Đỗ Duy kiên nhẫn nhìn vị thú thần này chờ đợi, tim hắn lúc này cũng bắt đầu nhảy loạn xạ. - Ta biết cũng không biết rõ lắm. Những lời này của QQ không ngờ khiến cho lượng adrenaline (một loại hóc môn kích thích của nam giới do tuyến thượng thận tiết ra) trên người Đỗ Duy chợt tăng lên! Biết "không rõ lắm" có nghĩa là biết một chút? Biết một chút cũng tốt a! Đại khái là ánh mắt của Đỗ Duy quá bốc lửa khiến cho QQ có chút cổ quái cổ quái nên rụt đầu : - Được rồi…. ta nghĩ ngươi đại khái biết, trong truyền thuyết, thần linh có pháp thuật tiên tri. Đương nhiên cũng có truyền thuyết nói tiên tri cũng không phải là bản lĩnh của riêng thần linh. Chỉ cần làm cho thực lực và pháp thuật của ngươi đạt đến cảnh giới nhất định, tỷ như đạt đến cảnh giới của thần linh, ngươi cũng có thể đưa ra lời tiên tri về mọi việc tương lai. Đặc biệt là, vào thời điểm kì diệu mà nữ thần giáng lâm, trên mấy khối đá đó viết đầy thần thuật, cũng có viết về "thuật tiên tri"… chỉ đáng tiếc là, ta cho rằng thần linh dạy những thần thuật này cho nhân loại đều là những thần thuật cấp thấp, những thần thuật chân chính, nữ thần sẽ không truyền thụ cho nhân loại! Vì thế, thuật tiên tri, trên khối đá đó cũng không có viết. Lúc đó ta thân là thủ lãnh giáo hội. Mấy cái thần thuật này, ta đương nhiên đã xem qua toàn bộ. Ta cũng đem mấy cái thần thuật này sao chép lại một phần cho Aragon chủ nhân. Ừm, ta nghĩ, có lẽ là vì thực lực cường đại của Aragon đã tiếp cận đến cảnh giới thần linh. Cho nên, ông ấy đại khái nắm được bản lĩnh tiên tri. Kết quả, vào cái lần lúc mà chúng ta đi về phương Bắc, ở trên Thần Sơn của Long tộc, ông ấy đã phong ấn ta. Trước lúc phong ấn, ông ấy đã nói với ta "tương lai sẽ có một người đến mở phong ấn này ra và đánh thức ngươi, người đó sẽ kế thừa tất cả của ta. Hắn cũng sẽ chiếu cố tốt cho ngươi. Ngươi cũng phải giúp đỡ cho hắn nhiều hơn." Sau đó, chủ nhân dùng ma pháp làm cho ta ngủ say. Hơn nữa, ta biết. Ông ấy đã vượt qua Thần Sơn và đi tiếp về phương Bắc. Chỉ có điều, lúc đó ta đã ngủ say. Cho nên những chuyện sau này, ta cũng hoàn toàn không biết gì cả. Sắc mặt Đỗ Duy cũng không được tốt. "Thuật tiên tri?" Lời tiên tri ! Đỗ Duy không tin chuyện này lại đơn giản như vậy! Dưới bàn chân của tên nhóc Nam Dương Rufik không ngờ có viết chữ Hán "Xin chào Đỗ Duy", cái chuyện quỷ dị này, dùng một câu đơn giản "tiên tri" là có thể giải thích sao? Dường như mỗi bước mình đi, đều có bóng dáng của âm hồn bất tán Aragon này bám theo mình. Dường như mỗi bước mình đi, đều mơ hồ nằm trong kế hoạch đã được Aragon tính toán từ ngàn năm trước kia! Việc này tuyệt đối không thể đơn giản với "tiên tri" mà có thể giải thích được! Cho rằng Aragon có bản sự tiên tri được chuyện của nghìn năm sau. Nhưng cũng không lý nào đều biết rõ ràng chi tiết như thế! - Vậy… Nam Dương? Đỗ Duy thở dài: - Về Nam Dương, ngươi biết được bao nhiêu? Aragon ông ta không ngờ để lại lời nhắn ở dưới chân tên nhóc Rufik này cho ta… - Ta không biết. QQ lắc đầu: - Ta đối với chuyện của Nam Dương không biết gì cả. Có lẽ, sau khi ta ngủ chủ nhân, mới đi tới Nam Dương a. Ừm, nhất định là như thế, sau khi ta ngủ, ông ta trước tiên đi về phía Bắc Thần Sơn Long tộc. Sau đó lại đi đến Nam dương? Ừm. nhất định là vậy. Thoạt nhìn, QQ giống như đã đem tất cả những điều nó biết nói ra tất cả. Nhưng Đỗ Duy vẫn cẩn thận quan sát tên này, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Con chim này cũng đâu có thành thật như vậy a! Từ biểu hiện ban đầu xem ra, hắn còn giấu rất nhiều bí mật chưa nói ra. - QQ. Đỗ Duy thở dài, cố gắng làm cho giọng nói mình thành khẩn một chút, nếu đã cứng rắn không được, thì hắn chỉ có thể mềm dẻo: - Ta nói… Aragon đã để ngươi lại cho ta, hơn nữa còn bảo ngươi phải giúp đỡ cho ta thật nhiều. Vậy, ta nghĩ rằng, ngươi nên thành thật nói ra mới phải. Ngươi xem, những chuyện thế này, ngươi trước đây chưa từng nói với ta, mà là gạt ta! Hiện tại, ta nghĩ… ngươi nên đem những gì ngươi biết đều nói tất cả cho ta, như thế, có lẽ sẽ giúp cho ta nhiều hơn. Ngươi cũng đừng giấu giếm chuyện gì nữa, được không? Nghe Đỗ Duy nói xong, QQ đột nhiên lớn tiếng kêu lên oan uổng: - Ai da, Đỗ Duy chủ nhân à, ta thật không còn gì giấu giếm ngươi nữa… ta có thể thề, trước quang minh nữ thần mà thề!" Đỗ Duy tức giận mắng: - Đi chết đi! Ngươi căn bảnkhông phải là không tin quang minh nữ thần sao? Ngươi thề trước quang minh nữ thần, có quỷ mới tin ngươi. Trong lòng hắn càng thêm bình tĩnh, con chim này thật đáng giận, khẳng định là còn có chuyện gì đó giấu mình mà chưa nói. Đỗ Duy vô cùng tức giận, nhưng không có biện pháp nào đối với con chim này. Cuối cùng, nhìn dáng vẻ bực mình của Đỗ Duy, QQ mới hơi chút thả lỏng, nói một câu: - Đỗ Duy chủ nhân thân ái, rất nhiều chuyện, hiện tại nói ra cũng không có chỗ hữu dụng. Càng có nhiều chuyện, chỉ sau khi người có được thực lực cường đại nói ra mới có thể có lợi cho ngươi, nếu như nói quá sớm, vị tất đã là chuyện tốt a. Đỗ Duy trợn trắng mắt: - Hừ, nói thật dễ nghe! Hôm nay sao ngươi lại đồng ý nói với ta những chuyện này? - Bởi vì ta nghĩ hôm nay là thời cơ rất tốt. QQ đột nhiên nghiêm chỉnh, giọng điệu của nó cũng rất thành thật - Thời cơ? - Đúng vậy. QQ nghiêm túc nói: - Đỗ Duy chủ nhân thân ái. Ta nghĩ rằng, ngài quen biết với giáo chủ Maximos này, là một cơ hội rất tốt: cơ hội để lén vào giáo hội! Còn nhớ ta đã nói với ngươi, kế hoạch "Soán Thần" của chủ nhân Aragon năm đó không? Ngươi là người thừa kế của chủ nhân, vậy, kế hoạch "Soán Thần" này, chúng ta không ngần ngại mà tiếp tục tiến hành a. - Đi chết đi. Đỗ Duy cười lạnh không quan tâm: - Ta ăn no rồi rửng mỡ à? Ta vì ít lợi gì mà phải chủ động đi tìm phiền toái với thần điện? Chính mình tiêu diêu tự tại ở Tây Bắc làm công tước, không phải rất sung sướng sao! QQ cũng không tức giận, chỉ cười nhạt: - Nói thế cũng không phải. Chủ nhân của ta. Quan hệ của ngươi và thần điện, sẽ có một ngày phải quyết liệt a. Ngươi xem… không nói chuyện khác. Ngươi hiện tại, không biết có bao nhiêu chuyện kiêng kị thần điện, tỷ như… Hussein? Tỷ như Medusa nữ vương bệ hạ? Ngươi xem xem. Những chuyện này, giấu được nhất thời, vị tất có thể dấu được cả đời. Nếu như có một ngày thần điện biết… - Chuyện đó để khi nào đến rồi hãy nói! Đỗ Duy lắc đầu: - Ta chỉ nghĩ tới những ngày tự do tự tại của ta. Phá vỡ thần điện? Cái sự nghiệp vĩ đại này, ông mày đây không thấy hứng thú gì cả. Hơn nữa… đừng đề cập với ta sứ mạng kế thừa Aragon! Ta đối với mấy thứ đó không một chút hứng thú! Sứ mệnh của Aragon, ta không có hứng thú kế thừa! Một lão già đã chết cả nghìn năm với ta không có quan hệ gì hết! - Xem ra là ngươi muốn trốn tránh… nhưng ngươi trốn được sao? QQ cười ha hả: - Đỗ Duy chủ nhân, ngươi nghĩ lại đi, giáo chủ Maximos trên thuyền của ngươi, ngươi giúp ông ta đánh đuổi đám người truy sát, chẳng khác nào đắc tội với Diệp Ni phái trong thần điện! Còn có… con gái của đại hoàng tử, thánh nữ của thần điện, từ trước đến nay không qua lại với ngươi. Ngươi không động đến bọn họ chẳng lẽ bọn họ sẽ không động đến ngươi sao? Đêm nay chủ nhân còn cùng Maximos giáo chủ đại nhân dùng bữa tối. Đến lúc đó… Đỗ Duy trầm mặc một lát: - Ta đích xác là không trốn khỏi thần điện. Nhưng ta nói cho ngươi, ta có lẽ sẽ giao du với thần điện, có lẽ sẽ làm một vài chuyện… nhưng, ta sẽ không tham dự kế hoạch Soán Thần gì đó với ngươi! Ta xem ra, thần điện với ma pháp công hội bất quá là tồn tại như nhau, có thể lợi dụng, cũng có thể giao dịch. Nhưng ta tuyệt đối không muốn tạo ra một đại địch như thế! Vì vậy, ta có lẽ sẽ giao dịch với giáo chủ Maximos chút gì đó. Nhưng – phá vỡ thần điện? Hừ, sự nghiệp vĩ đại như thế, ông đây không có hứng thú! Nói xong, Đỗ Duy để QQ lại, xoay người đi ra khỏi phòng. Nhìn bóng lưng của Đỗ Duy. QQ thở dài, lập tức cười, lẩm bẩm nói: - Xem ra, ta nói không sai. Có nhiều chuyện, nếu bây giờ nói với ngươi cũng vô dụng. Phải chờ đến một ngày ngươi không thể trốn tránh mà nói ra, ngươi mới có thể tiếp nhận được. Hiện tại nói với ngươi, ngươi cũng không chịu gánh lấy trách nhiệm. Ừm… ngươi cho rằng giao du với thần điện thực sự dễ dàng thế sao? Chủ nhân của ta a… thần điện là một cái ao đầy bùn và sình, ngươi một khi bước chân vào, nếu muốn rút ra, thực không dễ dàng! Đỗ Duy vẫn ngồi thuyền đi thẳng về hạ lưu, vào buổi tối, đi qua khúc quanh cuối cùng trên sông, qua khỏi khúc quanh này, khoảng cách với đế đô chỉ còn mấy ngày ngồi thuyền. Mặt sông về sau dần dần rộng lớn và bình lặng, thuyền trên sông ngày càng nhiều. Dưới tình huống này, thần điện còn muốn phái người đến ám sát vào ban ngày ban mặt, trên sông có nhiều thuyền như vậy, cũng không có cơ hội. Vào buổi tối, Đỗ Duy mời giáo chủ đại nhân cùng với mình dùng bữa tối. Bất quá khiến cho Đỗ Duy cảm thấy có chút ngoài ý muốn chính là, trong bữa tối chỉ có mỗi mình Maximos dự tiệc, còn phó giáo chủ Rames và Rhine, đều không đến. - Rames có chút say sóng nên nghỉ ngơi ở trong phòng. Còn Rhine… hắn không hiểu lễ tiết, ta nghĩ tiệc tối của công tước đại nhân, cũng không cần để hắn tham gia. Maximos đã thay một cái trường bào sạch sẽ, mặc dù vẫn là một cái bào y, nhưng được giặt rất sạch sẽ. Ông ta buổi chiều ở trong phòng hẳn là đã tắm rửa, tóc tai được chải rất gọn gàng. Nhìn qua, ông ta hoàn toàn là một người thanh bạch mộc mạc, bộ dáng của một lão thần chú trọng nghi lễ. Đỗ Duy biết, vị giáo chủ đại nhân này, quá nửa là có chuyện gì đó muốn nói với mình, bên cạnh không có người ngoài cũng tốt. Lập tức hai người ngồi xuống, Đỗ Duy bảo người mang rượu ngon và thức ăn lên, chủ yếu là một vài món mang phong vị Tây Bắc. Sau khi hai người hàn huyên một phen, Maximos trực tiếp nói thẳng vào chủ đề. - Công tước đại nhân, trước tiên ta muốn cảm ơn việc ngài đã giúp đỡ ta ngày hôm nay, cho phép ta kính ngài một ly." Giáo chủ đại nhân nâng chén rượu. Đợi hai người sau khi đối ẩm một ly, Maximos hạ chén rượu xuống, tiếp tục nói: - Chỉ là ta rất lo lắng… chuyện của ngài ngày hôm nay, đã phá hỏng kế hoạch ám sát ta của Diệp Ni phái, phong cách làm việc làm của Diệp Ni phái đều luôn rất tàn nhẫn, có thù tất báo. Ngài hôm nay vì ta mà đắc tội với bọn chúng, ta nghĩ… Hừ, giở trò rồi đây. Đỗ Duy trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt lại cười rất bình thản: - A, ta ngược lại cũng không lo lắng gì. Giáo chủ đại nhân tôn kính! Nếu coi như ta đắc tội với bọn người đó. Ta tin tưởng rằng trong thần điện vĩ đại, bọn người Diệp Ni phái này, cũng không thể một tay che trời, đúng không? - Nói là nói vậy. Maximos thở dài: - Chỉ là hiện tại, thanh thế của Diệp Ni phái đích xác là lấn áp Ma Tát phái chúng ta. Dù sao giáo lý của bọn họ phù hợp với đại đa số sở thích của mọi người. Còn chúng ta chủ trương tiết kiệm khổ tu, đạo lý ở thế giới này, người nguyện ý khổ tu tiết kiệm không nhiều lắm. Ngược lại đại đa số người, cảm thấy chủ trương mở rộng ảnh hưởng và quyền lực giáo hội của Diệp Ni phái rất phù hợp với sở thích của họ. Đương nhiên, hiện tại Diệp Ni phái còn chưa nắm quyền, có lẽ còn chưa dám đối với công tước đế quốc ngài công nhiên báo thù, nhưng nếu như một khi bọn họ chiếm được… - Quyền thừa kế giáo hoàng? Đỗ Duy khẽ mỉm cười. - Phải. Maximos thở dài: - Nếu như để người Diệp Ni phái lên làm giáo hoàng, vậy… Nói đến đây, ông ta cố ý dừng một chút, vẻ mặt mới thành khẩn nói: - Tiếp nữa, những phiền toái này đều vì ta mà tới, nếu như ta không lên thuyền của ngài, vậy ngài cũng không bị cuốn vào việc này. Đỗ Duy phất tay, lạnh lùng nói: - Hiện tại nói những cái này không có ý nghĩa gì cả, giáo chủ đại nhân. Ta nói một câu thẳng thắn, chuyện ngày hôm nay, ta cũng không hoàn toàn là vì cứu ngài. Đổi lại là ai lên thuyền của ta, ta đều bảo vệ! Dù sao lấy thân phận của ta, nếu như truyền ra ngoài, có người lên thuyền giết chết khách nhân của ta, công tước Tulip ta không dám nói gì, ngược lại sợ hãi thối lui, sau này ta còn mặt mũi gì nữa? Những lời này của hắn dù thô lỗ một chút, nhưng rất có đạo lý. Maximos gật đầu, ấm áp nói: - Ừm, công tước đại nhân nói chính là lời thật, bất quá cuối cùng là ngài cũng đã cứu ta. Điểm này không thể nào xí xóa được. Mặc kệ thế nào, đợi sau khi ta trở lại thần điện đế đô, nhất định ở trong đó chu toàn mọi việc, chỉ cần một ngày ta còn ở thần điện, tuyệt đối không cho phép bọn chúng báo thù ngài. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Những lời này có thể nói là rất khéo. Trong lòng Đỗ Duy thầm thở dài, "mấy tên xuất thân thần điện này, chung quy sao có thể đem những chuyện trao đổi lợi ích trần trụi, nói ra một cách đàng hoàng như thế chứ?" - Chỉ cần một ngày ta còn ở thần điện, liền không cho phép bọn họ trả thù ngươi. Nói thì thật là dễ nghe, thật ra ý tứ đều rất rõ ràng: - Nếu muốn bọn họ không trả thù ngươi, phải đảm bảo cho ta nắm quyền trong thần điện! Chỉ có ta nắm quyền ở trong thần điện, mới có thể đảm bảo bọn họ không dám báo thù ngươi. (mk, ko nắm quyền trong thẩn điện thì lấy cái quái gì để bảo đảm? Bới 1 câu lãng nhách!) Đơn giản như vậy. Đỗ Duy hiểu rằng, đây là những lời dò xét mình, nếu như mình nhận lời, sau đó song phương mới bắt đầu bàn đến điều kiện. Nghĩ đến đây, Đỗ Duy nâng chén rượu lên, trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói: - Giáo chủ đại nhân, không biết, ngài lần này về đế đô, bọn họ vì cái gì phải gấp gáp ám sát ngài trên đường chứ? Chẳng lẽ… giáo hoàng bệ hạ ông ấy… Nếu muốn đánh cuộc với ta, chung quy phải xem ngươi có đáng để ta đầu tư hay không. Đỗ Duy tủm tỉm cười, nhìn qua phảng phất giống như một người hiền lành vô hại.