Bốn phía cung điện đã treo rèm tang màu đen. Trong cung điện lớn như vậy, hoàng đế Charles thân mặc một bộ trường bào màu đen. Hắn ngồi ngay ngắn tại vị trí trên cùng, nhìn mặt những thần tử ngồi hai bên phía dưới, trong đó có quân vụ đại thần Camille Ciro, có đế quốc tài chính đại thần, có tổng thống lĩnh thị vệ cung đình và có tướng lĩnh của vương thành cận vệ quân. Nhìn vào những thành viên hạch tâm của quyền lực đế quốc này, đứa nhỏ Charles tuy vẫn bảo trì được nét mặt bình tĩnh nhưng nhãn thần chớp động đã làm lộ tâm tình của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Ta là hoàng đế! Ta là hoàng đế! Hiện tại! Ta cuối cùng đã là hoàng đế! Không còn là con rối, không còn là tiểu hài tử ngồi một bên quan sát phụ thân phát lệnh như thế nào. Những kẻ phía dưới này… đối tượng họ hiệu trung đã là bản thân mình. Dưới tình huống này, Charles có chút thất thần. Một tướng lĩnh vương đình cận vệ quân ở phía dưới đang lớn tiếng hồi báo gì đó, tiếc là Charles dường như lại không nghe được chút nào. Chỉ là sau khi hắn nói xong, Charles mới hồi thần lại, nhìn vào cặp mắt viên tướng đang chờ mệnh lệnh của mình, hắn cố trấn tĩnh lại, vẫy vẫy tay, khẽ nói: - Biết rồi! Vô hình chung, ngữ khí cùng động tác của hắn như mô phỏng lại thói quen của Thần hoàng tử. Tướng lĩnh vương thành cận vệ quân kia hồi báo chính là tình huống điều động quân đội quanh đế đô, hiện tại quân đội đều bình thường, quân tâm ổn định, không có kẻ thừa cơ làm loạn… cộng thêm sự tình điều động quân đội ở cửa thành báo cáo một lần. Xin ý Charles, có thể đem quân đội triệu tập trở về. Trước kia là biện pháp ứng cứu tạm thời, hiện tại hết thảy đều sóng êm gió lặng, dường như không nên để quân đội rối loạn. Nhưng hoàng đế bệ hạ không phát lời, chỉ đơn giản nói một câu "Đã biết!". Vì vậy viên tướng này cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vác vẻ mặt ngơ ngẩn mà trở về. Rất may là quân vụ đại thần Camille Ciro kịp thời liếc mắt với hắn, tỏ ý hắn hãy bình tâm. Hội nghị hôm nay cũng không phải là lần đầu tiên Charles chính thức chủ trì. Từ ba ngày trước, sau khi Nhiếp Chính vương mất… hội nghị này đã liên tục đến ngày thứ ba. Đối với những trọng thần này mà nói, nghi thức ba ngày hội nghị này đã nằm lòng như trong sách: trước tiên là gửi lời chia buồn, sau đó là bày tỏ sự trung tâm với tiểu hoàng đế. Sau cùng là đem từng sự tình hồi báo để tiểu hoàng đế quyết định. Những hoàng đế trẻ tuổi trong thời điểm này luôn bị phân tâm thực ra cũng không phải vấn đề lớn lao gì… Chẳng qua mọi người đều giấu suy nghĩ trong đầu, không dám để lộ ra. Tất cả đều cố tỏ ý trung thành nhưng thực ra trong tâm mỗi cá nhân đều có phần không tín nhiệm. Nhìn vào gã thiếu niên lớn dở đang ngồi trên kia… đôi vai của hắn có thể nâng một đế quốc lớn như vậy sao? Tuy nhiên, trong ba ngày hội nghị này, vị hoàng đế thiếu niên đối với chính vụ lại tỏ ra vô cùng hứng thú, bộ dạng rất siêng năng. Không biết vô tình hay hữu ý mà vị tiểu hoàng đế này vô luận là ngữ khí hay thái độ đều phảng phất giống như là Nhiếp Chính vương. Làm như vậy… rất… Rất tệ! Vì dù cho hắn có mô phỏng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể đạt được cái bộ dáng "cử trọng nhược khinh" của Nhiếp Chính vương. Thậm chí, nhìn vào một hài tử dùng giọng nói non nớt cố gắng nặn ra cái khẩu khí chậm rãi của Nhiếp Chính vương… trong lòng mọi người không khỏi sinh ra một chút lo âu. *** Lễ nghi đại thần (tương đương Thượng thư bộ Lễ) báo cáo tiến trình tang lễ. Theo sau là Tài Chính đại thần dự báo chi phí tang lễ, lão đầu tử này do dự một lúc rồi báo cáo chi phí phân bổ quân sự. Quân vụ đại thần Camille Ciro cũng đã đứng ra với mong muốn phần báo cáo này có thể được bệ hạ phê duyệt sớm. Sau đó là mấy quan viên báo cáo tình huống giới ngiêm tại đế đô, xin ý chỉ phải chăng cửa thành cần tiếp tục quản chế. Còn có Quang Minh thần điện gửi tới bút thư chia buồn do chính giáo tông viết. Chủ tịch Ma Pháp công hội cũng đến hỏi han. Hiệp Hội kỵ sĩ cũng đến hiệu trung… Tiếp theo, quân vụ đại thần Camille Ciro báo tin liên quan về chiến khu phương Bắc – trước mắt xem ra vẫn hoàn hảo. Trước kia mệnh lệnh đã truyền xuống, quân đội tiền tuyến đều chấp hành nghiêm mệnh lệnh, không có tình huống điều động nào. Còn có các hành tỉnh tương đối gần đế đô, tổng đốc các nơi đều gửi thư chia buồn… Các sự tình lớn nhỏ, Charles vừa nghe vừa ký. Đáng tiếc là, chẳng được bao lâu thì hắn lại bắt đầu phân tâm. Camille Ciro rõ ràng là đã phát giác ra tiểu hoàng đế đã phân tâm, nhưng hắn lại không có ý làm bại lộ. Sau khi lớn tiếng đọc xong một phần công văn của quân vụ liền ngẩng đầu lên, nhìn vào tiểu hoàng đế, bình tĩnh mở miệng: - Bệ hạ! Ý của ngài là? - Sao…? Ánh mắt Charles có chút thất thần, nhìn vào mặt Camille Ciro đang đứng dưới. Tiểu hoàng đế này không trả lời, đột nhiên hỏi lại một câu: - Tiền tuyến… Công tước hoa Tulip có tin tức gì sao? Tiểu hoàng đế cái khác không hỏi, lại đột nhiên hỏi đến công tước hoa Tulip, mọi người không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Tất cả bọn họ đều không tự chủ mà phỏng đoán… Ý tứ của tiểu hoàng đế là? Trước đó công tước hoa Tulip đã nhận được vài áp lực. Mà sau trận đại chiến Tây Bắc, quân bộ và gia tộc hoa Tulip đã đấu khẩu rất nhiều. Rõ ràng là quan hệ giữa hoàng thất và gia tộc hoa Tulip đã bắt đầu xuất hiện vết rạn. Sau đó công tước hoa Tulip được điều đến tiền tuyến, tuy đánh thắng trận nhưng lại được phong thưởng một cách kỳ quặc. Chúng nhân tại đây đều phỏng đoán, cuối cùng thì hoàng thất đối với gia tộc hoa Tulip là làm yên chuyện? Là đánh? Hay là… chuẩn bị áp chế? Hay là… thanh trừng? Hiện nay, Nhiếp Chính vương đã qua đời. Với đẳng cấp hiện tại của tiểu hoàng đế thì hắn sẽ có thái độ gì đối với gia tộc hoa Tulip, một gia tộc quyền thế bậc nhất? Hay nói cách khác, chúng ta nên chờ xem, nếu tiểu hoàng đế bệ hạ mà làm ngơ với Đỗ Duy thì đương nhiên mọi người sẽ làm ngơ theo. Nếu như tiểu hoàng đế muốn đàn áp thì đương nhiên mọi người sẽ ... Nhưng hiện nay vị tiểu hoàng đế này không hỏi gì, chỉ đơn thuần hỏi Đỗ Duy. Đây là cái thái độ gì? Theo lý mà nói, tân hoàng đăng cơ, khó tránh khỏi muốn đàn áp một trọng thần cũ để tạo uy, đây là chuyện thường thấy tại các triều đại trước. Nếu là như vậy, thì gia tộc hoa Tulip là đối tượng đầu tiên. Nhưng cẩn thận nghĩ lại thì dường như không thể dễ dàng mà phán đoán như vậy. Ai cũng biết là Đỗ Duy đã từng là lão sư của hoàng đế bệ hạ. Nghe nói còn có tình cảm khá tốt. Tuy nhiên, Nhiếp Chính vương vừa mới áp chế mấy lần đối với Đỗ Duy. Với đẳng cấp hiện tại của tiểu hoàng đế mà nói, rất có thể nảy sinh tình cảm thày trò sâu đậm. Cũng có khả năng lại tiếp tục sủng ái với Đỗ Duy. Camille Ciro khẽ than trong lòng, hắn luôn có tư tưởng thận trọng giữ mình. Ai ngờ tiểu hoàng đế này lại thẳng thắn hỏi như vậy, khiến cho hắn không trử lời cũng không được. - Vâng… thưa bệ hạ. Công tước hoa Tulip ở nơi đó không ó bất kỳ tin tức gì. Charles gật đầu, dường như không có động thái gì. Bỗng nhiên hắn lại hỏi một câu: - Ta nhớ là vương thành cận vệ quân có một bộ phận đồn trú tại hành tỉnh Norin phải không? Lập tức Camille Ciro toát mồ hôi suy nghĩ: "không biết tại sao bệ hại lại hỏi tới vấn đề này?" Lần thao diễn mùa xuân vừa rồi, quân đội của gia tộc hoa Tulip tại hành tỉnh German đã ngăn trở quan quân đế quốc ở biên giới tiến vào lãnh địa của gia tộc hoa Tulip, tạo ra một tràng cảnh giằng co kiến cả đại lục chấn kinh. Cho đến sau này khi kết thúc, sư đoàn vương thành cận vệ quân kia một mực đóng giữa hành tỉnh German và hành tỉnh Norin – nếu là người tinh trí thì đều biết sư đoàn này đang giám thị gia tộc hoa Tulip. Camille Ciro không biết Charles có ý tứ gì, chỉ có thể đáp: - Vâng! Hiện đang đóng tại phía tây Norin hành tỉnh, lấy danh nghĩa là quân phòng thủ địa phương, đồng thời hỗ trợ địa phương duy trì trật tự trị an. Nhưng sau đó, đột nhiên Charles lại mở miệng hỏi một câu: - Camille Ciro, ngươi là quân vụ đại thần, ngươi có cảm thấy đem một sư đoàn tinh nhuệ của vương thành cận vệ quân lưu lại hành tỉnh Norin làm công tác trị an là cần thiết không? Vừa nghe được lời này, mắt của Camille Ciro thiếu điều muốn lồi ra!