Ác Ma Pháp Tắc

Chương 787: Tín ngưỡng một vạn năm



Rohand nhìn vào "bữa sáng" trước mặt.
Một mảng màu xanh lục nằm trong cái bát làm bằng lá cây. Trong cái đĩa cạn óng ánh một chất dịch – nghe nói đây là hạt sương của sáng sớm.
Theo tập quán sinh hoạt của Tinh Linh tộc, đây là bữa sáng của chúng nó.
Địa phương này chính là lều của Tinh Linh vương Lạc Tuyết.
Ngày đó, lúc bị treo lên chảo dầu, Rohand cho là mình chết chắc rồi. Hắn xem ra, địch nhân không cần lưu lại mình làm tù nhân – huống hồ chi, những địch nhân, không phải là "nhân", này từ khi chiến tranh bắt đầu đến nay, chúng nó không có thói quen bắt tù binh. Phàm là nhân loại bị bắt, sau cùng đều chỉ có một kết cục: bị giết chết. Hơn nữa biến thành thức ăn của những tên gia hỏa này.
Rohand không sợ chết, nhưng đối với tâm lý biến thành lương ăn của những thứ này vẫn còn có vài phần kiêng dè. Cho nên hiện tại, chuyện hắn thường làm nhất mỗi ngày chính là lặng lẽ cầu nguyện để lấy sự kiên định từ tính ngưỡng của mình.
Ngày đó, sau khi thoát khỏi bị treo trên chảo dầu, Rohand kỳ thực toàn thân đều đã ướt đẫm mồ hôi, mà nói thực, nếu không phải mình sau khi bị bắt không được uống nước, sợ rằng trong hoàn cảnh kia, hắn thật sự có thể tiểu ra quần rồi – Cái này cũng không có gì là mất mặt, mà chính là phản ứng sinh lý bình thường. Cũng không phải nói là hắn không dũng cảm, chỉ bất quá, kỳ thực cái được gọi là "Dũng sĩ" kia cũng không phải là hình tượng rực rỡ vĩ đại được tô vẽ. Người được xem là dũng cảm, trước khi chết cũng sẽ sợ hãi. Chỉ bất quá, bọn họ có tín ngưỡng mạnh mẽ chống đỡ chính mình – cũng không phải nói là làm tan biến sợ hãi, mà là lực lượng tín ngưỡng áp chế sợ hãi mà thôi.
Vậy mà…hắn cư nhiên không chết!
Mà lại, một mực bị Tinh Linh vương nhốt trong đại trướng, sống đến hôm nay.
Thái độ Lạc Tuyết đối với hắn rất quái dị: một mặt, Lạc Tuyết tuyệt đối không có nghiêm hình bức hỏi hắn cái gì. Thậm chí, đối với thân phận tù binh này, Rohand còn cảm nhận được sự ưu đãi ở một mức độ nào đó. Tinh Linh vương nói với Rohand, chỉ cần ở trong cái lều này, hắn có thể tùy ý di chuyển. Thậm chí tất cả đồ vật trong lều, hắn cũng có thể tùy ý lật xem – chỉ cần hắn không ra khỏi lều, cơ hồ có thể hưởng thụ đãi ngộ như là khách nhân.
Ngoại trừ… đồ ăn mỗi ngày có hơi kém một chút.
Những tinh linh này, tựa hồ đều không thích ăn thịt ư?
Sáng sớm uống hạt sương, chẳng qua là biến thành nhiều dạng, hoa hồng lộ, bách hợp lộ…Nhưng cuối cùng cũng chỉ là hạt sương.
Buổi trưa, chúng nó ăn thứ đồ vật kỳ dị giống như bánh kem, mùi vị tựa hồ cũng do một loại thực vật nào bị nghiền nát mà ra. Mà buổi tối…chúng làm ra một ít đồ ăn ngon miệng tươi non cùng với vài loài nấm.
Rohand nhớ được từ sau khi mình tỉnh dậy, thẳng cho đến hôm nay, những tinh linh này đều không để mình đói, nhưng, đồ ăn do tinh linh đưa đến, khi ăn lại khiến Rohand cảm giác được chính mình đã biến thành thỏ - con thỏ ăn cỏ.
Tuy nhiên, Tinh Linh vương kia cũng biểu thị, nó có thể hạ lệnh cho thú nhân đưa đến một chút thịt. Có điều, Rohand rất kiên quyết cự tuyệt cái "ý tốt" này.
Bởi vì Rohand rất kiêng dè: những thú nhân kia thịt gì cũng ăn – kể cả thịt người! Trời mới biết, thịt chúng nó đưa đến là thịt trên người động vật hay là…
Cái trướng bồng này nhất định có bố trí ma pháp, đây cũng là điều mà Rohand trong hai ngày dần dần hiểu được.
Lúc này, phương Bắc đại lục đã bắt đầu vào mùa đông. Nhưng cái lều của tinh linh này, giống như một cây nấm khổng lồ, mà thực sự là như thế. Nó đích xác chính là một cây nấm khổng lồ mang theo thuộc tính ma pháp, như một cái ô xòe ra, cạnh cứ một mực kéo dài đến khi chạm vào mặt đất. Chính giữa có một cái cột tròn cao để chống đỡ nóc nhà.
Đây chính là thứ hạt giống ma pháp đặc thù của Tinh Linh tộc. Ở bên trong, độ ấm rất dễ chịu. Bên ngoài đã nổi gió lạnh, mà bên trong, Rohand ko hề có chút cảm giác nào lạnh.
Cái lều khổng lồ này tổng cộng chia làm hai gian. Tinh linh vương kia tựa hồ ở gian ngoài. Nhưng Lạc Tuyết mỗi ngày đều bỏ ra một hai tiếng cùng Rohand tán gẫu. Mà cái hình thức tán gẫu này, bắt đầu cũng chỉ là Lạc Tuyết đơn phương nói chuyện, còn Rohand thì chỉ toàn ngậm miệng, không đáp. Hoặc là chỉ mắng hai câu, hoặc giả là cười lạnh hai tiếng.
Chẳng qua, dần dần, Rohand kinh ngạc phát hiện, sự kiên nhẫn của tinh linh này cực kỳ tốt. Thái độ của mình cho dù ác liệt đến cỡ nào, đối phương đều không có chút vẻ nào tức giận, mà học thức của Lạc Tuyết, thực sự lại khiến người kinh ngạc!
Nội dung đàm thoại, Lạc Tuyết đều rất cẩn thận, luôn luôn không đề cập đến chuyện quân tình. Còn lại, từ tri thức thiên văn, địa lý, nhân văn đến lịch sử văn hóa của nhân loại Rohand đế quốc, cái nào mỗi khi tùy ý tán gẫu, đều thường là nói như thiên mã hành không. Nhớ gì nói đó…
Rohand tuy là con một thợ mộc, nhưng từ khi vào Không Kỵ đoàn của gia tộc Tulip, cũng trải qua một chút học tập về phương diện văn hóa. Bởi vì, Đỗ Duy nhận định là, một sĩ quan hợp cách tuyệt đối không thể là người mù chữ. Trong gia tộc Tulip, đã hình thành hệ thống cùng quy trình chuyên để tiến hành chương trình giáo dục văn hóa cho quan quân.
Rohand ở Tây Bắc đã ba năm, cũng sớm đã không còn là con người thợ mộc, vốn chỉ biết viết độc nhất tên của mình. Chí ít, về mặt lịch sử, hắn học cũng không tồi. Nhưng, khi cùng tinh linh tán gẫu về đề tài này, hắn lại thường cảm giác được rất … khuất nhục cùng xấu hỗ.
Đúng vậy, là xấu hổ!
Tinh linh này khi nói đến lịch sử nhân loại Rohand đế quốc, là nói về, lịch sử văn minh ở niên đại nào, quá trình hưng suy của vương triều nào, thậm chí, các chính sách quan trọng trong lịch sử của Rohand đế quốc từ khi khai quốc đến hiện tại. Đến đề tài thể chế chính trị, tinh linh này khi nói chuyện đều tùy ý lưa ra, chậm rãi mà nói – mà phần khí độ này, dù trong long Rohand có thống hận thế nào đối với địch nhân này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, học thức tên gia hỏa này, sợ rằng, so với lão sư lên lớp cho mình ở Tây Bắc còn tốt hơn rất nhiều!
Sợ rằng, trong những người mà chính mình đã thấy qua, có thể so bằng với tinh linh này về mặt học thức duy nhất chỉ có bản thân công tước Tulip đại nhân cùng với tổng quản đại nhân Phillip của Tây Bắc – vì khi cố gắng đề xướng không khí học tập văn hóa của quan quân, để làm mẫu, Đỗ Duy đã từng chính mình lên lớp cho những quan quân này. Mà Phillip cũng đã từng lên lớp cho những quan quân này.
Mà công tước Tulip đại nhân chính là nổi danh bác học của đế quốc! Mà Phillip đại nhân, cũng thường được xưng là có tài tể tướng, mà hắn còn nổi danh là cao đồ của vị đại học giả trứ danh Lam Hải tiên sinh.
Điều tối trọng yếu là … bọn họ đều là nhân loại!
Mà tên tinh linh này… nó thân là một tinh linh. Nhưng lại hiểu rõ văn minh nhân loại sâu sắc đến như thế. Hiển nhiên không phải chỉ ngẫu nhiên, nhất định là do đã trải qua nghiên cứu tỉ mỉ - với mục đích rất mãnh liệt.
Thậm chí, khi nói sang đến kiến trúc trứ danh của đế quốc Roland, ví dụ như tường thành đế đô, tòa nhà lớn sáu cạnh trứ danh của ma pháp công hộ, đại điện hình trụ thẳng đứng của Quang Minh thần điện, v.v… Những lúc Lạc Tuyết nói đến, thậm chí đều từ những loại phong cách kiến trúc này mà nói rõ ra nguyên nhân sâu xa trong đó do lịch sử, bối cảnh thời đại, v.v…
Những đề tài này, hiển nhiên không phải một kẻ thô lậu như Rohand có thể lý giải được.
Còn có một ít những vầng thơ tuyệt diệu do những thi nhân trứ danh trong lịch sử nhân loại, những áng văn chương mỹ diệu, sử thi hùng vĩ, ca kịch ưu mỹ, v.v…
Thậm chí, khiến Rohand sinh ra một tia ảo giác: trên thế giới này, còn có cái gì mà tên tinh linh này không biết?
Điều khiến tâm lý hắn tức giận là, chính mình là nhân loại, lúc đối với tinh linh này đàm luận về văn hóa xán lạn của chính dân tộc mình, lại thường thường khiến bản thân á khẩu vô ngôn. Thậm chí rất nhiều chuyện này nọ, trước giờ đều chưa từng nghe nói.
Thậm chí, Lạc Tuyết còn có thể dùng hơn hai loại ngôn ngữ cổ đại của Roland đại lục để ngâm những bài thơ cổ - những ngôn ngữ này, Rohand nghe được, một từ cũng không hiểu.
Mà…ta mới là loài người a! Nó chẳng qua chỉ là một dị tộc!
- Thông sử đại lục của các ngươi ta đã xem tổng cộng ba mươi mốt bản. Còn có một vài phiên bản có bất đồng về niên đại trước khi được sửa chữa…Ừm, lần trước lúc ta đi đến đế quốc các ngươi, tại một ít thành thị phương Bắc, lấy được rất nhiều thư tịch, ta tổng cộng mang về ước chừng bốn ngàn sáu trăm quyển sách.
Lạc Tuyết tựa như tùy ý ngồi trước mặt Rohand, biểu tình và giọng nói tựa như đối với lão bằng hữu:
- Nói thực, ta rất bội phục nhân loại các ngươi. Các ngươi đã sáng tạo ra nền văn minh rất xán lạn.
- Ngươi phí tâm học tập văn minh nhân loại chúng ta như thế, vì mục đích gì?
Rohand lành lạnh nói.
- Một ngàn năm trước, hoàng đế khai quốc của Roland đế quốc hiện nay, Aragon, từng có một câu nói: muốn chiến thắng địch nhân của ngươi, trước tiên cần phải triệt để hiểu rõ địch nhân ngươi. Ừm, trên sử sách có ghi chép câu này, nguyên văn hẳn phải là: biết người biết ta, trăm trận không thua.
(Đỗ Duy nếu như quả ở tại nơi này, nhất định sẽ hung hăng xem thường tiền thế của chính mình, trộm cắp Tôn Tử đại binh pháp.)
- Hừ!!! Cho nên ngươi không phải vì lòng tốt. Ngươi càng liều mạng học tập văn minh nhân loại chúng ta, dụng tâm của ngươi càng thêm độc.
Rohand lắc đầu.
- Không, kỳ thực, hoàn toàn ngược lại.
Lạc Tuyết lắc đầu. Trên mặt nó mang theo một tia nhàn nhạt ý cười:
- Rohand, ta nói cho ngươi một bí mật, ngươi muốn nghe hay không?
- Tùy ngươi.
Giọng Rohand rất lạnh nhạt:
- Ngươi nguyện ý nói tự nhiên sẽ nói, có điều, ta cũng sẽ không nói cho ngươi bất cứ bí mật nào của ta.
Trên mặt Lạc Tuyết hiện lên một nụ cười giễu cợt:
- Đối với ta mà nói, trên mình ngươi không có bí mật. Rohand.
Nói xong, Lạc Tuyết đứng lên, nó nhè nhẹ khẽ vung tay, cửa lều khép lại không một tiếng động. Quay đầu lại, tinh linh vương nhìn vào tù nhân nhân loại này, ngữ khí có một chút đáng sợ:
- Càng học tập văn minh nhân loại các ngươi, một ý niệm trong đầu ta càng ngày càng hiện rõ, tuy chúng ta hiện tại là địch nhân, nhưng theo sự hiểu rõ của ta đối với chủng tộc các ngươi, ta càng lúc càng cảm giác được: Có lẽ, trên chiến trường chiến thắng các ngươi là có thể. Nhưng mà…Muốn triệt để đánh bại nhân loại, hay là nói, muốn đem chủng tộc các ngươi tuyệt diệt. Chuyện này tuyệt không có khả năng.
Lúc nó nói lời này, ánh mắt vẫn rất trong vắt, rất thản nhiên.
Thân là thống soái tội dân xâm lược, lúc nó nói ra những lời này, khiến cho Rohand có chút ngây ngốc.
- Ngươi còn nhớ được những gì ta đã nói cùng ngươi hai ngày trước. Là chuyện, rất lâu trước đây, những chủng tộc của chúng ta đã bị khu trục ra khỏi lục địa.
- Ừ, một vạn năm trước, các ngươi bị khu trục…
Rohand lắc đầu:
- Ta đương nhiên nhớ được.
Lạc Tuyết gật gật đầu.
Giọng nói nó, mang theo một tia phiêu hốt…
- Lúc ta ra đời, là tại địa phương ở phương Bắc rất xa, vượt qua khỏi rừng rậm Băng Phong, vượt qua khỏi một vùng băng nguyên to lớn, lại vượt qua một tòa núi cao do Long tộc nắm giữ, vượt qua một vùng hoang nguyên không bờ không bến, một mực hướng lên phía Bắc. Nơi đó là địa phương ta sinh ra. Khác với đại lục của nhân loại các ngươi, đó là một vùng đất man hoang. Nơi đó thiếu thốn nguồn nước. Đất thậm chí dùng từ "cằn cỗi" để miêu tả cũng còn rất xa chưa đủ để miêu tả. Nếu như quả ngươi có đi qua địa phương đó, ngươi sẽ hiểu họ. Chỉ cần ngươi ngồi xổm trên mặt đất, dùng sức bốc lên một nắm đất, ngươi sẽ phát hiện, trong tay ngươi, một nữa đều là cát sỏi cứng rắn. Nơi đó còn có từng dãy từng dãy núi cao hiểm trở, mà những ngọn núi kia, đại bộ phận đều là những tảng đá cứng rắn, quặng sắt là thứ cực kỳ thưa thớt và hiếm thấy. Thậm chí đến rừng cây mà các ngươi trên đại lục thường thấy…Nơi đó cùa chúng ta cũng không có. Cho dù là chúng ta dùng ma pháp của Tinh Linh tộc gieo trồng hạt giống, nó cùng suy tàn.
Nơi đó hằng năm nổi lên những cơn gió rét lạnh. Trời vừa đến đông, những cơn gió lớn thổi vào tròng mắt, cho dù là thú nhân cường tráng, đều không thể ra cửa. Bởi vì những cơn cuồng phong kia có thể trực tiếp đem người cuốn lên trời. Mà loại gió đó, mỗi năm đều thổi khoảng hai tháng thời gian.
Từ khi ta sinh ra… Hay nói xa hơn, sớm bắt đầu từ khi những chủng tộc chúng ta bị khu trục đến đó, thực vật là thứ đồ vật vĩnh viễn thiếu.
Tại nơi đó của chúng ta, thú nhân tộc làm ra việc rất triệt để. Phàm hễ là thú nhân tuổi già sức yếu, đến độ tuổi nhất định, sẽ chủ động cáo biệt người nhà, một mình đi sâu vào nơi hoang dã, sau đó im lặng chết đi – chính là vì để giảm thiểu lãng phí lương thực.
Còn có, lúc những thú nhân nhỏ còn đang sơ sinh, trong tộc đều sẽ nghiêm khắc kiểm tra thể chất của đứa trẻ. Nếu như là nhận định thể chất đứa trẻ rất hư nhược, lớn lên sau này, sợ không có cách nào trở thành nguồn lực lao động mạnh mẽ, như vậy, cha mẹ tất phải tàn nhẫn lấy thương tâm cùng với tuyệt vọng, đem đứa con yếu kém giết chết hoặc giả… do người chuyên trách trong bộ lạc chất lên một cỗ xe nát tiến sâu vào trong vùng hoang dã…
Mỗi năm lúc trời thu… đối với nhân loại các ngươi mà nói, là ngày lễ chúc mừng thu hoạch mùa thu.
À, nhân loại còn có một ngày lễ trọng đại gọi là tiết Khánh Phong – mà ở nơi đó của chúng ta, ngươi không biết được là: Mùa thu. Đối với chúng ta mà nói, có ý nghĩa là: chiến tranh!
Thu hoạch lương thực mỗi năm phi thường thưa thớt. Từ trước đến nay đều không đủ dùng! Cho nên vừa sang thu, giữa rất nhiều bộ lạc cùng bộ tộc, đều sẽ phát động chiến tranh. Vì để đoạt được lương thực qua mùa đông, nhưng bộ lạc đó sẽ giết lẫn nhau. Cướp đoạt từng chút lương thực trong tay đối phương…
Mà giết tới, giết lui, giết đến sau cùng. Trước nay đều không có người thắng! Bởi vì, chiến tranh đã giảm đi rất nhiều nhân khẩu. Cho nên, chiến tranh mùa thu mỗi năm, sau khi một nhóm lớn chết đi, những kẻ còn lại mới có đầy đủ lương thực sống sót qua mùa đông.
Ta từ trong sách nhìn thấy, nhân loại các ngươi, vào tiết chúc mừng thu hoạch mùa thu, vừa hát vừa múa. Ủ chế ra lượng lớn rượu… Mà chúng ta nơi đó, vừa đến đông, những thanh niên khỏe mạnh trong thú nhân tộc lại phải cáo biệt vợ con của chính mình, sau đó tập hợp thành từng nhóm, từng nhóm, đi lên chiến trường chịu chết. Lúc chúng nó đi, ai cũng không biết chính mình còn có thể sống sót trở về hay không? Có thể sống sót qua mùa đông này hay không?
Sinh sống nơi đại lục phì nhiêu này, các ngươi có lẽ vĩnh viễn không thể cảm nhận được nổi thống khổ cùng tàn khốc của chủng tộc kia.
Mặc dù thân có lập trường đối lập, nhưng lúc Rohand nghe mấy lời này, y không nhịn được phải động dung!
Thanh âm Lạc Tuyết vẫn y nguyên âm u như vậy, trong giọng nói nó phảng phất để lộ ra một chút bi thương nhàn nhạt…
- Thú nhân, ải nhân, còn có tinh linh chúng ta, cũng bao gồm cả ta trong đó, những chủng tộc này của chúng ta. Mỗi một kẻ sau khi được sinh hạ, đi đến thế giới này, sau khi hiểu chuyện, trưởng bổi liền sẽ nói cho chúng ta biết: chúng ta vốn cũng không phải từ khi xuất hiện đã sinh sống trên một thế giới hoang nguyên như vậy, tổ tiên chúng ta, đã từng sinh sống tại một vùng đại lục phì nhiêu. Nơi đó có vô số những hồ nước bạc ngọt ngào trong vắt. Có vô số dòng song. Lại có vô ngần rừng rậm. Nắm một nắm đất phì nhiêu lên, niết một cái thậm chí có thể nặn ra một giọt dầu màu mỡ của đất! Có mưa xuống sung túc. Những cơn gió nhu hòa còn có ánh dương quang ấm áp – tổ tiên chúng ta đã từng sinh sống trên một vùng đất tốt đẹp như vậy.
Mà nay, chúng ta lại mất đi vùng đất đó.
Chúng ta bị một chủng tộc gọi là "Nhân loại" đánh bại. Nhân loại tà ác mà tham lam, đem chúng ta đuổi đi, chiếm lấy khối đại lục kia, khiến đời đời con cháu chúng ta bị buộc phải sinh sống trong thế giới lạnh lẽo đói khổ này!
Một đời, rồi lại một đời!
Mỗi một kẻ trong chúng ta, từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu được thấm nhuần những điều này. Sau đó, trưởng bối mỗi lần kể xong, đều dùng ngữ khí chứa đầy sự đồng cảm nói cho chúng ta biết: chúng ta nhất định phải nỗ lực, đợi đến một ngày, sau khi chúng ta cường đại, chúng ta phải về lại mảnh đất phì nhiêu kia. Vì tổ tiên chúng ta mà báo thù. Giết sạch hết những nhân loại tham lam tà ác kia. Đoạt lấy gia viên của chúng ta.
Nói tới đây, Lạc Tuyết xiết chặt nắm tay:
- Mỗi một thú nhân, ải nhân, tinh linh, từ nhỏ đều đã được thấm nhuần những điều này, mãi cho đến ngày chúng nó chết!
Rohand động dung rồi.
Mặc dù hắn chỉ là con một người thợ mộc, nhưng khi nghe nội dung của những lời nói này, hắn đều có thể cảm giác được sự chấn động trong đó!
Cái này…Vô số lớp người. Đều thấm nhuần cái tư tưởng này, lắng đọng khát vọng và thù hận một vạn năm… Lúc bạo phát ra, sẽ là năng lương khủng bố đến thế nào?
Nhân loại hiện tại… làm gì có được cái tín ngưỡng gần như điên cuồng này?
- Ta là vua của Tinh Linh tộc.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói:
- Ta từ lúc sinh ra đã phải gánh chịu trách nhiệm này, ta phải đem tương lai vận mệnh của bộ tộc ta gánh chịu trên hai vai ta. Phụ thân ta là vua, tổ phụ ta là vua, tằng tổ phụ ta cũng là vua. Ta.. cũng là! Cho nên, thân là một vị vua, chúng ta không lúc nào là không tìm kiếm phương pháp quay về.
Trong ngày ta sinh ra, trời đổ tuyết lớn. Phụ thân từ đó đặt tên cho ta là Lạc Tuyết. Mà khi ta còn chưa thành niên, phụ thân ta đã chết rồi. Hắn ly khai bộ lạc, mang theo vài cường giả trong bộ bộc, hướng đến thế giới nhân loại mà đi.
Ta biết… Hắn nhất định chết dưới chân thần sơn do Long tộc nắm giữ.
Trên thực tế, chúng ta, những "tội dân" này. Mỗi một thế hệ lãnh tụ, đều mang theo những cường giả mạnh nhất trong tộc, hướng đến thế giới nhân loại các ngươi mà mạo hiểm, thử tìm cách có thể đả thông con đường về nhà. Nhưng mà, mỗi thế hệ, đều không có người nào có thể sống sót trở về.
- Ta đã từng vô cùng thống hận nhân loại.
Lạc Tuyết cười. Gương mặt cười nó mang theo một tia nhàn nhạt giễu cợt:
- Giống như ta lúc còn bé được rót vào tư tưởng: nhân loại là ăn cướp, là chủng tộc tham lam tà ác. Bọn họ cướp đoạt chiếm lấy quê nhà chúng ta. Mà những tội dân chúng ta, mục tiêu duy nhất là giết trở về! Đem nhân loại các ngươi toàn bộ giết sạch! Đem chủng tộc các ngươi triệt để diệt tuyệt! Không thì không đủ để huyết tẩy vận mệnh bi thảm chúng ta phải gánh chịu trong gần vạn năm, cũng không đủ để bù đắp những lão nhân vừa đến tuổi liền phải đi vào hoang nguyên tự sát trong gần vạn năm, những sinh mạng trẻ sơ sinh yếu kém liền bị giết chết… Trong một vạn năm này, đây là một món nợ máu. Cho đến này đã quá lớn, quá lớn! Lớn đến mức, trừ phi dùng máu để rửa, không thì căn bản không có gì có thể bù đắp được!
- Ta cũng đã từng ôm lấy cái tín niệm mãnh liệt này: giết hết nhân loại! Diệt tuyệt chủng tộc nhân loại! Nhưng mà…
Lạc Tuyết nhè nhẹ lắc đầu. Gương mặt cười nó có chút ngượng ngùng:
- Nhưng mà, hiện tại ta lại không nghĩ như vậy… Bởi vì, do bởi ta học tập văn minh nhân loại các ngươi, ta không thể tránh khỏi khiến mình tiếp nhận một sự thực: chủng tộc này của các ngươi, không có cách nào bị diệt tuyệt! Chí ít, những chủng tộc chúng ta không làm được! Có lẽ, có thể chiến thắng. Nhưng không có cách nào để diệt tuyệt!
Nói xong, Lạc Tuyết nhẹ nhè thở dài. Thanh âm nó dần dần thấp xuống:
- Nhưng mà, cách nghĩ này của ta, cũng chỉ là của chính ta mà thôi… Những thú nhân kia, chúng nó không nghĩ như vậy. Thú nhân tộc cho đến giờ đều kiên trì nhận định là: chỉ có giết sạch nhân loại, chúng ta mới có đường sống… Có điều, ta lại rất bi quan nhận ra là cái mục tiêu này, sợ rằng, vĩnh viễn đều không có cách nào đạt được – chỉ sợ chiến tranh tiếp tục kéo dài mười năm, năm mươi năm, một trăm năm…đều không có cách nào thực hiện!
Đánh bại một dân tộc, có lẽ có thể làm được. Nhưng muốn triệt để đem một chủng tộc có một nền văn minh thành thục, đã phát triển trên một vạn năm diệt sạch… đây tuyệt đối là chuyện không phải chúng ta có thể làm được. Trong mắt ta, đây là một cái kết cục chết. Trường chiến tranh này sẽ tiếp tục tiến triển – mà lại một mực tiếp tục tiến triển! Tiếp tục tiến triển! Ta không nhìn thấy được phương hướng tương lai, cũng không thấy một tia hy vọng nào. Ta sợ rằng, một đời này của ta, đời sau của ta, rồi đến đời tiếp theo, đều sẽ vẫn một mực tiếp tục đánh nhau. Không ngừng, không nghỉ!
Rohand nghe đến đây, hắn nhíu mày. Cuối cùng không nhịn nổi hỏi Lạc Tuyết một vấn đề:
- Vậy, ngươi đến tột cùng muốn thế nào?
- Ta?
Lạc Tuyết nhè nhẹ khẽ cười, nó nhìn vào mặt nhân loại trước mặt:
- Ta muốn hòa bình…Tộc tinh linh chúng ta trước nay không phải là chủng tộc hiếu chiến, chúng ta chỉ nghĩ đến hòa bình. Chỉ cần có được một vùng đất để chúng ta xây dựng gia viên sinh sống, vậy cũng đủ rồi.
Nói vậy, Lạc Tuyết chỉ ra ngoại đại trướng.
Nụ cười của nó rất đắng chát:
Tại trước đây vài ngày, chúng ta đã bắt đầu chiếm cứ đất đai để trồng trọt lương thực. Đối với nhân loại các ngươi mà nói, phương Bắc của đại lục này, đất đai không đủ phì nhiêu. Nhưng đối với chúng ta mà nói, so với địa phương chúng ta đời đời cư trú trước kia, đất đai ở đây đã phì nhiêu đến mức không thể tưởng tượng nổi! Chúng nó đã bắt đầu trồng trọt lương thực. Sang năm là có thể thu hoạch đợt đầu! Những lương thực kia sẽ tiếp tục cung cấp cho quân đội chúng ta tại nơi này tiếp tục chiến đấu! Tại những vùng đất chúng ta đã chiếm lĩnh, chúng ta sẽ vững vàng giữ chắc. Trừ phi chúng ta toàn bộ chết hết, không thì tuyệt đối sẽ không ly khai! Chúng ta chờ một vạn năm mới về đến đây, hiện tại không có thế lực nào có thể khiến chúng ta lùi bước! Lương thực năm nay đã trồng xuống. Sang năm cũng sẽ tiếp tục! Năm sau. Ba năm sau…Rồi đến năm năm sau…Một đời rồi một đời, chiến tranh sẽ không đình chỉ.
Sắc mặt Rohand không tự chủ nghiêm hẳn lại, hắn lẩm bẩm nói:
- Ta nghỉ, ta đã minh bạch điều ngươi muốn nói…Hừ!
- Đây là một trường chiến tranh đã khẳng định là không có người chiến thắng. Vĩnh viễn không có người chiến thắng.
Lạc Tuyết nhẹ nhàng nói.
***
Roland đại vận hà.
Một chiến chiến thuyền của Roland đế quốc cập bến tại hải cảng của đế đô.
Điều khiến công nhân khuân vác của cảng kinh ngạc chính là, một chiến thuyền như vậy lại cập bến tại cảng dân sự, mà lại, rất nhanh, từ đế đô, có một nhóm vũ trang của vương thành cận vệ quân tiến đến, đem hải cảng này nghiêm mật giới nghiêm.
Cả một ngày thời gian, trên thuyền không hề có vật gì chuyển xuống, cũng không có người xuống thuyền. Mà trong những người bàng quan xung quanh đứng xa xa nhìn, có người đã từng nhìn thấy, trong một ngày, liên tục có đến ba nhóm quan viên mặc lễ nghi cung đình chuyên phục vụ sứ giả, do ngự lâm quân hộ tống, tiến lên thuyền lớn này.
Chuyện mới mẻ như thế này, lập tức khiến cho không ít người chú ý đến.
Mà đồng thời lúc này, trong hoàng cung đế đô, một trường tranh luận kịch liệt đang triển khai.
- Ta kiên quyết phản đối!
Trong đại điện, một lão già râu tóc đều đã trắng, mặc một cái áo bào rộng nghiêm cẩn, đang kích động huơ tay, lớn tiếng tranh luận.
Sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên hai người đang ngồi trên cao. Hoàng đế tại nhiệm của đế quốc, tiểu Charles, còn có phụ thân hoàng đế bệ hạ, nhiếp chính vương điện hạ của đế quốc.
- Bệ hạ! Điện hạ!
Lão già nhanh chóng kiên quyết hét lớn:
- Ta kiên quyết phản đối cấp cho những thổ dân kia! Chúng nó cùng với người trên thảo nguyên bất đồng! Người trên thảo nguyên đã cùng chúng ta đối đầu rất nhiều. Tuy không nguyện ý thừa nhận, nhưng mà, không thể không nói, chúng ta, về cơ bản, đã mặc nhận chính quyền độc lập của thảo nguyên là sự thật! Bọn họ có lực lượng cùng địa khu cục bộ của chúng ta đối kháng. Đế quốc đã làm ra một loại thỏa hiệp, năm đó thừa nhận thảo nguyên lĩnh chủ là "Vương tước"! Về mặt lễ nghi mà nói, nếu quả như là sứ giả của thảo nguyên vương, chúng ta có thể cấp cho đãi ngộ dành cho thuộc quốc. Nhưng mà… Những thổ dân Nam Dương này tuyệt đối không được! Nếu như chúng ta … Đây chính là một loại nhục nhã! Cũng bằng với việc đế quốc thừa nhận tính hợp pháp của vương quốc do những thổ dân này dựng lên tại Nam Dương! Bệ hạ! Điện hạ! Có lần thứ nhất, sẽ có lần thứ hai! Có lần thứ ba…Sau này sẽ biến thành quen!! Ta nhận định là, cái tiền lệ này, chúng ta tuyệt đối không thể thực hiện! Không thì, nếu như sau này một bộ lạc thổ dân nào đó trên đảo tự xưng là vương, phái người đưa đến đế quốc. Chúng ta đều phải cấp cho đãi ngộ cấp sứ giả vương quốc ư?
Phụ họa theo sau, là một vài đại lão lâu năm của quân đội, không ít người thuộc về hệ thống hải quân.
- Ta tán đồng cách nói của lễ nghi đại thần.
Một lão thần quân đội khom người, trên mặt mang theo một tia phẫn nộ cùng đau lòng:
- Bệ hạ, Điện hạ! Từng có lúc, hải quân vĩ đại của chúng ta tại Nam Dương vô địch, vừa đánh vừa đoạt! Những thổ dân Nam Dương kia, chỉ cần muốn, chúng ta có thể tùy ý nhào nặn! Cho dù là bây giờ, bọn họ từ trước đến nay cũng chưa từng có được lực lượng để cùng chúng ta đối kháng. Trước nay không hề có! Đối với những thổ dân này mà nói, bọn họ chẳng qua là kho lương Nam Dương của đế quốc mà thôi, chúng ta tùy lúc, tùy thời, có thể thu gặt. Vậy mà hiện tại, chúng ta lại cư nhiên xưng là "Quốc"! Đây là việc chúng ta không thể thừa nhận! Bọn họ cùng với người thảo nguyên bất đồng. Người thảo nguyên có thực lực cùng chúng ta kháng cự, nhưng những thổ dân Nam Dương này không có!
- Nếu như chúng ta thừa nhận bọn họ là một "Nước", như vậy chiếu theo đế quốc pháp điển cùng lễ nghi, chúng ta phải cấp cho bọn họ đãi ngộ mức quốc gia… Mà theo sau đó cũng có nhiều phiền hà! Chúng ta còn muốn suy nghĩ đến ảnh hưởng của dư luận. Người của thảo nguyên Tây Bắc nếu biết được chuyện này, nhất định sẽ cười nhạo chúng ta quá mức mềm yếu! Nam Dương thổ dân đang là nô lệ của chúng ta. Bọn họ không xứng để đảm đương làm khách nhân của chúng ta!
Lễ nghi đại thần hất nắm tay lên rống to.
ign="center">Chương: 571 Điện tranh
Không thể không nói, đế quốc tuy đối đầu không ít nguy cơ, kể cả đối mặt với sự xâm nhập của tội dân.
Nhưng, từ khi vị lão hoàng đế ưa thích đại công lao như Augustine VI tại vị, vô số cuộc chiến tranh đối ngoại hoặc lớn hoặc nhỏ đã được phát động, dù kết quả có thế nào, dù hao phí quốc lực, nhưng chí ít có một điểm rất thành công: hắn khiến mọi người dân đế quốc có một quan niệm: cường ngạnh!
Đối ngoại, bất luận là người thảo nguyên hay nam dương, chỉ có một từ: đánh!
Có thể nói, dù là lúc quốc lực suy nhược thì ưng phái (phái chủ chiến) trong cao tầng đế quốc vẫn chiếm đại đa số.
Loại thần tử như lễ nghi đại thần, ngày thường không có bao nhiêu quyền lên tiếng trước quốc gia đại sự là vì đại lục chỉ có một đế quốc: Roland.
Chung quanh không có lân quốc (quốc gia láng giềng), cho nên ngày thường công tác "ngoại giao lễ nghi" cơ bản là chả có gì. Còn về người thảo nguyên, cũng chỉ là một đám mọi rợ nhỏ bé thôi.
Vì thế, đại thần lễ nghi của đế quốc, ngày thường thực không có thực quyền, chỉ ngẫu nhiên tổ chức khánh điển trên toàn quốc,… loại chuyện này mới cần hắn tới làm.
Cho nên, tuy danh nghãi là cao quan nhất đẳng tại đế quốc, phần lớn thời gian lại là cái thùng rỗng.
Hôm nay, khó mà có một cơ hội biểu thị giá trị tồn tại của mình, lão thần này càng liều mạng phát huy quan điểm phản đối quân phương. Đối với hải quan, Nam Dương? Chẳng qua là một bọn thổ dân! Lúc nào thì thổ dân có tư cách phái sứ giả tới đế đô, tiến vào hoàng cung, đường hoàng làm thượng khách chứ?
Ta phỉ nhổ! Đại gia muốn gì! Chẳng lẽ không biết tự đóng chiến thuyền cầm đao kiếm đi cướp sao.
Quân phương cùng lễ nghi đại thần đều lên tiếng, hoàng tử Thần vẫn không cho ý kiến. Tiểu hoàng đế Charles ở bên, mặt lộ vẻ nóng lòng muốn thử, ánh mắt kích động.
Tuy hắn đã là hoàng đế, nhưng ngày thường hắn thật sự có rất ít cơ hội để tham dự nghị luận chính vụ quốc gia. Hầu hết thời gian, hắn tuy đã đội vương miện nhưng không khác mấy so với thời làm hoàng tử trước đó. Mỗi ngày vẫn theo sau lão sư cung đình học tập, nhàn nhã cưỡi ngựa vui chơi.
Điều khác biệt duy nhất là cung nữ cùng sứ giả bên mình không gọi mình là "hoàng tử điện hạ" nữa, mà gọi mình là "bệ hạ".
Nhưng… như thế.. tựa hồ.. rất giống… Charles tuổi nhỏ, trong lòng vẫn có chút trống vắng, ẩn ẩn có cảm giác bất mãn.
Hôm nay! Đúng, chính là hôm nay!
Mình ngồi trên bảo tọa trên cao, nhìn vòa những đại thần tay nắm trọng quyền của đế quốc, bọn họ mỗi người đều như chim khổng tước, hết sức khoe mẽ năng lực của mình, phát huy tài ăn nói! Mà bọn họ liều mạng như vậy chẳng phải cũng là vì được mình đang ngồi bên bảo tọa chú ý sao?
Đây là… một cảm giác "nắm giữ", cảm giác thỏa mãn thông sướng mà Charles nhỏ bé chưa từng có.
Đây mới là hoàng đế! Tay nắm quyền lực tối cao, các đại thần dù tranh luận thế nào, cuối cùng… mình chỉ cần một lời là có thể quyết định vận mệnh!
Nghĩ tới đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của Charles kích động đỏ lên. Nó lập tức nhìn lại phụ thân đang ở bên…
Vừa nhìn, sự nhiệt huyết trong tim Charles lập tức yếu đi.
Hắn nói với mình: không phải ta! Bọn họ hiện tại tranh đỏ mặt tía tai, là hy vọng đạt được quyền lực, quyền lực đó còn không trong tay ta.
Những con khổng tước xòe đuổi này đang cố gắng phô diễn trước một người… là phụ thân mình!
Không phải là mình… còn chưa tới lượt mình….
Một cảm giác vi diệu cổ quái nảy sinh khiến Charles mờ mịt…
Thứ cảm giác này dễ dàng sinh sôi.
Hoàng tử Thần rất bình tĩnh, hắn là một quân chủ, hiểu rất rõ đạo làm vua, hắn không dễ biểu lộ ý kiến, cứ để các vị thần tử tận tình phô diễn, nỗ lực hiểu rõ lập trường cùng cách nghĩ của hoàng tử thần.
Hắn không chịu dễ dàng biểu lộ ý kiến, vì hắn biết, nếu như mình biểu lộ quá sớm, vậy rất nhiều kẻ nịnh bợ sẽ nói theo ý mình – thậm chí có những kiến nghị tốt, cũng bị cố ý áp chế.
Thân tại cao vị, phải bảo trì thanh tĩnh, phải có thể thấy rõ tâm tư kẻ dưới, nếu không thì sẽ bị bịt mắt, bịt tai…
Hoàng tử Thần liếc qua nhi tử của mình.
Hôm nay, hắn để Charles tới tham dự nghị hội, hắn có ý dần dần bồi dưỡng nhi tử của mình, tuy hắn còn nhỏ, nhưng để hắn ngẫu nhiên tham dự loại hội nghị này, dù hắn không lên tiếng, không có ra quyết định, nhưng ở bên nghe, cũng có thể thu hoạch không ít – quan sát quyết định quốc gai đại sự, càng trực tiếp hơn những bài giảng của các vị lão sư cung đình.
Đáng tiếc… dù người trí tuệ như hoàng tử Thần, cũng không phát giác thấy một loại tình cảm vi diệu đang sinh sôi trong tâm tư của con mình.
Thấy "ưng phái" của đế quốc đã lên tiếng xong, hoàng tử Thần vẫn không nói chuyện, các vị đại thần đã rất hiểu rõ thói quen của vị nhiếp chính vương này, điện hạ còn chưa nghe đủ, hắn hy vọng được càng nhiều ý kiến khác nhau.
Thế là, đại thần tài chính chạy ra.
- Các vị đồng liêu.
Đại thần tài chính cúi mình chào các vị đồng liêu, hắn nói rất thong thả, cũng rất thành khẩn, lão già này ngày thường khi nói chuyện trên hội nghị, đều hận không thể xắn tay áo liều mạng với các đại thần khác, hôm nay lại bình tĩnh như thế khiến người khác thấy kỳ quái.
- Trước tiên ta muốn thuyết minh… Lòng trunh thành của ta với đế quốc là không thể nghi ngờ. Cho nên, ta muốn nói, ta thân là một đại thần tài chính của đế quốc, chỉ suy xét tính toán từ phương diện tài chính.
Đại thần tài chính nói chuyện, không ai cắt lời.
Địa vị đại thần tài chính gần đây càng cao hơn trước, cũng vì đệ đệ công tước Tulip đã thành niên tới đế đô, tôn nữ của đại thần tài chính sắp trở thành thê tử bá tước gia tộc Rowlling, điều này khiến đại thần tài chính có ràng buộc về huyết duyên với gia tộc quyền thế mạnh nhất đế quốc – gia tộc Tulip.
Dù là đối thủ trước kia của đại thần tài chính, cũng không thể không nể mặt công tước Tulip, cũng tỏ ra tôn trọng đối với vị lão già này.
- E hèm, các vị.
Đại thần tài chính cười khẽ, chậm rãi nói:
- Từ đầu tiên ta muốn nói là … giá thành. A, a, từ này không phải ta nói, mà công tước Tulip là người đầu tiên sử dụng. Chúng ta trước tiên bàn tới quốc thư mà sứ giả Nam Dương mang tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Lúc này, lão lấy từ ngực ra một trang giấy:
- Đây là bản sao ta có được, ta đọc cho mọi người một danh sách mà bọn họ nguyện ý cung phụng. Chú ý nhé, nội dung danh sách này là bọn hắn sẽ cống cho đế quốc mỗi năm… là mỗi năm.
Sau đó, tài chính đại thần dùng chất giọng trầm bổng, chậm rãi đọc:
- Hương liệu Nam Dương 2000 cân, các loại bảo thạch đặc sản của Nam Dương, dùng giá tại đế quốc tính toán, mỗi năm giá trị cung phụng khoảng 30 vạn kim tệ, hơn nữa, giá bảo thạch là theo giá chợ của đế quốc, đồng nghĩa, giá trị là do chúng ta định giá. Dù là bảo thạch giá 30 vạn kim tệ rành rành, chúng ta nói chỉ có giá 3 vạn kim tệ, cũng do chúng ta quyết! Còn nữa, trân châu thượng phẩm 10 rương, ngà voi 500 chiếc, da cá mập thượng đẳng 300 bộ…
Tài chính đại thần đọc chậm, thanh âm lộ rõ vẻ đắc ý, cuối cùng, đọc xong danh sách, đại thần tài chính tuyên bố:
- Căn cứ danh sách này, ta cho nhân viên văn thư tính toán qua, đại khái mỗi năm bọn họ cống đồ vật có giá trị 250 vạn kim tệ, đây chỉ là dự tính sơ bộ. Mà bọn họ yêu cầu hải quân đế quốc đình chỉ cướp đoạt Nam Dương, gọi là tiêu tiền mua bình an, là như vậy.
- 250 vạn kim tệ… thì sao đây?
Một tướng quân cắt lời:
- Chỉ cần hạm đội của chúng ta chạy tới cửa nhà bọn họ, chả phải muốn bao nhiêu được bấy nhiêu sao! Hừ! Đó là nếu chúng ta nguyện ý.
Tài chính đại thần cũng không tức giận, cười khẽ:
- Ngài nói không sai,… về mặt lý luận là vậy, chẳng qua, cũng chỉ là lý luận.
Lão lấy từ trong ngực ra một danh sách:
- Đây là tính toán của ta… quân phí dành cho hạm đội chúng ta một lần viễn chinh Nam Dương! Chế tạo thuyền – a, đương nhiên, hạm đội hải quân hiện có đả đủ quy mô rồi, vậy dù chúng ta không cần tạo thuyền mới, vậy hạm đội một lần viễn chinh, phí duy tu bảo dưỡng toàn bộ hạm đội còn cao gấp nhiều lần so với ở tại cảng! Còn viễn chinh Nam Dương, là viễn trình! Quân lương cho binh sĩ xuất chiến, cao hơn so với thời bình, bổ cấp cho sĩ quan, hao phí lương thực, đổi mới tu sửa khí giới, bảo dưỡng cùng đổi mới khí giới, còn thời gian chúng ta cần tiêu phí… vân vân, ta tính qua, dù khống chế quy mô hạm đội ở mức một phần ba đi Nam Dương, vậy mỗi lần quân phí cũng tới 50 vạn kim tệ! con số này không thể giảm nữa.
Hơn nữa, các vị, ta lại báo thêm một con số. Ta gần đây có quyết toán thu hoạch ba lần viễn chinh Nam Dương – a, đều đã khấu trừ chi phí quân phí cùng các tiêu hao khác, kết quả cuối cùng là ba con số khác nhau là: 36 vạn kim tệ, 21 vạn kim tệ, 13 vạn kim tệ.
- Không thể nào!
Đại thần tài chính vừa báo ra ba con số, các tướng quân lập tức sôi sục.
Có người tính tình nóng nảy, lập tức không cố kỵ gầm lên với đại thần tài chính:
- Tham ô! Tham ô trắng trợn.
- Các tướng sĩ tại tiền phương đổ máu! Chúng ta đánh chiếm toàn bộ Nam Dương, mỗi lần đều chở đầy về, sao chỉ có chút đó.
Đối mặt với mọi người chỉ trích, đại thần tài chính rất bình tĩnh, lão yên lặng chờ mọi người dần hạ giọng, lúc đó lão mới xoay mình cúi mình trước nhiếp chính vương cùng Charles.
- Điện hạ, bệ hạ!
Đại thần tài chính lãnh đạm nói:
- Không cần nói… ta đã đảm nhiệm đại thần tài chính chưa tới 15 năm. Chiến quả ba lần nam chinh mà ta nói tới, lần sớm nhất là 15 năm trước, thượng nhiệm tộc trưởng gia tộc Rolling, bá tước Raymond suất lĩnh! Lúc đó… ta còn chưa là đại thần tài chính! Nếu nói tat ham ô, vậy cũng không thể trách tội lên đầu ta.
Lão nói rất thản nhiên:
- Ta là đại thần tài chính của đế quốc, xe ngựa ta đang dùng cũng là do nhiếp chính vương thưởng cho mấy năm trước. Trước đó, xe ta ngồi là đồ cổ đã được 23 năm. Nhà ta ở là nhiếp chính vương điện hạ thưởng cho hồi hai năm trước. Trước đó… nhà ta chỉ có 4 viện, bộc nhân chẳng tới 10 người! Tôn nữ của ta sắp xuất giá, nhưng ta hiện tại còn đang lo lắng thu gom đủ của hồi môn. Trong số rất nhiều đại thần của đế quốc, có thể nói ta sinh hoạt bần tiện nhất… xin hỏi, nếu ta tham ô, tiền tham ô đi đâu?
Đại thần tài chính vẻ mặt đầy chính trực, nhìn quét một vòng, những người tiếp xúc ánh mắt lão đều bất giác tránh đi.
Ngay cả vị tướng lĩnh lỗ mãng vừa chỉ trích lão tham ô, cũng đỏ mặt – vì nhà hắn ở còn lớn gấp 6 lần vị đại thần tài chính, bộc nhân cũng gần 100.
Nhiếp chính vương rốt cục cũng mở miệng, nhìn đại thần tài chính, hòa nhã:
- Không cần vậy, ta biết ngài khổ cực! nếu nói ngài tham ô, vậy toàn bộ đế quốc, không có người thanh liêm! Ngài không cần phẫn nộ…
Tới đây, nhiếp chính vương nhìn quét quân phương, lộ vẻ bất mãn, nói rõ ràng:
- Các vị tướng quân cẩn trọng lời nói!
Vài vị tướng quân vội đứng ra, khom người xin lỗi đại thần tài chính.
Lão già cười, đáp lễ, sau đó tiếp tục nói:
- Ta biết mọi người hoài nghi con số ta báo ra… nhưng ta nói, những con số kia là sau khi trừ đi tiêu phí cùng quân phí tính ra… cũng cho thấy, đã trừ đi giá thành.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.