Thảo My đứng ngây ra nhìn mẹ. Con bé không hiểu mẹ trang điểm kiểu gì mà trong gương mẹ biến thành 'Vua hề Sạc-lô chỉ thiếu mỗi bộ ria mép.
"Mẹ không biết làm đẹp à?"
Thỏi son trên tay Thiếu Thời tạm ngừng. Anh nghiêng đầu nhìn con gái trưng cho con bộ mặt tự tin: "Mẹ thấy đẹp mà!"
Con bé bĩu môi, chê không thương tiếc: "Con chả thấy đẹp! Chân mày như sâu róm, má hồng chú hề!"
Chớt chửa?
Anh thẳng lưng nhìn mình qua gương. Tuy có hơi đậm chút nhưng ban đêm mà, sắc như thế này dưới ánh đèn mới lấp lánh. Anh thử chớp chớp đôi mi dài, nhoẻn miệng cười một nụ.
Dễ thương quá rồi còn gì? Anh có thấy con sâu nào đâu? Má hồng chú hề gì chứ? Con gái đúng là bà già sinh ra cái thời ăn lông ở lỗ! (5)
Anh bập bập đôi môi đỏ đậm quyến rũ vài cái, rồi tự tin đứng lên khoe dáng xinh.
Đẹp đến nao lòng luôn nhỉ? Thiếu Thời ơi Thiếu Thời mày phải tăng cường giữ vợ nghe hông?
Anh quay sang con gái: "Bố con...hè hè...Mẹ con mình đi đón bố cùng về ăn tối dưới ánh nến thôi nào?"
Con bé thương mẹ. Nó thấy lo cho trình độ trang điểm thượng thừa của mẹ. Với nhan sắc này, nó thầm nghĩ chắc là bố cười đến nội thương mất. (
Nhưng như vậy cũng tốt! Tại lúc chiều mẹ nói: "Hôm nay, mẹ muốn thay đổi không khí trong nhà. Mẹ muốn làm bố vui! Bố thấy yêu gia đình mà bỏ lệ về muộn!"
Aizza! Không biết có nên cơm cháo gì không đây! Hay chỉ tổ mất công trang điểm, nấu nướng tháo cả mồ hôi hột!
"Đi nào con gái!" Thiếu Thời điệu thêm cái túi xách xinh xẻo, hất mái tóc dài rủ trước ngực ra sau, hí hửng bẹo trêu má con.
Thảo My ráng nặn ra nụ cười cho mẹ vui. Chứ thật ra nó thấy ngại khi ra đường có quá nhiều người chiêm ngưỡng hai mẹ con.
Đó nó nói có sai đâu!
"Mẹ ơi, ai cũng nhìn mình!" Nó lúc lắc tay mẹ.
Thiếu Thời càng tự tin: "Chắc họ thấy hai mẹ con mình đẹp! Cái đẹp luôn biểu dương người chiêm ngưỡng!" (
Eo ơi! Thảo My ngước nhìn mẹ thêm lần! Mẹ đúng là đẹp thật. Nhưng chỉ đẹp trong mắt con thôi!
Còn người ngoài nó thấy không khả quan lắm!
"Hai mẹ con lại đến đón bố à?" Bác bảo vệ vồn vã kéo cánh cổng. Tay bác chợt khựng lại khi nhìn mặt Thời phu nhân.
"Bác thấy thế nào?" Thiếu Thời chỉ tay vào mặt mình, ánh mắt đau đầu vào bác bảo vệ xin ý kiến. Lòng tự tin của anh bị đánh rơi năm mươi phần trăm lúc vừa lên taxi. Bây giờ chỉ còn một nửa nên anh không thể không lo lắng.
Bác bảo vệ thật thà: "Hơi lố. Nhưng không sao, người không còn trong đó!"Thiếu Thời ngây ra ba phút. Sau đó vội vàng cầm hai vai bác lắc thật manh:
"Vợ cháu tan ca rồi ạ?"
"Ý...Chồng cháu tan ca rồi à?"
"Lúc 7 giờ à! Bộ bác sĩ Thời chưa về nhà hả?"
Về con khỉ!
Đúng là lão chồng chóa chớt! Về trễ, về khuya, đi đâu không bao giờ gọi điện báo vợ một tiếng biết chừng! Đã vậy vợ gọi năm lần bảy lượt cũng không đời nào chịu bắt máy! Lúc bận đã đành, lúc giải lao rõ ràng là thấy vẫn chỉ lấy con mắt ngó rồi giả vờ không hay. Cái gì mà điện thoại cá nhân luôn để chế độ im lặng? Im lặng cái mặt sắt của lão ý! Chồng với chả con, lạnh lùng đến thế là cùng! 4
Không biết cô vợ nào chịu đựng giỏi thế nhể? Gặp anh, anh đá cái bốc!
Mà khoan! Lão chồng đáng chớt ấy là mình mà!
"Vợ ơi, em đi đâu thế? Về với anh và con nè!"
Thiếu Thời hấp tấp lục túi xách mà tim rung, tay run. Khó khăn lắm anh mới khởi động được chiếc smartphone.
Chuông đổ năm, sáu hồi vẫn không thấy lão chồng bắt máy! Cô gái cố chấp gọi thêm một lần, rồi một lần...Gọi đến khi hai hàng nước mắt tràn ra khóe mi, lăn dài trên hai gò má hồng điệu đà vì chồng. Cô gái ngồi thụp xuống, ôm mặt, đôi bờ vai gầy không ngừng run.
Thảo My thu hết biểu cảm trên gương mặt mẹ từ hồi nào tới khi thấy mẹ bất lực buông cơ thể cố gánh gồng chịu đựng. Nó ôm cổ mẹ, sụt sịt theo, tỉ tê an ủi: "Mẹ ơi, con gái yêu mẹ! Mẹ nín đi mẹ!"
Bác bảo vệ từ xa lặng lẽ nhìn vợ và con gái bác sĩ Thời lần đưa tay lau má cho nhau. Ông không biết, hai mẹ con thủ thỉ gì mà tự nhiên lòng chợt bùi ngùi một niềm thương cảm.
Phận đàn bà thật thiệt thòi! Mấy mươi năm đảm nhận chức giữ cổng Trung tâm pháp y này, ông còn lạ gì sức làm việc của bác sĩ Thời. Nếu ai hỏi về vị bác sĩ, kiêm giám định viên, giám đốc Trung tâm, ông chỉ tóm gọn trong năm chữ: 'Vì nhiệm vụ quân thân!
Đây là đức tính tốt của một vị lãnh đạo có tâm, có tài. Nhưng không tốt cho gia đình nhỏ của bác sĩ một chút nào. Để vợ con đến cơ quan đón hụt thế kia thì thật là tội nghiệp. (3
Ông tự nhủ ngày mai nếu có cơ hội sẽ tâm sự với bác sĩ Thời một chút. Chứ thấy cảnh này hơn ba năm nay, ông cũng xót xa. Ông đến bên hai mẹ con trấn an: "Chắc bác sĩ lại nhận nhiệm vụ gấp ấy mà!"
"Dạ, cháu biết! Chồng cháu mới gọi báo rồi ạ! Cháu thương ảnh quá! Hic hic hic..." Thiếu Thời cố gắng nở nụ cười thật tươi để bác bảo vệ khỏi nghi ngờ và méc vốn tên Đại pháp y cắm đầu vào việc.
"Bác trực vui vẻ! Mẹ con cháu về đây!"
Điều làm Thiếu Thời bất ngờ là, con gái lại cầm tay anh nhắc nhở: "Mẹ quên dặn bác ấy đừng nói bố biết chuyện hai mẹ con mình đến đón bố!"
Thì ra là vậy! Thảo nào anh không hề hay biết. Rốt cuộc trong hơn ba năm qua, anh đã để vợ bẽ bàng như thế này bao nhiêu lần?
Thiếu Thời không biết! Cũng không muốn biết vì nó quá đau lòng.Có một sự thật vừa đánh thức trái tim anh: Hóa ra, vợ thường xuyên buồn bã, hụt hẫng như anh lúc này!
Thục Uyển, dòng lệ tủi hờn đã cạn khô chưa em?
Thiếu Thời nhìn ánh đèn đêm, khẽ khàng nói vào bầu trời đầy sao: "Thật may khi ông cho con làm vợ!"