- "Không thể!" Lâm Bạch Dương lạnh lùng phản đối, chằm chằm nhìn về phía Quách Thiên Tình tỏ ý không hài lòng.
- "Vì sao lại không thể? Đứa nhỏ này bề ngoài xinh đẹp, tính tình lại hoạt bát, năng động còn có điểm nào là không tốt?" Quách Thiên Tình thiếu kiên nhẫn nhìn Lâm Bạch Dương đang ngồi phía đối diện, đáy mắt lạnh toát.
Hắn im lặng nhìn về phía Lục Nhân Mã đang ngồi một góc, phát hiện cô cũng nhìn hắn, ý cười trên môi như đang mỉa mai. Hắn không còn chút hứng rhú quan tâm đến cô nữa, ngón tay day day thái dương. Hiện tại trong hắn đang vô cùng mệt mỏi, "Mẹ, không phải như vậy, con đối với cô ta không hề hứng thú. Mẹ ép con lấy cô ta khác nào muốn con lao ra đường cho xe đâm chết?"
Nhìn thấy quyết tâm "có chết cũng không chịu nghe theo" của con trai, bà chỉ lắc đầu thở dài, tiếp tục nói "Ta sống cũng không quá 5, 6 năm con còn muốn tùy hứng đến lúc nào?" Đặt túi xách da màu đen đắt tiền lên bàn, rút từ trong túi xách ra một túi thuốc nhỏ, " Nếu bây giờ con không chờ được thêm nhiều năm nữa thì ta cũng không cần nuối tiếc cuộc đời này làm gì!"
Lúc bà chuẩn bị đưa túi thuốc lên miệng thì một bàn tay đã vội ngăn chặn hành động tiếp theo của bà, Lục Nhân Mã không chút do dự giữ chặt cánh tay bà trước ánh mắt kinh ngạc của Lâm Bạch Dương, "Chờ một chút!", cô lấy hết can đảm, dùng hết sức bình sinh để có thể lấy dũng khí nói tiếp: "Cho dù anh ấy không đồng ý cháu cũng sẽ ép anh ấy gả. Cho nên ngàn vạn lần cô cũng đừng làm điều dại dột! Tiểu Dương của cô là một người rất tốt, dù cháu không có điểm gì xứng với anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không tính toán những điểm này với cháu đâu, cho nên.. Cho nên.." Cô rốt cuộc là đang nói cái gì vậy chứ? Những lời lẽ ngu ngốc như thế cũng có thể nói ra, xấu hổ chết mất!
Chết tiệt, bà ấy còn muốn dùng cái chết để uy hiếp Lâm Bạch Dương "gả" cho cô, mặc dù cô và hắn không hề có điểm gì ưa nhau nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn bà ấy muốn dùng thuốc độc tự kết liễu!
Xem ra, lòng bác ái quá lớn cũng không phải luôn lúc nào cũng là điểm mạnh và có lợi. Lần này là chính cô tự hại chính bản thân mình rồi!
Quách Thiên Tình ngạc nhiên nhìn cô, bàn tay nắm lấy tay cô có chút run rẫy, "Có thật không?"
Đôi mắt bà nhìn Lục Nhân Mã chứa đầy thành khẩn lại mang chút xao xuyến buồn bã. Quả thật, dù đã có tuổi nhưng trông bà vẫn còn rất trẻ, vẻ ngoài thanh nhã thoát tục và là một người phụ nữ xinh đẹp. Nếu như mẹ cô còn sống, so với bà ấy cũng không đến mức thua kém..
Nhìn vào mắt bà, cô chỉ thấy được sự vui mừng đang dâng trào, nhất thời không nhìn thấy sắc mặt của tối sầm của Lâm Bạch, cười nói: "Cô cứ yên tâm, cháu thật ra.. Cái này..", cô thật sự không thể nói thêm lời nào nữa, những lời muốn nói đều thật quá mức giả dối và điên rồ, cô vô cùng cảm thấy có lỗi với lương tâm của chính mình.
- "Không sao, ta đều hiểu cả!", Quách Thiên Tình mỉm cười xinh đẹp, vỗ vỗ mu bàn tay cô tựa như đang đồng tình.
- "Cô nói hiểu cái gì?" Lục Nhân Mã ngờ nghệch nhìn bà, hai mắt nheo lại có chút hoài nghi.
Quách Thiên Tình càng thêm thích thú, liếc nhìn Lâm Bạch Dương suốt từ nãy đến giờ cứng miệng không nói được câu nào bất lực nhìn hai người diễn trò. Có điều, bà cũng không ngu ngốc đến mức không nhận ra con trai đã từ sớm nhìn ra chiêu trò của mình, chỉ có cô bé ngốc này là đang bị bà lừa một cú hết sức là tinh vi, vì bà từng là diễn viên mà!
- "Là ta quấy rầy chuyện tốt của hai đứa."
Lục Nhân Mã ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt nhận ra, khuôn mặt nhỏ nhắn vô thức ửng hồng, nhớ đến chuyện đó mông vẫn còn cảm thấy ê ẩm, là vì một tay Lâm Bạch Dương ban tặng, cô nhất định sẽ không tha cho hắn, khiến hắn từ từ nếm trải nổi khổ xác thịt!
Cũng không ai nhìn ra Lục Nhân Mã đang suy nghĩ những thứ không tốt đẹp gì trong đầu, chỉ biết Lâm Bạch Dương phải chịu uất ức, một ngày không xa sẽ phải gả cho cô.
- "Được rồi, ta phải đi rồi. Tiểu Dương, con tạm gác lại công việc dành thời gian cho con bé nhiều hơn một chút, ta chờ tin tốt của hai con."
Đợi Quách Thiên Tình rời khỏi, Lâm Bạch Dương mới từ từ đứng dậy, sải bước đến gần chỗ Lục Nhân Mã, đút tay vào túi quần bộ dáng hờ hững, lạnh nhạt nhìn cô: "Không biết làm gì ngoài gây họa."
Lục Nhân Mã im lặng không nói, nhoẻn miệng cười khinh bỉ, "Không phải là do anh muốn gả cho tôi nên mới không ngăn cản tôi làm việc ngu ngốc hay sao?" lời nói chứa đầy hàm ý mỉa mai, gây không ít sát thương cho Lâm Bạch Dương.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô, nét mặt hắn hiện tại không tốt lắm, rõ ràng là đang tức giận.
Lâm Bạch Dương cười lạnh, trên đời hắn đã gặp không qua ít nữ nhân, tuy nhiên loại nữ nhân cố chấp, hết lần này đến lần khác chống đối hắn thì chỉ có thể là Lục Nhân Mã! Nếu như sau này thật sự sẽ phải cùng cô san sẻ cuộc sống vậy thì tốt nhất ngay từ bây giờ phải tìm cách trừng trị cô mới có thể khiến cô phục tùng hắn,hắn nhất định ép cô phải tự mình mở rộng tầm mắt, biết được rằng, ở đây ai mới là người cầm quyền!
Hắn lạnh nhạt nhếch môi, "Tối nay, cô, đợi tôi về dùng bữa tối."
- "Tại sao tôi lại phải đợi anh về?" Lục Nhân Mã nheo mắt, không nhìn hắn, chỉ dùng bộ dáng hờ hững đối đáp với Lâm Bạch Dương.
- "Không phải là tự cô nói muốn tôi "gả" cho cô sao? Nếu đã như vậy thì nên làm tròn bổn phận, chờ tôi về."
Trơ mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn dần khuất sau cánh cửa, Lục Nhân Mã quơ tay ném cái gối trên nằm trên sofa về phải cửa, "Chết tiệt, ai nói là tôi muốn anh "gả" cho tôi chứ? Chỉ là, chỉ là..." cô gần như phát điên, ngón tay khẽ siết chặt, vẻ mặt đỏ bừng thể hiện rõ sự tức giận. Hiện giờ hắn không có ở đây, được, vậy thì đừng trách cô!
Vừa bước vào cửa lớn, gót giày của hắn đã giẫm phải một mảnh sứ. Cúi người nhặt lấy mảnh sứ, sắc mặt của hắn đột nhiên tối sầm lại.
- "Cô Lý!" Lâm Bạch Dương ném mảnh sứ xuống sàn nhà, khiến chúng vỡ ra tan nát trông vô cùng thảm hại. Khắp nơi trong nhà đều là một mớ hỗn độn của đồ sứ bị vỡ, rõ ràng là có người cố ý chọc tức hắn!
- "Lâm thiếu..." Người phụ nữ trung niên dè dặt từ trong phòng bếp bước ra, sắc mặt trắng bệch, vầng trán ướt đẫm mồ hôi, trông có vẻ rất khổ sở.
- "Cô ta đâu!?"
Từ ánh mắt có thể dễ dàng biết được hắn đang rất tức giận, nếu như bây giờ thủ phạm gây ra chuyện này đứng ở trước mặt hắn thì chắc chắn sẽ xảy ra án mạng. Loại ánh nhìn lạnh lẽo cùng khí tức như muốn giết người đó tỏa ra từ người Lâm Bạch Dương, mọi người đều có thể dễ dàng suy đoán được kết cục của Lục Nhân Mã sau đó.
- "Lục, Lục tiểu thư.. Cô ấy hiện tại đang ở trên phòng." giọng cô Lý run run, nói chữ được chữ mất, cô Lý dù đã có thâm niên trong nhà họ Lâm, đương nhiên biết rõ tính cách của thiếu gia nhà họ Lâm. Bộ dạng đằng đằng sát khí tiến thẳng lên tầng trên của Lâm Bạch Dương đều khiến mọi người xung quanh lạnh toát sống lưng không chỉ riêng gì cô Lý.
Bây giờ chỉ mong Lục Nhân Mã tự biết hối cãi không nói ra lời ngu ngốc nài chọc tức Lâm Bạch Dương, rất có cơ hội là hắn sẽ bỏ qua chuyện này. Nhưng với tính cách không nhân nhượng ai của cô thì thảm cảnh của chiến tranh trong lịch sử sẽ một lần nữa xảy ra tại Lâm Trạch rộng lớn này!