Núi Lão Quân cao hơn 2 nghìn mét so với mặt nước biển, nằm giữa dãy núi Phục Ngưu.
Vào ban đêm, gió núi thổi vừa mạnh vừa lạnh.
Ngoài trời, không khí đã kết thành sương mù, khi hừng đông mới dần tan biến. Tất cả những đồ vật gì đang để ngoài trời đều sẽ có một lớp hơi nước trêи bề mặt.
Trong sân, đang có người ném vào những tấm gỗ vào trong đống lửa, lập tức ánh lửa góc đó cũng bị miếng gỗ che đi.
Ánh lửa chập chờn, khúc xạ làn sương mù đang dần dày đặc, giống như điểm giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, tạo nên khung cảnh đêm huyền diệu.
Trong bóng tối, có một thiếu niên, tay cầm chắc con dao bấm. Hắn lặng yên đi giữa điểm giao nhau của sương mù và bóng tối, quan sát đánh giá đám tội phạm đang gác bên ngoài ngôi nhà.
Đến lúc này hắn mới dần dần hiểu được những lời Diệp Vãn nói.
Mạng sống con người quá yếu ớt, chỉ cần một con dao đâm vào tim, mặc kệ người đó có vĩ đại bao nhiêu cũng sẽ chết.
Nhưng giết người không phải việc dễ dàng.
Bởi vì hành động tiếp theo là việc ác độc nhất trêи thế giới này.
Khánh Trần ăn trộm được một chiếc khăn quàng cổ, lập tức che giấu khuôn mặt mình lại, không nói lời nào.
Trêи núi đã bị cắt đứt tín hiệu liên lạc. Đám tội phạm vì sự an toàn của chính mình, trước ngực người nào cũng có một chiếc bộ đàm.
Khánh Trần nhìn thấy, tên canh gác ở cổng kia, cứ 10 phút là nói điều gì đó vào bộ đàm.
Bỗng nhiên, một cơn gió núi thổi vào, đống lửa trong sân đột nhiên bừng sáng. Ánh sáng chiếu đến tận phía sân bên ngoài.
Lúc này, Khánh Trần ở một góc khuất cảm nhận được, có thể ánh lửa bất chợt kia khiến cho tên tội phạm đang canh gác nhận ra điều gì. Tên này nghi ngờ nhìn về phía mình, cũng tiến lại gần chút xíu.
Khánh Trần căng thẳng.
Nhưng vào lúc này, Lý Đồng Vân bỗng nhiên xuất hiện tại cửa Homestay.
Cô bé đứng trước cửa, rụt rè hỏi tên tội phạm: "Chú cảnh sát ơi? Chú thấy mẹ con đâu không?"
Tên tội phạm ngạc nhiên hỏi: "Mẹ của cháu? Chú không thấy. Cô bé đáng yêu, cháu qua đây, chú giúp cháu tìm mẹ có được hay không?"
Giây phút đó, tên này giường như cảm nhận được điều gì đó không đúng!
Kẻ địch đột kϊƈɦ!
Tên tội phạm tự nhiên vung cánh tay trái kèm theo chiếc gậy cảnh sáy lên, tay phải chuẩn bị rút súng bên hông.
Ánh lửa lại lần nữa chiếu đến, chập chờn trong sương mù.
Trong màn sương mù dày đặc, không biết từ lúc nào đã có thêm một người thiếu niên đứng cạnh gã.
Gần ngay trước mắt, khoảng cách vừa bằng sải tay.
Khánh Trần gập người xuống né cây gậy của đối phương đang vung tới. Hắn di chuyển tựa như cơn gió núi áp sát vào người tên tội phạm.
Khánh Trần đâm con dao về cánh tay trái đối phương đang muốn rút súng. Tên này nhận ra, con dao đã tới rất gần, không còn cách nào có thể rút súng ra được, nên vội vàng co tay lại.
Lưỡi dao của thiếu niên hướng xuống dưới, nên tội phảm hành động theo bản năng. Gã ta di chuyển hai tay xuống ý định đánh vào cánh tay kẻ địch.
Nhưng Khánh Trần giường như đã đoán được nên lùi về sau nửa bước, khiến cho tay trái và gậy của tên tội phạm đánh vào không khí.
Hỏng rồi.
Tên tội phạm ngạc nhiên nhìn vào trong bóng tối.
Nhưng gã chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của kẻ địch, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đang lúc, chiêu thức của tên tội phạm lỡ chớn, con dao bấm sắc lẹm trong tay thiếu niên lại lần nữa xuyên qua làn sương mù.
Nhắm tới khe hở của hai cánh tay và vùng eo.
"Hô hấp."
Lý Thúc Đồng đã nói. Cuộc chiến giữa hai con thú dữ, điều quan trọng nhất là hô hấp.
Hô hấp chính là chìa khoá nắm giữ sự tỉnh táo kèm và lượng oxi bổ sung cho cơ thể. Một người hiểu rõ căn nguyên của hô hấp, đầu tiên là điều khiển được cơ thể mình, sau đó là điều khiển hết tất cả mọi sự.
Ai là thợ săn, ai là con mồi, do chính mình tự chọn.
Bên trong khuôn mặt Khánh Trần được che bởi chiếc khăn quàng cổ, từng đường vân lửa thi nhau hiện ra.
Giống như tất cả lực lượng của hắn tích xúc vào cánh tay phải, truyền vào trong thân dao, mạnh mẽ đâm xuyên qua lá lách của tên tội phạm.
Ánh mắt tên tội phạm trợn lên như mắt cá.
Trong thời gian ngắn ngủi vài giây chuyện gì xảy ra vậy?
Thiếu niên che mặt tiến đến kèm theo một chuỗi động tác liên mạch, tự nhiên. Giống như đối phương đã tính toán toàn bộ quỹ tích, biết mình sẽ vung gậy cảnh sát lên, biết mình sẽ không rút súng bởi chiêu nghi binh kia, lại biết cả mình sẽ dùng hai tay mạnh mẽ kháng cự.
Đối phương biết hết mọi hành động, để có hành động né tránh, không cho gã một cơ hội tiếp xúc trực diện.
Mãi đến khi con dao bấm đâm sâu vào lá lách. Lúc này hai cơ thể mới thực sự tiếp xúc với nhau.
Một trận chiến giáp lá cà, giống như bàn cơ tâm lý, mà mỗi bước đi của mình đều nằm trong sự tính toán của đối phương.
Tựa như, mình là diễn viên, còn đối phương là người sáng tác ra kịch bản.
Người thiếu niên đó đã sớm viết ra kết quả của mình.
Tên tội phạm biết mình không còn nhiều thời gian, nên cố gắng giãy giụa, muốn đưa tay về phía bộ đàm.
Nhưng người thiếu niên đã dùng sức đẩy mình ép sát về phía bờ tường, mạnh mẽ khống chế cơ thể.
Tay trái Khánh Trần bịt miệng đối phương, tay phải dùng sức xoắn.
Đôi chân bằng máy của tên tội phạm muốn dùng sức phản kháng, nhưng cơn đau mạnh mẽ tấn công vào bộ não, khiến mọi tư duy và hành động của bản thân bị đình chỉ.
Lá lách là bộ phận lưu trữ máu của cơ thể. Giây phút bộ phận này bị đâm thủng, toàn bộ máu chứa trong đó ào ào tuôn ra, sau đó men theo con dao bấm chảy vào cánh tay Khánh Trần.
Hơi ấm của máu rất nhanh bị hơi lạnh trong đêm làm cho biến mất. Điều này nhắc nhở Khánh Trần, cái chết là gì?
Khánh Trần đợi cho nhịp tim và hô hấp của tên tội phạm biến mất. Hắn mới từ từ rút con dao ra.
Thiếu niên che mặt yên lặng đứng trước thi thể thở dốc, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Máu từ cánh tay theo con dao nhỏ xuống, từng giọt một rơi xuống nền xi măng.
Thì ra, đây chính là cảm giác giết người.
Khánh Trần thở dốc không phải vì cơ thể mệt mỏi, hay do tim phổi làm việc quá tải. Mà bên trong tâm trí hắn hiện tại có một loại sợ hãi và hoảng hốt.
Hiện tại, hắn đã hiểu rõ câu nói của Lý Thúc Đồng. Tại sao lần đầu giết người phải dùng dao?
Cầm súng giết người, ở một khoảng cách vài chục mét. Bằng một phát trúng đích, người chết.
Dưới tình huống đó, khoảng cách đã khiến tâm lý dần trở nên mơ hồ. Giống như mình không phải giết người, mà chỉ bắm vào tấm bia.
Khi đó bản thân không nhìn thấy máu là thế nào? Không cảm nhận được nhịp tim đang dần dần biến mất.
Và bản thân không nhận ra sinh mạng quý trọng thế nào?
Làm một sư phụ như Lý Thúc Đồng, không cách nào nhìn thấy đệ tử của mình giết người. Nhưng lão dạy cho Khánh Trần một điều quan trọng nhất: Hãy yêu quý mạng sống.
"Anh Khánh Trần." Lý Đồng Vân sợ hãi gọi.
Giọng nói ấy kéo Khánh Trần trở về thế giới thực tại, giống như có một bàn tay kéo hắn từ dưới vực sâu lên. Bàn tay ấy nắm thật chặt ống tay áo của hắn.
Thiếu niên quay đầu lại, nhìn Lý Đồng Vân đứng cách đó không xa.
Cô bé ngơ ngác không biết nói gì. Hình như chuyện vừa rồi làm cho tâm trí cô bé vẫn còn sợ hãi.
Cô bé tận mắt chứng kiến người thiếu niên kia giết người, lại tận mắt nhìn thấy sinh mạng dần dần tan biến.
Khánh Trần đi tới trước mặt cô bé ngồi xuống.
Hắn không kéo chiếc khăn quàng cổ dùng để che mặt xuống, chỉ nhỏ nhẹ hỏi: "Em có sợ không?"
Đôi mặt Lý Đồng Vẫn đã rưng rưng nước mắt: "Có chút."
"Sao em lại ra đây? Mẹ em đâu?" Khánh Trần hỏi.
Lúc này, Giang Tuyết mới từ trong nhà bước ra. Khuôn mặt hoảng hốt, giống như đang tìm kiếm Lý Đồng Vân.
Dù Khánh Trần che mặt, cô vẫn nhận ra người thiếu niên đó. Bởi vì khăn quàng cổ ấy là của cô.
Cho nên, cô phát hiện ra ở cùng con gái mình, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Giang Tuyết tới cạnh Khánh Trần giải thích: "Cô vừa rồi đi vệ sinh, ra ngoài đã không thấy con bé đâu. Tiểu Vân, con làm mẹ sợ hết hồn."
Lý Đồng Vân cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Con chỉ muốn giúp anh Khánh Trần."
Khánh Trần ngạc nhiên, thì ra cô bé không phải bỗng nhiên ra ngoài, mà là tới giúp mình.
Hắn đang định dùng tay xoa xoa đầu cô bé, bỗng phát hiện bàn tay toàn máu nên vội vàng dấu đi.
Lý Đồng Vân không để Khánh Trần dấu bàn tay ra phía sau. Cô bé kéo bàn tay ấy, đặt lên đầu mình mà nói: "Anh Khánh Trần, nhớ giữ an toàn. Em với mẹ chờ anh trở về."
"Ừ." Khánh Trần nở nụ cười: "Nhất định."
Hắn nói xong, rồi nhờ Giang Tuyết kéo giúp thi thể kia vào bên trong homestay họ đã thuê. Sau đó, Khánh Trần rút khẩu súng lục ra đưa cho Giang Tuyết: "Cháu dự định đột nhập vào Homestay Vân Thượng. Nếu nơi đó có tiếng súng nổ, dù cho có ống giảm thanh cũng sẽ bị phát hiện. Nên cái này cô giữ lấy."
Giang Tuyết lắc đầu: "Cháu mang theo bên mình đi, chỗ cháu nguy hiểm hơn. Sự sống và cái chết ở ngay trước mắt, phát hiện hay không đâu còn quan trọng. Cứ nổ súng là được."
Khánh Trần ngạc nhiên, sau đó mỉm cười tháo bao súng bên hông thi thể ra, cột vào bên hông của mình.
Mặc dù hắn còn chưa sử dụng súng, cũng không biết làm cách nào sử dụng. Với lại, một khi tiếng nổ vang lên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của đám tội phạm.
Nhưng mình có súng, dù sao vẫn tốt hơn không có.
Lý Thúc Đồng đã nói, Kỵ Sĩ lần đầu giết người phải dùng dao. Điều này hắn đã làm được rồi.
Còn những lần sau không còn là lần đầu nữa.
Có thể dùng súng.
Khánh Trần xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Lý Đồng Vân: "Lần này nhất định phải nghe lời. Chờ anh trở về."
"Vâng." Lý Đồng Vân gật đầu.
Nhưng lúc này, chiếc bộ đàm trêи ngực thi thể tên tội phạm bỗng nhiên vang lên một giọng nói: "Bắt đầu điểm danh, 1."
Âm thanh đám bắt cóc từ từ truyền vào trong bộ đàm: "2."
"3."
"4."
Giây phút đó bỗng nhiên dừng lại. Khánh Trần lập tức sử dụng thuật hô hấp, vận dụng trí nhớ của mình, giả giọng một cách hoàn hảo nhất: "5."