Quạ Đen giơ tay che đóa “hoa bìm bìm” suýt chút nữa đông cứng lại, tạm dừng cuộc gọi: Tuy không phải hoa thật nhưng nhìn cũng thấy tội lắm.
Sau đó hắn chẳng buồn ngoái đầu lại mà nói: “Cầm bao nhiêu mà phí của thế, không biết vun vén sống qua ngày à?”
Giọng nói của hắn cứ như thuật pháp phá chướng gì vậy, hơi thở âm lãnh nọ vỡ tan như bọt xà phòng. “Phịch” một cái, Eric giật mình, đoạn nghiêng đầu thì thấy một vật thể bất minh màu đen lai giữa bùn lầy với giẻ lau dính vào cửa sổ xe phía bên anh ta.
Đôi mắt mồi lửa nhận ra tính chất của vật này trước, cả người Eric càng thêm căng cứng thì nhìn thấy quý tài xế cũng hạ cửa sổ xe bên ghế phó lái xuống. Vật màu đen bất minh trượt chung xuống với kính xe, lộ ra đôi mắt màu hổ phách đằng sau.
Eric: “...”
Hai ngón tay của Gabriel nắm cục “đen kìn kịt” nọ, y nhét qua cửa sổ xe, đoạn nói lý lẽ mà đưa ra lời đề nghị: “Đổi chỗ ngồi có được không? Tôi có thể tặng nó cho anh.”
Nhìn y không khác lúc thường là bao, thế nhưng không hiểu sao trực giác lại mách bảo với Eric là tâm tình đối phương đang rất kém, thế là anh ta không nói hai lời đã kiên quyết từ chối phần “tạ lễ” ấy.
Tất nhiên Quạ Đen cũng nhìn ra, hơn nữa còn hiếm được lần mà thấy khó hiểu.
Không phải trước lúc xuất phát đã dỗ dành ổn thỏa rồi sao? Hành động cũng có gì không thuận lợi đâu nhỉ… ít nhất là bên đại thiên thần không có.
“Hay là mình lại làm cái gì rồi?” Trưởng dịch trạm cân nhắc với vẻ khó hiểu, “Nhưng mà mình đã làm cái gì kia chứ?”
Hắn có cảm giác thật kỳ diệu, ấy là “vừa gây họa xong thì vờ như không có gì hết, ngập ngừng tìm chuyện để nói”, thế là hắn giơ tay ra sờ cái cục đen kịt nọ: “Cái gì đây?”
Giữa đường cổ tay hắn đã bị Gabriel bắt lại, đè xuống, y gấp cái thứ “đen kìn kịt” đó lại ngay ngắn bằng một tay, bỏ vào túi.
Quạ Đen: “...”
Vẫn là có vấn đề, tuy cử chỉ lời nói của Gabriel vẫn như lúc thường nhưng lực tay có hơi mạnh.
“Cái này là…” Gabriel vẫn nói năng hành động như lúc thường dừng lại một chút, lấy nhiều quá nên quên rồi, nhưng chuyện này cũng không quan trọng lắm, y đặt tên mới ngay tại chỗ cho thứ đó, ““Vật thiên phú A”, tác dụng làm đông lạnh mồi lửa, tay cậu không thể chạm vào.”
Giống như hàng lậu làm từ vật lưu lại mồi lửa và tạo vật Thợ Thủ Công sẽ làm ma cà rồng bị bỏng, vật thiên phú của ma cà rồng cũng không thể nào vô hại đối với con người hết.
Eric: “...”
Cám ơn ngài, thế cho hỏi tay tôi chạm vô được phỏng?
Lúc này, một chiếc xe khác mới đến, Liszt chưa ngừng xe hẳn mà tiếng đã bay ra trước: “Anh Eric ơi!”
Giọng cậu chàng mang theo ba phần kích động, ba phần sợ sệt, ba phần thê lương… Còn một phần uất ức khóc nức nở, thành phần còn tạp nham hơn cả dãy nguyên liệu điều chế máu ăn nhanh. Nếu buộc phải hình dung thế thì giống như đào được cỗ cương thi lâu năm của nãi dư dả. Tuy cương thi hung tàn cắn rớt nửa cái đầu của cậu chàng nhưng lại cắn bằng răng vàng.
Liszt: “Chúng, chúng ta phất rồi!”
“Phất” cái gì mà có thể phất dữ thế?
Thì thấy Liszt với Tấn Mãnh Long bò trườn lăn lê ra khỏi xe, Tấn Mãnh Long còn vịn cửa xe nôn khan.
Liszt xanh mặt vẫn cố kiên trì vặn vẹo đi tới trước mặt Eric, quỳ “phịch” xuống, ôm chân ông anh Bi thương: “Hơn 10 món vật thiên phú ma cà rồng đó, ở cốp sau hết, mua được cả thành phố Ánh Sao Sáng đó… Hu hu… thấy ghê quá… thấy ghê quá… cả quãng đường này em ù tai hoa mắt không đó, óc sôi ùng ục luôn… không biết quay về kiểu gì luôn, em còn tưởng em không được gặp lại mọi người nữa không đó…”
Gào một hồi, chắc là dần hồi phục từ trong vòng vây của đống vật thiên phú, cái vị “Cực lạc” có thần kinh cực giỏi quan sát sắc mặt người ta bắt được chỗ không ổn.
Liszt: “Sao vậy?”
Bầu không khí có vẻ hơi nặng nề?
“Đúng lúc lắm, về hết cả rồi.” Quạ Đen vẫy tay rồi lại lấy di động ra, gửi tin cho Hoa Nhài đang viết kiểm điểm ở thùng xe, “Cùng nhau nói chuyện này đi.”
Lát sau, Hoa Nhài nhận được tin nhưng lại bị cấm tham dự tức anh ách viết quy tắc mới vào “Xét Xử Ngày Tận Thế”: Lấy Xét Xử Ngày Tận Thế làm tâm, mũi tên ánh sáng giết chết bất kỳ sinh vật nào trong không gian hình vòng khuyên bán kính ngoài 10 mét, trong 15 mét, cao 25 mét.
Như vậy tạm thời chế tạo vành đai chân không xung quanh hai chiếc xe.
Quạ Đen liên lạc lại với Honey, sau khi thay nhóm Liszt về đội báo bình an thì tiếp tục hỏi Ngày Một Tháng Ba: “Sau đó các người đi, bàn bạc là với ma cà rồng, đúng chứ?”
Liszt vốn định cách không làm nũng với trưởng lão Honey lập tức ngậm mồm.
Nhận được lời thuật khẳng định từ phía đối diện, Quạ Đen thoáng trầm ngâm giây lát: “Địa điểm giao dịch nằm trên mặt đất, không xa trung tâm thành phố?”
Vẻ ngạc nhiên lộ ra trên gương mặt của Ngày Một Tháng Ba đang bị hai đại “Phẫn nộ” quản chế.
Quạ Đen: “Sau đó đã xảy ra chuyện gì, anh chịu nói với hai vị trưởng lão chứ? Tránh nội dung giao dịch ra, chỉ nói các người gặp phải chuyện gì thôi.”
Ngày Một Tháng Ba cúi đầu, ngơ ngác nhìn người ta đổi tờ giấy mới cho mình, gã đột nhiên bừng tỉnh, không biết nghĩ ra cái gì mà phát run toàn thân.
Chốc sau, gã cầm bút lên, kể lại cơn ác mộng mà gã chẳng thể nào vượt qua bằng con chữ gần như là khập khiễng.
Đội trưởng nói nhiệm vụ này đảm bảo an toàn, chỉ có người mình mới có tư cách làm. Anh ta thấy bọn gã thật sự đáng thương quá mới chạy chọt quan hệ, giao cơ hội cho bọn gã. Vấn đề duy nhất chính là trước hết buộc phải hứa hẹn hoàn thành rồi điểm chỉ bảo mật mới có thể biết nội dung nhiệm vụ. Bọn gã rất cần cơ hội này. Phải biết rằng thuốc thang giá rẻ do Học Nghề làm ra là thứ có thể gặp chứ không thể cầu với bọn gã, nhất là loại thuốc đúng bệnh. Bỏ lỡ lần này thì gần như không thể có cơ hội thứ hai. Đội trưởng là người tốt, vẫn luôn chăm sóc cả nhà gã, sẽ không cố ý hố bọn gã đâu…”
Lúc biết được nội dung nhiệm vụ, cả nhà gã sợ muốn chết, thế giới quan lung lay muốn đổ. Nhiệm vụ kiểu đó thì sao có thể an toàn cho được?
Nhưng “ron niêm phong” cũng điểm vào rồi, không làm là chết.
Bất kể đội trưởng nhắc đi nhắc lại bao lần là “mọi người đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, “bên giao dịch” ấy sẽ không tự tiện động vào người của bọn họ, mà dù có xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì quanh đấy cũng có một dịch trạm rất gần” vân vân thì Ngày Một Tháng Ba cũng không tin. Gã thầm oán hận trong lòng: Chờ làm xong quay về thì phải rời khỏi đội cảm tử này, về sau gã sẽ nói cho tất cả những ai mà gã quen tránh xa tên đội trưởng này, cho anh ta khỏi kiếm được người luôn.
Gã với mụ vợ mình đưa mắt nhìn nhau, biết mụ vỡ cũng nghĩ vậy. Mụ ấy vẫn luôn muốn rời khỏi “đội cảm tử”, cho dù đi lượm mót trong chốn núi sâu cực nhất, khổ nhất thì tốt xấu gì cũng khỏi phải sống những tháng ngày kinh hồn táng đảm như vậy.
Mới đầu suôn sẻ bình thường, ma cà rồng tiếp xúc bọn gã tự xưng mình theo “chủ nghĩa bảo vệ động vật”, đúng là rất hòa nhã với bọn gã, còn đãi bọn gã một bữa đồ hộp. Khi đó Ngày Một Tháng Ba gần như thấy hổ thẹn, cảm thấy mình đã trách sai đội trưởng rồi, thậm chí gã còn đã tính xong việc thì sẽ nhận lỗi thế nào.
Nhưng mà…
“Shh… Cậu bình tĩnh một tí, hay nghỉ ngơi chút nhé?” Trưởng lão Damianos đè lại ngòi bút lo lắng xé rách tờ giấy của Ngày Một Tháng Ba, “Này!”
Có “Thánh quang” nhà “thần thánh” ở đây thì hay rồi, hình như 4 hướng nhà bí an ủi chỉ có phản tác dụng.
“Tinh thần trạng thái của cậu ta có chút hỏng,” Honey khó khăn phân biệt mấy lời lung tung trên tờ giấy, “Hình như là bọn họ giao hàng xong, chưa kịp đi đã đụng phải ma cà rồng nội loạn? Ồ… đợi đã, với ma cà rồng thì đấy hẳn là buôn m.a t.ú.y, chắc là cảnh sát tới bắt ma cà rồng nhận hàng.”
Không ngờ Quạ Đen ở bên kia không thấy gì lại giải thích hộ bà cụ: “Nói ma cà rồng nội loạn cũng đúng. Chỗ bọn họ giao hàng là trên mặt đất, phụ cận trung tâm thành phố, hẳn là cũng không xa sở An ninh là bao, chắc tính “nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Dương Charlie sẽ không để người ta giao dịch m.a… giao dịch tỏi ở chỗ như vậy, cho nên 80% vụ làm ăn buôn bán này không được chị ta cho phép. Mà rõ là nên giao dịch dưới thành phố ngầm lại bí quá hóa liều lên mặt đất. Hẳn là con buôn ma cà rồng này có lòng riêng nhỉ… Nghĩ hay lắm, chỉ là không biết bà cố tổ bọn họ đi làm ở gần đó.”
Honey: “Sao cậu chắc chắn là ả?”
“Đoán thôi.” Quạ Đen nói nhẹ tênh, “Dù sao thì hiện trường cũng có “hàng lậu” rất cao cấp lui tới.”
Honey suy tư giây lát rồi tập trung lại, đoạn nhìn về phía Ngày Một Tháng Ba.
Đúng rồi, gã xuất thân là “mồi lửa hoang dã”.
Ngày Một Tháng Ba vẫn còn đang run.
Bất luận là chuyện tốt hay chuyện xấu cũng đều sẽ bị ký ức làm phai nhòa, con người vốn là sinh vật không có trí nhớ dài lâu. Thế nhưng dù có trôi qua bao năm thì nỗi sợ vẫn rõ ràng ngay trước mắt, tươi mới hệt như máu thịt trên tay vừa bị ngòi bút rạch nát vậy.
Cảm giác khi bị kẻ xấu bao vây và bị ma cà rồng bao vây hoàn toàn khác biệt. Cho dù đi đường gặp cướp bóc cũng sẽ sợ hãi vì tưởng ra cảnh đối phương tổn hại tới mình, đó là nỗi sợ lý trí.
Nhưng bị mắc xích trên của chuỗi thức ăn nhắm vào, đó là nỗi sợ toát qua từng kẽ xương, từ mỗi sợi lông tơ.
Cho dù đám chuột bọn gã hoàn toàn không phải mục tiêu của người ta.
Bọn họ liều mạng chạy, trong đội có một lão chạy giữa chừng thì ngã xuống chết, sống sờ sờ bị dọa chết, cũng không ai lo nhặt xác cho. May mà cảnh sát ma cà rồng với bọn buôn thuốc đấu nhau, không ngó gì tới bọn gã, đội trưởng kinh nghiệm dày dạn đưa bọn họ chạy thẳng tới cửa sau thì lại đâm vào nhân viên phục vụ khách sạn bị cảnh sát ma cà rồng ngăn lại bên ngoài.
Đám ma cà rồng bình dân thì vẫn là yêu quái chí mạng với bọn gã, chúng kêu to gọi nhỏ “quả mọng” rồi chạy lại bắt bọn gã.
Đội trưởng làm việc nhân đức không nhường ai làm mồi nhử, giúp người khác có cơ hội, thế nhưng vẫn có mấy ma cà rồng không bị dụ đi, vậy là Ngày Một Tháng Ba đứng ra.
Gã nhớ về ngày hôm đó, cái ý nghĩ “hi sinh mình vì người nhà” chắc là có, nhưng không nhiều.
Vào khoảnh khắc đó, gã biết mình thật sự muốn chết.
Gã sống đủ lắm rồi, làm người khổ quá rồi, còn không bằng chết sớm cho xong. Hồi nhỏ nghe bà má đoản mệnh của mình kể chuyện, nói sau khi con người ta chết đi, linh hồn biến thành thứ khác. Không biết liệu có thật không nữa, gã muốn biến thành một đóa hoa, một gốc cây khô… cho dù là súc sinh từ bé đã được nuôi trong chuồng, lớn rồi sẽ bị ma cà rồng thịt cũng được ha, dù sao cũng hơn hẳn kiếp này nhỉ.
Gã chạy trối chết, muốn dùng cái mạng mình không cần nữa đổi lấy tính mạng cả nhà mình, cả đội mình, thật sự xứng đáng, thế là gã càng ra sức chạy. Chắc là do chạy bất chấp, gã không biết sao đánh bậy đánh bạ chạy nhầm vô hiện trường cảnh sát ma cà rồng và con buôn rỏi giao tranh, có một hình cảnh đeo găng tay cầm ra một thứ, sau đó gã chẳng còn biết gì nữa.
Tới khi tỉnh lại, gã đã thành một mồi lửa… hoặc là một con “dã quái”, bị ma cà rồng nhặt về.
Eric cẩn thận nói chen vào: “Là “hàng lậu”, chắc làm từ vật lưu lại mồi lửa Thợ Thủ Công… Lúc trước tôi đã có nghe chuyện như vậy, khi con người ta bị ép tới cực hạn thì trái lại càng dễ sinh ra cộng hưởng với vật lưu lại mồi lửa.”
Honey lại hỏi: “Vậy người nhà cậu đâu?”
Ngày Một Tháng Ba thừ người ít lâu rồi mới viết bằng chiếc bút mới: Chết hết rồi.
“Bọn họ vẫn không chạy thoát ư?”
“Chạy, chạy cả rồi.” Người đàn ông lắp bắp mở miệng bằng chất giọng khản đặc, “Chạy cả rồi, chạy tới… Ẩn, Ẩn Mình…”
Nhưng dịch trạm “Ẩn Mình” là dịch trạm cổ kính duy nhất nằm ở trung tâm thành phố Ánh Sao Sáng, là “pháo đài”, trong đó có vô số người quan trọng, vật quan trọng, thẩm tra kẻ lần đầu xin vào rất nghiêm.
Chắc chắn bọn họ sẽ không thả cho đồng loại không biết ở đâu chạy tới, cũng không có mồi lửa dẫn đường vào trong.
Vậy là sau đó, tiểu đội hoang mang không chọn đường ấy có kẻ bị xe tông chết, có kẻ bị gã lang thang say xỉn đánh chết, có kẻ bị truy đuổi rơi xuống sông…
“Ma cà rồng đó cho tôi xem di vật của mụ vợ, còn có khay nuôi cấy nhỏ nữa.” Ngày Một Tháng Ba viết, “Lúc đó tôi mới biết mụ có bầu rồi, ma cà rồng nói mụ sợ gần chết, tự nhảy xuống sông, vớt lên không bao lâu thì tắt thở, chỉ còn sót lại cái đó…”
Ngòi bút gãy “crắc”.
Mấy ngày sau, là “mồi lửa” mới được miễn kiểm tra, gã được “Ẩn Mình” thu nạp.