Mỗi ngày đều trôi qua như vậy, tôi đến thư viện đọc sách, Sở Phục chờ ở bên ngoài, Lưu Trệ luôn luôn đến ngủ trưa. Chuyện để hắn chờ đến trưa, hắn không nhắc tới, tôi cũng không muốn giải thích... Bất tri bất giác, thu qua đông đến, tôi đến đây đã hơn một năm.
Sách trong thư viện nhiều vô kể, nhưng mỗi ngày tôi chỉ được ở đó hai canh giờ.
Mỗi ngày thỉnh an, Đậu Thái hậu luôn tràn đầy phấn khởi kiểm tra tôi về Hoàng Lão học, bởi vậy ngoài việc đọc sách bình thường tôi phải kiêm thêm chuyện thông thạo môn học đó. Nên tính lại thì thời gian chân chính để tìm Cửu tinh Thần thư cũng không có dư dả là bao. Nhưng tôi biết đạo lý dục tốc thì bất đạt, nếu bây giờ thận trọng từng bước như vậy, tôi tin rằng muốn thu gom đủ chín bản sách này cũng không phải việc khó.
Hiện tại tôi có tổng cộng ba quyển Cửu tinh Thần thư, với tốc độ tìm kiếm như hiện tại, để có được trọn bộ thì có lẽ phải mất ba năm, nhưng với tôi mà nói, tương lai hứa hẹn như thế cũng không quá khó khăn.
Đêm Giao thừa, tôi và Trệ nhi đón năm mới cùng nhau ở trong cung. Hắn tặng tôi một sợi dây chuyền phỉ thúy, có vẻ là đồ ngự tứ, hẳn là Vương Hoàng hậu chọn cho tôi; mà tôi thì tặng cho tiểu Lưu Trệ một con heo vải, tôi tự làm.
"Chúc Trệ nhi luôn khỏe mạnh và luôn vui vẻ". Theo tiếng ồn ào huyên náo chúc mừng năm mới, tôi cười nói.
Nghe vậy, hắn cũng cười. Dạ yến của Trung Hoa luôn rực rỡ đầy màu sắc với múa Lân - Sư - Rồng*, nụ cười của hắn được ánh trăng và hoa đăng tôn lên càng thêm đẹp đẽ, tôi không kiềm được mà đi qua, bế hắn lên xoay một vòng.
*Múa Lân - Sư - Rồng là một môn nghệ thuật múa dân gian đường phố có nguồn gốc từ Trung Quốc, thường được biểu diễn trong các dịp lễ hội vì ba con thú này tượng trưng cho thịnh vượng, phát đạt, hạnh phúc, hanh thông,...
Tiếng chuông vang vọng nội viện hoàng cung... Trưởng Công chúa và Hoàng thượng, Hoàng hậu vây quanh Thái hậu và chiêu đãi quần thần tại Vị Ương cung. Nơi nơi giăng đèn kết hoa. Tiếng chén rượu va nhau đã vang lên ba ngày nay mà chưa hề dừng lại. Có lẽ do uống rượu mạnh, mà trong phút chốc, tôi cảm thấy hơn một năm sống chung, người trong ngực này giống như là em trai của tôi, một người thân như chân với tay.
"Cảm ơn A Kiều tỷ tỷ. Trệ nhi cũng sẽ bảo vệ tỷ, để tỷ hưởng vinh hoa phú quý mãi mãi". Tiểu Lưu Trệ đưa tay ôm cổ tôi, nghiêm túc hứa hẹn nói.
Nghe vậy, tôi hơi sững sờ. Ảo tưởng đẹp đẽ mới vừa rồi còn chìm trong bầu không khí chúc mừng năm mới trong nháy mắt bị câu nói này đánh tan, khiến cảm giác ấm áp thoáng chốc cũng tan thành mây khói. Tôi dịu dàng đáp lại: "Vậy đệ phải nói được làm được".
"Tất nhiên là đệ làm được."
Tôi cười gượng, nhéo mũi hắn. "tỷ thấy đệ sẽ không làm được".
"A Kiều tỷ tỷ không tin đệ?"
Tôi cười mỉm, ôm hắn, không nói gì mà nhìn về nơi xa, thấy Trường Lạc Vị Ương hưng thịnh và lộng lẫy. Không phải tôi không tin hắn, chỉ là, tôi tin tưởng lịch sử hơn...
Nghĩ tới đây, trong lòng man mác buồn. Nếu một ngày tôi trở về, A Kiều kia tính tình ngay thẳng lại thành thật phải làm sao? Nàng ứng phó được cậu nhóc trong ngực tôi sao? Huống chi nàng còn yêu hắn.
Ở đây càng lâu, tôi dường như càng hiểu suy nghĩ trong lòng của A Kiều ở quá khứ, giống như nàng và tôi là một thể...
... Nàng đã tưởng những lời ngon tiếng ngọt, dịu dàng như nước năm đó là những lời thật lòng. Và luôn ghi nhớ câu "kim ốc tàng Kiều"...
Sử sách nói nàng kiêu xa ương ngạnh, nhưng sự ương ngạnh này không phải do tiểu Lưu Trệ từ khi còn bé đã dỗ dành nàng như thế sao?
Chỉ là sau này, nàng đã phải bỏ mình vì sự ương ngạnh này.
Bỏ tiểu Lưu Trệ xuống, tôi nói với hắn: "... Trệ nhi, tỷ tỷ hi vọng đệ nhớ kỹ lời nói hôm nay".
Tiểu Lưu Trệ giữ chặt tay tôi: "A Kiều tỷ tỷ, đệ nhất định nói được thì làm được".
Năm nay, tôi đã đủ mười bốn tuổi, Lưu Trệ cũng mười tuổi, tôi cao hơn hắn rất nhiều nên vừa rồi ôm hắn trong ngực cũng không cảm thấy mệt mỏi. Nhưng hiện tại thấy hắn ngửa đầu nghiêm túc hứa hẹn với tôi bằng dáng vẻ chững chạc... Tôi không khỏi bị hắn chọc cười. Dù vậy, buồn cười thì buồn cười, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo; tuy tay hắn nắm chặt tay tôi lại rất ấm áp... Đáng tiếc, sự ấm áp này không lan đến lòng tôi...
Thời gian thấm thoát thoi đưa... Tôi phải lục tìm thứ tôi cần một cách bài bản tại cái thư viện mênh mông ấy trong khoảng thời gian vụt trôi đó. Tựa như một cái chớp mắt, thời gian đã chạy trốn khỏi tầm mắt rồi...
Đến nay, tôi và tiểu Lưu Trệ đã trải qua hai cái Tết. Trong hai năm này, dưới sự chăm chỉ không ngừng của tôi, bây giờ tôi đã thu gom được sáu bản Cửu tinh Thần thư, còn thiếu ba quyển nữa, theo thứ tự là « Cửu tinh Càn thư », « Cửu tinh Khảm thư » và « Cửu tinh Ly thư ».
Hai năm qua, tôi vẫn quan tâm tiểu Lưu Trệ như trước, như một thân tỷ chiếu cố đệ đệ, có thể nói là tỉ mỉ chu đáo, dịu dàng có thừa... Hắn cũng hiểu chuyện, mặc kệ là thật hay giả, biểu hiện của hắn luôn làm tôi hài lòng.
Hắn không còn giống với hồi tôi mới tới đây, cứ luôn dè dặt với tôi, mà bây giờ cũng có lúc nói chuyện thoải mái trước mặt tôi...
Có lẽ nhân tính là như vậy, khi khí thế của tôi yếu đi và khiêm tốn hơn, hắn cũng không còn lúc nào cũng tận lực lấy lòng, mà thể hiện khí khái nam tử nhiều hơn. Thậm chí có khi sẽ châm biếm thói xấu thời thế với tôi, nói ra cái nhìn chân thực của hắn về Hung Nô, về những chư hầu khác. Và những lúc như thế, tôi sẽ nhẹ nhàng phụ họa.
Cũng may ở kiếp trước, tôi thường thảo luận những điểm giống và khác giữa hai nhà Đạo - Nho với tiến sĩ Lưu, nên bây giờ trò chuyện với tiểu Trệ nhi không có gì khó khăn. Chỉ là, những lúc đó, tôi phát hiện hắn thật sự là thiên tài ở mặt chính trị. Rất nhiều chuyện mà hậu thế mấy ngàn năm sau mới nhìn rõ, hắn dường như đã biết theo bản năng, và luôn có thể nói ra điều hắn nhìn thấu khiến tôi phải khâm phục.
Trong mấy năm này, tình thế đã đảo ngược. Mặc dù Vương Hoàng hậu còn bợ đỡ Trưởng Công chúa, nhưng khi tôi và tiểu Lưu Trệ ở cùng nhau thì thời gian tôi dỗ dành hắn ngược lại càng ngày càng nhiều... Hắn ở trước mặt tôi cũng ngày càng biểu hiện ra mặt chân thực, tôi thấy hắn dần dần bộc lộ vẻ duy ngã độc tôn* dưới lớp vỏ ngây thơ.
*duy ngã độc tôn: tự đề cao bản thân, cho rằng chỉ có mình là đáng tôn quý.
Nếu trước đây, hắn sớm lộ ra mặt này với A Kiều, A Kiều thích hắn như vậy, nói không chừng sẽ không hiếu thắng mà muốn tranh giành mọi thứ với hắn. Và có thể trong lịch sử, hắn cũng sẽ không thù oán A Kiều như thế. Nhưng hắn đã không để lộ tính cách đó, bởi vì thứ hắn khát cầu là hoàng vị - nó vẫn còn được buộc ở trên người Trưởng Công chúa mà. Cho nên sự lừa dối, khẩu phật tâm xà không chỉ khiến tính cách hắn vặn vẹo và có vấn đề, mà cũng hại A Kiều mới còn trẻ đã bị giam cầm tại Trường Môn cung.
Tính tình của hắn bây giờ cũng tốt, dần dần lộ ra bản chất của mình, có lẽ tương lai sẽ không đến mức bức tử những người bên gối, rồi khiến hắn cũng đau khổ... Vì hắn khát máu như vậy, không chỉ hại ba vị chính thê, ngay cả Thái tử duy nhất dốc lòng nuôi dưỡng hơn ba mươi năm, "xoẹt", cũng bị giết oan. Cuối cùng hối hận không thôi, không thể không hạ "Tội kỷ chiếu"?...
Đối với Vệ Hoàng hậu cũng thế, lúc còn yêu thì nâng lên trời, lúc không yêu thì lụa trắng và rượu độc là xong việc...
Nói chung, ít nhất thì nếu một ngày tôi rời đi, khi hắn còn chưa phát giác ra chuyện đó và lộ ra ý định thật sự trước mặt A Kiều nguyên bản, A Kiều cũng nhận ra được (bản chất) hắn sớm hơn.
Cuộc sống của tôi bây giờ cũng tạm được. Từ một tiểu cô nương non nớt đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng yêu kiều. Chỉ có một điều khiến tôi không hài lòng là Trưởng Công chúa cứ thích dốc lòng cho tôi ăn mặc xa hoa lộng lẫy, làm tôi hơi khó chịu.
Trải qua những năm tìm kiếm trong thư viện này, tôi cuối cùng cũng sắp đại công cáo thành*, chỉ còn lại mười phòng cuối cùng nữa thôi. Tất cả các sách trong thư viện tôi đều đã xem qua hết rồi.
*đại công cáo thành: cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.
Hôm nay tôi ngả lưng nghỉ ngơi trên giường, từ từ thưởng thức một quyển Hoàng Lão bản đơn lẻ mà chưa từng thấy qua, gần đó là lư hương bát giác có mỗi mặt là rồng được thuần hóa phun ra khói trắng mùi xạ hương, có tác dụng làm tinh thần tỉnh táo... Trong lúc đang tập trung xem sách, tôi chợt thấy Lưu Trệ vội vàng đi vào điện với đôi ủng mạ vàng, trên trán đẫm mồ hôi. Tôi xuống giường, tiến lên, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, hòa nhã nói: "Trệ nhi, sao vội vàng thế?".
"Môn cưỡi ngựa chưa học xong, đệ đã chạy đến đây rồi."
"Có chuyện gì à?". Tôi khẽ hỏi.
Lưu Trệ ra vẻ người lớn, miễn cưỡng mỉm cười: "Đệ sợ tỷ đợi nên muốn nói với tỷ một tiếng. Hôm nay đệ có thể không tới được, vì Vũ sư phụ sai đệ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung với nhóm Hàn yên đến trưa, một lúc nữa đệ lại phải đi".
"Sai người đến nói một tiếng không được sao, đệ xem đệ chạy như vậy không mệt à". Tôi rót chén nước, cầm trong tay, đưa đến bên môi hắn.
Hắn ngửa đầu uống ngay và lau đi giọt nước đọng trên môi, cười nói: "Sai người thì rất không có thành ý".
Tôi đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn: "Ngốc, đệ coi tỷ là người ngoài sao? Sau này không được giống như hôm nay. Có chuyện gì thì sai người làm. Tỷ không muốn đệ phải vất vả".
Hắn nở nụ cười, nhìn tôi: "A Kiều tỷ tỷ thương đệ à".
"Tỷ không thương đệ thì thương ai..."
Hắn bỗng nhiên xích lại gần, hôn lên má tôi. Tôi còn chưa kịp hoàn hồn, hắn đã chép miệng: "Toàn là son phấn".
Tôi nhíu mày: "Sao đệ lại cợt nhả với tỷ...?".
Hắn nhướng mày, "thế nào là cợt nhả, An Vương mười ba tuổi đã có thiếp rồi, không phải đệ cũng mười ba rồi sao?".
"Đệ còn ba hoa, mau trở lại võ trường đi, coi chừng Vũ sư phụ phạt đệ."
"Đệ đi rồi, hôm nay A Kiều tỷ tỷ đừng có nhớ đệ nhé."
"Được được..."
"A Kiều tỷ tỷ", ánh mắt hắn nghiêm túc, khen ngợi, "... Hôm nay tỷ thật xinh đẹp".
Tôi cười: "Chỉ có đệ mới khen. Đệ bây giờ còn nhỏ, sau này gặp nhiều mỹ nhân hơn, sẽ không cảm thấy tỷ đẹp nữa đâu, đi nhanh đi".
"Sẽ không đâu...". Lưu Trệ bình tĩnh nói, lại nhìn tôi một chút, rồi mới quay người vội vàng rời đi đại điện.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, tôi không khỏi cảm thán ở trong lòng: tiểu Kiều à... Bây giờ tôi đã trải đường cho cô xong rồi, sau này cô trở về, phải dựa vào chính cô thôi.