Giọng Ngôn Cương cực gắt, mặt ông đỏ lên vì tức giận, thấy Ngôn Thần Ngạo thái độ vẫn dửng dưng, cử chỉ bất cần, ông cau mày cố kìm nén cơn giận nghiến răng mắng thêm một câu:
“Hôn nhân chứ không phải đồ chơi muốn chơi đùa thì chơi đùa muốn vứt thì vứt được, thù hận chỉ khiến con người ta mất đi lý trí mà thôi, nếu mày cố chấp muốn tiếp tục thì sau này đừng có hối hận.”
Ngôn Thần Ngạo nghe lời ba mình nói như gió thoảng bên tai, không hề để tâm tới mà đi thẳng lên phòng sách, anh mở cửa lấy trong ngăn bàn ra hai tờ giấy kết hôn rồi xăm xăm đi xuống phòng khách để trước mặt ba mình, mà nghênh ngang nói rằng:
“Khi nào Linh Linh tỉnh lại và hồi phục như xưa con tự khắc sẽ trả tự do cho cô ta, còn bây giờ tờ hôn thú ở đây thì cô ta không được quyền đi đâu hết.”
Ngôn Thần Ngạo hít một hơi thật sâu, trở giọng:
“Con sẽ không hối hận, cô ta một lúc hại chết cháu nội chưa kịp chào đời và con dâu tương lai của ba mẹ, Linh Linh hiện giờ sống chết còn chưa rõ, vậy mà ba mẹ vẫn bênh vực cô ta như thế.
Con không tin ba mẹ không có một chút ác cảm nào dành cho Linh Linh.”
Ngôn Thần Ngạo cao giọng, đôi tay co lại thành nắm đấm, từng ngón tay bấu chặt vào da thịt hơi đau, anh cau mày rõ rằng là đang cố kìm nén sự tức giận.
Sự ấm ức trong lòng bao năm qua có dịp được bộc lộ làm viền mắt anh đỏ hoe.
Anh nói xong còn không thèm nhìn ba mình một câu ngoảnh đầu đi ra cửa lớn vừa đi vừa nói:
“Ba mẹ có thể ở lại đây, nhưng không được quá lâu.”
“Em xem có phải nó đang đuổi khéo chúng ta không?”
Ngôn Cương hướng mắt về phía vợ mình, rồi nhanh chóng chuyển tầm mắt sang thằng con đang thong dong đi ra cửa, ông ngồi thụp xuống trên sofa thở dài bất lực:
“Trần Linh Linh đó không biết đã bỏ bùa mê thuốc lú gì nó nữa.”
“Cũng không biết chừng nào nó mới có thể yên bề gia thất được đây.”
Hai vợ chồng nhìn nhau thở dài, đáy mắt tràn ngập sự lo lắng.
Lâm Di nấp sau gốc khuất cầu thang và cũng đã nghe hết cuộc trò chuyện của anh và ba mẹ, cô nén nước mắt xót xa, đứng dậy đi xuống lầu.
Mặc dù không hiểu hết đầu đuôi câu chuyện là như thế nào nhưng cô đã phần nào đoán ra được Trần Linh Linh từ nhỏ đã ở nhà họ Ngôn, được lớn lên cùng anh, mẹ của cô ta còn là ân nhân lớn.
Thảo nào Ngôn Thần Ngạo đối với vị hôn thê của mình lại có tình cảm sâu nặng đến vậy.
Tiếng lọc cọc vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của hai ông bà, cả hai quay lại nhìn Lâm Di đang từ cầu thang đi xuống.
Nhìn cô gái tầm mét sáu lăm, có đôi mắt bồ câu tròn xoe, gương mặt trái xoan, ưa nhìn, dù không quá suất sắc nhưng lại khiến người ta có cảm giác yên lòng.
Lâm Huệ Mẫn chỉ tay vào chỗ bên cạnh, ánh mắt dịu dàng hướng về Lâm Di với giọng nói nhỏ nhẹ, ngọt ngào.
“Con chào ba mẹ.” Lâm Di cảm kích đáp lại bằng một câu chào lễ phép, rồi tiến về sofa ngồi xuống cạnh mẹ chồng.
Cô hơi khép nép vì không biết nhiều về gia đình bên chồng cũng chẳng biết phải nên nói gì bây giờ.
Nghĩ lại thì thật là cay đắng.
Anh có xem cô là vợ đâu vậy mà hai tiếng "ba mẹ" cô dùng để gọi hai đấng sinh thành của anh nó lại tự nhiên đến như vậy, có phải cô hơi trơ trẽn quá không.
“Nhà thì nhỏ lại có một căn phòng ngủ, vậy tối nay ba mẹ ngủ ở đâu.”
Ngôn Cương nhìn quanh căn nhà một lượt thì nhíu mày khó hiểu.
Ông đổi giọng:
“Nhà mình nhiều thế sao không chọn một căn to rộng ở cho thoải mái.”
Ông nhìn mãi vẫn thấy có gì đó rất kì quặc, Lâm Huệ Mẫn ngồi đối diện dường như đang nghĩ ra được điều gì đó bèn lên tiếng:
“Chắc là nó muốn cô lập con bé nên mới chọn cái nơi như thế này.
Không chừng còn không cho con nhỏ ngủ chung.”
Hai vợ chồng nhìn nhau đồng tình, rồi cùng hướng mắt về Lâm Di, thấy cô cúi gầm mặt im lặng không nói gì, ông bà biết cô đang thương tâm, ông bà cũng biết mình đoán đúng rồi, Ngôn Cương lặng người không lên tiếng, còn Lâm Huệ Mẫn nắm tay cô an ủi:
“Thằng con của mẹ tuy là tính cách có hơi khó chịu, lại cố chấp nhưng mà nó là người trọng tình cảm.
Chỉ cần con cố gắng một chút mẹ tin sau này nó sẽ cảm động trước tình cảm của con thôi.”
Lâm Huệ Mẫn ôm Lâm Di vào lòng, vỗ nhẹ bả vai cô như phần nào xoa dịu nỗi buồn trong lòng cô.
“Dạ.
Con biết...!Nhưng mà....”
Lâm Di khóc tức tưởi vì không sao kìm nỗi sự ấm ức mà bấy lâu nay cô phải gánh chịu.
Muốn nói cho trọn vẹn câu "nhưng mà con đã cố hết sức" nhưng lời vừa đến cửa miệng đành phải nuốt xuống vì khó xử.
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tan, Ngôn Cương và Lâm Huệ Mẫn định ở lại chơi nhưng vì ở đây không có phòng nên hai người đành tạm biệt Lâm Di ra về.
Trước khi đi Lâm Huệ Mẫn và Lâm Di còn trao đổi số điện thoại cho nhau, bà còn dặn nếu bị Ngôn Thần Ngạo ức hiếp cứ việc nói với bà, bà sẽ thay cô dạy dỗ anh.
Bà còn nói lần sau sẽ tiếp đãi cô một bữa thịnh soạn.
Lâm Di tươi cười gật đầu cho qua chuyện chứ cô làm sao mà dám đi mách lẻo, nhỡ đâu Ngôn Thần Ngạo nỗi điên lên lấy cô làm bao cát để trút giận thì nguy to.
Buổi sáng hôm sau.
Vì không cần phải thức dậy sớm nấu bữa sáng cho anh nữa nên Lâm Di ngủ quên trên sofa đến 8 giờ.
Giật mình dậy thấy nhà trống trơn lạnh lẽo, lòng cô cũng trống vắng theo.
Cô thở dài buồn bã hình như hôm qua Ngôn Thần Ngạo không về nhà.
Nhớ lại những gì mà mẹ đã nói cho cô nghe lúc còn ở bệnh viện, Lâm Di dựa theo đó mà làm.
Cô quyết tâm sẽ cho bản thân mình thêm một cơ hội nữa cũng như cho cuộc hôn nhân của mình thêm một cơ hội để hồi sinh.
Mắt Lâm Di sáng rực, sự tự tin lại bất ngờ dâng lên mạnh mẽ, cô không hiểu vì sao lại như vậy chắc là do mẹ chồng đã truyền cho cô năng lượng tích cực.
Ở công ty.
Ngôn Thần Ngạo ngồi chéo chân, an tọa trên chiếc ghế quyền lực của mình, chăm chú lắng nghe Bạch Linh báo cáo:
“Tổng giám đốc! Đã tìm được một nữ thư ký phù hợp với tiêu chuẩn mà anh đưa ra.
Còn đây là sơ yếu lý lịch của cô ấy.”
Bạch Linh nói xong rồi từ từ đi lại chỗ cái bàn nhẹ nhàng đặt tập hồ sơ xuống.
Ngôn Thần Ngạo cầm lên mở ra xem, vừa rút ra một tờ giấy cái đầu tiên anh thấy là tấm ảnh thẻ, sau đó là cái tên Bạch Tuệ San nằm ngay bên cạnh.
Ngôn Thần Ngạo mở to mắt kinh ngạc, bản thân thì không thể nào rời mắt khỏi tấm ảnh đang cầm trong tay, nhịn không được cảm thán một câu:
“Trời ơi! Tại sao trên đời này lại cô hai cô gái giống nhau như vậy chứ.”
Ngôn Thần Ngạo nhìn không chớp mắt tấm ảnh thẻ của Bạch Tuệ San rồi thơ thẩn nhìn sang bức ảnh của Trần Linh Linh đang để trên bàn.
Anh kinh ngạc bội phần, độ giống nhau của hai cô gái lên đến hơn 80 phần trăm.
“Tổng giám đốc.
Có chuyện gì không ổn sao?”
Bạch Linh đứng đối diện thấy Ngôn Thần Ngạo cau mày, đăm chiêu cô tưởng tập hồ sơ có vấn đề nên mới lên tiếng.
Ngôn Thần Ngạo bị giọng nói của Bạch Linh làm thức tỉnh, anh nhanh chóng điều chỉnh thái độ, anh trầm giọng:
“Không có gì! Bảo cô ta ngày mai đi làm luôn đi.”
“Vâng.” Bạch Linh cúi đầu chào sau đó đi ra ngoài.
Ở trong phòng, Ngôn Thần Ngạo bị gương mặt giống hệt Trần Linh Linh của Bạch Tuệ San làm cho kinh ngạc không thôi, tâm can kích động kêu gào, hai người không cùng huyết thống lại có thể giống nhau như vậy, giống đến độ suýt chút nữa anh còn không phân biệt được, chỉ là trùng hợp hay là nguyên do nào khác.
Khách sạn New World- một khách sạn 5 sao nằm giữa trung tâm thành phố S.
Trong một căn phòng rộng thoáng sang trọng.
Bạch Tuệ San một tay cầm điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại nói chuyện với ai đó một cách rất ngả ngớn, vui vẻ cứ như đã quen biết từ lâu.
“Anh yêu à! Em đã làm theo ý anh rồi đó.
Anh định khi nào thưởng cho em đây.”
Cũng chẳng biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà khóe môi Bạch Tuệ San giật nhẹ, khuôn miệng lập tức nở nụ cười, nhưng chỉ một giây sau biểu cảm trên mặt cô ta đột ngột chùng xuống trở nên lạnh lẽo.
“Anh yêu, tốt nhất là nên giữ đúng lời hứa nếu không em chết thì anh cũng đừng hòng sống yên.”
Từng câu chữ nói ra thật khiến người ta phải e dè, nhưng cái giọng điệu bông đùa của Bạch Tuệ San lại khiến người ở đầu dây bên kia cảm thấy nhẹ tựa như bông chẳng có tí sát thương hay uy hiếp nào.