[ABO] Đóa Nhung Tuyết Vì Người Mà Nở Rộ

Chương 29: Hãy kiên nhẫn.



Đăng Anh từ từ mở mắt sau cơn mê man, cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mơ dài. Ánh sáng nhè nhẹ len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu rọi vào gương điển trai quen thuộc của Vũ.

Trong khoảnh khắc đầu tiên, mọi thứ xung quanh dường như chưa thật sự rõ ràng, nhưng khi ánh mắt Đăng Anh bắt gặp Vũ, anh cảm thấy một luồng sức mạnh tràn đầy.

Vũ vẫn ngồi đó, tựa lưng vào ghế, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử động của Đăng Anh. Cậu đã không rời đi dù chỉ một giây.

Anh chậm rãi ngồi dậy, dù đầu vẫn còn hơi choáng váng, Đăng Anh nhìn Vũ, những đoạn kí ức từ khuya ngày hôm qua ùa về cùng một lúc khiến anh cảm giác nhức đầu kinh khủng.

Những hình ảnh thân mật giữa hai người họ dần hiện ra rõ ràng trong đầu Đăng Anh, khiến cậu không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.

“Vũ... Đăng Anh lắp bắp gọi tên cậu, âm thanh yếu ớt. Vũ lập tức đứng dậy, bước đến bên giường, đôi mắt ánh lên sự lo lắng.

"Anh.. Hôm qua.. em.. em xin lỗi."

Đăng Anh cũng không ngờ đến việc cậu đầu tiên mà Vũ nói với mình lại là xin lỗi, vốn dĩ đây hoàn toàn không phải lỗi của Vũ, mà là lỗi của Đăng Anh.

“Không, Vũ. Đó không phải lỗi của em. Đăng Anh cố gắng nói, dù giọng vẫn còn yếu ớt và khan đi do ngày hôm qua đã rên quá nhiều. "Anh mới là người nên xin lỗi, anh đã làm em phải lo lắng và ép buộc em làm nó.”

Vũ lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết : “Không, em cảm thấy bất lực khi nhìn anh như vậy, em không muốn nhìn thấy anh khổ sở.”

Đăng Anh nhìn vào mắt Vũ, thấy trong đó là sự quan tâm sâu sắc. Cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng anh. “Anh hứa sẽ cẩn thận hơn. Nhưng cậu cũng đừng tự trách bản thân. Mọi chuyện hôm qua xảy ra đã nằm ngoài tầm kiểm soát.”

Thời gian như ngưng lại trong khoảnh khắc ấy. Họ cùng nhau lặng im, chỉ có tiếng thở đều đặn và những suy nghĩ lướt qua đầu.

Đăng Anh biết rằng dường như thứ tình cảm bọn họ dành cho nhau là giống nhau, nhưng giữa họ lại có gì đó mang lại cho Đăng Anh cảm giác ngăn cách, không thể nào có thể tiến lại gần hơn nữa.

“Cảm ơn cậu đã ở đây.” Đăng Anh thì thầm. "Anh thực sự rất biết ơn vì có em bên cạnh, nhưng anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu chúng ta quên nó đi, vì nó chỉ là tại nan."

“Em biết anh sẽ nói thế, đối với anh chuyện hôm qua chỉ là thõa mãn nhu cầu của một omega đến kì, nhưng đối với em đó là những tiếp xúc thân mật với người mà em đem lòng cảm mến" Vũ đáp.



"Dù em cũng không thích cách mà chúng ta lao vào nhau như thế nhưng em cũng sẽ không quên đêm qua đâu. Có lẽ bây giờ có rất nhiều điều khiến anh không thể chấp nhận yêu đương với em, nhưng chờ xem, em sẽ chứng minh cho anh thấy, cả đời này em chỉ ưng mình anh thôi."

Đăng Anh nói với ánh mắt kiên quyết, cảm xúc dâng trào trong lòng. Những lời này không chỉ là một lời hứa, mà còn là một cam kết sâu sắc mà anh muốn gửi đến Vũ. Cậu đã trải qua rất nhiều khó khăn và chao đảo trong mối quan hệ này, nhưng giờ đây, sự quyết tâm của Đăng Anh như một ánh sáng le lói giữa những mảnh ghép hỗn độn.

Nụ cười mang tràn đầy sự quyết tâm lại nở trên môi Vũ, mặc dù trong lòng cậu vẫn còn lo lắng : "Em sẽ không bỏ cuộc đâu."

Đăng Anh im lặng, cậu không biết phải đáp lại lời tỏ tình này như thế nào. Từng từ trong lời nói của Vũ vang lên trong đầu, như một giai điệu sâu lắng khiến trái tim cậu rối bời. Cảm xúc của Đăng Anh lúc này thật khó để diễn tả, vừa có sự hạnh phúc, vừa có nỗi lo lắng.

Cuộc sống đã quá phức tạp, và tình cảm giữa họ lại càng khiến mọi thứ trở nên rối rắm hơn. Anh nhìn Vũ, thấy đôi mắt sáng của cậu bạn đang chờ đợi một câu trả lời, và cơn sóng lòng trong Đăng Anh dâng trào. “Anh... không biết phải nói gì.” Đăng Anh cuối cùng cũng thốt lên, giọng đầy ngập ngừng.

"Anh không cần phải vội." Vũ nhẹ nhàng đáp, cảm nhận được sự lúng túng trong Đăng Anh. “Em chỉ muốn anh biết cảm xúc của em. Dù anh cần thời gian để suy nghĩ, em sẽ luôn ở đây”

Đăng Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút trước sự kiên nhẫn của Vũ. Anh biết rằng đây không phải là điều dễ dàng, nhưng tình cảm mà Vũ dành cho anh thật chân thành.

Anhbquay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng đang chiếu rọi qua những tán cây. “Có nhiều điều trong lòng mà anh chưa sẵn sàng nói ra.”

“Em không cần phải có câu trả lời ngay lập tức. Chỉ cần anh biết, mình sẽ luôn ủng hộ anh." Vũ mỉm cười, nụ cười ấy như ánh sáng xua tan mọi lo lắng trong Đăng Anh.

Cảm giác ấm áp từ lời nói và ánh mắt của Vũ khiến cậu dần bình tĩnh lại. “Cảm ơn em đã chờ đợi và hiểu cho anh, anh xin lỗi vì không cho em câu trả lời mà em mong muốn, anh mong chúng ta sẽ là bạn.”

Dù không thể đưa ra một quyết định ngay lúc này, nhưng Đăng Anh cảm nhận được sự gắn kết mà cả hai đã tạo ra.

Cậu biết rằng trong hành trình phía trước, tình bạn này sẽ dẫn dắt họ đến những điều tốt đẹp hơn, và có thể, một ngày nào đó, tình yêu sẽ nảy nở theo cách mà cả hai đều mong muốn.

Đăng Anh hít một hơi sâu, cảm nhận không khí trong lành từ phía cửa sổ đang mở. Ánh nắng ấm áp làm cậu cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng nỗi lo lắng vẫn hiện hữu. Anh biết mình cần thời gian để suy nghĩ và sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Vũ tự tin rằng mình sẽ vẫn luôn ở bên, không hề vội vàng, tạo cho Đăng Anh không gian để suy nghĩ. Và mong rằng dần dần, Đăng Anh sẽ bắt đầu nhận ra rằng những cảm xúc tưởng chừng mơ hồ của mình có thể sâu sắc hơn anh từng tưởng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.