Ác Ma Pháp Tắc

Chương 493: Nôn Ra Đi, Nôn Ra Sẽ Quen!(Phần 1)



Đỗ Duy cưỡi ngựa đến đoàn kỵ sĩ Decepticon, theo sau hắn là hơn mười kỵ binh hộ vệ. Tất cả kỵ binh đều khoác áo choàng màu đen, phía trên cánh tay còn đeo băng bằng vải đen để tưởng nhớ đến vị tiền nhiệm tộc trưởng - Bá tước Raymond đã qua đời sau cơn bệnh nặng. Đây là lần thứ hai, Rohardt nhìn thấy "ngài Megatron". Đỗ Duy cũng liếc mắt, nhận ra thằng bé mà hắn đã đích thân phỏng vấn và nhận vào đoàn kỵ sĩ Decepticon này. Thực ra, hôm ấy Đỗ Duy đi đến địa điểm phỏng vấn đó chỉ đơn giản là do tình cờ, do hắn chợt muốn đi xem các "phi công" tương lai của mình ra sao mà thôi.
Đỗ Duy đi vào doanh trại huấn luyện, vỗ vai của sĩ quan huấn luyện Ziege:
- Ziege, các chàng trai luyện tập thế nào?
- Thưa Viện trưởng, mọi người luyện tập khá tốt.
Ziege - cậu học trò xuất sắc của học viện Hogwarts, đảm nhiệm chức tiểu đội trưởng đội một của đoàn kỵ sĩ Decepticon. Ban đầu, khi được Đỗ Duy điều tới để huấn luyện cho đám chim non này, thâm tâm vốn kiêu ngạo của Ziege có chút không vui. Hắn muốn được cùng với đồng đội của mình ở lại Tây Bắc hơn. Ở đó, thường ngày họ cùng nhau cưỡi ngựa tuần tra đất đai của hành tỉnh Desa rồi trở về báo cáo lại tình hình, hơn nữa còn có thể mỗi ngày nhìn thấy Viện trưởng phu nhân - tiểu thư Vivian. Nàng không chỉ đáng tôn kính mà còn rất lương thiện ôn hòa. Thường thường, những ma pháp sư học đồ này có rất nhiều thắc mắc về ma pháp, và vị Viện trưởng phu nhân này luôn sẵn lòng giải đáp giúp họ. Có thể nói, ở đoàn Decepticon này, ngoài Đỗ Duy ra, người mà mọi người tôn kính và sùng bái nhất chính là nàng.
Mặc dù Ziege đối với công việc này của mình có chút không vừa lòng, tuy nhiên thói quen phục tùng vô điều kiện đối với Đỗ Duy khiến hắn không biểu lộ chút nào những ý nghĩ thực của bản thân. Dù sao, ngài Viện trưởng đã ra lệnh làm cái gì, thì phải làm cái đó, đây chính là quy tắc thứ nhất của những thành viên đoàn kỵ sĩ Decepticon.
Đỗ Duy kiểm tra kết quả huấn luyện của mọi người. Sau khi nhìn một đám học viên đứng ở trên "thuyền hải tặc" bắn tên trúng vào bia khoảng hơn một nửa, Đỗ Duy cũng có vẻ vừa lòng, hắn nói:
- Không tệ! Mới huấn luyện có một tháng mà có thể làm được vậy là rất khá rồi.
Sau đó hắn chú ý tới Rohardt.
Trong doanh trại huấn luyện, thành tích huấn luyện của Rohardt là tốt nhất. Bất kể là quay cuồng trên không trung hay là vừa chuyển động vừa bắn, hắn đều là người đạt thành tích cao nhất. Đỗ Duy lập tức cho gọi cậu nhóc này đến, nhìn dáng vẻ hiền lành chân chất của hắn, cười nói:
- Ta nhớ rõ ngươi, tên ngươi là Rohardt. Cha của ngươi là một thợ mộc, ông nội là người làm vườn... A, ta nhớ ra rồi! Cha ngươi tên là Jamie, ta nhớ là khi ở trong lâu đài Rowling, ta đã gặp ông ấy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Ban đầu Rohardt đối với ngài Megatron còn có chút tò mò, nhưng nghe xong những lời này, thái độ của hắn lập tức trở nên cung kính. "Trong lâu đài Rowling đã gặp qua cha của mình ư? Chẳng lẽ ngài Megatron là người trong thành bảo Rowling?"_ Đối với mỗi người thuần túy trung thành với nhà Rowling, lâu đài Rowling là thánh địa trong lòng họ. Mỗi một người trong lâu đài ấy đều nhất định phải được tôn trọng.
Lý do bây giờ mọi người không đoán ra được thân phận của Đỗ Duy vì hắn không mặc bộ áo choàng ma pháp sư có dấu hiệu riêng của mình, mà mặc thường phục. Vả lại, mọi người cũng sẽ không nghĩ đến cậu Cả cao quý nhà Rowling, công tước Hoa Tulip của Đế quốc sẽ tới "Doanh trại huấn luyện của đoàn Xiếc thú" để kiểm tra, xem xét. Tất cả mọi người ở đây, kể cả Rohardt đều đánh giá thấp giá trị của bản thân mình.
- Thế nào cậu nhóc, có còn sợ độ cao nữa không?
Đỗ Duy cười rất ôn hòa, tâm trạng của hắn trong hai ngày nay đã tốt hơn một chút. Nỗi đau do sự qua đời của cha đã phai dần đi, mà sau khi hắn mạnh mẽ giáo huấn những tên nhà giàu lòng dạ khó lường kia thì tình thế của vùng đồng bằng Rowling đã trở nên tốt đẹp.
- Thưa ngài Megatron, không sợ nữa ạ!– Rohardt vội vàng cúi đầu cung kính đáp.
- Ừm... Vậy huấn luyện có vất vả không?
Trong lòng Rohardt hơi dao động, hắn ấp úng:
- Thưa, cũng được.... chỉ là.... bị nôn ra quá nhiều!
Đỗ Duy sửng sốt một chút, sau đó hắn đột nhiên cười lên ha hả, ngắm nhìn chú chim non này rồi nói một câu khiến cho cả đời Rohardt khó mà quên được:
- Không sao... Nôn ra đi, nôn ra đi rồi sẽ quen thôi!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.