(12 Chòm Sao) Hoa Đào Mùa Đông

Chương 37: - Mỗi Người Một Ngã!!



Kim Ngưu bất lực ngồi gục xuống anh bây giờ đang rối bời. Anh yêu Sư Tử yêu bằng cả sinh mệnh của mình vậy mà chỉ một phút lỡ một nhịp anh nóng giận với cô. Là lỗi của anh không nên thân mật với cô gái khác vì Sư Tử sẽ ghen cơ mà anh lại không để ý còn để cô tuột mất khỏi tay mình.

- "Cậu mau đi tìm Sư Tử xin lỗi đi" – Bảo Bình đập vai Kim Ngưu

- "Lẹ đi trời tối nguy hiểm lắm" – Xử Nữ lo lắng

- "Cậu ấy còn bị thương nữa cậu nhanh đi" – Thiên Bình thúc

Kim Ngưu ngầm hiểu đứng dậy tiến về phía cửa ngay sau đó mọi người cũng chạy theo sau nhưng vừa bước chân ra khỏi cửa thì trên lầu truyền xuống tiếng của Mỹ Lân cô ấy tự nhiên thần sắc không tốt Kim Ngưu thấy thế lập tức chạy qua đỡ lấy mà hỏi han.

- "Mỹ Lân muội không sao chứ?" – Kim Ngưu ân cần hỏi


- "Vương gia vừa rồi Mỹ Lân nghe ngài cãi nhau với vương phi ngài mau đi tìm nàng ấy đi, trời tối nguy hiểm lắm" – Mỹ Lân yếu ớt nói

- "Để ta dìu muội lên nghỉ ngơi" – Kim Ngưu đỡ lấy thân hình yếu ớt của Mỹ Lân

Mấy sao nữ nhà ta tức tím mặt vì cái cảnh đấy bạn gái cậu ta giận dỗi bỏ đi không lo đi tìm lại lo cho một cô gái nhặt về ven đường. Lòng tốt của cậu đặt không đúng lúc rồi.

- "Kim Ngưu ngươi mau đi tìm Sư Tử về cho ta" – Song Ngư bực mình (dựa theo giai cấp hoàng thất nói nhé theo luật thì Kim Ngưu là lục hoàng tử nên là đệ đệ)

- "Đợi một lát" – Kim Ngưu không quan tâm nói

- "Đợi đợi đến khi vương phi của đệ trọng thương nặng rồi nằm thoi thóp đâu đó mới chịu à?" – Nhân Mã cũng bực mình

- "Mấy người phiền phức quá" – Kim Ngưu quát

- "Phiền cái đầu nhà ngươi vì một U Mỹ Lân gặp được một ngày cậu bỏ đi một người bên đệ 10 năm sao?" – Bạch Dương lý luận (Sư Tử với Kim Ngưu gặp và biết nhau năm 10 tuổi nhưng chỉ sơ sơ thôi)


- "Ta biết rồi Mỹ Lân đang không khoẻ mọi người đợi một lát với lại Sư Tử cũng kiên cường cô ấy không dễ chết đâu" - Kim Ngưu đạt đến giới hạn

- "Được ngươi không đi bọn ta đi đến lúc đó coi như hai người không có quan hệ gì" – Song Tử nói cầm tay Xử Nữ quay mặt lại

Họ vừa quay lại thì thấy Sư Tử đứng thất thần ở đó trên gương mặt là nụ cười lạnh ngắt đến vô hồn. Nãy giờ họ nói chuyện chắc cô cũng nghe rồi hẳn là đau lòng lắm rồi.

- "Sư Tử muội về rồi mau vào đây" – Cự Giải nói định chạy lại nhưng bị Thiên Yết giữ lại

- "Ta nhất thời nóng giận sợ, ngoài trời đang mưa sợ chàng và mọi người sẽ lo lắng dầm mưa mà tìm ta đành phải đi về không ngờ gặp cảnh ân ái của hai người" – Sư Tử lạnh lùng nói

Kim Ngưu im lặng ôm chặt bã vai Mỹ Lân làm cho những ai có mặt đều ngứa cả mắt. Cô gái này nhất quyết tống cổ nhanh cho tốt.


- "Muội nghe Kim Ngưu giải thích đi" – Thiên Yết gỡ rối cho tất cả

Nhưng sau câu đó là sự thở dài của Kim Ngưu anh nhìn thẳng mắt Sư Tử ánh mắt chất chứa đau buồn, mệt mỏi. Ánh mắt của sự yêu thương dành cho cô đã biến mất lâu rồi.

- "Tất cả đều như nàng thấy" – Kim Ngưu cùng Mỹ Lân đi lên lầu

- "À vậy không làm phiền nữa, cáo từ" – Sư Tử quay mặt đi phút cuối cùng là những giọt nước mắt như pha lê rơi trên khuôn mặt tuyệt đẹp của cô

Trời đổ mưa lớn trên đường chỉ có bóng hình một cô gái bước đi trong làn mưa gương mặt thất thần không màn đến mọi thứ xung quanh. Đến một con hẻm vì vết thương rỉ máu do không được băng bó cẩn thẩn mà càng chảy ra. Máu và nước mưa hoà vào nhau làm cô đau càng thêm đau lạnh càng thêm lạnh. Cô bây giờ như một con búp bê bị bỏ rơi vô hồn dưới con mưa lạnh giá mà nằm ngất lịm đi.
KÉT.....HIZZ...- tiếng xe ngựa kìm lại

- "Có chuyện gì?" – tiếng một người đàn ông vang lên

- "Bẩm, phía trước có một cô nương" – tên đánh ngựa cung kính báo

- "Tiếp tục đi" - tên đó ra lệnh

- "Nhưng cô ấy bị thương rất nặng có lẽ sắp không ổn" – tên thuộc hạ thương tiếc mà nói

- "Mang cô ta lên" – hắn bảo

Sư Tử được mang lên chiếc xa ngựa đó đánh đi về phía Bắc trong màn đêm mưa lạnh.

* Tại lầu quán

- "Cậu định buông tay sao?" – Bảo Bình hỏi

- "Cô ấy quá ngang bướng nhiều lúc tôi rất mệt mỏi" – Kim Ngưu cầm bình rượu nốc cạn

- "Nhưng đó là người cậu yêu có thể dễ dàng mà buông tay?" – Bạch Dương cũng tiếp lời

- "Không đợi ngày mai tôi sẽ đi xin lỗi" – Kim Ngưu tiếp tục uống

- "Hồi nãy không chịu giải thích để ngày mai đi xin lỗi là sao? Cậu điên à?" – Song Tử thét
- "Chờ cô ấy bình tĩnh tâm tình sẽ tốt hơn" – Kim Ngưu không ngừng uống

- "Hết nói nổi cậu" – Nhân Mã lắc đầu

Dưới nhà mấy anh ngồi nhậu thì trên lầu mấy nàng ngồi nói chuyện. Tất cả họ đều lo lắng cho Sư Tử nhưng mỗi người có một cách lo lắng riêng.

- "Sư Tử đang bị thương để cậu ấy đi như vậy tôi lo quá" – Thiên Bình nói

- "Cậu ấy là một cô gái mạnh mẽ có thể tự chăm sóc mà" – Ma Kết trấn an

- "Mạnh mẽ tới đâu thì cũng là con gái cũng yếu đuối thôi" – Xử Nữ thoáng chút buồn

- "Việc cần làm là tách Kim Ngưu ra khỏi nhỏ Mỹ Lân ấy" – Song Ngư đề nghị

- "Không sai từ khi có cô ta mọi chuyện đều trở nên rắc rối" – Cự giải tán thành

Mấy sao nữ gật gù đồng ý nghĩ kế sách tách bọn họ ra lúc mấy sao nam lên thì kể cho anh nghe mọi người đều tán thành ngày mai bắt đầu kế hoạch chia rẽ Kim Ngưu và Mỹ Lân, càng nhanh càng tốt tiễn chân cô ta cho đỡ phiền phức. Đầu tiên là vào tờ mờ sáng Song Ngư chạy sang đặt tờ giấy từ biệt trên bàn tiếp đến Cự Giải chạy qua rủ Mỹ Lân ra chợ mua đồ cùng sao nữ việc còn lại là sao nam đánh thức Kim Ngưu, kêu Kim Ngưu mang cháo qua cho Mỹ Lân thì sẽ bắt gặp lá thư. Các sao nữ và Mỹ Lân ra chợ thì nói rõ rang muốn cô ta rời cho cô ta một ít tiền và đừng bao giờ trở lại, cứ thế kế hoạch A hoàn thành. Kế hoạch B sẽ bảo Kim Ngưu đi tìm Sư Tử xin lỗi cô nếu Sư Tử đồng ý thì tốt không đồng ý thì mọi người thuyết phục tới khi đồng ý thì thôi.
Theo kế hoạch sáng ra Song Ngư mò vào trong phòng đặt tờ giấy mọi người ở ngoài đợi kết quả. Song Ngư bắt đầu rón rén nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng trên mặt cười tủm tỉm cơ mà vừa bước vào trong một cảnh tưởng làm cho cô sốc hết lời đơ cả người

- "AAAAA" – Song Ngư hét lên làm cả đám ở ngoài cũng chạy vào theo vào tới thì nói không nên lời

- "Kim Ngưu...cậu ta..." – Ma Kết ngạc nhiên

Kim Ngưu nghe tiếng kêu thì bị đánh thức mà tỉnh dậy nhìn mọi người tròn mắt hỏi: "Các cậu làm gì ở đây thế?"

- "Cậu sao có thể...?" – Thiên Bình không nói nên lời

- "Chuyện gì?" – Kim Ngưu vẫn thắc mắc

- "Nhìn hai người kia cậu không mặc gì cô ta chỉ mặt một cái yếm mỏng tanh vậy thử hỏi hai người làm cái quái gì ở đây chứ" – Xử Nữ tức giận

Kim Ngưu lập tức quay sang nhìn Mỹ Lân cô ta đang trong góc giường mà khóc ra vẻ đáng thương. Cũng lúc này thầy cô trở về vào phòng bắt gặp cảnh này không khỏi ngạc nhiên nhưng vẫn phải kiềm chế. Một lát sau mọi người ngồi lại nói chuyện rõ ràng.
- "Con mau giải thích cho ta chuyện này" – thầy Hàn Âu nghiêm giọng

- "Phụ hoàng tối qua nhi thần uống say không nhớ được chuyện gì hết" – Kim Ngưu áy náy

- "Hồ đồ một vương gia lại đi hành xử thiếu lễ nghĩa như vậy, lại để vương phi bỏ đi, chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị thiên hạ bêu xấu, con đúng là nghịch tử" – thầy Hàn Âu tức giận

- "Hoàng thượng xin người bớt giận là lỗi của Mỹ Lân con vì trót yêu Lục Vương Gia nên hôm qua mới không cản ngài ấy lại" – Mỹ Lân kính cẩn nói

- "Mới gặp hai ngày mà yêu, nực cười" – Ma Kết xỉa xói

- "Xin hoàng thượng hoàng hậu hãy tin thần, thần không đòi Vương gia danh phận gì chỉ cần cho thần ở lại cạnh bên mà chăm sóc vương gia" – Mỹ Lân khẩn cầu

- "Con đúng là khiến ta tức chết mà" – thầy Hàn Âu rối trí

- "Phụ hoàng, mẫu hậu lúc nãy mọi người đều nhìn thấy vết máu chứng tỏ Kim Ngưu đã cướp mất đời con gái của cô ta. Con nghĩ nên cho cô ta một danh phận" – Bảo Bình nói đúng lý lẽ
- "Huynh điên à định tạo phản sao" – Song Tử ngạc nhiên

Mọi người ngồi trầm mặc một lúc một lát sau thầy hình như có quyết định nhưng quay sang hỏi cô Xà Phu thử xem. Hơn ai hết cô là người hiểu bọn trẻ hơn thầy cũng nên hỏi quyết định

- "Hoàng hậu nàng nghĩ xem thế nào?" – thầy Hàn Âu hỏi

- "Lục Vương Gia sẽ chịu trách nhiệm với ngươi vương phi cũng vừa đi hôn lễ sẽ được tổ chức sớm" – cô Xà Phu ôn tồn nói

- "Tạ ơn hoàng thượng tạ ơn hoàng hậu" – Mỹ Lân vui vẻ nói

- "Mẫu hậu ~~" – mấy sao đồng thanh trách

- "Nói như vậy Mỹ Lân sắp thành Lục Vương Phi á, mẫu hậu người có thể để tiểu tam này thay thế Sư Tử sao?" – Ma Kết trách móc

- "Ta nói cho danh phận chứ không nói là vương phi" – Cô Xà Phu bình tĩnh nói

- "Kim nhi con thấy sao" – thầy Hàn Âu hỏi

- "Tuỳ mẫu hậu phụ hoàng quyết định nhi thần hơi mệt xin cáo lui" – Kim Ngưu cũng không còn tâm tình nào nói chuyện nữa
Kim Ngưu lui lên lầu nghỉ ngơi thì việc còn lại do mấy người dưới đây quyết định thôi. Nhìn cậu ta giờ chắc đang hối hận lắm nên mấy sao phải thay mặt Sư Tử trút giận thôi.

- "Hoàng hậu hôn sự trẫm để nàng toàn quyền quyết định, trẫm chỉ ngồi nghe" – Thầy Hàn Âu giao trọng trách

- "Nhưng nương nương vương phi vừa đi Phủ Lục Vương không thể thiếu người quản" – Mỹ Lân ấm ức

- "Ngọc Cát viết thánh chỉ cho bổn cung" – Cô Xà Phu nói với thái giám của người

- "Phụng Hoàng Hậu Nương nương chiếu viết phong U Mỹ Lân làm lương đệ của Lục Phủ ban cho cung Hạ Lộc, Vương phi tạm thời có việc đi vắng mọi chuyện ở Lục Phủ giao cho Ngũ Vương Phi quản lí. Lương đệ U Mỹ Lân không có bất kì quyền hành nào để lo chuyện của vương phủ. Lương đệ xuất thân thấp kém truyền lệnh của bổn cung vĩnh viễn không được tiến cung chỉ có thể ở Lục Phủ. Khâm thưởng" – tên thái giám đọc to đưa thánh chỉ Mỹ Lân chỉ run rẩy mà nhận lấy
- "Tạ chủ long ân" – Mỹ Ân đắng họng

- "Mẫu hậu thiệt là tội cho muội ấy quá mà" – Ma Kết xỉa xói

- "Mỹ Lân ta cũng nghĩ cho ngươi thôi, cửa hoàng cung rộng lớn ta sợ ngươi bước qua không nổi" – cô Xà Phu răn đe cảnh cáo

- "Được rồi theo ý hoàng hậu mà làm, ta cũng về đây mẫu hậu các con đang mang thai ở lâu nơi này sợ nhiễm phong long" – thầy Hàn Âu cũng nói bóng gió

Thầy cô hồi cung mấy sao cũng chả tiếc gì mà ở lại nhìn cái bộ dạng giả tạo của Mỹ Lân nên cũng quay đầu mà đi. Vĩnh viễn không được tiến cung thì xem vinh hoa phú quý cô lấy từ đâu, U Mỹ Lân đừng tưởng bộ dạng đáng thương này mà lừa được người hiện đại chúng tôi chiêu trò của cô đối với chúng tôi chưa bằng một góc chân. U Mỹ Lân uất nghẹn nàng ta muốn nhân cơ hội này làm Vương phi mà đổi đời ai ngờ gặp một đám vương gia vương phi ngăn cản ngay cả Hoàng thượng cũng không ưa bà hoàng hậu thì ban chỉ cấm tiến cung thì tham vọng của cô coi như tan thành bọt biển. Không được cô nhất định không để chuyện này xảy ra.
* Tại vương quốc phía Bắc

Tỉnh dậy trong một căn phòng kỳ lạ Sư Tử đau nhức cả người khung cảnh này khiến cô tò mò bèn lên tiếng.

- "Có ai không?" – Sư Tử kêu lên ngay sau đó một cô hầu bước vào cung kính lại có phần rạng rỡ

- "Cô nương người tỉnh rồi? Cô có thấy đau chỗ nào nữa không? Muốn ăn gì không" – cô hầu hỏi tới tấp

- "Đây là đâu? Sao ta lại ở đây?" – Sư Tử thắc mắc

- "À đây là Bình Quốc là hoàng thượng chúng tôi đưa cô về đây, lúc về trên người cô đầy những vết nhưng đã được băng bó cẩn thận, dưỡng thương một chút sẽ không sao!" – cô gái vui vẻ nói

- "Còn em là ai? Hoàng thượng các em nữa?" – Sư Tử tiếp tục hỏi

- "Em là Tố Như là người hầu được sắp xếp để chăm sóc cô. Hoàng thượng chúng em là Hiên Trí Nam hiệu Minh Thắng là hoàng đế thứ 8 của Bình Quốc, ngài lên ngôi năm 21 tuổi đến nay đã đươc 3 năm và biến Bình Quốc trở thành cường quốc ngang ngửa Xích Lang" – Tố Như giải thích cặn kẽ
- "Hiên Trí Nam? Đừng nói là cái tên sắp đem quân chinh phạt Xích Lang nhé" – Sư Tử nghi hoặc

- "Vâng đáng lý ra quân đội đã sớm xuất phát cơ mà từ hôm qua lúc đem cô về hoàng thượng liền cho ngừng chinh phạt ạ" – Tố Như ngây thơ nói không để ý mặt Sư Tử đen kịt

Sư Tử nghe Tố Như kể một cách hồn nhiên không khỏi tức giận mà leo xuống giường đi tìm tên đó. Thì ra tên hoàng đế khiến nhiều tỉnh thành Xích Lang thất thủ là hắn. Hắn dám đụng đến một con dân nào của Xích Lang cô thề là bẻ gảy chân hắn đánh cho hắn một trận nói gì thì cô cũng đạt đến cực độ của judo rồi không tin không đánh lại hắn.

- "A cô nương đừng chạy lung tung hoàng thượng sẽ nổi giận đấy" – Tố Như ngăn lại

- "Em đi ra ta nhất định phải bẻ gãy chân tên Hoàng đế thối đó hắn dám đánh Xích Lang của ta, ta đánh chết hắn" – Sư Tử bực mình
Vừa dứt lời thì tên thái giám hô to " Hoàng thượng giá đáo" sau đó là cái tên đó bước vào. Oa gương mặt đúng chuẩn nam thần, ngũ quan thanh tú, dáng người cao to vạm vỡ. Không ngờ nha thời này mà cũng có anh chuẩn soái ca thế cơ đấy thật là đỉnh nha.

- "Ngươi tìm bổn vương?" – hắn trầm giọng nói

- "Hiên Trí Nam tên thối nhà ngươi, dám dẫn binh đánh Xích Lang bọn ta, dừng lại lập tức nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi" – Sư Tử nóng máu

- "Ta muốn xem cô không để yên cho ta thế nào" – Hắn mặt lạnh nói

- "Được có khí thế hôm nay bản cô nương không dạy dỗ ngươi không là đại tỷ judo" – Sư Tử xăn tay áo đến bên hắn

- "Ta không đánh nữ nhi" – hắn tránh đòn nhanh như chớp nhà nói

- "Võ của ngươi không tệ nhưng mà hơi sơ xuất đấy" – Sư Tử nhanh chóng cầm tay hắn ra đòn quyết điểm bẻ ngược tay hắn mà đè xuống
- "Hỗn xược mau buông hoàng thượng ra, lính đâu" – tên thái giám hô to

- "Buông cái đầu nhà ngươi, hoàng thượng các người xem ra cũng chỉ là hư danh, ngay cả bổn cô nương mà đánh cũng lại đợi chinh phạt Xích Lang có mà nằm mơ" – Sư Tử phủi tay nói

- "Võ thuật nàng vừa xử dụng là công phái môn nào?" – Trí Nam tò mò

- "Có nói ngươi cũng chả biết. Ta chỉ khuyên ngươi khi đánh nhau đừng bao giờ xem thường đối thủ, nếu không nhất định sẽ thê thảm đấy" – Sư Tử cười mỉa rồi đi ra ngoài một cách lạnh lùng

Tên thái giám lo lắng chạy lại xem xét ngọc thể của hắn. Trí Nam không hề quan tâm những gì ông thái giám nói mà cười rất tà mị. Thái giám thấy vậy thì càng tức hơn.

- "Nha đầu này thật là hỗn xược, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên gặp người có thể đánh thắng hoàng thượng còn dám khinh thường, mắng chửi người chứ. Con nha đầu này nhất định phải trảm để làm gương cho đất nước" – thái giám lớn giọng nói
- "Lại đây...bla...bla.." – hoàng thượng ngoắc thái giám lại thì thầm to nhỏ gì đó sau đó hắn gật đầu cười phơi phới mà rời đi khiến mọi người trổ mắt. Theo những người trong cung nhớ thì đã lâu lắm rồi họ mới thấy vị hoàng thượng này cười vui như vậy để từ ngày thái hậu mất.

Trong ngự hoa viên Sư Tử ngồi buồn rầu, chán nản. Kim Ngưu bỏ cô điều đó khiến cô đau lòng chết mất cô đã khóc rất nhiều khóc đến khang cả giọng định gặp nhau nói rõ chuyện lại thì lại bị "nhặt" về Bình Quốc còn đụng độ kẻ thù chứ. Số cô sao mà đen thế này.

- "Tiểu thư cô có vẻ không vui có chuyện gì sao?" – Tố Như tò mò hỏi

- "Hây ta mới chia tay honey xong đau buồn lắm, ở đây cũng chán chết được" – Sư Tử vừa ăn điểm tâm vừa nói

- "Honey là gì ạ?" – Tố Như thắc mắc
- "À dạng như ý trung nhân ấy, chàng ấy còn là người ta thương nhất nữa" – Sư Tử giải ngố

- "Vâng nô tì hiểu rồi. Nếu tiểu thư chán thì em dẫn người qua bên kia ngắm cảnh, ở đấy rất đẹp có thể giúp cô thoả mái hơn đấy." – Tố Như nói

- "Ừ đi tới đâu cũng được chỉ cần ta quên nỗi buồn này là được rồi" – Sư Tử ủ rũ đi theo Tố Như tới nơi khiến cô ngỡ ngàng. Đây là một hồ sen tịnh đế rất lớn trên bờ còn có mấy cây liễu đỏ rất hiếm mọc rủ xuống bướm thì đủ màu sắc bay lượn. Ở đây còn rất nhiều hoa cỏ lạ mắt.

- "Oa đẹp thiệt nha" – Sư Tử bứt một bông hoa màu tím mà ngửi thử

Rồi cô chạy khắp nơi mà hái hoa bắt bướm trông cứ như một đứa con nít, lúc này chỉ là cô che dấu nỗi buồn vào trong thôi, vừa bị thất tình ai không đau khổ chứ, nhưng cô không cho phép mình yếu đuối nên cố gượng cười mà tìm niềm vui.
Từ đằng xa một cô gái trang điểm loà loẹt mặc nguyên bộ đồ xanh lá chuối nhìn ngố ngố buồn cười sao sao ý. Rồi ả ta ỏng ẹo mà liếc mắt nhìn Sư Tử hằng giọng nói.

- "To gan đây là khu dành cho hoàng thất, lũ nô tài thấp bé mà dám mò vào đây" – Ả ta nói

- "Cô ta là ai vậy?" – Sư Tử hỏi nhỏ Tố Như

- "Đây là Hiền phi của hoàng thương con gái quan nhất phẩm. Có thể nó đây là phi tần được hoàng thượng sủng ái nhất vì nàng ta là người được hoàng thượng nói chuyện nhiều nhất" – Tố Như nói nhỏ

- "Uầy tên hoàng đế thối đó còn có mắt nhìn người ghê, cô ta như con cá chuối vậy nhìn thấy ghê rồi nói gì đụng vào người ả" – Sư Tử cười rạng rỡ nhưng hình như Hiền phi kia nghe được giận tím mặt

- "Ngươi nói bổn cung là gì?" – cô ta nghiến răng

- "Nghe rồi còn hỏi ta nó ngươi như cá chuối ấy, ăn mặc xanh lè thiệt là làm đau mắt người nhìn" – Sư Tử nói thẳng làm mấy nô tì kia tím mặt vì sợ còn Tố Như cười tủm tỉm
- "Người đâu lôi con tiện nhân này ra đánh 50 trượng cho ta" – Hiền phi ra lệnh

Mấy tên lính vừa đụng vào người Sư Tử là bị cô quýnh cho mà nằm la liệt dưới đất, một mình cô cân được 20 chục thằng côn đồ chứ nói gì 5 tên lính quèn này. Vừa phủi tay vừa cười xong định quay sang xỉa xói Hiền phi thì một cái tát thẳng mặt Sư Tử. Đúng cô bị quýnh đầy nhưng người quýnh không phải là Hiền phi mà là....con nhỏ nô tì đi theo ả. Sư Tử cũng đau có vừa tát thẳng mặt con nô tì đó miễn phí thêm vào mặt con Hiền phi luôn.

- "Cô dám đánh ta?" – Hiền phi sốc lời

- "Này ai nói tôi hiền chứ thực ra tôi không hề hiền đâu mà đòi ăn hϊếp nhé. Tôi sinh ra trong khổ cực nên phải hổ báo mà sống để không bị chà đạp, chứ không phải cái loại hoa hoè quý tộc vô dụng nhà cô. Với lại hoàng thượng nhà các người tôi còn dám đánh chứ nói gì Hiền Phi nhà cô. Còn hống hách nữa coi chừng tôi bẻ nguyên hàm răng giờ" – Sư Tử mắng nàng ta một trận
Hoàng thượng từ xa nhìn thấy cảnh này rất hứng thú. Cô nhóc này đúng là không nên chọc vào, Hiền phi là con nhất phẩm nể mặt cha cô ta có công với triều đình hoàng thượng mới để yên cho ả lộng hành. Hậu cung 3 ngàn giai nhân hiện tại Hiện phi chức cao nhất đang quản lí hậu cung. Hắn ta vẫn chưa lập hậu cơ mà mọi người đều đồn đại hoàng thượng sẽ sớm Hiền Phi làm Hoàng hậu nên bằng mọi giá không thể chọc vào.

- "Thánh chỉ tới" – tên thái giám hô to làm tất cả quỳ xuống hoàng thượng thì đứng trước thái giám

- "Triệu Sư Tử tiếp chỉ, phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết. Trẫm lập Triệu Sư Tử làm hoàng hậu của Bình Quốc ban thưởng cung Vạn An, giao cho toàn quyền xử lý hậu cung, thưởng 10 hòm vàng, 20 hòm bạc, chi phiếu 100 tờ, ban 10 tấm lụa vải gấm vóc thượng hạng, Trâm ngọc một hòm, ngọc Như Ý một đôi, San hô đồi mồi một hòm, ngựa quý Tây vực một con, Dạ Minh Châu một viên, hồng sâm thượng hạng một hộp, trà bách thảo một hộp. Thưởng một tử lầu đắt khách ở Kinh thành. Khâm thưởng" – tên thái giám đọc rõ ràng
- "Tạ chủ long ân" – Sư Tử nói nhân lấy thánh chỉ theo như phim nhưng vừa cầm xong cô chỉ thẳng vào mặt Trí Nam

- "Hoàng thượng thối, ngươi chưa hỏi ta dám tự ý quyết định có tin ta đấm tím mặt không" – Sư tử cao giọng

- "Nương nương xin người bớt giận, chẳng qua lúc này có ý tốt không muốn ngọc thể nương nương bị thương mới không động thủ" – tên thái giám nhắc nhở

- "Ta chỉ nghe mỗi lệnh của Hoàng đế Thiên Lãnh còn lại ta không phục" - Sư Tử quay mặt nói

- "Hoàng hậu nàng đừng tưởng ta không dám làm gì nàng, nàng dám không phục ta lập tức tiến đánh Xích Lang lúc đó cùng lắm là hoà nhau nhưng nàng hãy nhớ người thiệt hại là đất nước Xích Lang của nàng. Đến lúc đó dân chúng sẽ hận sự ích kỷ của một quận chúa như nàng mà thôi" – Trí Nam trình bày rõ ràng khiến Sư Tử có phần sợ. Cũng phải cường quốc của hắn đánh thắng mấy tỉnh của Xích Lang mà thầy Hàn Âu không giành lại được chứng tỏ người này không đơn giản. Cô ở lại đây cũng không mất gì nhân cơ hội này tìm hiểu về đất nước này luôn
- "Được nhưng hứa với ta ngươi phải trả lại hết lãnh thổ Xích Lang không thiếu một tấc, phải đảm bảo hoà bình giữa hai nước. Lúc đó ta sẽ yên phận quản lý hậu cung giúp ngươi" – Sư Tử đắc ý

- "Thành giao" – Trí Nam nhanh chóng nhận lời

- "OK, thế ta đi trước nhé, cáo từ" – Sư Tử nói rồi quay đầu lại bước đi

- "Nàng bước một bước nữa trẫm gϊếŧ một người dân Xích Lang" – Trí Nam gầm

Câu này trực tiếp ảnh hưởng đến Sư Tử cô quên mức đây là cổ đại phải phép tắc rõ ràng. Thôi kệ chịu thiệt chút im lặng cùng hắn rời đi. Họ tới cung Địa Long của hoàng thượng dùng bữa Sư Tử ăn uống rất nhiều vì cô muốn quên đi chuyện buồn nữa, cứ mỗi phút im lặng là cô lại nhớ đến Kim Ngưu nó khiến tim cô rỉ máu, cô sẽ chờ anh chờ ngày anh bình tĩnh mà bắt đầu lại.
- "Hoàng thượng sắp đến là Lục Vương Gia của Xích Lang nạp thϊếp, hoàng đế Thiên Lãnh muốn mời ngài đến bàn quốc sự ạ" – thái giám cung kính nói

Choang....tiếng chén vỡ trên tay Sư Tử

- "Lục Vương Gia nạp thϊếp? Ngươi có nhầm không vậy?" – Sư Tử nghi ngờ hỏi

- "Dạ bẩm tin này hoàn toàn chính xác. Lục Vương Gia sẽ nạp U Mỹ Lân làm lương đệ vào tuần tới thưa nương nương" – thái giám nói

- "Ra ngoài" – Trí Nam hạ lệnh

Lúc này nước mắt Sư Tử bắt đầu rơi cô phải làm sao đây? Anh cưới người khác còn cô thì sao chứ? Anh thật sự quên tình cảm của họ rồi sao Kim Ngưu? Anh nhẫn tâm với em tới mức này ư? Trí Nam ngồi cạnh chỉ biết ân cần vỗ vai cô. Hắn điều tra hết về cô cũng biết cô là thê tử trước của Lục Vương Gia nhưng đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Chuyện này Bình Quốc chỉ mình anh biết mà thôi.
- "Nàng có thể lợi dụng ta để trả thù" – Trí Nam bình tĩnh nhìn thẳng mắt Sư

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.