Chớp mắt đã tới mùa đông, khí lạnh ngập tràn phủ Công chúa. Trưởng Công chúa sợ lạnh, gọi tôi vào nội thất nói chuyện.
Tôi quan sát xung quanh, thấy màu ngói trần nhà, vật dụng, khắp phòng rực rỡ không khác gì hoàng cung... Tôi hãy còn đoán thầm, quyền thế phủ Công chúa bây giờ có được đến từ mẫu thân của bà, Đậu Thái hậu, nhưng sau này khi Đậu Thái hậu đi rồi, Võ Đế ngay lập tức phế bỏ A Kiều, toàn tộc Trưởng Công chúa từ đây ngã xuống, không thể hồi phục lại vinh quang của ngày xưa được nữa. Ngay cả Vương Hoàng hậu trước đó luôn nịnh bợ cũng trở thành Vương Thái hậu, từ tươi cười trở mặt thành ngay thẳng vô tình... Những bảo vật rực rỡ đây cũng đi về nơi cát bụi. Nghĩ đến đây, những món trang trí nội thất xa hoa trong mắt tôi trái lại có vẻ u buồn hơn.
Trưởng Công chúa vẫn luôn tôn quý, hân hoan cười với tôi: "Kiều nhi gần đây tiến bộ rồi, con biết lần trước ta vào cung, Thái hậu nói với ta cái gì không?".
"...". Tôi bộc lộ dáng vẻ nghi hoặc.
Trưởng Công chúa không che giấu sự đắc ý, nói: "Thái hậu khen con. Nói con giống bà ấy! Còn nói con thích thuật Hoàng Lão, mỗi lần xem sách là xem đến trưa. Không chỉ có như thế, hoá ra Triệt nhi vốn không có hứng thú với thuật Hoàng Lão, nhưng bây giờ vì tìm con mà ngày ngày đến thư viện, Thái hậu rất vui... Con đó, vậy mà giành được sĩ diện cho mẫu thân".
"...". Tôi cười cười.
"Ta nghĩ... ". Trưởng Công chúa thân thiết kéo tôi đến trước người: "Bây giờ con ngày nào cũng một mình vào cung, tuy có hộ vệ hoàng gia, võ công không tệ, nhưng dù sao cũng là nam giới, không thể kề cận bảo vệ cho con. Mẫu thân đã tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hôm nay cũng tìm được một người, con xem thế nào nhé?".
Nói rồi Trưởng Công chúa vỗ tay ba tiếng, chỉ thấy tấm rèm bị đẩy ra từ bên ngoài, một thiếu nữ buộc tóc mặc giáp mang kiếm hiên ngang bước vào, nhìn qua khoảng mười bốn mười lăm tuổi, chỉ thấy nàng quỳ một chân, hướng về tôi dập đầu nói: "Sở Phục tham kiến tiểu Công chúa".
"Ngươi là... Sở Phục?". Tôi nao nao, đi lên trước một bước, nhẹ nhàng hỏi... Nàng chính là người vì Trần A Kiều mà cuối cùng bị Võ Đế chém ngang lưng thị chúng, bỏ xác tại đó ba ngày, Sở Phục?
Nàng giương mắt, lông mày như lưỡi kiếm, mắt sáng như sớm mai: "Lẽ nào trước đây điện hạ đã gặp qua thần?".
"Không có."
Trưởng Công chúa ở một bên cười nói: "Sở Phục từ nhỏ lớn lên ở trong quân, được nuôi dạy như nam tử, cho nên tự xưng tài giỏi không kém gì nam tử". Nói rồi Trưởng Công chúa đi đến trước mặt Sở Phục: "Sau này, người cần phải cố gắng hầu hạ tiểu Công chúa, biết chưa?".
"Sở Phục cẩn tuân mệnh lệnh Trưởng Công chúa, sau này chỉ nghe lệnh tiểu Công chúa."
Đêm khuya hôm nay, sông đen dài trăng tít tắp, nửa đêm càng thêm im ắng, tôi lẳng lặng đốt một ngọn nến, sao chép cuốn thứ hai mới tìm được gần đây trong thư viện - «Cửu tinh Khôn thư». Đặt bút nghỉ ngơi một lát, ngửa đầu lên xoa mắt, đã thấy trên cửa sổ vải in một cái bóng nhàn nhã. A, sao tôi quên mất nàng được chứ?
Tôi đứng dậy đi đến bên cửa sổ, xuyên qua mảnh vải lụa mỏng và nói khẽ: "Sở Phục, ở đây không cần canh gác".
"Tiểu Công chúa tắt đèn, thần sẽ đi ngay". Giọng nói trả lời trong trẻo ở bên ngoài vọng vào.
"Khi ra ngoài mới phải cẩn thận, chứ trong phủ Công chúa cũng chẳng có gì, ngươi nghỉ ngơi sớm đi, sau này đừng làm việc muộn như vậy."
"Trông coi tiểu Công chúa ngủ là chức trách của thần."
Thấy nàng khăng khăng không nghe, tôi không thể làm gì khác hơn là tự mở cửa phòng. Trong đêm tối, nàng đứng lẻ loi không nhúc nhích trong bóng đêm, lại phối thêm cây kiếm, dưới ánh trăng nhàn nhạt, trên đôi môi mỏng dường như vì trời kết sương mà tái nhợt... Tôi nói nhỏ: "Đã phải chờ ta tắt đèn, không bằng vào đây mà chờ".
Mặt nàng chợt ửng đỏ, "tiểu Công chúa... Thần... Thần cảm thấy không ổn".
Tôi kéo tay nàng dẫn vào phòng, cảm giác được bàn tay đó lạnh buốt. Một cô nương mới mười lăm tuổi, không thể để nàng đứng suốt một đêm lạnh giá như vậy. Nàng bị tôi nắm tay, không nói thêm gì nữa, tuy ngoan ngoãn đi theo tôi vào trong nhưng dáng vẻ thì mất tự nhiên. Tôi buông tay nàng ra, ngồi vào trước bàn, chỉ vào một cái ghế dựa khác: "Ngồi đó đi".
"Thần không dám."
Tôi cười nói: "Có cái gì mà không dám, ngồi đi".
"..."
Thấy nàng cau mày, đứng đó không nhúc nhích, tôi nhướn mày: "Sao, muốn bản công chúa đến mời ngươi sao?".
Nàng cúi đầu xuống, không dám ngẩng mặt lên, mà tai thì đỏ bừng. Hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: "Thần tuân mệnh".
Tiểu cô nương này thật sự nhút nhát. Tôi vừa nghĩ, không khỏi thấy buồn cười, vừa mài mực, tiếp tục chép sách.
Hôm nay, tôi chép sách ở thư viện như thường lệ. Tiểu Lưu Triệt cũng như thường ngày hào hứng chạy tới thăm tôi sau bữa trưa. Chỉ có khác ở chỗ là hôm nay, Sở Phục mang kiếm theo sát ở bên tôi. Một tiếng "Cung nghinh Thái tử giá..." vang lên, tôi đang thích thú đọc sách nên cũng không để ý, chỉ lo lật xem cuộn tre. Tôi nghĩ tiểu Lưu Triệt sẽ như thường ngày, không quấy rầy đến tôi mà tự lên giường đi nghỉ. Nhưng tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, rồi dừng ở bên cạnh, "ngươi là ai?".
Lúc này tôi mới rời mắt khỏi thẻ tre, chỉ thấy tiểu Lưu Triệt mặt không biểu cảm đứng ở đó. Vẻ ngây thơ hoàn toàn biến mất, ánh mắt kiêu kì, lạnh lùng nhìn Sở Phục, hỏi.
Vẻ mặt Sở Phục vẫn không thay đổi, chỉ đứng ở đó như không nghe thấy gì.
Tôi bước lên phía trước, cười nói với tiểu Lưu Triệt: "Vị này là hộ vệ mà mẫu thân tìm cho tỉ tên là Sở Phục. Sở Phục, còn không mau bái kiến Thái tử điện hạ?".
Sở Phục khẽ gật đầu, lúc này mới vái chào tiểu Lưu Triệt: "Thần vâng theo lệnh Trưởng Công chúa bảo vệ tiểu Công chúa, nếu có mạo phạm, mong Thái tử tha tội".
Tiểu Lưu Triệt nhướn một bên mày: "Hoàng cung làm sao có trộm cướp. Nếu là hộ vệ thì ra ngoài điện mà chờ, thật không có phép tắc".
Tôi thấy thế, áy náy nói: "Triệt nhi, là tỷ để nàng vào, đừng trách nàng. Sở Phục, Thái tử điện hạ nói rất có lý, sau này ngươi cứ chờ ta ở ngoài điện đi".
"Thần tuân lệnh."
Tiểu Lưu Triệt nhìn qua bóng lưng quay người đi ra ngoài của Sở Phục, quay đầu lại hỏi tôi: "A Kiều tỷ tỷ, nàng chỉ là hạ nhân, hà tất phải cầu xin cho nàng?".
Tôi khẽ thở dài, bước tới, vươn tay vuốt vuốt ấn đường cau lại của hắn: "... Hôm nay có ngủ trưa không?".
Tiểu Lưu Triệt nắm tay tôi, lúc này mới chịu cười, dịu dàng nói, "A Kiều tỷ tỷ hôm nay đọc sách mệt rồi... Có muốn ngủ cùng Triệt nhi không?".
"Không được, tỷ còn một vài cuốn sách chưa xem xong, đệ ngủ trước đi, lát nữa tỷ qua sau."
"Dạ...". Hắn lên tiếng, ngả người lên giường.
Tôi lại tìm sách một lúc lâu thì chợt nhớ hình như hôm nay quên đắp áo cho hắn. Thế là tôi vội sai người mang áo đến, rón rén đi đến trước giường. Ngồi lên giường như mọi ngày, nhìn hắn ngủ một hồi, nhẹ nhàng giũ áo choàng, cẩn thận đắp lên cho hắn. Lông mi hắn bỗng hơi nhúc nhích, chợt vươn tay, cầm lấy ngón tay đang vê góc áo cho hắn của tôi. Tôi dừng động tác, không nhúc nhích, hắn cũng không buông tay. Trong lòng tôi thấy buồn cười, cúi người hôn lên má hắn. Khóe miệng hắn vẽ ra nụ cười nụ cười như có như không, buông ngón tay của tôi. Tôi cảm thấy bất đắc dĩ mà thở dài, quay lại tiếp tục tìm sách...
Hôm nay rất may mắn, tôi tìm được cuốn thứ ba « Cửu tinh Đoái thư ».
Trên đường về phủ công chúa, bởi vì là cận vệ, Sở Phục ngồi xe cùng tôi. Tôi đang dựa vào giường êm nghỉ ngơi thì nghe Sở Phục chợt nói: "Hôm nay thần gây xung đột với Thái tử, làm khó tiểu Công chúa. Thần, có tội".
"Có gì khó hay không khó đâu...". Tôi thở dài, "chỉ là ngươi phải biết, Thái tử, sau này sẽ là Hoàng thượng".
"Thần đã hiểu."
"Hiểu thì tốt". Hôm nay nhìn chữ Tần triện suốt, mắt hơi mỏi, tôi không khỏi đưa tay xoa mắt.