Tình trường Chung Văn Nhiễm không được suôn sẻ lắm, bên công việc cũng xảy ra sai sót.
Từ sau khi anh học xong tiến sĩ bắt đầu làm việc, phòng thí nghiệm vẫn lấy anh làm trung tâm mà xoay quanh, thiếu tài liệu gì chỉ cần báo một tiếng là quốc gia gần như sẽ lập tức gửi xuống, coi trọng anh có thể nói là thấy rõ mồn một.
Chỉ có điều sở nghiên cứu này trước khi anh tới cũng đã tồn tại độc lập, dự án anh tiếp nhận cũng là từ một học sĩ không biết tên nghiên cứu chưa thành công, liên quan tới “Nhân thể ABO tam tính và tế bào tiết pheromone tiêu chuẩn”, bên trong chứa rất nhiều giả thiết chưa được chứng thực, to gan lại mới mẻ độc đáo, lúc Chung Văn Nhiễm nhận lấy tài liệu vào tay, hai mắt cứ sáng bừng lên.
Đáng tiếc là những năm trở lại đây từ khi anh tiếp nhận dự án, liền không có tiến triển gì thêm nữa.
Nhưng quốc gia tựa hồ cũng không sốt ruột, cũng chưa từng nhắc đến chuyện muốn đổi người nghiên cứu khác, thậm chí còn phái chuyên gia xuống nói chuyện với anh, thái độ mềm mỏng thân thiện.
Mà loại thái độ mềm mỏng thân thiện ấy, đã ngưng đọng trước các số liệu được bày ra, từng chút lại từng chút phát sinh biến hóa, đến cuối cùng, người nói chuyện đã bắt đầu tiến hành gây áp lực với Chung Văn Nhiễm.
Quá trình nói chuyện rất không vui vẻ, sắc mặt người nói chuyện thay đổi rõ rệt, mấy lần giọng nói còn chứa uy hiếp:
“Quốc gia đã tiêu tốn nhiều chi phí lên người ngài như vậy rồi, lại đều như đá chìm đáy biển, chút xíu bọt nước cũng không thèm nổi lên tí nào.
”
“Nếu ngài không tiếp tục cố gắng hơn nữa, những việc này thành uổng phí sức lực hết, ngài nói nên tìm ai đòi đây?”
Lão chuyên gia cùng hợp tác với Chung Văn Nhiễm nghe vậy cũng cau mày: “Thí nghiệm vốn dĩ chứa đựng rất nhiều tính không xác định và sự bất lực, cũng không phải là chúng tôi cứ gắng sức là có thể thành công, mấy lời này của anh rất vô lý.
”
“Công việc của tôi cũng chứa đựng rất nhiều nỗi bất lực,” Người nói chuyện đáp, “Nhưng tôi đã hết sức thông cảm cho các anh, hy vọng các anh cũng có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của quốc gia, lần sau gặp lại, hy vọng rằng tiến sĩ Chung có thể cho tôi một trang lời giải đáp hoàn hảo, nếu không…”
Người nói chuyện để lại một câu lấp lửng, phủi mông một cái rồi đi mất, để lại trong phòng làm việc một đám người với vẻ buồn rầu ảm đạm hiện rõ lên khuôn mặt.
“Đây là… tối hậu thư?” Cô gái nhỏ trẻ tuổi nhất trong phòng làm việc nói.
Giữa cảnh lặng ngắt như tờ, Chung Văn Nhiễm bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt anh lạnh tới mức có thể ngưng thành băng, cơm trưa cũng không ăn, quay đầu vào phòng thí nghiệm, cả ngày cũng không hề bước ra.
Chỉ có điều anh vẫn còn nhớ Chúc Diệu Uyên đang đợi anh, đến lúc tan làm, thu xếp xong là cứ thế bước ra khỏi phòng thí nghiệm như thường lệ.
Trước cửa, Dương Gia đã lẳng lặng đứng đó hồi lâu, dùng ánh mắt u ám muốn nói lại thôi mà nhìn anh, lần này Chung Văn Nhiễm cứ lướt thẳng qua người cậu ta, đến liếc mắt cũng không thèm cho cậu ta một cái.
Đứng trước cửa của sở nghiên cứu chính là Chúc Diệu Uyên đang dựa lên xe, Chung Văn Nhiễm đi tới, vừa định nói chuyện, lại nhìn thấy sau lưng hắn cách đó không xa có một chiếc xe tải đang đỗ, nơi này bình thường có rất ít xe lớn đi qua nên anh không khỏi có chút khó hiểu.
Chúc Diệu Uyên giải thích: “Đều là đồ của tôi, tôi muốn chuyển nhà.
”
“Chuyển nhà?” Chung Văn Nhiễm nhớ lại có lần tình cờ đi qua nhà hắn, vị trí cũng ổn, không gian cũng đủ để một người đàn ông sinh sống, “Chuyển đi đâu?”
Chúc Diệu Uyên đang chờ chính là mấy lời này của anh, giọng nhẹ nhàng: “Nơi mà tôi muốn chuyển tới ấy, còn phải nghe được sự đồng ý của một người mới được.
”
Bình thường đối với mấy loại chuyện này Chung Văn Nhiễm phản ứng chậm nửa nhịp, lần này lại chẳng biết vì sao, chỉ trong chớp mắt đã bừng tỉnh đại ngộ, cau mày nói: “… Nhà tôi?”
Chúc Diệu Uyên cho là anh sẽ tức giận, vội vàng bước tới ôm anh, tay khoác lên bả vai anh, đưa ngón tay ra vuốt ve tuyến thể sau gáy anh như có như không mà trêu ghẹo anh, ý đồ dùng pheromone làm anh nhũn ra để bịp anh để qua ải.
“Mặc dù quan hệ bạn đời xứng đôi đã bị hủy bỏ, nhưng mà đợt trước không phải anh đã đồng ý sẽ thử sống chung với tôi xem sao rồi đúng không?” Hắn ôm lấy bả vai Chung Văn Nhiễm, như một đứa trẻ không có cảm giác an toàn, “Lời đã nói ra, không thể đổi ý.