A Lê

Chương 11



Editor: dzitconlonton

Tiết Duyên trở về sau khi đi sớm về khuya, A Lê đang bận nấu món cuối cùng, đậu hủ ma bà. Dùng ớt đỏ nhỏ đặc sản của Lũng huyện, được treo trước cửa phơi nắng trong một ngày đông, ăn không có vị cay của vùng Tứ Xuyên, nhưng cũng có một hương vị khác.

A Lê nghe Phùng thị nói xong, múc mấy muỗng tương đậu vào xào, lại thêm chút rượu vàng ủ trong nhà, chỉ cần khẽ xoay cái sạn là cả phòng đã tràn ngập mùi cay của người thèm ăn. Người xưa nói cơm mà có vị cay là ngon nhất, quả thật cũng không sai.

Nàng nghe thấy tiếng động trước cửa, vừa lấy tay lau miếng đậu hũ đã cắt, vừa nghiêng mặt kêu lên một tiếng, "Về rồi à?"

Tiết Duyên mang theo một thân khí lạnh đi vào cửa, đặt đồ vật trong tay ở góc tường, "Ừ" một tiếng.

A Lê nghe thấy trong giọng nói của chàng có gì đó không đúng, vội vàng xoay người nhìn chàng, nhíu mày hỏi, "Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?"

Tiết Duyên đứng cách nàng ba bước, nghe vậy, dừng một chút, mới nói, "Có chuyện gì sao."

Đây dường như là một câu trả lời cho câu hỏi hồi nãy của nàng, nhưng A Lê luôn cảm thấy Tiết Duyên có giọng điệu nghi vấn trong đó, giống như là đang hỏi nàng, "Hôm nay chàng gặp chuyện gì thế?" Thân thể nàng vẫn đang nghiêng một nửa, ánh mắt bình tĩnh đối diện Tiết Duyên, không di chuyển một lúc lâu.

Không biết qua bao lâu, một mùi khét lẹt bốc lên từ dưới chóp mũi, A Lê phát giác, vội vàng xoay người lật đáy nồi vài cái, nhưng khi nàng lại đi tìm Tiết Duyên, lại phát hiện chàng đã vén rèm đi ra ngoài.

Đậu phụ đã được nấu chín, dầu đỏ tươi, mềm mà không vỡ, hình thức bên ngoài rất đẹp. A Lê chậm rãi múc thức ăn ra đĩa, nhưng trong đầu nàng vẫn hiện lên đôi mắt vừa rồi của Tiết Duyên, màu đen u ám, có những cảm xúc bên trong mà nàng không thể hiểu được.

Vì chờ Tiết Duyên trở về, hôm nay giờ cơm chậm hơn hai khắc đồng hồ so với hôm trước, bên ngoài không còn ánh sáng ban ngày, Phùng thị liền thắp một ngọn đèn nhỏ, màu vàng đung đưa, cũng có thể thắp sáng phòng nhỏ. A Lê và Phùng thị ngồi ở vị trí gần cửa sổ, Tiết Duyên ngồi xếp bằng ở mép giường, tướng ăn của chàng sớm đã không còn tao nhã như quý công tử trước đây, chống một chân lên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, tay kia cầm đũa, đầu hơi cúi xuống, trên trán đầy mồ hôi.

A Lê cầm thìa múc cho chàng một muỗng nước sốt trên mặt cơm, nhẹ giọng nói, "Chàng ăn chậm một chút, đừng làm ảnh hưởng dạ dày."

Tiết Duyên cắn đầu đũa, liếc nàng một cái, gật đầu, không nói gì.

Phùng thị ngồi đối diện chàng, có thể nhìn thấy hết sự nôn nóng của chàng, do dự hồi lâu, rồi hỏi, "Tứ nhi, con có chuyện gì à?"

Tiết Duyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu, chàng nhảy xuống đất rót một chén trà lạnh, ngửa cổ uống cạn, nói, "Không có."

Trà nguội mang chút mùi đắng, xen lẫn vị cay trong miệng, khiến Tiết Duyên nhe răng, chàng lau vết nước trên khóe miệng, lại nói, "Nội, ngày mai cơm chiều không cần chờ con đâu, con về trễ một chút."

Trước đây, Tiết Duyên luôn như thế, đêm không về ngủ cũng không phải là chuyện hiếm thấy, Phùng thị đã quen rồi, cũng không hỏi nhiều. Nhưng hôm nay bà luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong lòng lo sợ bất an, không khỏi nhiều lời hỏi, "Đi làm cái gì?"

Sắc mặt của Tiết Duyên như thường, thản nhiên nói, "Tiên sinh nói ngày mai giảng Chu lễ, có lẽ sẽ ở lại đó."

Lý do này rất sơ sài, nhưng Tiết Duyên đã ngồi xuống bên cạnh bàn, nghiền nát đậu hũ trong chén, đưa cơm vào miệng, hiển nhiên là không muốn nói nhiều.

A Lê và Phùng thị liếc nhau một cái, thấy bà chậm rãi lắc đầu, đầu ngón tay nàng không khỏi nắm chặt đũa, nhưng vẫn im lặng không hỏi nhiều nữa.



Sáng hôm sau trời mưa nhỏ, trời lạnh hơn hôm qua một chút, A Lê lấy một chiếc ô giấy từ trong tủ, khuyên mãi Tiết Duyên mới mang theo. Nàng đứng ở cửa, nhìn Tiết Duyên cầm ô đi tới góc đường, nhưng vừa xoay người lại chàng lập tức thu ô xách trong tay, thở dài.

Chàng tựa hồ vẫn vậy, vẫn cứng đầu, có khi thậm chí có chút kiêu ngạo, tính tình thẳng thắn, cố chấp cứ làm theo ý mình.

Sau buổi trưa, những đám mây đen cuối cùng cũng tan, mặc dù ánh nắng mặt trời yếu đi một chút, nhưng vẫn tốt hơn là không có. Mấy ngày trước, Phùng thị dẫn A Lê khai khẩn một mảnh đất ở sau nhà, trồng mấy cây hành lá, chỉ sau vài ngày, chúng đã cao hơn rất nhiều, sau khi đẩy cửa hàng rào sân sau ra, chưa đi được mấy bước đã có thể ngửi thấy một mùi cay của hành lá.

Không biết mũi A Hoàng có gì mà rất thích chỗ đó nhất, lắc lắc cái người mập mạp, không thèm nhìn một cái mà chui ngay vào đó, A Lê hoảng hốt tìm vài lần, về sau nhìn thấy cũng không trách, nàng cứ để nó tự chơi giỡn.

Buổi chiều làm xong công việc, nhàn rỗi không có việc gì làm, Phùng thị liền nhớ tới bánh táo. Lúc trước, A Lê đã từng cùng mẫu thân học làm bánh này hai lần, chỉ là khi đó dùng mứt táo Nam Nghĩa Ô[1], làm ra bánh táo tơ vàng, vị ngọt mà hơi chua. Hiện tại trong nhà chỉ có táo đỏ phơi khô, quy trình có hơi khác một chút nhưng thành phẩm thì tương tự, chỉ có táo đỏ làm táo có vị đậm hơn một chút, hương vị không tinh tế bằng mứt táo.

[1] Nghĩa Ô là một thành phố cấp phó địa khu thuộc địa cấp thị Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Năm 1988, thành phố Nghĩa Ô được lập trên cơ sở huyện Nghĩa Ô, một huyện được lập vào thời nhà Tần với tên là Ô Thương và được đổi tên thành huyện Nghĩa Ô dưới thời nhà Đường.

A Lê bận rộn vào bếp cắt hạt táo nhỏ, Phùng thị đi tìm một cái chén sứ lớn, đánh mấy quả trứng gà vào, cho đường nâu và đường trắng vào trộn đều. Bước này tưởng chừng nhìn đơn giản nhưng thực hiện lại tốn rất nhiều sức lực, A Lê nhìn Phùng thị có vẻ mệt mỏi nên cười qua làm, muốn bà nghỉ ngơi một chút, rồi tự mình làm tiếp. Đầu tiên đánh trứng lỏng cho đến khi bọt mịn, sau đó đổ nửa muỗng dầu vào trong, cho ít bột mì và bột gạo vào, tiếp tục khuấy đều, sau đó cho vào nồi hấp, chưa đến nửa canh giờ là có thể lấy ra khỏi nồi.

A Lê vốn lo lắng lâu rồi không làm sẽ ngượng tay, nhưng nhìn chiếc bánh táo nóng hổi trông rất ngon, giống như hồng ngọc, mềm mại hấp dẫn.

Phùng thị cắt một miếng, cười tủm tỉm đút cho A Lê một nửa, vào miệng liền tan ra, hương táo đậm đà vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi. Bà vừa thu dọn bát đũa bẩn vừa cười nói, "A Lê nhà chúng ta là cô nương thông minh, cái gì cũng biết làm hết."

A Lê mút đầu ngón tay, cong mắt không nói gì.

Loanh quanh cả một buổi chiều, bên ngoài nắng đã ngả về phía tây, nàng lùa gà vịt đi loanh quanh ngoài sân vào trong chuồng, nhìn sắc trời, chợt nhớ tới hôm qua Tiết Duyên nói buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm.

A Lê do dự, nhưng vẫn xoay người thương lượng với Phùng thị, "Nội, để con đi đưa thức ăn cho Tiết Duyên nhé?"

Lũng huyện chỉ là một huyện thành nhỏ, vừa nghèo vừa khổ, thậm chí chỉ có một thư viện ở cuối ngõ nhỏ Nước Ngọt, hết sức dễ tìm.

Tên con đường này nghe thì ngọt ngào nhưng thực ra chẳng khác gì một con phố sầm uất ở phố, nước bẩn hất đầy đất, dưa thối, tỏi thối, bắp cải thối, quyện với mùi tanh nồng, A Lê một tay ôm hộp thức ăn, tay còn lại xách làn váy, đi thật cẩn thận.

Có một đám trẻ nhỏ đang chơi trò nhảy lưới ở ngã tư, y phục lấm lem, chảy nước mũi, nhưng chúng rất vui.

A Lê ngẩng đầu nhìn, tấm biển thư viện gần ngay trước mắt, nghiêng nghiêng phủ đầy bụi, không biết sẽ rơi xuống từ lúc nào. Phía trên nghe nói là chữ đại nho của tiền triều, "thư viện Hoành Sơn", bên cạnh có treo một câu đối nhỏ ——

Kì tu viễn hề[2];

Thượng hạ nhi cầu sách[2].

[2] Trích trong bài thơ Ly tao (離騷 • Nỗi sầu ly biệt) của Khuất Nguyên nhà Chu, được trích từ câu thơ "Lộ man man kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu sách.", dịch nghĩa: "Quản bao nước thẳm non xa, Để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng!" (Theo)

Chữ "丂" của chữ "Hề" rớt xuống, trở thành "Kỳ tu viễn bát".[3]

[3] Ở đây, từ Hề trong tiếng Hán là "兮", nếu bỏ từ "丂" thì sẽ còn lại "八" (bát, số tám)

A Lê kinh ngạc nhìn một lúc lâu, nàng không biết Tiết Duyên sẽ nghĩ gì khi ngồi đây học hành. Chàng vốn cũng là con cưng của trời.

Nơi này căn bản không giống thư viện.

Trời gần tối gió lạnh thổi qua, không biết nhà ai làm cá, cả con hẻm đều nồng nặc mùi tanh, A Lê cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, đưa tay gõ gõ cửa thư viện, nhưng không có phản hồi như mong đợi. Nàng mím môi, cất bước đi vào, lại kinh ngạc phát hiện bên trong tối đen như mực, thậm chí không hề có một ngọn đèn nào. Làm gì có tiên sinh nào đang giảng Chu lễ, Tiết Duyên quả thật đang lừa nàng.

A Lê đánh giá xung quanh, trong lòng càng lúc càng trầm xuống, xoay người muốn đi tìm chàng, nhưng mờ mịt đánh giá bốn phía, lại không biết nên đi đâu.

Đám trẻ chơi nhảy lưới đã chơi xong, đoán chừng là phải về nhà ăn cơm tối, đứa lớn hơn một chút đang nhặt những viên đá trên mặt đất bỏ vào một cái bình, sau đó nhét vào khe đá bên cạnh để giấu chúng đi.

Hắn ngẩng đầu, thấy A Lê luống cuống đứng đó, chớp mắt mấy cái, lên tiếng hỏi một câu, "Tỷ tỷ, tỷ đang tìm cái gì vậy?"

A Lê há miệng, lại không biết nên diễn tả thế nào, cuối cùng chỉ có thể mơ hồ hỏi, "Tiểu đệ đệ, đệ có thấy một ca ca đi đâu không? Chàng cao khoảng như vầy." Nàng giơ tay lên, so sánh vị trí trên đỉnh đầu mình, lại nói, "Trông rất đẹp, còn trắng hơn hầu hết các ca ca khác, không thích cười, mặc áo choàng màu xanh, đeo thắt lưng màu đen."

A Lê không ôm hy vọng gì, trong thư viện có rất nhiều người ra vào, đứa trẻ làm sao nhớ rõ bộ dạng của Tiết Duyên, nhưng trong lòng sốt ruột, lại không nhịn được mà đi hỏi, lỡ như hắn biết thì sao?

Đứa trẻ hé miệng suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói, "Ca ca là họ Tiết sao?"

Trái tim A Lê đập mạnh, khẽ khom người xuống, không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, đệ nhìn thấy hắn đi đâu sao?"

Đứa trẻ cười rộ lên, chỉ chỉ về phía tây, nói, "Đệ nhìn thấy ca ca đi qua bên kia, thư viện vẫn chưa tan học mà huynh ấy đã rời đi rồi, chỉ là ánh mắt hung dữ lắm, bộ dạng không mấy vui vẻ."

A Lê nhìn theo hướng ngón tay hắn, cắn môi dưới. Đó là phố chợ đèn.

Nàng mở hộp thức ăn lấy một miếng bánh táo nhỏ đưa qua, nhẹ giọng nói, "Cám ơn đệ, tiểu đệ đệ."

Đứa trẻ rất vui mừng nhận lấy, cắn một cái, lại cười hì hì nói một câu, "Tỷ tỷ, tỷ thật xinh đẹp, làm đồ ăn cũng ngon nữa." Sau đó nhảy cẫng lên bỏ chạy.

Trời đã sắp tối, ánh trăng ảm đạm, gió thổi tung làn váy xào xạc, A Lê cảm thấy hơi lạnh đang len lỏi vào trong theo ống tay. Nàng nắm chặt tay cầm hộp thức ăn, cắn răng, vẫn quyết định đi tìm.

Hiện tại nhìn lại, biểu hiện hôm qua của Tiết Duyên quá bất thường, A Lê cực kỳ hối hận vì đã không ngăn cản chàng, nàng thật sự sợ Tiết Duyên sẽ gây chuyện.

Bây giờ chưa qua giờ Dậu, hầu hết các địa phương của Lũng huyện đã im lặng, nhưng phố đèn hoa vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ. Tửu lâu san sát nhau, thỉnh thoảng có sòng bạc trong số đó, trên vai tiểu nhị vắt một miếng giẻ trắng ở cửa đón khách, tiếng cười trong trẻo, trong cửa hàng thỉnh thoảng vang lên tiếng cười to của những người đàn ông vỗ bàn, ồn ào pha chút mùi rượu khiến người ta buồn nôn.

A Lê cúi đầu bước nhanh một người đàn ông răng thưa lộ bụng đang đứng trên đường, ngẩng đầu quét mắt, phố đèn hoa cũng không dài, nàng đã sắp đi tới đầu ngõ, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tiết Duyên. Nàng không dám đi vào cửa hàng để tìm, A Lê khép chặt cổ áo, không khỏi tuyệt vọng nghĩ, nếu thật sự không tìm được, lát nữa sẽ nói chuyện này với Phùng thị như thế nào đây.

Nhưng khi đi ngang qua con hẻm cuối cùng nhìn có vẻ bình thường, A Lê lại giật mình nghe thấy giọng của Tiết Duyên.

Chàng hạ thấp giọng, lạnh lẽo nói, "Ta chính là muốn giết chết ngươi đó."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.