- Chuyện gì vậy ! Thủ tịch võ sĩ cung đình , tổng quản ngự lâm quân Cheek mặc vội 1 bộ khải giáp , nhanh chóng xông qua Tại mảnh đất trung tâm hoàng thành , xung quanh 1 tòa bạch tháp có 1 lớp tường thành , ngăn cản toàn bộ ngự lâm quân ở bên ngoài Bạch tháp là vị trí trung tâm , xung quanh đó không cho bất cứ ai ra vào , mà những ngự lâm quân chạy tới, tuy không biết đã phát sinh chuyện gì , nhưng nửa đêm bạch tháp phát ra quang mang ma pháp , cảnh tượng kỳ dị tựa hồ không phải việc tốt Chỉ là , mấy đội ngự lâm quân chạy tới lại bị ngăn lại ở bên ngoài Chỉ thấy mười mấy người mặc hồng bào của cung đình ma pháp sư đứng trên tường , sắc mặt ngưng trọng , ngăn cản ngự lâm quân - Đại nhân ! 1 tướng lĩnh ngự lâm quân nhìn thấy Cheek , từa hồ cuối cùng cũng thả lỏng được, gấp gáp lớn tiếng nói - Ngài xem ! Sự tình lớn như vậy , ta mang người chạy tới , chỉ là những cung đình ma pháp sư này lại ngăn cản ở cửa không chịu nhường chúng ta tiến vào … Cheek sắc mặt âm trầm , nhìn 1 cái nói - Bên trong là cấm địa của hoàng thành … - Ta biết , nhưng việc kỳ dị này … chẳng lẽ ngự lâm quân không làm gì cả hay sao ? Đại đội ngự lâm quân vậy quanh bạch tháp , trường diện có chút khẩn trương Trên tường thành , những cung đình ma pháp sư kia thần sắc cũng không khác biệt lắm , vững vàng giữ nguyên chức trách của mình , có người hô lớn : - Thiết luật của đế quốc , bất cứ ai cũng không được ra vào cấm địa ! Ngự lâm quân lập tức ly khai ! Nếu không xử trí như phản nghịch ! Chỉ thấy vài ma pháp sư đã bay bổng trên tường thành , thậm chí còn rút ra ma trượng Đột nhiên , phía sau truyền đến 1 tiếng hô lớn - Nhiếp chính vương điện hạ đến ! Chỉ thấy ngự lâm quân phía sau tách ra , vô số người quỳ 1 gối xuống Thần hoàng tử mặc 1 bộ tố bào , đầu tóc có chút tán loạn , mang theo 1 đội người hầu nôn nóng lao tới - Cheek , chuyện gì vậy Thần hoàng tử nhìn võ sĩ thủ tịch cung đình , quát hỏi - Điện hạ …. Cheek gấp gáp báo cáo 1 phen Thần hoàng tử vừa nghe , lập tức quát nói : - Làm loạn ! Ngự lâm quân có trách nhiệm thủ hộ hoàng thành , lại còn muốn xông vào cấm địa ư ! Truyền lệnh , ngự lâm quân trung với chức vụ , đáng khen ! Nhưng hiện tại , toàn quân lập tức rút lui ! Tiếp tục cảnh giới hoàng thành ! Nói xong , hắn lạnh lùng nhìn Cheek : - Cho người của ngươi lui lại . Đây là việc của ma pháp sư ! Cheek thấp giọng lĩnh mệnh lui xuống , sau khi những ngự lâ quân tản đi , thần hoàng tử phân phó người hầu bên cạnh 1 câu , đích thân đi vào cửa cấm địa - Điện hạ ! 1 hồng bào ma pháp sư gấp rút đi tới - Chuyện gì vậy ! Là ai phát động ma pháp trận ! Thần hoàng tử phẫn nỗ dị thường - Không có ai cả …. Cung đình ma pháp sư kia cũng đành chịu : - Bạch tháp này tự nó phát ra ánh sáng , ta đã điểm qua số cung đình ma pháp sư , không có ai rời bỏ vị trí , cũng không có ai tiến vào bạch tháp phát động ma pháp trận ! Dừng 1 lúc , ma pháp sư này nhịn không nổi nói tiếp : - Ngài cũng biết , chỉ có ngài cùng đại nhân thủ tịch ma pháp sư mới có thể thông qua ma pháp trận tiến vào , người khác muốn vào , cũng chỉ tốn công … - Thủ tịch ma pháp sư …À ta phái hắn ra ngoài làm việc , không có khả năng là hắn Thần hoàng tử lắc đầu - Đến cùng là chuyện gì vậy ! Chẳng lẽ không có đầu mối ư ? Hồng bào ma pháp sư xung quanh , ai ai cũng sắc mặt mờ mịt Trông bạch tháp bị lồng sáng chụp lên , đứng tại phụ cận , sáng rõ như ban ngày ! Thần hoàng tử đột nhiên sắc mặt hơi đổi , cởi bỏ áo choàng , bước tới bạch tháp - Điện hạ ! Mấy cung đình ma pháp sư vội vã ngăn lại - Bạch tháp tự phát động quá quỷ dị , thỉnh ngài không nên đến gần . Ai cũng không biết ánh sáng này là gì …. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL - Hừ ! Tránh ra ! Thần hoàng tử quát nói - Ta là nhiếp chính vương , bạch tháp này là vật thủ hộ đế quốc , chẳng lẽ còn đả thương ta ! " Nói xong , đẩy 2 ma pháp sư trước mặt ra ,bước tới xung quanh bạch tháp Hắn vừa tới gần , tức khắc cảm thấy trong mắt trắng xóa , rồi 1 cỗ lực lượng mạnh mẽ đẩy bật mình lại . Thần hoàng tử ngã nhào ra phía sau , có 2 ma pháp sư vội đi lên đỡ hắn . Thần hoàng tử sắc mặt ngưng trọng , trợn mắt nhìn bạch tháp, 1 câu cũng không nói ra được Không vào được …. Không vào được ? Hô…. Hít sâu 1 hơi , Đỗ Duy mới từ từ tỉnh lại , hắn cảm thấy tứ chi mỏi mệt kiệt sức , lật người ngồi dậy Trước mắt … đen ngòm Hắn nhìn kỹ lại , vẫn không thấy tia sáng nào , sờ sờ trên người , không có hư tổn Ta … ta làm sao ? Thần trí hắn vừa tỉnh , lập tức nhớ lại À , chính mình vô ý niệm câu chú ngữ kia , sau đó bị ma pháp điên cuồng rút ma lực ra đến gần chết , sau đó … không biết Semel ? Semel ? Hắn lập tức gọi to 2 tiếng - Im lặng 1 chút coi Trong đầu truyền đến thanh âm quen thuộc của Semel , bất quá có chút hư nhược Đỗ Duy thả lỏng ra - A , ngươi còn ở đây ta yên tâm rồi - Hừ , ta cũng thiếu chút nữa bị ngươi hại chết , tiểu tử Thanh âm Semel có chút không hài lòng : - Ta cũng không nhớ mình đã cứu ngươi bao nhiêu lần . Cứ vậy sớm muộn cũng có ngày ta bị ngươi liên lụy mà chết Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng - Vậy vừa rồi là ngươi cứu ta ư ? - Trừ ta ra còn ai Semel có chút cáu : - Ngươi dưới tình huống này , còn dám niệm loại ma pháp chú ngữ kia , nếu không phải ta trợ giúp ngươi xuất ma lực ra , chỉ sợ bây giờ ngươi đã sớm bị rút thành xác khô rồi ! - A ? Ngươi có thể thay ta phóng thích ma lực ? Đỗ Duy trong lòng nháy lên 1 cái - Đương nhiên có thể , về bản chất , ta và ngươi chung 1 ý thức , chúng ta cơ hồ là đồng nhất Đỗ Duy lập tức nghĩ tới 1 việc khác : - Như vậy , chả lẽ sau này ta sử dụng ma pháp , cũng có thể tiêu hao ma lực của ngươi ? - Ngươi… ngươi đừng nghĩ tới việc này ! Semel tức giận nói : - Tuy chúng ta chung 1 không gian ý thức , nhưng ta thay ngươi phóng thích ma lực , lại phải thông qua thân thể làm vật dẫn … cho nên nếu ngươi muốn dựa vào ta để sử dụng ma pháp , vô luận dùng ma pháp gì , tiêu hao cũng sẽ lớn gấp đôi gấp 3 bình thường . Như vừa rồi , ngươi chỉ thiếu chút nữa là khiến cả ta cũng tan thành tro bụi ! Đỗ Duy cười khổ 1 tiếng - Ngươi tốt nhất nhớ kỹ 1 điểm … sau này , không nên lỗ mãng như vậy nữa … Mấy câu này của Semel nói ra , âm thanh càng hư nhược hơn Đỗ Duy không khỏi lo lắng : - Uy , tằng tằng tằng tổ mẫu đại nhận , ngài không sao chứ ? - Không chết được , chỉ cần ta không tiêu hết linh lực mà tan biến , dù hư nhược cách mấy cũng có thể trong thân thể ngươi mà chậm rãi tu phục . Chỉ cần ngươi không chết đi là được Semel hừ 1 tiếng , thanh âm càng lúc càng nhỏ , phảng phất vô cùng yếu ớt : - Tiểu tử. .. cẩn thận…. xung quanh …trong này…. đừng chết .. Sau đó , tất cả liền yên tĩnh Đỗ Duy thở sâu 1 hơi , cẩn thận … sao mà phải cẩn thận ? Trong này đến tột cùng là chuyện gì vậy Hắn rút 1 viên dạ minh châu ra , nương theo ánh sáng yêu ớt , thử dò chiếu xung quanh , nhưng rồi hắn phát hiện , đây là uổng công Vùng sáng của viên dạ minh châu phát ra chỉ chiếu sáng 1 khoảng nhỏ xíu ở giữa , xung quanh vẫn đen kịt . Còn về đây là địa phương nào , chả có lấy 1 đầu mối Đỗ Duy thử đi xung quanh 1 lát , phảng phất mãi mãi không đi tới đâu Ta… ta không phải là rơi vào khoảng không vô tận đấy chứ Trong bụng hắn cũng có chút sợ . Vùng sáng của bạch tháp cũng từ từ giảm dần , chùm sáng chói mắt thu hẹp lại , cuối cùng biến mất hoàn toàn Thần hoàng tử cùng cung đình ma pháp sư đứng đằng sau , kinh ngạc nhìn trường diện , cuối cùng , thần hoàng tử cắn răng nói : - Các ngươi ở bên ngoài ,ta vào xem ! - Điện hạ… 1 cung đình ma pháp sư nhịn không nổi : - 1 mình ngài tiến vào … có cần chúng thần… - Câm miệng Thần hoàng tử dứt khoát : - Thiết luật , dù là cung đình ma pháp sư cũng không được tiến vào bạch tháp 1 bước ! Ta lập tức 1 mình tiến vào . Những người khác , ai dám tiến vào , giết không cần hỏi ! Nói xong , hắn chuyển mình , bước về phía cổng tháp . Giờ không còn vùng sáng ma pháp ngăn trở , hắn vừa bước vào , thân ảnh tan biến Di ? Khi Đỗ Duy giơ viên dạ minh châu lên cao 1 chút , đột nhiên hắn có cảm giác dưới chân có 1 cỗ lực lượng dao động . Dao động lúc đầu rất nhỏ yếu , sau mạnh dần , cũng không cuồng loạn , cảm giác chính mình gặp 1 luồng sóng nước trầm ổn Cuối cùng , dưới chân bắt đầu phóng ra quang mang nhu hòa , không chút gai mắt , khiến người ta có 1 tia ấm ấp cùng trong trẻo . Quang mang từ dưới chân hắn bắt đầu lan tràn , dần dần vươn ra Có luồng sáng này , Đỗ Duy thu viên dạ minh châu lại , nhìn xung quanh mới kinh ngạc phát hiện , mặt đất cứng rắn dưới chân mình toàn bộ đều là thủy tinh ! Ma lực thủy tinh ? ! Lúc nãy tối om , phảng phất như có 1 lực lượng nào đó , đem ma lực chứa trong đâu rút đi toàn bộ , nên mới biến thành tối om . Mà giờ đây , phảng phất những thủy tinh này an tĩnh 1 lúc , lại phát ra ma lực , chiếu sáng xung quanh Chỉ là nhìn cẩn thận , Đỗ Duy lại ngây dại Chính mình đứng trên 1 quảng trường lớn hình tròn , nói cách khác , khối ma lực thủy tinh khổng lồ này trông như 1 mặt trống Mà bên ngoài … thực sự là 1 mảnh hắc ám vô cùng vô tận Đỗ Duy lập tức minh bạch , ở đây tựa hồ là mở ra 1 không gian độc lập ! Hắn cười khổ 1 tiếng , cái bí đạo ngầm này , còn có ma pháp trận quảng trường chết tiệt kia nữa , cứ tự nhiên tống tới 1 địa phương trống rỗng ? Thực sự là… không đáng à Hắn muốn ngồi xuống nghỉ ngơi , lại cảm giác được dưới chân , năng lượng ba động dần dần tăng cường nhưng vẫn không cuồng bạo , hồn hậu mà trầm ổn Đỗ Duy nhíu mày , lại kinh ngạc phát hiện , toàn thân mình đều nhẹ hơn trước , hắn nhún thử 1 cái , tịnh không dùng bao nhiêu sức , cứ thế thân hình nhè nhẹ trôi lên - A ? Giống như môi trường không trọng lực ? Đỗ Duy thì thầm Thủy tinh ma lực không lồ dưới chân càng lúc càng sáng , nó bắt đầu trở nên giống như bạc , mà theo luồng sáng mạnh dần , bản thể cũng trong suốt dần Trong suốt ? Đỗ Duy chợt nghĩ ra 1 chuyện , thân mình nhè nhẹ cúi đầu nhìn xuống Lúc này , bên trong quang mang , thủy tinh dần dần hóa ra 1 dòng chữ cực lớn , mà nội dùng của nó , làm Đỗ Duy kinh hãi ! - Mất em , dù ta đoạt được cả thiên hạ , thì sao ? Nét chứ lên xuống trầm ổn , phảng phất mang theo 1 cỗ bi thương khó có thể xua tan .. Dòng chữ này phảng phất như là lấy ma pháp khắc vào thủy tinh , cũng không phải điêu khắc , mà là giống gia trì thêm 1 tầng , quang mang khi kích hoạt sẽ hóa ra thành chữ Mà khiến Đỗ Duy kinh hãi là … dòng chữ này là chữ hán ! Mà khi vẫn tại không trung , ánh mắt hắn sáng lên , nhìn thấy cạnh biên của tấm thủy tinh khổng lồ , phảng phất có 1 vật lấp lánh ánh sáng Nghĩ tới đây , Đỗ Duy lập tức phi thân nhảy tới , trong môi trường không trọng lượng này , hắn vù 1 cái đã tới cạnh biên nhìn kỹ , mới phát hiện đó là một chuôi kiếm kỳ dị cắm tại cạnh biên thủy tinh . Lưỡi kiếm ngập trong thủy tinh , chỉ lộ chuôi ra ngoài , mà Đỗ Duy vừa vươn tay chạm vào trường kiếm lập tức vô thanh vô tức hóa thành bụi phấn Cái này khiến hắn kinh ngạc Vỡ … vỡ ? Hắn nhíu mày , nhưng sau đó , tại cạnh biên , hắn nhìn thấy phía dưới Xa xa dưới mặt thủy tinh , vẫn là 1 mảnh hắc ám hư vô , nhưng phía trước có 1 điểm sáng Đó là… Đỗ Duy phát hiện cái này không tầm thường , nhìn kỹ lại sinh ra 1 cảm giác quái dị Cái này… hình như… quan tài thủy tinh ? ! Đỗ Duy trầm ngâm 1 lát , vọt lên 1 bước , thân hình nhè nhẹ bay tới . Hắn cẩn thận dùng sức , không dám quá tay – có trời mới biết đây là chỗ nào , phải cẩn thận , cách xa khối thủy tinh này quá có khi không về được Cẩn thận bay tới , Đỗ Duy cuối cùng tới gần quan tài thủy tinh kia - Đích xác … là 1 cái quan tài a Đỗ Duy nhíu mày - Bên trong là ai nhỉ ? Hắn vô ý vươn tay chạm vào mặt nắp , đột nhiên hiện ra 1 tầng văn tự ma pháp . Nội dung văn tự , rõ ràng là 1 đoạn khiến người ta kinh tâm " Mất em , dù ta lấy được cả thiên hạ thì sao ? Nếu có thể làm lại 1 lần , ta thà nguyện không lấy hết thảy , cũng chỉ muốn nắm chặt em bên mình Ta biết em không thích bóng tối , nên ta đem Mặt trời vĩnh cửu để tại đây , cho dù em nằm tại đây ngàn vạn năm , cũng có nó chiếu sáng , em không cần sợ hãi đêm đen … " Nhìn đến đây , trong bụng Đỗ Duy nháy 1 cái Mặt trời vĩnh cửu ? Một trong các thần khí Mặt trời vĩnh cửu ? Hắn trong lòng vừa động , lập tức quay đầu nhìn khối thủy tinh khổng lồ kia Chẳng lẽ , cái này là mặt trời vĩnh cửu sao ? Cố gắng áp chế kinh động trong lòng , Đỗ Duy tiếp tục nhìn xuống dưới " Ta không táng em tại thế giới kia , vì thế giới kia quá dơ bẩn , sẽ làm hoen ố sắc đẹp của em . Tại đây , vô luận là 1 ngàn năm , 1 vạn năm , em cũng có thể lặng lẽ ngủ yên , sẽ không có bất kỳ ai quấy rầy em nữa Tình yêu của đời ta ! " Văn tự kết thúc ở đây Nhưng , chân chính khiến Đỗ Duy chấn kinh là câu ký tên phía sau " Aragorn Roland tự tay mai táng ái thế Lolita – Messiah tại nơi này , nguyện cho người yêu của ta vĩnh hằng yên nghĩ " Lolita ? Messiah ? Đỗ Duy cảm thấy trong lòng đột nhiên khẩn trương , một cảm giác gấp rút khó hiểu xuất hiện , còn có 1 tia bi thương đến từ nội tâm Đây là người trong truyền thuyết , thủ lĩnh kỵ sĩ đoàn thánh Roland , người yêu của Aragorn , Lolita ? Sau này đổi tên thành nữ kỵ sĩ Mesiah Hắn trong lòng kích động , không tự chủ được , tay đặt tại nắp quan tài đẩy 1 chút Chỉ nghe 1 tiếng nhè nhẹ " Két " Nắp quan tự nhiên bị Đỗ Duy đẩy nhẹ 1 cái , đã mở ra ! Đỗ Duy cả kinh, thấy không bình thường , trong lòng sinh ra 1 tia tự trách . Bất kể thế nào , quấy nhiễu giấc ngủ của người chết rất thái quá Chỉ là , áo quan này sao kỳ vậy , mình vô ý đẩy nhẹ đã mở ra ? Đang nghĩ ngợi vì sao cứ thế mở ra , hắn lại dòm vào trong 1 cái , muốn nhìn người yêu của Aragorn trong truyền thuyết là bộ dạng gì .. Đột nhiên , Đỗ Duy sắc mặt cuồng biến , trợn mắt nhìn bên trong quan tài 1 lúc lâu sau , trong cổ họng hắn mới phun ra được vài chữ - Trống không …. Trống không! Trống không ? ! Chỉ liếc 1 cái , lại thành trường diện như thế , Đỗ Duy không tự chủ nắm lấy quan tài , ngây ngốc Nhưng sau đó , trong khóe mắt , hắn thấy quan tài cũng không hẳn là trống không , bên trong có 1 hàng chữ ! "Aragorn , ngươi cho thế là kết thúc ư ! ! " Hàng chữ này rất mỏng , phảng phất là dùng đầu nhón tay mà khắc ra , mà bên trong câu chữ lại ẩn ẩn 1 cỗ oán khí xung thiên