Thu Hương như thường lệ mang nước đến cho Triệu Lam tẩy rửa. Vừa đi qua khúc quanh ở hành lang…
- Thu Hương, nhớ ta không? - một cái bóng trắng xóa nhảy ra, tay cầm chiếc quạt phất phất, miệng nở nụ cười….thô bỉ.
Thu Hương khựng lại, vài giây sau cũng nở nụ cười:
- Hoàng thượng, đã lâu không gặp. Ngài thực rảnh rỗi nha.
XÀ PHU đơ người, nhớ đến đống tấu chương, tiếng lải nhải của đám đại thần, lại nhớ lại khung cảnh hỗn loạn lúc trốn đi. Suy nghĩ một hồi, vị hoàng thượng “anh minh thần võ, yêu nước thương dân” phi thường sảng khoái mà gật đầu:
- Ân, quả thực rất rảnh.
Nụ cười của Thu Hương cứng ngắc trên mặt. Hoàng thượng, người nói dối có căn cứ một chút được không, việc người cứ nửa tháng lại trốn đi chơi người khác không biết nhưng ta thì rõ ràng nha. Người không thể giả bộ ra vẻ vì nước vì dân một chút được sao.
- Thu Hương, dạo này Triệu tướng quân vẫn khỏe chứ?
Tay cầm thau nước của Thu Hương run một chút…
- Hôm trước Thiên Ân có gửi cho ta một bức thư.
Nụ cười của Thu Hương vụt tắt…
- Trong thư nó, có nhắc tới Triệu tướng quân, hình như ngài không được khỏe lắm.
XÀ PHU xoay người, phất quạt làm ra bộ dáng “ta không quan tâm”. Thế nhưng, cái mặt “hồ ly” nụ cười “cáo già” đã hoàn toàn bán đứng hắn.
Thu Hương nheo mắt:
- Ngài đã biết?
- Phải.
- Vậy chẳng hay, hoàng thượng đây có chủ ý gì?
- Chủ ý thì ta chưa có, ta muốn gặp tướng quân trước đã.
- Được, nô tỳ cũng đang tới phòng tướng quân. Chúng ta cùng đi.
- Tốt.
(Au chen chân một tí: có ai để ý không? Thu Hương nói chuyện với hoàng thượng không có tí xíu cung kính nào, mà XÀ PHU nói chuyện với Thu Hương cũng có vẻ thân thiết. Thật ra thân phận của Thu Hương không thường đâu nha. Còn là gì thì……………..kekeke không nói đâu)
Phòng của Triệu Lam ;
- Tướng quân, nô tỳ là Thu Hương.
- Vào đi
Thu Hương bưng theo chậu nước vào phòng. Đột nhiên một cơn gió thổi ào vào phòng. XÀ PHU theo sao liền nheo mắt:
- Hôm nay gió lớn nha~
- Hoàng thượng, sao sáng sớm đã có hưng trí đến đây vậy?
- Khụ…khụ, là ta nghe tin ngươi có chỗ không khỏe, đặc biệt dành thời gian đến thăm.
Triệu Lam nhìn chằm chằm người trước mặt, kinh nghiệm nhiều năm của hắn cho biết tên này chắc chắn là “trốn tới”, hơn nữa, khiến hắn trong một tháng trốn hơn hai lần tuyệt đối không phải chuyện thường. (ý ảnh là cứ nửa tháng, bạn XÀ “bỏ nhà đi bụi” một lần, một tháng là hai lần. Tuy nhiên, tháng này bạn quyết định trốn thêm lần nữa => có chuyện quan trọng)
- Không biết dạo này sức khỏe của tướng quân thế nào?
Triệu Lam run rẩy, tên này…hắn…hắn đang hỏi thăm mình???
- Thu Hương, sáng nay mặt trời mọc hướng nào vậy?
- Hả tướng quân người hỏi gì?
Thu Hương giật mình. Mặt trời??? Liên quan gì nga.
- Triệu Lam, ngươi là có ý ta không nên quan tâm ngươi? – XÀ PHU nheo mắt. Tên chết tiệt, ta hỏi thăm thôi mà, có phải mang ngươi đi chém đâu.
- Khụ…thần vô ý, mong hoang thượng thứ lỗi.
XÀ PHU phất tay:
- Bỏ đi, Triệu ái khanh, dạo này ngươi vẫn ổn chứ?
- Khụ…được hoàng thượng quan tâm, vi thần tự nhiên bệnh liệt giường cũng khỏi.
- Vậy a~ – XÀ PHU liếc cái bụng của Triệu Lam một cái, híp mắt lại – Thu hương ta có chuyện riêng cần bàn bạc với tướng quân.
- Nô tỳ cáo lui.
Thu Hương bưng chậu nước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại: “Tướng quân, người không thể trách Thu Hương bỏ rơi ngươi. Hắn là hoàng thượng nga, ta còn chưa có chồng, còn muốn sống nha”
(t.g: aaaa~ bé Hương muốn chồng rồi. Haizzz, đúng là con gái lớn không giữ được. TH: *đạp đạp* ai muốn chồng hả, ngươi viết còn nói ai. T.g: nhớ đó, mai một ta kiếm cho chồng già ráng chịu. TH: ta không cưới, ai dám ép *xách dao* aizz, đột nhiên muốn chém người nha. t.g: *chuồn* nhớ đó, thù này ta sẽ báo T^T)
(Tác giả tám nhảm: cho Thu Hương làm lover của Triệu Lam được không ta, thấy hai ngươi tuổi tác chênh lệch quá, nhưng mà cũng hợp quá à.
*Thiên thần black: dẹp đi, chồng già vợ trẻ, muốn người ta mang tiếng sát phu hả???
*Ác quỷ black: cho đi, càng chênh càng zui…kakaka…)
[black là tên rút ngắn của mình, để nguyên dòng blackchocolate97 dài quá]
Cánh cửa khép lại, Thu Hương xem nhẹ ánh mặt cầu cứu của Triệu Lam, quyết tâm xoay người bước đi.
- Triệu tướng quân~
- Hoàng…hoàng thượng có gì cần ta hỗ trợ? – Triệu Lam đổ mồ hôi lạnh, con rắn này…ánh mắt đó là ý gì đây.
- Hôm trước, trẫm đi qua một sơn cố gặp được một kì nhân. Ông ta đã cho trẫm một viên dược.
Triệu Lam vừa cầm chén trà lên uống vừa mắng thầm: “Ngươi nói xạo cũng cần căn cứ chứ, ai chẳng bk ngươi ra khỏi cung không thanh lâu cũng là sòng bạc (t.g: loại vua gì thế?. XP: ý kiến gì *cười nguy hiểm*. t.g: *lạnh gáy* em không dám), được mấy lần làm việc nghiêm túc chứ. Nếu là gặp kì nhân thật, ông ta phải chém ngươi vài nhát mới đúng.”
- Triệu ái khanh ngươi đang nghĩ trẫm ra ngoài không làm được việc gì đừng đắn, gặp kì nhân cũng phải bị chém vài nhát trước có đúng không? (bạn XÀ cứ như X-men ấy)
“Phụt…”
XÀ PHU nheo mặt nhìn Triệu Lam bị sặc nước vừa ho vừa đấm ngực: “Được lắm, dám nói xấu ta, ngày mai giao hết cho ngươi việc biên quan. Cho ngươi bị công văn dìm chết.”
- Khụ…khụ…hoàng…hoàng thượng, ngươi đừng hiểu lầm. Thần sao dám có ý nghĩ bất kính với người chứ.
XÀ PHU nheo mắt, quyết định lo chuyện chính trước. Chuyện hôm này…ghi sổ.
- Bỏ đi, Triệu ái khanh, ngươi có muốn biết đó là dược gì không?
Triệu Lam rung mình, lập tức cảm nhân được mùi nguy hiểm: “Tiêu, tên này chẳng những không chấp chuyện mình nói xấu hắn, lại còn muốn cho mình biết về cái dược gì gì đó. Không ổn”
- Chuyện của hoàng thượng, hạ thần không dám tò mò.
“Cạch”
- Tiếng gì vậy? – Triệu Lam ngước mặt lên, hắn vừa nghe tiếng động trên xà nhà.
- Không sao, có lẽ là vài con “chuột nhắt” ấy mà – XÀ PHU xua tay, khóe mắt lướt về một góc tối trên xà nhà, nhấn mạnh hai chữ “chuột nhắt”.
Triệu Lam đột nhiên rợn người.
Lúc này, trên xà nhà…
- Anh, chúng ta bay xuống đem con rắn đó đi nấu lẩu – THIÊN YẾT nheo mắt. Dám gọi cậu là chuột nhắt, muốn chết.
- Đừng nóng, đợi bọn họ nói xong đã – MA KẾT giữ tay áo em trai lại, đôi mắt cũng nhìn chăm chăm vào tên áo vàng đang phe phẩy quạt trong phòng. Chuột nhắt sao??? Ngươi được lắm XÀ PHU.
Chuyện là lúc nãy, khi XÀ PHU cũng Thu Hương nói chuyện, hai người đã chú ý. Con rắn kia bình thường không có gì làm đều là đi gây họa. Thấy hắn bước vào phòng Triệu Lam, hai người liền dùng khinh công bay lên xà nhà nghe ngóng.
- Anh, con rắn đó là nói thuốc gì vậy?
- Tám phần là hắn xạo. Loại người cả hoa với là cũng không phân biệt nổi cộng thêm tính cách làm trước khi nghĩ như hắn, được cho thuốc cũng sẽ đem nó như kẹo mà nuốt luôn.
Tiếng nói chuyện của hai người tuy cực nhỏ nhưng XÀ PHU võ công cao cũng nghe loáng thoáng được vài phần. Mà không cần nghe hắn cũng dư biết hai tên kia là đang xỉa xói hắn. Còn Triệu Lam vốn cũng có thể nghe được, có điều hiện tại lại đang lo bị XÀ PHU tính kế nên đem âm thanh đó như tiếng ruồi muỗi bay qua mà coi nhẹ.
- Tướng quân, ngài đã nghe đến “Sinh tử dược” chưa?
- Sinh tử dược?
- Đúng, loại dược này có thể nghịch thiên, khiến nam nhân mang thai.
Triệu Lam hơi hồ nghi nhìn hắn:
- Có thật sao?
XÀ PHU nhìn vẻ mặt ngu ngu của Triệu Lam, cảm thấy không phải là giả liền hỏi lại:
- Ngươi chưa thấy thật sao?
- Hạ thần thật sự chưa từng thấy!
XÀ PHU lập tức cảm thấy chuyện này có vấn đề liền một câu đánh vào trọng tâm:
- Vậy cái thai của ngươi từ đâu mà có?
1s…
2s…
3s…
4s…
5s…
Một tiếng gầm rung chuyển cả tướng phủ vang lên:
- TÊN Ô QUY VƯƠNG BÁT ĐẢN NÀO NÓI LÃO TỬ CÓ THAI!!!