Hiệp nghị mới bắt đầu có hiệu lực. Lãnh Tử Tình cực kỳ vui vẻ, ngày mai sẽ được chuyển ra ngoài. Lôi Tuấn Vũ đã nói là sẽ sắp xếp, vì vậy cô khá là mong chờ.
Mở máy tính lên mạng, Lãnh Tử Tình làm những công việc như thường ngày. Đột nhiên, hình avatar của Hoa Bá nhảy ra.
Hoa Bá: Tử Dạ, ngày hôm nay tốt chứ?
Lãnh Tử Tình cười cười, trả lời: Không việc gì, tôi rất tốt. Cảm ơn anh.
Hoa Bá: Ngày hôm qua tôi và cô gái kia không hề xảy ra chuyện gì hết.
Lãnh Tử Tình sửng sốt, ngày hôm qua hình như anh ở cùng với Chu Chu thì phải, không hề xảy ra chuyện gì? Cho dù không hề xảy ra chuyện gì thì cũng nói với cô làm gì chứ? Không khỏi có chút ngây ngẩn.
Cũng không biết phải trả lời thế nào cho phải, Lãnh Tử Tình đành phải lên tiếng ứng đáp: Uhm.
Hoa Bá: Em không tin tôi sao?
Lãnh Tử Tình càng thêm buồn bực: Tin chứ.
Thật sự không hiểu anh ta phải giải thích những chuyện này với mình làm gì nữa.
Hoa Bá: Ha ha. Lời đề nghị của tôi em đã suy nghĩ chưa?
Lãnh Tử Tình lập tức tỉnh táo tinh thần: Cũng đang cân nhắc.
Hoa Bá liền ngạc nhiên vui mừng: Thật ư? Vậy tốt quá! Chờ đón em bất cứ lúc nào!
139xxxx521, đây là số điện thoại của tôi. Suy nghĩ xong rồi thì gọi cho tôi nhé.
Lãnh Tử Tình cười: Được.
Hoa Bá: Không nói cho tôi biết số di động của em à?
Mặc dù bọn họ trò chuyện với nhau đã vài năm, nhưng Lãnh Tử Tình cũng chưa bao giờ cho đối phương biết số điện thoại của mình. Cô là người luôn tách bạch rõ ràng giữa thế giới trên mạng và cuộc sống thực tế ngoài đời.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn viết ra câu trả lời uyển chuyển: Tạm thời để tôi suy nghĩ thêm đã, tôi sẽ gọi điện cho anh!
Hoa Bá gửi qua một biểu tượng mỉm cười: Không quấy rầy em sáng tác nữa. Nhớ kỹ, Tử Dạ, nếu gặp khó khăn bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.
Oạch.
Lãnh Tử Tình: Tôi biết rồi, cảm ơn anh!
Lời nói của Hoa Bá khiến cô cảm thấy thật ấm áp. Một người bạn tốt nhiều năm như vậy, cho dù hiện giờ có thay đổi giới tính, nhưng cô hiểu anh vẫn giống như anh trai của mình vậy. Chỉ là vừa mới gặp mặt người thật nên vẫn còn có chút xa lạ mà thôi.
Nha, mười giờ bốn mươi rồi, nhanh chuẩn bị đi ngủ! Lãnh Tử Tình vội vàng đi vào phòng vệ sinh, rửa mặt.
Tắt hết đèn trong phòng, đột nhiên phát hiện có ánh sáng hắt ra từ khe cửa thư phòng.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, cô lặng lẽ tiến đến gần cửa thư phòng, xuyên qua khe cửa nhìn thấy Lôi Tuấn Vũ đang nói chuyện điện thoại. Tiếng nói rất nhỏ, nhưng có vẻ như đang cười:
"Ngoan, ngày mai anh tới đón em. Ha ha…"
Làm cái mặt quỷ chế giễu, Lãnh Tử Tình vội vàng chạy về phòng ngủ của mình. Ahhhhh!
Xem ra cô dọn ra ngoài là đúng rồi, nếu không một con bò sữa thứ hai lại chuẩn bị tới trước mặt mình diễu võ dương oai! Thật sự là đau đầu!
Nhanh chóng nằm úp xuống, gặp gỡ Chu Công quan trọng hơn! Thần mã Lôi Tuấn Vũ hay "nhũ thần" nào đó đều chỉ là mây bay! [Chị Tình thật là dễ thương! :))]
Nửa đêm, Lãnh Tử Tình ho khan hai tiếng, bị chính mình đánh thức. Bật đèn lên, nhìn đồng hồ, mới chưa đến hai giờ sáng.
Rất ít khi thức dậy vào giờ này. Sao tự nhiên hôm nay lại vậy?! Ngủ không sâu hay là làm sao?
Cảm thấy miệng khô lưỡi khô, Lãnh Tử Tình lặng lẽ mở cửa phòng ra, lần mò trong bóng tối đi xuống bếp, rót cốc nước, xoay người bỗng dưng nhìn thấy một bóng đen cao lớn đứng ở
cửa, sợ tới mức cô phun hết toàn bộ nước đang ngậm trong miệng ra ngoài!
Khụ khụ khụ! Lãnh Tử Tình bị sặc đến độ chảy cả nước mắt!
Anh ta không phải là cố ý đấy chứ! Đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ, đứng ở chỗ này hù dọa người ta làm cái gì?!
"Sao lại không mở đèn lên?" Lôi Tuấn Vũ đưa tay bật đèn, buồn cười nhìn bộ dáng bị nghẹn bất thành của Lãnh Tử Tình hỏi.
"Anh… Tôi…" Lãnh Tử Tình vẫn là không thể nói chuyện trôi chảy.
"Em muốn uống nước?" Lôi Tuấn Vũ nhìn chén nước trong tay cô.
Lãnh Tử Tình cảm kích, ra sức gật đầu. Nhưng mà hiện tại cô tuyệt không còn khát nữa.
Vừa muốn nâng chiếc chén lên cất đi, đã bị Lôi Tuấn Vũ tiếp lấy, ngửa đầu uống một ngụm hết sạch.
Lãnh Tử Tình sững sờ ngây người, trời ạ! Chỗ đó, nước bọt của cô… Ôi trời! Anh ta uống luôn cả nước bọt của cô!
Lôi Tuấn Vũ thấm thấm môi, nói: "Tôi cũng khát. Có thể là bữa tối ăn mặn. Em cũng vậy à?"
Một câu nhắc nhở Lãnh Tử Tình khiến bụng cô cũng theo đó kêu lên ùng ục. Trời ạ! Khó trách, nửa đêm lại thức dậy, hóa ra cô căn bản là chưa ăn tối!
"Ah, tôi còn chưa ăn bữa tối, chắc bây giờ sẽ làm tạm một cái gì đó ăn." Lãnh Tử Tình nhỏ nhẹ nói. Vừa nói xong lại càng cảm thấy đói bụng!
"Làm món gì vậy?"
"Ah? Trứng ốp la!" Lãnh Tử Tình tùy tiện trả lời. Kỳ thật, cô căn bản cũng chưa nghĩ ra sẽ làm cái gì.
Lôi Tuấn Vũ liền nhớ tới trứng ốp la ăn buổi sáng hôm trước, hương vị dường như cũng không tệ lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com
"Vậy được rồi! Trứng ốp la đi!" Nói xong, Lôi Tuấn Vũ liền đi ra ngoài, lại bật đèn phòng khách lên, ngồi xuống trên ghế sô pha.
Lãnh Tử Tình cố gắng lý giải lời nói của anh ta, như vậy là anh ta cũng muốn ăn sao? Thế nào lại cảm thấy như vừa rồi người bị đói không phải cô mà là anh ta mới đúng!
Đã có kinh nghiệm với Cổ Dương, Lãnh Tử Tình làm hẳn bốn quả. Rất nhanh liền bưng ra.
Nhìn màu sắc trứng ốp la thật ngon mắt, Lôi Tuấn Vũ lập tức có cảm giác thèm ăn. Anh nhanh chóng cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng lên ăn, ăn có chút vội vàng, vẫn còn cảm thấy nóng.
Lãnh Tử Tình buồn cười nhìn bộ dáng của anh, cúi đầu bắt đầu ăn phần của chính mình.
Đúng rồi, cô nhớ buổi trưa hình như nấu có vẻ nhiều cháo, hẳn là vẫn còn thừa, có thể hâm nóng lại một chút. Vì vậy liền đứng dậy đi hâm nóng.
Nhìn thấy cô đứng dậy, Lôi Tuấn Vũ hỏi: "Đi đâu vậy? Không phải là đói bụng sao?" Trong lúc vô tình đụng phải tay cô.
"Ái!" Lãnh Tử Tình hít sâu, lập tức giơ tay nâng lên trước mặt.
"Làm sao vậy?" Lôi Tuấn Vũ nhíu mày.
"Không, không có gì, vừa rồi làm trứng ốp la không cẩn thận bị dầu bắn lên một chút, không có gì đáng ngại!" Lãnh Tử Tình giấu tay khuất sau lưng.
"Đưa tôi xem xem!" Lôi Tuấn Vũ bá đạo kéo tay cô, phát hiện làn da non mềm trên mu bàn tay có một mảng đỏ hồng, dường như còn có vẻ nặng, rất không hài hòa với những vùng da xung quanh.
"Không có gì nghiêm trọng đâu!" Lãnh Từ Tình ý đồ muốn từ chối ý tốt của anh.
Lôi Tuấn Vũ giận dữ nói: "Ngoan ngoãn ngồi xuống!" Nói xong liền nâng tay cô lên, đem thuốc mỡ bôi đều đều loạn xung quanh.
Lãnh Tử Tình xấu hổ nhìn bộ dáng cúi đầu cẩn thận bôi thuốc của anh. Ngón tay truyền đến từng đợt tê dại, giống như có một dòng điện mỏng manh chui vào cơ thể mình.
"Cảm ơn." Không biết phải nói gì cho phải.
Lôi Tuấn Vũ nhìn bàn tay cô thoa thuốc mỡ màu xanh, đột nhiên có cỗ xúc động, liền đưa đến bên môi thổi nhẹ.
Lãnh Tử Tình choáng váng vội vàng rút cánh tay về, vừa rồi khi môi anh ta tới gần tay mình, cô bỗng nhiên thấy cả người khô nóng. Loại cảm giác này thật không tốt! Người ta bất quá chỉ là giúp ngươi thoa thuốc mỡ thôi, vậy mà nhìn ngươi xem!
Lãnh Tử Tình vội vàng đứng dậy, lại nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy về phòng ngủ.
Lôi Tuấn Vũ ảo não cào cào mái tóc, thế nào mà tự dưng mình lại làm ra cái loại hành động như vậy chứ, thật đúng là gặp quỷ!
Rầu rĩ trở lại phòng ăn, giải quyết nốt món trứng ốp la mỹ vị. Lôi Tuấn Vũ thực hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của chính mình. Quá tam ba bận, vài lần rồi, đầu óc anh không phải là bị úng nước đấy chứ?! Hôm nay vừa mới ký hiệp nghị mới không phải sao?! Đúng là đáng chết!
Ăn hết phần của mình xong, Lôi Tuấn Vũ nhìn nhìn một nửa phần kia của Lãnh Tử Tình bỏ lại, rất chướng mắt! Lãng phí của trời như vậy quá đáng tiếc!
Anh thuận tay gắp nốt nửa quả trứng đó của Lãnh Tử Tình nhét vào miệng. Kỳ thật, những thứ anh đã từng lãng phí, không biết là đến bao nhiêu, phỏng chừng có thể mua được vô số trang trại nuôi gà…