Ác Ma Pháp Tắc

Chương 466: Toan Tính



Chỉ với một mảnh "Hạt mầm lực lượng" như thế mà lại có khả năng làm ngắn lại biết bao nhiêu lộ trình tu luyện! Tiết kiệm được biết bao năm tháng khổ tu!
Đối với những người khác, việc khổ tu như đứng trước một tòa núi cao chọc trời, phải cố gắng bấu víu leo lên. Nhưng nếu ngươi đã có "hạt mầm" rồi thì cũng tựa như là đã được cấp cho một con đường tắt phi thường ngắn trước mặt … Ài, mà cũng không phải là đường tắt, đây căn bản chính là một cái thang máy a!
Đỗ Duy phải mất một lúc mới từ trong hưng phấn tỉnh táo trở lại sau sự kiện chấn động này.
Từ nay dựa theo tốc độ như vậy, hắn sẽ có thể vượt qua cánh cửa "cao cấp" rất nhanh. Đem không gian tinh thần lực càng lúc càng chuyển động ma sát mạnh mẽ thêm, đồng thời chỉ cần không để ngôi sao ma pháp làm chậm quá trình minh tưởng tu luyện của mình, vậy tiêu chuẩn ma lực của bản thân rất nhanh có thể lọt vào hàng ngũ đệ nhất của đại lục.
Bất luận những bậc cường giả như Gandalf hay Bạch Hà Sầu, ma lực của bọn họ nếu tính đơn thuần về "Lượng" thì so với bát cấp ma pháp sư bình thường chưa chắc đã thực sự lớn hơn bao nhiêu. Yếu tố mấu chốt là lĩnh ngộ được quy tắc của lực lượng. Về điểm này, Đỗ Duy đại khái đã có thể hiểu được, bản thân chỉ cần dựa vào hạt mầm này, rất nhanh có thể hoàn thành quá trình tích lũy ma lực. Mặt khác… Hạt mầm mờ ảo đang xoay tròn này cùng với sự tự sinh trưởng kia tựa hồ hòa hợp theo một quy tắc nào đó, chẳng khác nào đã cấp cho Đỗ Duy một cái khuôn mẫu có sẵn từ trước, chỉ cần hắn cố gắng tìm hiểu được quy tắc của hạt mầm đó, vậy thì việc lĩnh ngộ được sức mạnh của thánh giai cũng không phải là quá xa vời.
Rốt cục khi có chút tỉnh táo trở lại sau những phút hưng phấn, tâm tình Đỗ Duy lại bỗng nhiên sinh ra một ý niệm cổ quái ở trong đầu:
"Con mẹ nó!"_ Hắn khẽ vả cho mình một cái bạt tai, tự giễu cợt _ "Thật là tiến bộ quá! Kiếp trước còn là thiên hạ đệ nhất cao thủ cơ đấy! Mà kiếp này mới thấy sắp lên được bát cấp, có cái quái gì mà vui mừng chứ!"
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng việc cường thịnh của kiếp trước thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là chuyện của kiếp trước. Cảm giác vui sướng trong lòng của Đỗ Duy cũng dần lắng xuống. Chỉ không đến một khắc thì quá trình minh tưởng đã hoàn tất. Sau khi khôi phục tinh thần, lại nằm nghỉ một lát để lấy lại thể lực. Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, hắn đi tắm rửa thật nhanh và thay đổi y phục, sau đó lên xe đi tới Tể tướng phủ tại đế đô dự tiệc.
Rabosil đã tại vị hai mươi năm, lẽ tất nhiên phải có căn cơ vững chắc, bối cảnh phía sau cũng phải là một đại gia tộc. Tể tướng phủ của lão mặc dù chưa thể nói là xa hoa nhưng nhìn kiểu dáng rất uy nghiêm. Về mặt bài trí, đương nhiên cũng đều là không phú tức quý, lại càng chú trọng nét cổ kính truyền thống.
Yến tiệc đêm nay cũng chỉ mời: Đỗ Duy, Camille Ciro, còn có tài chính đại thần- tất cả ba người. Lão Tể tướng Rabosil vẫn như cũ, một thân trang phục giản dị thường ngày, khuôn mặt đang tươi cười nghênh đón.
Lão còn có một tư thái làm cho Đỗ Duy không khỏi sinh thiện cảm rất nhiều – Ông già này làm quan cũng đã nhiều năm, nhưng lại không hề khó gần, cũng không có vẻ xét nét, lại càng không tỏ vẻ cao ngạo, bề trên gì cả.
Trong bữa tiệc, nâng chén là rượu cạn. Với những tiết mục rực rỡ xa hoa khác không hề kém cạnh. Chỉ có một câu: "Lão nhân này thực sự là quá phóng khoáng!"
Cuối cùng thậm chí còn đưa ra một nhóm thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp lên nhảy múa, kỹ thuật vũ đạo vô cùng xuất chúng. Nhìn qua có thể thấy là đã được nuôi dạy, huấn luyện rất nghiêm khắc nhiều năm trong nhà. Ông già này lại càng không hề giả bộ nghiêm trang, hiển nhiên lão hiểu được tùy theo thời điểm cần tỏ vẻ thế nào thì phải làm như thế ấy. Suy cho cùng là như vậy.
Sau khi thưởng thức xong màn vũ đạo, các vũ nữ trẻ tuổi xinh đẹp mỹ miều cứ một nhóm ba người lập tức đến hầu hạ một người, tất cả quấn quýt xung quanh ba vị khách quý. Nhìn có thể thấy được, Đỗ Duy cũng với Camille Ciro đều đã kinh qua những trò phong lưu thế này rồi, nhưng ngược lại, lão tài chính đại thần dường như có chút câu nệ, không dám buông thả.
Cho nên lão Rabosil cũng có thể xem là biết đối nhân xử thế. Nhìn lão ngồi trên ghế chủ nhà, bộ dáng vốn cao thâm khó lường lúc này lại rất buông thả. Ngồi bên cạnh lão cũng có hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ giống như tiểu thiếp trong nhà. Hai cô gái này đều ăn mặc theo cách của các thiếu nữ Nam Dương mà trong giới quý tộc tại đế đô nên thích nhất. Bộ y phục ngắn bó sát vào thân thể, để lộ ra cặp đùi thon dài trắng bóc nảy nở đầy sức sống cùng với một vòng eo thon thả, nhưng trên khuôn mặt vẫn cố ý đeo một tấm sa che đi dung mạo.
Lão Tể tướng này dường như đã đem bốn chữ: "Giản dị, gần gũi" phát huy tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cùng với bọn Đỗ Duy - hai tiểu bối này mở đủ trò vui đùa. Cho nên hai thiếu nữ ở bên cạnh càng dán sát vào người lão, một cô gái dùng những ngón tay thon thả hết sức mềm mại lột vỏ từng trái nho. Mà lão thì mặt mày hớn hở, há miệng đón ăn.
Những điều này làm cho Đỗ Duy cùng với Camille Ciro sinh ra hảo cảm đối với lão già này, nhất thời cảm thấy khoảng cách đã xích lạigần không ít.
Ở trong yến hội, mấy người bọn họ cũng không nói chuyện công vụ gì cả. Chỉ nói những chuyện trên trời dưới đất, cùng với những chuyện xoay quanh thú phong lưu, lãng mạn của giới quý tộc. Nhưng hôm nay Đỗ Duy vừa mới lĩnh ngộ được một chút về "Hạt mầm sức mạnh" do Bạch Hà Sầu lưu lại, nên giờ phút này trước mặt rượu ngon, gái đẹp nhưng quá nửa trong lòng đều suy nghĩ về "Hạt mầm lực lượng" kia, không khỏi lộ ra dáng vẻ có chút không yên lòng.
Tới gần lúc nửa đêm, lão Tể tướng tuổi đã cao, tinh thần đã có chút mệt mỏi. Đỗ Duy mắt thấy như vậy, liền đứng dậy cáo từ. Thấy hắn cáo từ, Camille Ciro cùng với tài chính đại thần cũng đều đứng dậy theo.
Trước khi về, Đỗ Duy mới thu lại nụ cười trên mặt, hướng người sang lão Tể tướng cúi chào thật sâu rồi nói:
- Thưa ngài Tể tướng, tôi có một chuyện nhỏ xin được thỉnh cầu!
Đôi mắt híp của lão tể tướng lập tức toát ra một tia quang mang, cất lời đáp:
- Mời ngài công tước cứ nói!
- Tình hình Bạo Phong quân đoàn ở phương Bắc rất khẩn cấp. Về việc viện quân, cúi mong ngài Tể tướng sau khi thống lĩnh quân bộ, xin xử lý thật cấp tốc cho. Tôi cũng biết, nếu dựa theo tốc độ bình thường, sau khi điều binh còn phải có lương thảo quân giới, chỉ sợ không đến một tháng không thể xong được, nhưng mà…
Đỗ Duy trầm ngâm một chút, cũng không giấu diếm nói:
- Tôi trên đường có gặp qua tướng quân Andre của Bạo Phong quân đoàn. Qua lời ông ta kể thì tình hình Phương Bắc thực sự không thể chậm trễ thêm được nữa. Tôi đã hứa với ông ấy là sẽ dốc hết sức tiến hành chuyện này.
Lão Tể tướng lập tức nhẹ nhàng đẩy hai cô gái bên người ra, nghiêm nghị nói:
- Nếu quả thực ngài công tước đã nhờ vả thì… Như vậy đi! Đẩy nhanh tốc độ hơn nữa thì ta không dám nói, nhưng mà chỉ cần ngày mai ta bắt đầu tiến vào quân bộ, vậy trong vòng bảy ngày, viện quân nhất định sẽ lên đường! Chỉ có điều … về phương diện quân tư và quân giới….
Lão thoáng nhìn qua tài chính đại thần.
Đỗ Duy lập tức cười nói:
- Thưa ngài Maldini, tôi xem ngài cũng như là tiền bối của tôi rồi. Dòng họ Rowling nhà chúng ta cùng với gia tộc của ngài có quan hệ thông gia gần gũi. Mà nói thẳng ra, cháu gái của ngài còn là em dâu tương lai của tôi. Nên nói về chuyện này, ngài nhất định sẽ không làm cho chúng ta khó xử chứ!
Tài chính đại thần gật gật đầu:
- Nhiếp chính vương cũng đã quyết định rồi! Hơn nữa, với thể diện của đại công tước Hoa Tulip ngài thì đương nhiên ta phải cấp tốc điều quân tư ngay.
Đỗ Duy gật gật đầu, trong lòng thầm nhủ, lúc này mới có thể xem là đã không phụ sự ủy thác quan trọng của tướng quân Andre. Hắn hiểu, điều động mấy vạn quân đội, chỉ trong bảy ngày xuất quân, đó đã là tốc độ nhanh nhất rồi.
Đêm nay lão tể tướng mời, tưởng như là dự tiệc, nhìn qua bề ngoài thì đúng là như vậy, nhưng thực sự bên trong là một tầng thâm ý, chính là xem lập trường chính trị của bản thân mình! Đối phương mời mình đi dự tiệc, mọi người cùng uống một bữa tiệc rượu, nhưng ngay lúc này đây, việc mấu chốt quyết định tất cả quân bộ ở biên cương có suy sụp hay không chốt chính là ở việc lão Tể tướng vào quân bộ, chẳng khác nào biểu lộ rõ một tín hiệu chính trị: "Ta với ngươi là bằng hữu!" Cho nên, bữa tiệc này nhìn qua thì không có gì quan trọng nhưng thực sự là không thể thiếu được. Nhưng Đỗ Duy có chút hòai nghi là việc tài chính đại thần sao lại tới đây làm gì?
Lão Tể tướng đích thân tiễn các vị khách quý ra đến tận cửa rồi mới chia tay, nhờ hai nữ nô xinh đẹp dìu đỡ, đi về đại sảnh yến tiệc.
Vào lúc này, cô gái vẫn ngồi bên trái lão cả buổi tối bỗng nhiên đứng lên vỗ vỗ tay, lập tức có một người hầu từ sau điện cấp tốc đi ra, trong tay là một cái chậu rửa mặt bằng bạc, bên trên để một cái bát nhỏ bằng pha lê đựng một thứ dược liệu gì đó có mùi hương thơm ngát.
Lão Tể tướng nâng chiếc bát pha lê lên uống một hơi cạn sạch, sau đó nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Khi lão mở mắt ra, men say trong mắt đã hoàn toàn tiêu tan. Lão ho lên một cái, thở dài:
- Xem ra ta quả thực đã già rồi! Thuốc giải rượu này uống vào cũng không còn hiệu quả tốt như trước, đầu óc bây giờ vẫn còn hơi váng vất.
Cô gái vẫn ngồi bên trái lão nở nụ cười, đôi mày xinh xắn khẽ nhíu lại rồi đứng dậy, mắt nhìn hướng xuống nữ nô kia lạnh lùng nói:
- Các ngươi lui xuống!
Trong giọng nói của nàng biểu lộ vẻ cao cao tại thượng, mơ hồ ẩn chứa uy quyền, không chút nào giống với thân phận của một nữ nô. Nữ nô còn lại kia cùng với tên người hầu lập tức cung kính cúi đầu đi xuống, không dám chậm trễ chút nào. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Cô gái lại đi vòng ra phía sau lão Tể tướng, hai bàn tay nhỏ nhắn nắm lại rồi nhẹ nhàng đấp bóp lưng cho lão, mà trong miệng thấp giọng nói:
- Ngài có thể có một cuộc sống mà không phải uống rượu hay không? Hôm nay uống nhiều như vậy, đương nhiên tôi có chút không vui lòng, mà ngài nào có phải đã già, kỳ thực năm nay mới bảy mươi tuổi, vị trí trụ cột cả gia tộc này còn phải dựa vào ngài tiếp tục chèo chống cơ mà.
Lão Tể tướng ánh mắt nheo lại, rồi lại giãn ra, khẽ thở dài, chậm rãi nói:
- Cha mẹ của ngươi mất sớm, tính ra trong những người đồng trang lứa có thể làm ta coi trọng thì cũng chỉ có một mình ngươi thôi! Ài, đã để ngươi phải chịu ủy khuất rồi, đêm nay lại bắt ngươi phải giả trang thành vai diễn vũ nữ thế này!
Cô gái khẽ gật đầu, lại cười nói:
- Ngài đã từng dạy tôi: "Nhẫn thường nhân sở bất năng nhẫn. Thành thường nhân sở bất năng thành!" (Đại ý là: Cái nhẫn nại của người bình thường chưa gọi là nhẫn, trở thành một người bình thương thì cũng coi như là chưa thành ), năm mười tuổi tôi đã hiểu đạo lý đó rồi. Đêm nay cũng chỉ là giả trang thành một vũ nữ thì cũng đâu có gì đáng kể chứ!
Lão Tể tướng khóe miệng lộ vẻ tươi cười, tỏ vẻ rất vừa lòng, lúc này mới hỏi lại:
- Ngươi thấy hai người tuổi trẻ kia thế nào?
Cô gái trầm ngâm trong giây lát rồi đáp:
- Camille xem ra rất khôn ngoan. Khi nói chuyện một giọt nước cũng không lộ, đúng là một người vô cùng cẩn thận. Hơn nữa, xem ra cũng rất thông minh, nói chuyện về công việc, nhất cử nhất động đều rất hợp tình hợp lý! Chỉ có điều là lại quá cầu toàn, nên thành ra có vẻ giả tạo.
Lão Tể tướng cười ảm đạm nói:
- Kể ra cũng khó cho hắn, hắn vốn nằm vùng dưới trướng Đại hoàng tử hơn mười năm trời, hai năm trước khi chính biến mới trở lại bên ta, nhưng mười năm nằm vùng như vậy, sao có thể tầm thường? Đương nhiên là một bước cũng đều không dám sơ sót, sự cẩn thận đó đã ăn sâu trong con người hắn rồi. Chỉ có điều, người này tuổi còn trẻ như vậy lại nằm vùng mười năm, phải che giấu thân phận nên tính tình hắn dường như đã trở thành âm hiểm, tàn nhẫn…Ài, đây là điều duy nhất khiến ta có chút lo lắng.
Cô gái cười đáp:
- Dù âm hiểm tàn nhẫn thì đã sao, cũng không thoát khỏi bàn tay lão nhân gia ngài.
Lão Tể tướng cười khổ một tiếng, đã có chút cảm khái:
- Ngươi lại coi trọng ta quá rồi! Ta dù sao cũng đã già, còn có thể sống được mấy năm nữa chứ? Bây giờ ta còn có thể làm chủ được mọi chuyện nhưng nếu ta chết đi rồi thì có lẽ… khi đó cũng chẳng cần phải nói gì thêm nữa_ Trầm ngâm một lát, lão hỏi tiếp_ Vậy còn vị công tước Hoa Tulip kia thì sao?
Lần này, cô gái trầm mặc giây lát rồi khẽ lắc đầu, giọng nói cũng có chút cân nhắc khó hiểu:
- Tôi…Tôi nhìn không ra!
Lão Tể tướng khóe miệng khẽ nhếch lên một cái:
- Cái gì? Vậy nghĩa là sao?
- Hắn cả buổi tối tịnh không có biểu hiện gì xuất chúng, thậm chí nói chuyện cũng rất ít. Nếu đổi là người khác, khi gặp vị công tước Hoa Tulip nổi danh khắp đại lục lại là một người như vậy thì thật sự sẽ có chút thất vọng….Nói thật lòng, đến ngay cả tôi cũng có chút cảm giác như thế. Nhưng mà bây giờ cẩn thận suy ngẫm lại dường như chuyện đó cũng không phải là như vậy. Người này mặc dù rất ít nói chuyện nhưng mỗi lần mở miệng, điểm nào nói ra cũng rất chặt chẽ…Hơn nữa, hắn cũng không biết có phải là vô tình ý hay là còn có ý gì…
Cô gái nói tới đây, cắn răng ngập ngừng rồi nói tiếp:
- Tôi cứ cảm giác ánh mắt của hắn tựa hồ liếc nhìn tôi mấy lần! Chẳng lẽ bị hắn phát hiện ra điều gì hay sao? Nếu như nói hắn ham mê sắc đẹp cho nên mới thèm thuồng nhìn tôi thì cũng không hẳn. Hai vũ nữ bên người hắn, phục trang đều hấp dẫn hơn tôi nhưng hắn lại chỉ là gượng gạo tựa vào mà thôi, cũng không có ý động chạm này kia. Trong mắt tôi, con người kỳ lạ đó dường như còn có chút ý tứ gì khác.
Lão Tể tướng gật gù:
- Ừm, cũng không tệ! Ngươi quan sát rất cẩn thận, nhưng mà cũng không cần lo lắng! Cho dù hắn có nhìn cái gì thì với sự thông minh của hắn, cũng sẽ không nói ra. Ngươi còn nhận thấy điều gì nữa không?
- …Cũng không có!_ Cô gái thoáng sửng sốt, giọng nói có chút uể oải.
Lão Tể tướng cất tiếng cười ha hả, vỗ tay nói:
- Ta sớm đã dạy qua ngươi: Nhìn việc, nhìn người, càng là những chuyện xảy ra trước mắt ngươi, ngươi thông thường sẽ càng dễ dàng bỏ qua! Ngươi xem, hắn cả đêm thế nào lại đều không nói chuyện, nhưng trước khi đi lại cố ý quang minh chính đại cầu khẩn ta về việc xuất viện quân. Dụng ý đó, ngươi có nhìn ra được không?
…Tôi thật ngu muội… Tôi một chút cũng không nhìn ra được_ Cô gái cúi đầu xuống thật thấp, tựa hồ có chút tự trách bản thân.
- Ngươi nhìn không ra, cũng không trách ngươi được! Dẫu sao ngươi chỉ mới là nghe ta chỉ bảo, hướng dẫn lý thuyết suông, chưa từng thật sự đối mặt với thực tế. Có một số việc, chỉ nghe lý thuyết suông đúng là không thể lĩnh hội được_ Lão Tể tướng thở dài_ Khả năng quan sát của ngươi đêm nay, ta đã rất hài lòng rồi!
Sau đó, lão nhân này lại cầm lấy một chén rượu
- … Ngài…Ngài vừa mới uống thuôc giải rượu mà, xin đừng uống nữa!
- À! Một chén rượu thôi mà! Huống hồ, tuổi trẻ tài cao như thế, làm sao ta có thể không hứng thú cho được? Như thế nào có thể không uống một chén cơ chứ!
Nói xong, lão Tể tướng làm một hơi cạn sạch, ho khan thật mạnh vài tiếng, lại cao giọng nói tiếp:
- Ngươi cho rằng những điều thỉnh cầu mà hắn nói vào lúc cuối cùng đó thực sự là nói với ta hay sao? Không phải đâu! Hắn bề ngoài thì đúng là cầu xin ta, cầu xin tài chính đại thần…Kỳ thực, những lời của hắn chính là nói cho Camille Ciro nghe!
Nhìn dáng vẻ trầm mặc của cô gái, lão Tể tướng hạ giọng, chậm rãi nói tiếp:
- Vào Quân bộ, trên danh nghĩa là ta nhưng Camille Ciro mới là thực sự, ta chẳng qua cũng chỉ là cái tiếng mà thôi! Chính thức làm mọi việc chính là Camille Ciro kia, Đỗ Duy khi cố ý van xin ta kỳ thực chính là nói cho Camille Ciro nghe. Sau đó…những điều hắn nói, Camille Ciro chắc chắn sẽ mau chóng nói cho Nhiếp chính vương biết! Cho nên… Đỗ Duy hắn không phải là cầu xin chúng ta, mà kỳ thực là ngầm cầu xin Nhiếp chính vương!
Cô gái nhỏ cẩn thận suy nghĩ một lát, cung kính nói:
- Tôi đúng là ngu muội! Nhưng mà… tôi còn có hai vấn đề chưa hiểu rõ. Vấn đề thứ nhất, công tước Hoa Tulip nếu đã tin tưởng hoàn toàn vào Nhiếp chính vương như vậy, thì việc đó sao hắn không tự mình đi cầu xin Nhiếp chính vương? Chỉ cần hắn cầu xin, Nhiếp Chính vương sao có thể không đồng ý? Còn vấn đề thứ hai là, ngài nếu như đã biết hắn không phải là cầu xin mình, vậy thì vì sao lại đáp ứng hắn kỳ hạn bảy ngày?
Lão Tể tướng cất tiếng cười vang rồi lắc đầu đứng dậy, chậm rãi để lại một câu:
- Mấy cái đó ngươi không hiểu! Nếu bây giờ ta giải thích, mặc dù ngươi có thể hiểu được nhưng mà sau này khi gặp phải những chuyện tương tự như thế ngươi cũng vẫn sẽ không thể hiểu được! Tự ngươi hãy chậm rãi suy ngẫm mới có thể chân chính hiểu ra vấn đề, chuyện chính trị không phải dễ dàng như vậy đâu!
Cô gái lập tức gật đầu, cung kính ghi nhớ kỹ.
Lão Tể tướng thở dài:
- Ngươi thấy buổi tối nay rồi đấy, đã có quyết định hay chưa?
Cô gái mím môi suy nghĩ một lát, sau đó cắn môi, hàm răng trắng bóc lộ ra ngoài, dường như trong lòng có chút chần chừ, rốt cục cất lời:
- Không dám giấu diếm ngài, nếu là theo ý kiến của bản thân tôi, công tước Hoa Tulip này so với Camille Ciro kia tất nhiên mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng mà…Người này quá thâm trầm, tôi nhìn không thấu hắn, mà vấn đề này … Cho nên, tôi đành chọn Camille Ciro vậy.
- Tốt lắm! Ngươi rất thông minh, hơn nữa lại cẩn thận, không hề mơ mộng viển vông, chỉ riêng phần tự biết mình biết người như vậy cũng đã không uổng công ta tài bồi cho ngươi rồi!
Lão Tể tướng chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ung dung nói:
- Camille Ciro người này, có tín, có nghĩa, lại xuất thân từ quân đội trung ương, vào quân bộ khác gì như cá gặp nước. Chỉ có điều hắn căn cơ không đủ, phía sau không có một đại gia tộc chống lưng, gia cảnh xuất thân quá thấp kém… Sau này cho dù có nỗ lực thế nào đi nữa, vị trí quân vụ đại thần kia cả đời hắn cũng đừng mơ tới. Nhưng mà tương lai nếu gặp thời trở thành một tướng quân cũng là chuyện rất bình thường. Dựa theo tính toán của ta, tương lai hai, ba chục năm nữa, hắn rất có thể sẽ trở thành nhân vật đứng thứ hai, thứ ba trong quân đội. Thành tựu như vậy cũng coi như không tệ rồi. Ngươi nếu đã lựa chọn hắn, vậy để ta tính toán một chút, chờ thêm một hai tháng sẽ nghĩ biện pháp an bài nhé. Ừm, tìm một cơ hội thích hợp, ngươi dùng chân diện thật gặp hắn, sau đó sẽ công khai thân phận của ngươi là cháu gái họ xa của ta, ta sẽ nhắc đến chuyện hôn nhân, hắn chắc sẽ không phản đối. Camille Ciro người này rất thông minh, hắn biết rằng mình có điểm yếu là không có một đại gia tộc chống lưng, nếu có quan hệ hôn nhân với gia tộc chúng ta, tất nhiên hắn sẽ đón nhận.
***
Lại nói về Đỗ Duy, sau khi ra khỏi phủ Tể tướng lại cùng với Camille Ciro đi chung một đoạn đường. Trong xe ngựa của Đỗ Duy, nhìn sang Camille Ciro, Đỗ Duy đột nhiên hỏi một câu:
- Thưa ngàiCamille Ciro, ngài đã lập gia đình hay chưa?
Camille Ciro sửng sốt, rồi lập tức cười đáp:
- Đức ngài công tước lại nói giỡn rồi!
Sau đó hắn lại thở dài rồi nói tiếp:
- Ngài cũng biết, tôi nằm vùng mười năm dưới trướng của Đại hoàng tử, ngày đêm phải cẩn thận đề phòng, thân phận như thế, chỉ cần lộ ra một chút là lập tức chết không toàn thây. Tôi ngay cả khi ngủ, nằm mơ cũng không được nói mê! Nào dám lấy một phụ nữ về gối đầu ngủ bên cạnh cùng tôi mỗi ngày? Tôi hiện tại chưa có kết hôn, ngay cả đính hôn cũng chưa có!
Đỗ Duy mỉm cười nhìn Camille Ciro, ánh mắt như cười rồi nói:
- Ồ, thì ra là vậy! Ngài Camille Ciro này, ta là ma pháp sư cũng là chiêm tinh thuật sư nên cũng hiểu được một chút về chiêm tinh, tiên đoán này kia. Ta xem vận số của ngài thì...Ha ha, việc hôn nhân ngài cũng không cần nóng vội, chậm thì nửa năm, nhanh thì ba tháng, có lẽ ngài sẽ có chuyện mừng đó!
Nói xong, nhìn dáng vẻ mờ mịt của Camille Ciro, Đỗ Duy không nhịn được bật cười ha hả.
Chú Thích:
Quân tư: tiền chi phí cho quân đội.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.