nhằm vào phủ nhà họ Lăng của ngươi?"

Diệp Tuyền thật sự không biết Lăng Nhược Hi đang nghĩ gì, Trung Dũng Hầu chính là một người bụng dạ hẹp hòi còn thù dai, mọi người ai cũng biết chuyện này.

"Chẳng qua chỉ là một Trung Dũng Hầu nhỏ nhoi mà thôi, ta còn chẳng bận tâm, ngươi đừng có mà ồn ào rối rít như vậy chứ, có thời gian thì đi làm chút chuyện mình thích đi!"

Trước đây tính cách của Lăng Nhược Hi cũng giống như Diệp Tuyền vậy, lúc nào cũng lải nhải, khoảng thời gian này sống cùng nhau, Lăng Nhược Hi chỉ cảm thấy mình mắc chứng đau đầu, bị nàng ấy cằn nhằn mà phát ong ong cả đầu.

Không còn tâm trạng đọc sách nữa, Lăng Nhược Hi khép sách lại vươn vai người một cái, có hơi buồn tẻ nói: "Khoảng thời gian này rảnh rỗi tới điên luôn rồi, Diệp Tuyền, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút đi! Mỗi ngày cứ ở miết trong phòng mãi, ta cũng sắp mốc meo luôn rồi."

"Tiểu thư hình như quên rồi? Giáo tập cô cô nói, bên ngoài mấy ngày nay có tuyết lớn, trước hết không học lễ nghi nữa, nhưng muốn các vị tú nữ nên luyện tập nữ công nhiều hơn, năm bức thiêu phẩm, thời gian không còn nhiều lắm, người nên yên ổn mà ở trong phòng thêu hoa thôi."

Diệp Tuyền hơi buồn cười khi thấy dáng vẻ không yên phận của Lăng Nhược Hi, trải qua một khoảng thời gian sống chung, Diệp Tuyền nhận ra, tốt nhất là Lăng Nhược Hi không nên đi ra ngoài, chỉ cần ra khỏi cửa, nhất định nhận lấy phiền phức, đúng là trời sinh là một yêu tinh phiền phức.

Nghe tới đây, Lăng Nhược Hi cũng gật đầu: "Vậy ngươi đem cái hoa kia tới đây, hình như ngươi cũng lâu rồi chưa thêu lại? Không bằng ta dạy cho ngươi?"

Diệp Tuyền nghe tới đây càng thêm bực mình liếc mắt một cái: "Tay ta là để giết người chứ không phải để thêu hoa như ngươi? Ta không học, học thứ này có ích lợi gì."

Lăng Nhược Hi cau mày buồn cười nói: "Cho dù ngươi là ai thì cũng đều là nữ nhân, cuối cùng vẫn phải lập gia đình, nếu như ngay cả thêu cũng không biết, sau này phu quân của ngươi sẽ ghét bỏ ngươi tới mức nào nữa chứ!"

Nghe tới đây, trong đôi mắt của Diệp Tuyền hiện lên vẻ cô đơn: "Ta sẽ không lập gia đình!"

Sau khi nói xong thì trực tiếp xoay người đi ra ngoài, nhưng vẫn lấy theo hai cái hoa, thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lăng Nhược Hi, tức giận nói: "Tuy rằng ta không lập gia đình, nhưng đồ lót của mình, ta vẫn hy vọng tự mình làm thì hơn."

Mai Hương chỉ cảm thấy chủ yếu nên xin lỗi Lăng Nhược Hi, ngay cả sống còn không có can đảm sống, thế nhưng nghĩ tới trước khi chết phu nhân có dặn dò, nên vẫn cố gắng khổ sở sống tiếp.

Bên này Lăng Nhược Hi vẫn đang thêu, thấy Diệp Tuyền đã đâm vào ngón tay mình tới lần thứ hai mươi rồi, tức khắc buồn cười: "Lúc ngươi giết người, tay cũng run ư?"

Diệp Tuyền xoa xoa hai mắt đang rưng rưng, lại nghe Lăng Nhược Hi nói như vậy, thì càng cảm thấy uất ức: "Cái này khó hơn giết người rất nhiều."

Vừa dứt câu, ngoài cửa liền có một cung nữ đi tới, đây là cung nữ phủ Nội vụ phân qua chăm sóc Lăng Nhược Hi, gọi là Hoa Ảnh, nhìn bề ngoài thì thấy khá hiền lành: "Tam tiểu thư, có người nhà của Mai Hương cô nương tới, đang chờ ở bên ngoài."

Lăng Nhược Hi nghe tới đây, vội vã bỏ kim chỉ trong tay xuống, nhanh chóng đứng lên: "Mau mau mời vào."

Hoa Ảnh gật đầu, xoay người đi ra ngoài dẫn người đi vào, bởi vì bây giờ Lăng Nhược Hi đang ở trong cung, cho nên cha của Mai Hương không thể tự tiện đi vào, chỉ có mẹ và em gái đi vào thăm Mai Hương.

Nhìn thấy Lăng Nhược Hi, hai người đều lập tức quỳ xuống: "Bái kiến tam tiểu thư!"

Lăng Nhược Hi lắc đầu vội vàng đỡ hai người lên, vừa cười vừa nói: "Các người đều là người nhà của Mai Hương, cũng chính là người nhà của Lăng Nhược Hi ta, ta không có năng lực, không bảo vệ tốt cho Mai Hương, tại đây ta xin tạ lỗi với mọi người."

"Tiểu thư nói như vậy càng khiến nhà chúng ta khó sống, Mai Hương không tự mình cố gắng, còn liên lụy tới tiểu thư, tiểu thư không vơ đũa cả nắm, đã là nhân từ lắm rồi."

Mẫu thân của Mai Hương là một phu nhân nhà nông thành thật, thế nhưng lời nói đều rất trung thành, khiến cho hai mắt Lăng Nhược Hi đỏ lên, nắm lấy tay bà, giọng nói nhỏ nhẹ: "Chúng ta không nói những chuyện này nữa, các người đi theo ta, cả ngày lẫn đêm Mai Hương đều mong đợi các người."

Vốn Mai Hương đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng bước chân, vội vã nằm xuống, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Lăng Nhược Hi cười nhẹ nhàng, ngược lại rất kiên nhẫn nói chuyện, trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trong phòng cũng coi như êm dịu.

Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi điều trị, Mai Hương đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng móng tay vẫn chưa mọc ra được, vết thương trên người cũng chưa khỏi hẳn, không thể thường xuyên xuống giường đi lại, chỉ có thể nằm yên trên giường nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này, Mai Hương vẫn luôn cố gắng trốn tránh Lăng Nhược Hi, mỗi lần Lăng Nhược Hi tới thăm nàng ấy, thì nàng ấy đều giả bộ ngủ, mặc dù Lăng Nhược Hi biết, nhưng cũng không nói ra.

Chỉ có hôm nay là khác biệt, Lăng Nhược Hi đi tới phía trước, kéo tay Mai Hương, hơi bất đắc dĩ nói: "Rốt cuộc em còn muốn trốn tránh ta tới khi nào? Mai Hương, ta biết em không ngủ, cũng biết em lo lắng người nhà của mình, ngày hôm nay có mẫu thân và muội muội của em tới thăm đây, em còn muốn ngủ tiếp sao?"

Mai Hương còn chưa mở mắt, thì nước mắt cũng đã chảy xuống, từ từ mở mắt ra, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư, nô tỳ có lỗi với người, thật sự xin lỗi tiểu thư! Nô tỳ chết tiệt, tiểu thư không nên cứu nô tỳ!"

"Nếu em muốn như vậy, ta sẽ để mẫu thân và muội muội của em đi về, Mai Hương, ta tốn bao nhiêu sức lực mới cứu em về, cũng không phải muốn nghe em nói những lời không đâu này!"

Lăng Nhược Hi đành chịu cau chặt lông mày, nắm lấy tay Mai Hương, thở dài nói: "Nha đầu ngốc, em chưa từng gây rắc rối gì cho ta cả, từ nhỏ chúng ta lớn lên bên nhau, nhiều năm như vậy, em luôn hết lòng bảo vệ cho ta, lòng trung thành của em đối với ta, ta không phải không thấy, chuyện lần này, em là bị bắt buộc, làm sao ta có thể trách móc em chứ?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.