Sân bắn, Hạ Duy Y trên mặt lại tỏa ra sự lãnh lẽo, chỉ vào bia bắn xa xa, không chút cảm tình nói,“Khi nào bắn trúng điểm giữa thì lúc đó ăncơm !”
“Cái gì ?” Nam Cung Liệt há hốc mồm, xa như vậy ? Tuy rằng kĩ thuậtbắn của cậu xem như rất tốt nhưng khoảng cách xa như vậy, muốn cậu dùngmắt thường nhắm, làm sao có thể bắn trúng ?
Hạ Duy Y lạnh lùng nhìn cậu một cái, đối với dong dài của cậu rất không vui, dứt khoát đá một cước,“Bắt đầu !”
Nam Cung Liệt thét lớn một tiếng, trên trán thoáng chốc toát ra mồhôi lạnh, đáng chết ! Chân của cậu sẽ không bị gãy đi ? Này cũng làm cho cậu ý thức được Hạ Duy Y rất nghiêm túc, không có tâm trạng cười giỡn,cô nói không bắn trúng không cho phép ăn cơm thì thật sự sẽ không chocậu cơm ăn, điều này làm cho cậu có cảm giác trở lại huấn luyện lúctrước.
Chịu đựng đau đớn trên đùi, nhắm bắn,“Bang” Hạ Duy Y híp mắt, lạnh lạnh nói,“Vừa sát qua biên !”
Nam Cung Liệt kinh ngạc nhìn cô một cái, khoảng cách xa như vậy cô cư nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng như vậy ?
“Tiếp tục !” Sau đó đột nhiên nhớ tới đã đồng ý với Tư Minh Dạ chỉchơi một lát, vì thế rất không có trách nhiệm mà đi ra sân bắn.
Trong phòng khách, Tư Minh Dạ vẻ mặt âm trầm, Lãnh Nguyệt Tâm cúi đầu không nói, này vốn là thất trách của cô, anh trừng phạt cô như thế nàocũng là đương nhiên nhưng vì sao cô lại cảm thấy trong lòng đau khổ, còn có… Không cam lòng.
“Dạ…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên, Tư Minh Dạ quay đầu thấy Hạ Duy Y, sắc mặt thoáng chốc dịu dàng,“Lại đây…”
Hạ Duy Y thấy không khí có chút không ổn, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh,“Dạ, làm sao vậy ?”
Tư Minh Dạ một tay kéo cô vào trong lòng, hừ lạnh một tiếng, nhéo nhéo mặt của cô,“Đi nơi nào ? Không biết anh sẽ lo lắng sao ?”
Biết được nguyên nhân anh tức giận, Hạ Duy Y ôm lấy cổ anh, nịnh hótcười cười,“Dạ… Em không phải cố ý… Cam đoan không có lần sau !”
Tư Minh Dạ hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, quay đầu nhìn về phía LãnhNguyệt Tâm, sắc mặt lạnh như băng như cũ, phải nói ngoại trừ đối mặt HạDuy Y, vẻ mặt của anh đều lạnh lùng,“Tuy rằng nơi này phòng vệ nghiêmmật, không có nguy hiểm gì nhưng tôi hy vọng cô chớ quên chức trách củacô, tôi không nuôi người vô dụng !”
“Vâng !” Lãnh Nguyệt Tâm nắm chặt hai đấm, móng tay đâm vào lòng bàntay, cô lại chỉ cảm thấy ngực đau đớn từng đợt co rút, cô là làm sao vậy ? Cô cảm thấy mình không còn là mình, điều này làm cho cô cảm thấy bấtan.
“Đi xuống !”
Lãnh Nguyệt Tâm mơ màng rời đi, lại không biết vì sao cuối cùng nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn một cái.
Tư Minh Dạ dựa vào trán Hạ Duy Y, dịu dàng hỏi,“Đi đâu vậy ?”
Vẻ mặt ôn nhu kia làm cho Lãnh Nguyệt Tâm cảm thấy có chút ngứa mắt,hận không thể đập vỡ hình ảnh kia, vì sao người phụ nữ ngốc nghếch kiacó thể làm cho anh đối xử dịu dàng như vậy ? Cô thật ghen tị.
Ghen tị ?! Mở to mắt, hóa ra cô đang ghen tị ! Ánh mắt phức tạp nhìnTư Minh Dạ, từ khi nào thì bắt đầu, cô hy vọng anh có thể đối với cô dịu dàng một chút, nhìn anh cùng người phụ nữ kia thân thiết liền cảm thấykhông thoải mái, hóa ra… Cô động lòng.
Lãnh Nguyệt Tâm lòng mê man, sát thủ không nên có cảm tình, cô sở dĩkhông thể trở thành sát thủ đỉnh cấp giống như Dạ đế là bởi vì tâm địakhông đủ lạnh lùng, đối người khác không đủ tàn nhẫn, đối chính mìnhcũng không đủ tàn nhẫn, đây là huấn luyện viên lúc trước huấn luyện côđánh giá.
Vẫn nhìn người đàn ông lãnh khốc vô tình, cao không thể chạm cưngchiều người phụ nữ ngốc nghếch kia như vậy, rất khó không động lòng đi ? Lãnh Nguyệt Tâm cười khổ, có lẽ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã lénđộng lòng, nếu không vì sao chỉ ở rất xa liếc mắt nhìn qua một cái, dung mạo của anh lại khắc rõ nét trong đầu?
Hạ Duy Y cười hì hì nói,“Dạ, em nhận đồ đệ !” Ánh mắt sáng nhìn TưMinh Dạ, mang theo một chút đắc ý, giống như đang đợi anh khen ngợi.
Hạ Duy Y ha ha cười khúc khích, sau đó vẻ mặt chán ghét nói,“Nhưnganh ta quá ngốc nha ! Anh ta không phải đầu lĩnh sát thủ sao ? Cư nhiênchỉ sát qua biên, em lúc trước không chịu qua huấn luyện cũng bắn trúngbia.”
Tư Minh Dạ cánh tay sít chặt, Hạ Duy Y rõ ràng cảm giác được tâmtrạng chấn động của anh, lo lắng nhìn anh,“Dạ, anh làm sao vậy ?”
“Bé cưng, em nhớ lại chuyện trước kia ?” Tư Minh Dạ đột nhiên có chút bất an, sợ cô nhớ lại chuyện trước kia, quan hệ bọn họ bây giờ sẽ xảyra thay đổi.
Hạ Duy Y nghĩ nghĩ, mờ mịt lắc đầu, cảm giác được bất an của anh, đưa tay ôm chặt anh, trong mắt tất cả đều là lo lắng,“Dạ…”
Tư Minh Dạ dứt bỏ bất an trong lòng, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, an ủi,“Không có việc gì…”
*****
Nam Cung Liệt vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn đã quên đau đớn trên đùi,càng không ngừng nhắm bắn, lặp lại động tác một cách máy móc, mãi đếnkhi bắn trúng điểm giữa, đột nhiên mất đi toàn bộ khí lực ngã xuống đất, cử động một chút cũng cảm thấy khó khăn.
Trên sân bắn trống trải cũng chỉ có một mình cậu, tiếng thở dốc kịchliệt kia quanh quẩn ở bên tai, trên mặt trẻ con lộ ra một chút cười khổ, thật sự đã lâu cũng không có liều mạng như vậy, cử động đầu một chútnhưng không có phát hiện Hạ Duy Y, khóe miệng kéo kéo, sư phụ này củaanh thật là không có đủ trách nhiệm !
“Uy ?”
Trong điện thoại thanh âm Bùi Diệc cà lơ phất phơ vang lên, Nam Cung Liệt thở hổn hển nói,“Diệc, cứu mạng…”
“Liệt ?” Thanh âm Bùi Diệc có chút sốt ruột, thật sự là thanh âm NamCung Liệt bây giờ suy yếu thật sự rất giống người bị thương sắpchết,“Cậu ở nơi nào ?”
“Sân huấn luyện phía dưới biệt thự.”
Nghe câu trả lời như thế, Bùi Diệc sửng sốt, sân huấn luyện ? Cậu takhông phải là bị thủ hạ đánh hội đồng đi ? Tuy rằng không rõ nhưng cậuvẫn bằng tốc độ nhanh nhất tới sân huấn luyện, nhìn Nam Cung Liệt chậtvật thê thảm, kinh ngạc hỏi,“Cậu làm sao vậy ?”
“Tôi lên thuyền giặc.” Khóe miệng gợi lên một chút cười khổ, nhưngtrong mắt lại mang theo một chút sung sướng khiến cho Bùi Diệc khônghiểu.
Nam Cung Liệt thở dài một tiếng,“Phiền cậu đỡ tôi một chút, chân tôi bị gãy rồi chặt.”
“Chân bị gãy ?” Bùi Diệc sắc mặt nghiêm trang,“Ai dám động thủ với cậu ?”
Nam Cung Liệt đem một nửa sức nặng dựa lên người cậu ta, cũng khôngbiết có phải đau hay không, nhếch miệng,“Còn có ai ? Tiểu ác ma !”
“Chị dâu nhỏ ? Cậu sao chọc tới cô ấy ?” Chị dâu nhỏ tuy rằng đã bị đặt là tiểu ác ma nhưng bình thường vẫn rất vô hại.
“Tôi không phải nói với cậu muốn bái cô ấy làm sư phụ sao ?”
“Vậy cô ấy vì sao đá gãy chân cậu ?”
Nam Cung Liệt bất đắc dĩ nói,“Bởi vì tôi không có hoàn toàn phục tùng !” Khi sát thủ nhận huấn luyện phải hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh củahuấn luyện viên, không thể nghi ngờ, không thể hỏi, chỉ có thể hoàn toàn phục tùng, mà cậu lại nghi ngờ !
Thấy Bùi Diệc còn muốn hỏi, Nam Cung Liệt vội vàng cắt ngang cậu,“Làm ơn, cậu muốn biết cái gì nữa thì hỏi sau được không ? Trước đi tìm LamTư, tôi không nghĩ chân của tôi cứ như vậy bị phế đi, còn nữa, có thểcho tôi ăn một chút được không, tôi sắp chết đói rồi.”