Khánh Trần đứng tại bãi đậu xe trêи mái, nhìn động cơ phản lực đang phun ra kèm theo tiếng động cơ ồn ào.
Hắn nhìn về phía xa.
Giữa thành phố có một đường ray vắt ngang bầu trời, khung cửa sổ dày đặc phát ra ánh sáng màu trắng, giống như những con ngựa trắng đang lao về phía trước.
Càng kỳ lạ hơn chính là, nó xuyên qua những toà nhà nối liền miên man.
Nó không phải xuyên qua một khe hở ở giữa các toà nhà, mà trong từng toà nhà được người ta thiết kế một con đường hầm. Nó chỉ cần nhẹ nhàng xuyên qua con đường hầm ấy, từ toà nhà này qua toà nhà khác.
Thành phố này có nhiều điều thần kỳ.
"Nếu có thể thích ra lúc nào cũng được, tại sao người còn ở trong nhà tù số 18?" Bật chợt Khánh Trần đưa ra câu hỏi.
"Bởi vì nhà tù là một nơi thanh tịnh, chút nữa con sẽ hiểu." Lý Thúc Đồng không trực tiếp trả lời câu hỏi.
Khánh Trần đợi cho nhân viên nhà hàng đi trước dẫn đường, rồi mới hỏi tiếp: "Hiện tại đã một giờ sáng, nhà hàng vẫn còn kinh doanh sao?"
Lý Thúc Đồng nhìn hắn nói: "Thành phố này sống về đêm, hiện tại mới bắt đầu sinh hoạt."
"Mọi người không cần ngủ sao? Còn công việc sáng mai nữa?" Khánh Trần nghi ngờ.
"Thời gian trước, Khánh thị đã nghiên cứu ra kỹ thuật Nguyên thân kinh, có tác dụng đặc biệt giúp mô phỏng sóng ngắn của thần kinh, giúp con người tiến vào giấc ngủ say, mỗi ngày chỉ cần ngủ 2 tiếng là đủ rồi." Lý Thúc Đồng giải thích.
"Kỹ thuật này có di chứng không?" Khánh Trần hỏi lại.
"Đương nhiên là có." Lý Thúc Đồng nói: "Sau khi người sử dụng kỹ thuật này tầm một tháng, có muốn ngủ thêm cũng không ngủ được."
"Có hơi khổ sở." Khánh Trần xúc động nói. Dù cho hắn không ngừng cố gắng, nhưng sẽ tạo cho mình khoảng thời gian hưởng thụ niềm vui cuộc sống.
Lý Thúc Đồng nói với Khánh Trần: "Khoa học kỹ thuật là con dao hai lưỡi. Không một ai có thể nói nó mang đến cho nhân loại là phúc hay là hoạ. Giống như Lý thị từng nghiên cứu ra biến đổi gen giúp cây cỏ sinh trưởng nhanh, có bắp nhanh, đậu nành nhanh, cuối cùng sau 30 năm vùng đất đó không một loại cây nào có thể sinh trưởng. Tập đoàn Lộc Đảo phát triển nhờ chăn nuôi, sau khi có biến đổi gen, khiến cho những gia súc kia chỉ đến đời thứ ba là mất khả năng sinh sản."
Con người không ngừng hưởng thụ thành quả khoa học kỹ thuật, kèm theo đó trí tuệ con người dần kém đi.
Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Làm con người nếu như không được ngủ đủ giấc, tất cả dựa hết vào khoa học kỹ thuật, ngược lại sẽ biến thế giới loài người ngày càng trống rỗng."
Khánh Trần hiểu được, hắn biết Thế Giới Bên Ngoài còn chưa rơi vào tình huống như nơi đây, có lẽ nguyên nhân do Bên Ngoài không phải triển nhanh chóng như Thế Giới Bên Trong.
Lúc này, Khánh Trần nhìn thấy phía dưới toà nhà, có một chiếc thuyền hoa to lớn bay qua. Trêи thuyền giăng đèn kết hoa, kèm theo vẻ thần bí.
Những ký hiệu trêи thuyền, Khánh Trần nhìn mà không hiểu.
Lý Thúc Đồng dõi theo ánh mắt của hắn: "Không cần nhìn nữa, là thuyền diễu hành của thần giáo máy móc. Cứ mỗi giây vật liệu nó tiêu hao, đều do mồ hôi và máu của tín đồ làm ra."
Lý Thúc Đồng nói câu này mà sắc mặt không biểu cảm gì.
Hai người ngồi trong một gian phòng lộng lẫy xa hoa của cửa hàng. Nhân viên phục vụ mặc bộ đồng phục đẹp đẽ mang lên một phần thịt kho tàu, đặt trước mặt Lý Thúc Đồng.
Chỉ có một đôi đũa.
"Của con đâu?" Khánh Trần bực tức nói.
"Con còn mang theo mặt nạ, sao mà ăn được." Lý Thúc Đồng không thèm để ý nữa, mà gắp một miếng thịt kho tàu.
Khánh Trần: "..."
Một lát sau, Lý Thúc Đồng ngẩng đầu lên cười với hắn: "Đói không?"
"Hơi hơi." Khánh Trần trả lời.
Kết quả, Lý Thúc Đồng họi nhân viên phục vụ tới nói: "Cho nó một bát mì xào tương."
"Vâng, Lý tiên sinh." Nhân viên phục vụ lễ phép trả lời.
Dù cho trong nhà hàng Nhật Quang, chưa bao giờ làm qua món mì tương đen.
Khi món mỳ được mang lên, Lý Thúc Đồng cho đám nhân viên lui xuống. Rồi lão nói với Khánh Trần: "Cởi mặt nạ xuống, ăn mì thôi."
Khánh Trần vừa tháo mặt nạ xuống, vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Đây là một trong những kiến trúc cao nhất thành phố số 18, đảo mắt một vòng thì thấy phía xa cũng có hai toà nhà chọc trời lặng yên đứng đó.
"Kia là toà nhà Khánh thị và toà nhà Lý thị." Lý Thúc Đồng giải thích.
Khánh Trần di chuyển ánh mắt xuống kiến trúc phía dưới. Bên dưới dày đặc những toà nhà, có các hành lang liên kết với nhau. Cả thành phố giống như một dải Ngân Hà, ánh đèn kèm theo đám mây ngũ sắc giống những vì sao lơ lửng trêи Ngân Hà.
Thỉnh thoảng có chiếc xe lơ lửng lướt đi, động cơ phản lực phun ra như ánh sao băng bay qua.
Khoảnh khắc đó, Khánh Trần đứng ở trêи tầng 88 đã hoà mình vào toàn thành phố, bao la hùng vĩ này.
"Đây là cảnh đẹp nhất của thành phố số 18 sao?" Khánh Trần hỏi.
"Toà nhà Vĩnh Hằng xây dựng trêи 6 toà nhà phía dưới. Với nền móng là 6 toà nhà đó, tạo nên một toà nhà cao lớn, đẹp đẽ như hiện tại. Nếu như con không nhìn những tầng dưới, kiến trúc xấu xí, thấm nước tiểu, nước bẩn, đám tội phạm, thì đây chính là nơi có cảnh đẹp nhất." Lý Thúc Đồng nói: "Hôm nay, đã dẫn con đến xem nới đẹp nhất, nếu có cơ hội sẽ dẫn đến nơi xấu nhất của thành phố này."
Lý Thúc Đồng nói tiếp: "Bên cửa số có kính viễn vọng, nhằm phục vụ thực khách có ý định ngắm cảnh. Con đến đó xem chút."
Khánh Trần đi đến chỗ kính viễn vọng.
Hắn nhìn những dòng xe chạy dưới đường, còn nhìn đám người đang đùa nghịch phía dưới.
Có người đang vẽ những thứ kỳ lạ lên trêи tường, đám khói trắng bốc lên từ quán đồ nướng, còn có cờ quảng cáo quán rượu đang đón từng đợt gió bay phấp phới.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trêи sân thượng toà nhà, có hai máy bay màu đen từ từ hạ xuống. Tiếp đến, trong máy bay lao ra khoảng hai mươi đặc công chiến đấu. Bọn họ sắp xếp đội ngũ chỉnh tề xông vào toà nhà Vĩnh Hằng.
Còn có hai con chó người máy chạy trước bọn họ.
Đám người này trang bị súng ống đầy đủ, chỉ có điều Khánh Trần không biết khẩu súng họ dùng là gì.
Đám người này đến vì Lý Thúc Đồng.
Khánh Trần quay đầu lại nhìn Lý Thúc Đồng. Vị sư phụ này bình tĩnh nở nủ cười: "Ăn trước đã."
"Vâng." Khánh Trần quay lại tập trung ăn mì.
Lần này, đến lượt Lý Thúc Đồng tỏ ra vui vẻ: "Không sợ sao?"
"Lần đầu sư phụ dẫn đệ tử đi ngắm cảnh, sẽ không đến mức khiến đệ tử chết đấy chứ? Nếu vậy làm sư phụ cũng không xứng đáng lắm." Khánh Trần hồn nhiên trả lời.
Lý Thúc Đồng cười lớn tiếng, bước ra phía bên ngoài.
Thật sự, lão càng ngày càng thích Khánh Trần.
Hiện tại, trong toà nhà này có hơn 20 lính đặc nhiệm, chia làm hai tổ. Một tổ đi đang máy lên tầng 87. Còn một tổ khác tiến vào tầng hầm, di chuyển lên bằng thang bộ.
Trêи sân thượng toà nhà Vĩnh Hằng, hai chiếc máy bay vũ trang Hắc Diên-01 lại lần nữa bay lên không trung.
Bọn chúng đảo qua đảo lại trêи dưới tầng 70 toà nhà Vĩnh Hằng. Bất cứ lúc nào cũng có thể trợ giúp hoả lực cho đồng đội.
Ở một vị trí xa xôi nào đó, vừa có một căn cứ quân sự lâm thời vừa dựng lên. Nơi này có khoảng 10 chiếc máy bay vũ trang kèm theo thuyền bay, đồng loạt cất cánh.
Ở chỗ xa hơn nữa, một chiếc thuyền bay cỡ lớn 'Lục Địa Tuần Hàng' của Khánh thị, đám nhân viên hậu cần cũng đang bận rộn chuẩn bị, trang bị vũ trang kèm và nạp đầy nhiên liệu.
Đây giống như một tấm lướt dệt sẵn, đang từ từ thu lại.
Thời điểm tấm lưới lớn đang dần thu lại, trêи tần số truyền tin nào đó, tổ trưởng tổ tác chiến bình tĩnh ra lệnh: "Dừng lại, các đội viên kiểm tra máy móc thay thế đã bổ sung đầy đủ năng lượng chưa, lập tức báo cáo lại."
Tất cả đội viên bên trong thang bộ hay thang máy, tiến vào trạng thái chuẩn bị, tất cả lập tức đóng lại hệ thống truyền tin.
Đợi âm thanh của mọi người không còn truyền tới bộ chỉ huy nữa, gã mới bình tĩnh nói tiếp: "Ông chủ Trần đã đưa ra thông báo, đêm nay muốn còn sống trở về thì đừng nổ súng. Nhớ kỹ, không được liên luỵ tới người khác."
"Tổ trưởng, tôi nghe không hiểu." Một đội viên tác chiến ngạc nhiên hỏi lại.
Tổ trưởng không giải thích thêm: "Về sau cậu sẽ hiểu. Lặp lại, không được phép nổ súng, lặp lại, không được phép nổ súng."
Còn chưa đợi mọi người hiểu ra chuyện gì, thì từ vị trí thang bộ đã có một bóng người áo đen không một tiếng động rơi vào giữa đội hình bọn họ.