Trong giọng nói dữ tợn của Tam vương tử, đấu khí trường mâu màu vàng nổ tung. Vốn Đại vương tử chỉ am hiểu ma pháp mà không hề biết gì về vũ khí, hơn nữa hắn lại bị trọng thương. Với khoảng cách gần như thế, lại bị công kích từ sau lưng làm hắn không kịp xoay mình đã cảm thấy toàn thân đau nhức, trường mâu quét trúng lưng quật hắn ngã rầm xuống đất. Dưới đấu khí cuồng bạo, khiến lưng của Đại vương tử lập tức máu thịt nát bấy, vảy rồng vỡ vụn. Nếu không phải hắn cũng là Hoàng kim long, e rằng lần này hắn đã mất mạng rồi. - Ngươi! Kẻ phản bội Long tộc! Giờ phút này Đại vương tử nóng lòng liều mạng, trong miệng hắn nhẩm đọc ma pháp long ngữ. Lập tức phía trước hắn xuất hiện một khe hở không gian, trong khe hở phun ra dòng khí màu đen cuộn trào mãnh liệt. Tam vương tử vội lui ra phía sau, trường mâu bay múa trước mặt hắn. Đợi đến khi hóa giải được ma pháp này, bóng dáng của Đại vương tử đã khuất xa rồi. Đại vương tử cố nén đau nhức ôm trứng rồng trong lòng, phía sau hắn là tiếng gầm bi thương của phụ thân. Mang theo trong lòng nỗi đau buồn cùng sự phẫn nộ vô hạn, hắn cố hết sức mình bay về phía nam. Bầu trời sau lưng hắn tràn ngập sắc vàng, tiếng gầm rú của phụ thân cuối cùng cũng đã trầm xuống... Ầm! Trong tiếng va chạm trầm thấp, thân thể to lớn của Tộc trưởng Long tộc lại rơi xuống đất lần nữa. Sắc vàng ngập trời đã tiêu tan nhưng thân thể cao lớn của tộc trưởng Long tộc đã bị khảm nạm trong một khối tuyết lớn vô cùng. Lão ta ở trong khối tuyết vẫn giữ tư thế ngửa mặt lên trời gầm thét như trước. Khối tuyết kia dường như mang một loại ma lực thần kỳ, trong những bông tuyết ấy, ngay cả sắc vàng cũng bị đông đặc lại. Tộc trưởng Long tộc dường như bị "đông đặc" trong đám tuyết. Sắc mặt của Tinh Linh Vương hình như cũng có chút mỏi mệt. Nhìn đối thủ dưới mặt đất rồi khẽ thở dài: - Ngươi thực là kiêu căng. Liền sau đó hắn xoay người nhìn Đại vương tử thoát chạy về phương xa nhưng vẫn chưa khuất tầm mắt. - Hắn là anh của ngươi sao? Hắn mang trứng rồng của các ngươi đi mà? _Tinh Linh Vương khẽ cười, Tam vương tử Long tộc nằm rạp trước mặt hắn_ Ngươi không thể ngăn cản hắn, mà tộc nhân của ngươi cũng không hề can ngăn. Nụ cười của Tinh Linh Vương càng lộ thêm vẻ lạnh nhạt. Ánh mắt của Tam vương tử Long tộc nhìn lướt qua phụ thân đã bị đóng băng trong đám tuyết ở phương xa rồi cúi đầu xuống nói: - Ông ấy... Ông ấy không trốn chạy. Nếu như muốn chạy thì... - Không cần nữa. Lời từ chối và vẻ lạnh nhạt lộ ra trên khuôn mặt Tinh Linh Vương. Hắn mỉm cười nói: - Qua khỏi Thần Sơn, phía nam chính là băng nguyên lãng quên, nơi có ma pháp trận vĩ đại tồn tại. Muốn đi qua, trừ phi là có thực lực cường mạnh nếu không thì không có cách nào vượt qua được, mà ta lại không có ý định thả ngươi đi. Tam vương tử cảm thấy tim hắn đang đập điên cuồng, hắn vội cúi đầu thấp hơn. - Ngươi thực muốn hàng phục ta ư? Tinh Linh Vương nhìn vào con Hoàng kim long đang nằm rạp cúi đầu cung kính trước mặt hắn. Sau đó mỉm cười nói: - Rất tốt! Ta vẫn muốn tiếp nhận việc hàng phục của ngươi. Như vậy thì từ hôm nay trở đi, ngươi có thể làm tọa kỵ cho ta. Trước nay ta chưa từng có một tọa kỵ là Hoàng kim long. Lời này nói ra khiến Long chiến sỹ còn lại trong Long tộc tất cả đều lộ ra ánh mắt áp bức và bị lăng nhục. Nhưng Tam vương tử lại cung kính bò về phía trước, mặc kệ vị Tinh Linh Vương này đạp lên trên đầu mình. - Buồn cười... Tinh Linh Vương nhìn về Thần Sơn nơi phương xa rồi nói: - Các ngươi cho rằng chúng ta đến đây, sau đó sẽ vượt qua Thần Sơn rồi tiếp tục xuống phía nam sao? Hừ... Cho dù tiêu diệt được Long tộc các ngươi, nhưng làm sao có thể loại bỏ băng nguyên lãng quên và ma pháp trận vĩ đại kia? Hừ.... Đang nói thì hắn khẽ thở dài: - Tọa kỵ thân ái của ta, rất xin lỗi! Mặc dù Phụ thân ngươi nuốt lời nhưng ta lại không thể nuốt lời! Ta đã nói rồi, nếu như ta thắng thì Long tộc các ngươi nhất định phải hàng phục ta. Nếu như các ngươi vẫn cự tuyệt thì ta quyết sẽ tận lực tàn sát Long tộc. Thân thể Tam vương tử Long tộc run lên, hắn nói: - Nhưng mà… nhưng mà ta đã dẫn dắt Long tộc hướng tới Ngài.... Nguồn truyện: Truyện FULL - Ngươi là ngươi. Hãy nhớ kỹ thân phận của ngươi, ngươi chỉ là tọa kỵ của ta mà thôi, Phụ thân của ngươi mới thật sự là tộc trưởng của Long tộc! Hắn đã từ chối đầu hàng. Như vậy... Ta sẽ dựa theo giao ước... Hắn giơ tay lên. Ở phía xa, phía trước Đại quân Tội Dân, mấy chục chiếc cương nỏ, phía trên mỗi cây đều lấp lánh ánh sáng khác thường. Đó là do Tinh Linh tộc đã tô một loại ma pháp dược tề kỳ dị lên bề mặt chúng. Tinh Linh Vương cảm giác được sự run rẩy của Hoàng kim long phía dưới thân. Hắn cười rồi hòa nhã nói: - Làm tọa kỵ mới của ta nên ngươi có quyền miễn chết… Ừm, ngươi không nên trách ta nhẫn tâm. Bởi vì ta đã cho phụ thân ngươi một sự lựa chọn, đáng tiếc là lão ta không tiếp nhận mà thôi. Còn nữa... Ta không hề muốn đối xử nhẫn tâm với Long tộc các ngươi như vậy. Nhưng tiếc thay, các ngươi có hai thứ mà nhất định ta phải giành được. Hai thứ? Tinh Linh Vương chỉ vào Thần Sơn đã sụp đổ kia rồi nói: - Ngươi nhìn đi, đỉnh núi nguy nga này có kim loại tính chất tinh khiết nhất và vững bền nhất, mà quân đội khổng lồ của chúng ta thì cần vũ khí. Cuộc sống của chúng ta nơi Đại lục kia vô cùng thiếu hụt mỏ kim loại, khiến cho chiến sĩ của chúng ta đều thiếu vũ khí và áo giáp. Ngọn núi này tuy đã sụp đổ nhưng lớn cỡ này cũng đủ để dùng luyện chế vũ khí áo giáp trang bị đầy đủ cho quân đội của chúng ta. Đây là điều đầu tiên mà ta nhất định phải đạt được. Còn điều thứ hai... Hắn đang đứng trên đầu Hoàng kim long thì bỗng nhiên khom lưng xuống khẽ nói một câu vào tai Hoàng kim long: - Ta cần máu rồng! Lượng máu rồng thật lớn! Bởi vì ta may mắn biết được: muốn loại bỏ ma pháp trận vĩ đại trên băng nguyên kia thì chỉ có dùng lượng lớn máu rồng mới có thể làm được. Thân thể của Hoàng kim long run rẩy kịch liệt hơn nữa. Âm thanh của Tinh Linh Vương cứ lọt vào tai hắn. - Ngươi cũng không cần thử van nài! Tinh Linh tộc chúng ta chờ đợi rất lâu rồi mới có được cơ hội hôm nay. Sáu trăm năm trước, chúng ta cũng đã được thần linh báo trước trận động đất này. Đương nhiên... là thần linh của chúng ta! Bây giờ, mới đợi được đến ngày đó! Nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ từ bỏ sao? Đúng lúc Tam vương tử gần như tuyệt vọng thì cuối cùng Tinh Linh Vương cười nói: - Tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ không giết toàn bộ tộc nhân của ngươi trong một lần! Bởi vì muốn loại bỏ ma pháp trận thượng cổ mà Quang Minh Nữ Thần thiết lập trên băng nguyên này, với lực lượng của ta thì phải cần ít nhất là ba năm! Cho nên trong ba năm tới ta sẽ dựa vào sự cần thiết mà từ từ giết tộc nhân của ngươi, từng người từng người một. Dùng máu tươi của chúng để làm nền cho con đường chúng ta trở về. Ba năm... Tinh Linh Vương bỗng nhiên cười hô hố, sau đó nó quay mặt về phía chính nam, hướng chạy trốn Đại vương tử Long tộc chạy trốn. Đột nhiên hít một hơi thật sâu. Âm thanh rõ rệt của hắn bắn mạnh mẽ ra ngoài không khí. - Hoàng kim long thân ái, ngươi nghe thấy không? Cho dù nhất thời ngươi có thể chạy thoát. Sau ba năm, ta có thể phá trận xuôi nam, đến lúc đó xem ngươi có thể trốn tới chỗ nào? Tuy Đại vương tử đã trốn tới biên giới băng nguyên, nhưng những lời này dường như trong nháy mắt đã đến phía sau hắn. Từng từ rất rõ ràng và khó chịu lọt vào tai và thấm vào lòng hắn. Thân thể Đại vương tử bỗng run lên. Làm việc nghĩa không được chùn bước, nhanh chóng nhào vào băng nguyên… Tiếng nói chấm dứt cùng với một ngụm máu tươi của Đại vương tử Long tộc phun ra. Hussein và Rodriguez cả hai sắc mặt đều nghiêm nghị. Thật lâu hai người đều không nói lấy một câu. Dường như Đại vương tử đã đến cực hạn rồi. Máu tươi trong miệng hắn không ngừng phun ra ngoài, cuối cùng hắn cố gắng giơ tay lên hai quả trứng rồng đã ôm trong lòng rồi nói: -Ta… Trên đường ta vào băng nguyên vì tiết kiệm ma lực nên hóa thành hình người, khiến cho phạm vi của kết giới có thể thu lại nhỏ nhất... Nhưng dọc đường đã gắng sức quá nên bây giờ tính mạng ta cũng sắp kết thúc rồi. Xin... xin đem hai quả trứng... này Giao cho công tước Hoa Tulip! Xin hắn giúp đỡ chúng ta... Nói tới đây dường như hắn không còn hơi nữa, tay nặng nề buông xuống. May mắn Hussein và Rodriguez cả hai nhanh chóng mỗi người ôm lấy một quả trứng rồng. Rodriguez thở dài rồi cúi người xuống, hắn ghé tai sát vào bên miệng của long vương tử trầm giọng nói: -Ngươi.... Ngươi còn lời cuối nào muốn nói không? Bỗng nhiên Long vương tử mở mắt ra, cố gắng nở một nụ cười khổ: -Ta ... Rodriguez nghe xong những lời này sắc mặt có phần kỳ lạ. Cuối cùng thở dài rồi nói: -Ngươi yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho chúng ta. Lúc này sức sống trong ánh mắt Long vương tử mới dần mất đi, dấu hiệu sự sống nơi con ngươi cuối cùng đã tan biến hết. Tuy nhiên trước khi chết, vẻ mỉm cười trên khuôn mặt của hắn lại không hề mất đi. Long vương tử chết rất nhanh, thân hình của hắn từ hình người biến trở lại dạng rồng. Trong lòng hai người Rodriguez và Hussein rất kính trọng vị Long vương tử này. Hussein liếc mắt nhìn Rodriguez, sau đó lui ra phía sau một bước rồi hít nhẹ một hơi, rút ra trường kiếm hướng về mặt đất phương xa rồi đột nhiên chém một cái. Ầm một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu to lớn, hai người hợp lực đưa thi thể long vương tử vào trong hố sâu. Sau đó Rodriguez chặt đứt mấy chục cây đại thụ chung quanh và dùng cả đất đá để chôn Long vương tử. Tám ngày sau, trong phủ Công tước ở Đế đô, khuôn mặt Đỗ Duy chăm chú nhìn vào Hussein và Rodriguez. Hai vị kỵ sĩ thánh đã kể lại đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt của Đỗ Duy đương nhiên vô cùng khó coi. Hắn ngồi ở ghế trên cau mày, không biết lặng im bao lâu rồi mới thở dài, trong miệng âm thầm nhẩm: "Ba năm... Ba năm…" Hắn đột nhiên nhảy dựng lên, nén không được mắng: - Ba năm! Ba năm cái quỷ gì! Sau ba năm, trăm vạn thú nhân cùng Tinh Linh có lẽ sẽ vượt qua băng nguyên kia mà xuôi nam! Còn có một Tinh Linh Vương thực lực mạnh hơn lão Long vương! Cái quỷ gì! Cái quỷ gì chứ! Đỗ Duy xiết chặt nắm tay nói: - Chúng ta có gì chứ? Bạo Phong Quân Đoàn ở phương bắc gần như bị đánh tới tàn phế? Quân đoàn tây bắc thì có thể nổi loạn bất cứ lúc nào? Quân đoàn phía nam chỉ còn lại cái khung trống rỗng? Hơn nữa trên thảo nguyên còn có bọn sói thảo nguyên đang rục rịch ngóc đầu dậy? Đối phương có gì nào? Thú nhân! Tinh Linh! Còn có người lùn...Thế này thì đánh làm sao? Thời gian ba năm, có ba năm!! Rodriguez trầm ngâm nói: - Đây cũng không phải là chuyện nhà riêng chúng ta. Nếu phải đối đầu thật, thì sẽ là cả Đại lục... Đỗ Duy gật gật đầu, nhưng vẻ mặt thì không thoải mái chút nào: - Cả đại lục... cả đại lục thì có cái gì? Sức mạnh của cả Đại lục có thể chống lại sao... Ừm, Giáo hoàng của thần điện hình như đã sớm biết điều gì đó, có lẽ có thể trông chờ vào sự trợ giúp của thần điện. Sức mạnh của đế quốc thì sao? Quân đội của đế quốc hiện nay… Hừ, mặc dù nói là có hơn hai trăm vạn nhưng mà quân canh phòng ở vài chỗ tồn tại chỉ như đám cặn bã thì có thể đối phó những thú nhân hung dữ mạnh mẽ kia à? Còn cả quân đoàn Tây bắc... Đỗ Duy càng nghĩ càng đau đầu, đột nhiên nén không được lớn tiếng mắng: - Mấy chuyện này sao mà cứ toàn rơi xuống đầu lão tử? Long tộc... Long tộc đã sụp đổ như vậy rồi! Vậy… vậy Quang Minh Nữ Thần đâu? Không phải nàng che chở Roland Đại lục sao? Bây giờ người ta đánh tới nơi rồi? Người phải gánh vác! Chẳng phải xuất binh thì Đại BOSS nàng ra tay mới đúng sao?! Trong lòng hắn bỗng nghĩ tới một việc. Cả ngày hôm đó linh hồn tiến vào trong huy hiệu, lời đầu tiên Đỗ Duy 1 nói với hắn, hình như đã nhắc đến câu này: "Đây chính là nguy cơ lớn nhất mà ả kỹ nữ Quang Minh Nữ Thần này gặp phải! Chính là cơ hội tốt để chúng ta đánh bại mụ ta!" "Ừm, nhớ không được nguyên câu, tuy nhiên ý Đại khái là vậy!" Nghĩ đến đây Đỗ Duy kìm lại một hơi. Ít nhất, trước đây "Đỗ Duy 1" đã từng trải qua một lần, mà "Đỗ Duy 1" cũng chưa từng nói với mình là loài người bị diệt vong vì những Tội Dân kia. Như vậy... Hẳn là sự việc vẫn còn có cơ hội xoay chuyển. Trong lòng đã ổn định hơn nhiều, Đỗ Duy mới hỏi Rodriguez: - Câu cuối cùng trước khi lâm chung của vị Đại vương tử Long tộc kia là nói về điều gì? Rodriguez lắc đầu, cười khổ nói: - Hắn nói "Ta... Ta chỉ hy vọng, hai quả trứng này là một đực một cái, nếu không thì… Long tộc chúng ta thực sự tuyệt chủng rồi." Ừm, đúng là nói như vậy! Đỗ Duy sững người ra một chút. Hắn không thể ngờ, vị Long vương tử lưng gánh trách nhiệm chạy trốn nặng nề kia, trước khi chết lại còn nói một câu gần như bông đùa như vậy. Đỗ Duy cân nhắc một lát mới có thể hiểu được tâm tình của vị Long vương tử kia. Ừm, trước khi chết thấy gánh nặng nghìn cân đã giao được cho người khác cho nên hắn ta mới cảm giác được giải thoát mà ra đi thanh thản. Nhưng bây giờ trọng trách này lại trút trên vai ta, bản thân ta lại có thể thoải mái được sao?