Lăn lộn một hồi đến mười hai giờ khuya vẫn là không ngủ được, mặt Cự Giải vừa nhức vừa rát, cảm giác từng vết rách cứ vậy loang lổ dài ra, người khô quắp lại, nghĩ là mình sốt nên quay sang đo nhiệt độ nhưng máy báo nhiệt độ trong người vẫn bình thường.
Nhân Mã ngủ bên cạnh lúc được lúc không, giấc ngủ vào không được sâu nên nghe thấy tiếng sột soạt bên cạnh lại nhíu mày uể oải nói: “Cự Giải, cậu không ngủ được à?“.
Biết mình đánh thức người ta dậy, Cự Giải hơi áy náy: “Xin lỗi, tại tớ khó chịu người quá“.
Nhân Mã xoay mặt về phía Cự Giải, dù sao cũng không ngủ được nữa: “Cự Giải, tớ hỏi cậu một chuyện được không?“.
Cự Giải ngước mặt lên trần nhà, kéo chăn đến tận cổ hỏi: “Cậu hỏi đi!“.
Nhân Mã cắn cắn môi mình, tìm lời lẽ thích hợp để mở lời: “Chuyện thời sơ trung của Kim Ngưu là thế nào?“.
Cự Giải hoảng hốt quay mặt lại nhìn Nhân Mã, từ ánh đèn lờ mờ trong đêm tối, Cự Giải rốt cuộc cũng bỏ cuộc tìm hiểu biểu cảm của Nhân Mã.
Cô thở dài một hơi: “Chả lẽ Đàn Tế đã nói cho cậu biết? Biết ngay mà, đáng lẽ tớ không nên cho tên đó tồn tại“.
Nhân Mã ráng coi như không nghe thấy sự thâm độc nơi chót lưỡi của Cự Giải, nói tiếp: “Tớ muốn biết về chuyện cô gái đã nhảy lầu tự sát“.
Ánh đèn lờ mờ hướng về phía môi Cự Giải, Nhân Mã nhận ra, là Cự Giải đang cười nhạt.
“Yển Diên sao?“.
“Tên cô ấy?“.
“Nhân Mã, điều quan trọng bây giờ là cậu ở cạnh Kim Ngưu, đừng để ý quá khứ đã qua“.
Nhân Mã chợt thấy lòng mình lạnh ngắt, Cự Giải như đang tát một xô nước đá lạnh lẽo vào trái tim cô, có lẽ chính bản thân cô cũng ghét mình, ghét vì đã không hiểu Kim Ngưu bằng Cự Giải, ghét cả cái kiểu ra vẻ thấu hiểu sâu sắc của Cự Giải về Kim Ngưu.
“Tớ muốn biết!“.
Cự Giải khó hiểu: “Ê, cậu rõ ràng là được cậu ấy để tâm, vậy còn phiền lòng về điều gì nữa, tớ chỉ nói với cậu một điều, Kim Ngưu chưa bao giờ yêu Yển Diên“.
“Cậu ấy cũng chưa bao giờ nói yêu tớ...“.
“Lời yêu không thể ngày một ngày hai có thể phát ra!“.
Cự Giải hơi tức giận.
Căn phòng trở nên im lặng, một lát sau Nhân Mã chậm rãi mở miệng: “Cậu với Kim Ngưu, ở cùng với nhau lâu như vậy, chả lẽ chưa bao giờ hai người để ý đến nhau“.
Đột nhiên Cự Giải cứng miệng, hai hàng lông mày nhíu lại, lát sau nói: “Tớ... nghĩ có lẽ đã từng hoặc chưa từng... có lẽ... sự xuất hiện của Bảo Bình đã đảo lộn tất cả”
Cự Giải không biết diễn tả cảm xúc của mình thế nào.
Tim Nhân Mã rớt cái bịch, lúng túng hỏi: “Là sao?“.
“Tớ nghĩ, trước đây chỉ có hai bọn tớ, Bảo Bình xuất hiện, thành ra tới ba người, nói chung... cảm giác như không thể thích nhau được, đi đâu bắt đầu cũng là ba người, có lẽ hơi khó hiểu, nhưng tớ nghĩ đó là định mệnh, tớ... cũng không biết giải thích thế nào, giống như không có cách nào để gần gũi nhau nữa“.
“Tớ hỏi cậu câu cuối, vậy sao Kim Ngưu lại không xen vào cứu cậu khi cậu bị bắt nạt?“.
“...“.
“Cự Giải“.
“Ngủ đi, tớ buồn ngủ rồi“.
-------------------------------------
“Cậu xúc phạm Kim Ngưu sao? Cậu cũng biết là cậu ta quan trọng với Cự Giải thế nào mà!“.
Song Ngư nhếch mép: “Cái tôi buồn cười là Cự Giải“.
Xử Nữ giật mắt trái: “Nhưng đó là... dù sao cậu không nên nói ra trước mặt cậu ta, cái này... có lẽ cậu ấy không muốn ai biết“.
“Thế sao?” Song Ngư nhướn mày “Nhưng tôi lại thích như thế đấy“.
“Chỉ vì cậu ấy nói Song Tử mà cậu đem thứ đó ra nói sao?“.
Song Ngư giật thót mình nhưng ngoài mặt giả vờ như không có gì: “Im đi, tôi không vì tên đó“.
Xử Nữ cười nửa miệng: “A, ra vậy!“.
Xử Nữ lúc này trông đáng ghét, trong chốc lát Song Ngư muốn xông vào cho Xử Nữ một trận nhưng biết bản thân cũng không còn sức, đành lẩm bẩm: “Cự Giải là con khốn tự kỷ“.
-----------------------------------------
Sáng sớm, mặt trời vẫn còn chưa lên, không khí mát mẻ len vào từng căn phòng, xuyên qua cửa sổ, giống như vốn hôm qua không hề có chuyện gì xảy ra, không khí ẩm ướt của đất trời, như cười vào từng trái tim của từng đứa.
Bạch Dương thức dậy sớm, đánh răng rửa mặt, rốt cuộc hôm qua cả hai đều chen nhau tắm, thành ra lại thành tắm chung.
Dọn dẹp chăn gọn gàng, theo lịch trình là sáng sớm cùng phải tập thể dục, Bạch Dương sau khi đánh thức Thiên Bình lại phải qua từng phòng gõ cửa nhắc nhở mọi người tập hợp.
Rõ ràng đây là công việc của Xử Nữ, thế quái nào cuối cùng cũng là Bạch Dương phải làm. Riết thành quen, Bạch Dương cũng không than thở như trước, ai biểu trong lớp chỉ có Bạch Dương là nghiêm chỉnh nhất làm gì.
Sau khi mọi người tập hợp dưới lầu, Bạch Dương một lần nữa phải quát Cự Giải vì cái tội đến trễ.
“Tớ phải vất vả lắm mới gọi nó dậy được đấy!” Nhân Mã mệt mỏi than thở, sáng sớm gọi Cự Giải còn khó hơn gọi rùa từ trong mai bước ra.
Bạch Dương nhìn từng đứa, đứa nào đứa nấy đều mặc quần thun áo thụng, đi giày bata, cảm thấy có chút hài lòng.
Nhìn về phía đằng xa, Xà Phu, Linh Miêu và Thiên Cầm đều mặc đồ như vậy bước tới, Bạch Dương liền nhường chỗ lại cho ba giáo viên.
Thiên Cầm ngạc nhiên nhìn xuống dưới: “Mặt mũi của hai em sao thế?“.
Cự Giải: “Té cầu thang“.
Song Ngư: “Trượt chân nhà tắm“.
Xà Phu chả thèm quan tâm, vỗ vỗ tay mấy cái: “Hôm nay ngày đầu tiên nên chạy mười vòng công viên này là được“.
“Hả?” đứa nào đứa nấy há hốc mồm.
“Thầy không nhắc lại lần hai, nào nào!“.
Xà Phu hướng dẫn từng đứa xếp hàng đúng tiêu chuẩn, theo đó cùng Linh Miêu dẫn đầu, bắt Thiên Cầm đi cuối hàng để tránh việc có đứa giả vờ không chạy.
Thiên Cầm mặt mày đen như đít nồi.
Thứ tự hàng được sắp như sau: Xà Phu, Linh Miêu, Bạch Dương, Nhân Mã, Cự Giải, Song Ngư, Song Tử, Thiên Yết, Kim Ngưu, Ma Kết, Bảo Bình, Xử Nữ, Thiên Bình, Sư Tử, Thiên Cầm.
“Thầy như vầy là có ý gì?” Thiên Bình hét lên.
Xà Phu mỉm cười, nụ cười chói sáng bừng lên trong đêm tối, đôi mắt màu đỏ theo đó mà khép lại tạo thành hình mặt trăng: “Im lặng!“.
Thiên Bình đỏ mặt: “Cứ cho là thế” Giọng nhỏ hơn “Đẹp trai như vậy!“.
Cả đám con gái mặt mũi đỏ bừng, trừ Bạch Dương.
“Quả thật không thể phủ nhận chuyện ổng quá đẹp trai“.
Bạch Dương trề môi: “Bảo Bình đẹp hơn“.
Nhân Mã trợn mắt không nghe rõ: “Hả? Cậu vừa nói gì?“.
Bạch Dương đỏ mặt tía tai: “Không, không có gì!“.
Tất cả xuất phát, chưa được một vòng, cả đám con gái đã toát hết mồ hôi, mặt mày đỏ gay.
Nhân Mã hét: “Cái này là du lịch cái gì? Tập huấn thì đúng hơn“.
Xà Phu mặt mày vẫn sáng sủa, hét đáp lại: “Thì em cho là vậy cũng được mà!“.
Nhân Mã nói vói lên với Bạch Dương: “Cho tớ rút lại câu nói vừa nãy“.
Bảo Bình trong lòng có chút lo lắng, liên tục nhìn lên phía trên trông chừng Cự Giải.
Song Ngư mệt thì mệt nhưng vẫn không quên nhìn chằm chằm như có thâm thù đại hận với cái lưng của Cự Giải.
Cự Giải cũng vậy, luôn liếc nhìn về phía sau, sợ mình không để ý lại bị con nhỏ đánh lén sau lưng.
Cự Giải chạm vào mắt Song Tử, nhất thời rụt mắt lại, có chút ân hận.
Được ba vòng, trời cũng đã sáng hẳn, Cự Giải đã không thở nổi, năn nỉ cho mình nghỉ, thể lực phổi của Cự Giải yếu hơn hẳn so với các thành viên khác trong lớp, cô quả thật không muốn lưu truyền lại cho con cháu việc tiểu thư gia tộc Hà chết vì chạy chưa tới bốn vòng công viên đâu.
Xử Nữ nhìn Cự Giải, trong lòng thắc mắc càng dâng cao.
Cự Giải đang định lăn ra đường nằm luôn thì bỗng bị vật thể đằng trước đè thẳng vào người, vì không có sức chống đỡ nên Cự Giải té xuống đường, khớp xương hông nhói lên đau đớn, cả củ trỏ cũng rách ra.
Mọi người đều hoảng hốt dừng lại, Bạch Dương thét lên: “Nhân Mã“.
Song Ngư nhăn mặt: “Chả phải cậu ta luôn khỏe nhất đám con gái sao?“.
Kim Ngưu đẩy tụi nó ra, để Nhân Mã nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của anh, không thèm để ý đến ai khác, ngay lập tức đưa Nhân Mã trở về khách sạn. Bạch Dương và Song Tử liền chạy theo sau.
Song Ngư không hiểu sao mình cũng đi theo bọn họ.
Cự Giải ráng đứng lên, phát hiện khớp hông đau đớn, lúc té xuống cô còn nghe thấy tiếng răng rắc, cả người đang bị thương, còn gặp hoàn cảnh này, nói ra thì đúng là không ai nhọ bằng Cự Giải.
Bảo Bình kéo tay Cự Giải, phát hiện có điều bất thường, liền cúi xuống lo lắng: “Sao thế? Không đứng được?“.
Cự Giải cười cười, chuyện này quả thật xấu hổ, cô ráng hết sức nhịn đau đứng dậy. Đứng dậy mới phát hiện, Cự Giải hoảng hồn, không thể đứng thẳng được, đau chết mất!
Thiên Yết giật tay Cự Giải ra khỏi Bảo Bình, bế cô lên.
Cự Giải thét: “Từ từ thôi!!“.
Thiên Yết chả nói chả rằng, gọi taxi rồi tự mình chui vào, đóng cửa nhanh chóng trước khi Bảo Bình định leo lên theo, xe lăn bánh đi mất.
“Tên này sao thế?” Bảo Bình khó hiểu.
Ma Kết đằng sau nhìn theo, trong một thoáng, anh phát hiện, lúc Cự Giải đau, anh lại không nhận ra, ngay cả khi Bảo Bình còn nhận ra. Rốt cuộc, anh vô tình đến mức không để ý sao?
Thiên Bình vỗ nhẹ vai Ma Kết, mắt vẫn nhìn theo hướng xe vừa chạy đi: “Thật xấu hổ, đúng không?“.
Ma Kết nhìn Thiên Bình, chính khi Song Tử chạy theo Nhân Mã, Song Ngư đã không nghĩ gì mà đi theo, còn cô, chả hiểu sao thấy không cần thiết, không cần thiết phải làm như vậy.
Cô vô tâm thế sao?
Xử Nữ đứng cạnh, nhẹ nhàng nói: “Mỗi người có cách thể hiện tình cảm khác nhau, quan trọng là, đối phương phải như thế nào với mình để mình sẵn sàng bỏ tất cả mà chạy theo“.
Thiên Bình và Ma Kết nhìn Xử Nữ ra vẻ ngạc nhiên, Xử Nữ vốn không vì người khác mà để tâm.
Xử Nữ mỉm cười: “Từ từ thôi!“.
Sư Tử đứng đằng sau cùng với giáo viên, nghe được câu nói đó, cũng bất giác mỉm cười.
Từ từ thôi!
-----------------------------------
Mọi người ngồi xung quanh nhìn Nhân Mã nằm trên giường, bờ môi hồng hồng đã tái nhợt, mặt mày cũng nhăn nhúm vì mệt mỏi.
Kim Ngưu cầm chậu và khăn từ trong nhà tắm bước ra, không nhìn tới ai, cứ như vậy mà lau trán cho Nhân Mã, dùng máy đo nhiệt độ rồi chỉnh lại nhiệt độ căn phòng.
Kim Ngưu đang lau cổ Nhân Mã thì dừng lại, quay sang nói Bạch Dương: “Bạch Dương!“.
Bạch Dương giật mình, vì quá lo lắng mà cô không để ý xung quanh.
Kim Ngưu ném cho Bạch Dương chiếc khăn, vào phòng thay nước khác rồi đem ra, nói với Bạch Dương: “Phiền cậu lau người giúp cậu ấy giùm tớ“.
“Sao cậu không làm luôn?” Song Ngư hỏi.
Kim Ngưu nhướn mày.
Bạch Dương nhận lấy chậu nước, ra hiệu cho Song Tử ra ngoài.
Song Tử khép cửa lại, đứng dựa lưng bên cạnh Kim Ngưu, rút một điếu thuốc ra đưa cho Kim Ngưu.
Kim Ngưu từ chối.
Song Tử phả một hơi dài rồi nói: “Ngay cả việc này, cậu cũng nhanh chân hơn tôi“.
Kim Ngưu cúi đầu, giọng trầm ấm vang lên: “Tôi không để ý“.
Ngay cả việc này cũng không để ý, chỉ là vô tình, vô tình nhanh hơn, vô tình suy nghĩ và cả hành động đều nhanh hơn.
Song Tử bật cười: “Có lẽ, đây là lý do tôi thua cậu?“.
Kim Ngưu ngước mặt lên: “Tôi chưa bao giờ nghĩ, việc ở cùng Nhân Mã một chỗ là thắng, tôi chỉ là muốn ở cạnh cậu ấy thôi“.
Song Tử đem Nhân Mã ra làm món đặt cược, nếu chiếm được cô là anh thắng, ngay cả việc suy nghĩ điều này thì ngay cả lúc bắt đầu, anh đều thua Kim Ngưu.
Song Tử vứt điếu thuốc xuống sàn, day chân: “Tôi có thể nhờ cậu một việc không? Coi như lần đầu cũng như lần cuối“.
“Cậu cứ nói“.
Song Tử day xong bỏ chân ra, đưa tay vào túi nói: “Tôi muốn chạm vào cậu ấy, lần cuối, tôi nghĩ nên hỏi cậu, nếu cậu đồng ý“.
Kim Ngưu cúi xuống lượm điếu thuốc của Song Tử, bước đến thùng rác ném vào, nói: “Tôi không có quyền quyết định, nếu cậu muốn, hãy hỏi ý kiến cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý, tôi không còn gì để nói“.
Song Tử hơi tức giận trước thái độ thản nhiên của Kim Ngưu: “Cậu sao có thể thản nhiên như vậy? Đây mới là mặt thật của cậu à?“.
Kim Ngưu quay đầu, đôi mắt xám tro xoáy chặt vào mắt Song Tử: “Tôi nói rồi, nếu cậu ấy đồng ý, tôi không ý kiến, nếu cậu ấy là của tôi thì mãi mãi cũng là của tôi“.
Song Ngư định qua phòng lấy đồ, đã nghe hết tất cả.
Như Cự Giải nói:
Song Tử chính là tên khốn nạn nhất!
Thích cậu ta, liệu có đáng?
Song Ngư đồ ngốc, tỉnh lại đi!
Dù cậu ta nói yêu cậu thì có chắc là cậu ta đã quên Nhân Mã không? Loại người định mang người khác làm kẻ dự bị thì chẳng khác gì con chó đi gặm lại xương của người.
Song Ngư khép cửa, quay lại ngồi bên cạnh Bạch Dương nói: “Cậu thích Bảo Bình phải không?“.
Bạch Dương xém làm đổ ly nước trên tay, mặt đỏ bừng hỏi lại: “Ngốc à, tự nhiên nói gì vậy?“.
Song Ngư cúi đầu, bỗng thấy tò mò về móng tay của mình: “Tôi, thích Song Tử, liệu có đúng? Liệu cậu ấy có xứng đáng để tôi đối đầu với Thiên Bình, Nhân Mã và đánh nhau với Cự Giải không?“.
Bạch Dương cảm thấy tình hình có vẻ không ổn, quay sang hỏi: “Cậu làm sao vậy? Ổn chứ?“.
Song Ngư nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đan lung tung vào nhau của mình: “Tôi muốn có một người như Kim Ngưu ở cạnh mình“.
Bạch Dương rối tung rối mù, khó khăn hỏi: “Cậu nói quái gì vậy? Kim Ngưu đang cùng với Nhân Mã mà“.
Song Ngư lắc đầu, vẫn không ngước mặt lên: “Tôi, không biết, chỉ là có chút sợ Song Tử“.
“Tôi cũng sợ Kim Ngưu“.
Bỗng một giọng nói xen vào.
Bạch Dương quay lại: “Nhân Mã, tỉnh rồi!“.
Nhân Mã gắng gượng ngồi dậy, dựa lưng vào chiếc gối Bạch Dương kê, nhận thuốc và nước từ tay Bạch Dương, xong xuôi mọi việc mới nói tiếp: “Ai cũng có nỗi sợ với đối phương mà mình để tâm“.
Song Ngư cúi gằm mặt, một vài giọt nước rơi xuống bàn tay đang đan lại: “Chỉ là, Song Tử thích cậu!“.
Nhân Mã nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng: “Tôi không thích cậu ấy, bây giờ không, sau này cũng không, dù cho có kiếp sau, tôi vẫn mong, người đứng cạnh tôi là Kim Ngưu“.
Bạch Dương mỉm cười vén tóc cho Nhân Mã: “Kim Ngưu vốn không tốt đẹp như cậu tưởng, vì sao cậu vẫn quyết tâm như vậy?“.
Nhân Mã nở một nụ cười ngọt ngào: “Vì tớ thích cậu ấy, tớ sẵn sàng bỏ qua tất cả, tớ biết Kim Ngưu còn nhiều điều giấu tớ, nhưng có lẽ, chân ái tớ dành cho cậu ấy mất rồi, nếu sau này cậu ấy bỏ rơi tớ, tớ sẽ vẫn chạy theo cậu ấy, chỉ cần còn được nhìn thấy cậu ấy, được nhìn mái tóc đen, hàng lông mày, đôi mắt xám, chiếc mũi cao, đôi môi đó, chỉ cần là như thế“.
Song Ngư ngước mặt lên, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nói: “Cậu không hề biết, Kim Ngưu đã trải qua những gì, cậu ấy rất thâm độc nhưng cũng rất thâm tình, tớ bỗng nhiên lại ganh tỵ với cậu“.
Nhân Mã mỉm cười nắm chặt bàn tay đang đan lại của Song Ngư: “Đừng ganh tỵ, tớ không muốn thêm đối thủ“.
Cả ba bật cười.
Bạch Dương trong lòng lại nghĩ đến người nọ, cái người giúp cô qua chiếc cầu trong giấc mơ, càng ngày người đó càng hiện rõ trong đám sương mù ảo ảnh.
Người đó là một nam nhân mặc chiếc áo sơ mi trắng, buông lỏng hai cúc, đưa tay về phía cô với gương mặt lạnh lùng và cô độc, người nam nhân có làn môi mỏng, chiếc mũi thẳng tắp, hàng lông mày hơi cau có lại, mái tóc màu nâu bay trong gió và đôi mắt màu nâu với cặp kính cận trên chóp mũi.
Tạo thành một bức tranh đẹp không gì cưỡng lại được.
-------------------------------
Cự Giải ủy khuất nằm trong vòng tay của Thiên Yết, nói không buồn là nói dối, không một ai để ý đến cô, tất cả mọi người đều bỏ cô đi mất.
Giống như cô chỉ là một màn đêm, không một ai quan tâm đến màn đêm cả, đến sáng sớm, tất cả mọi người đều sẽ ra đi, bỏ lại cô trong lớp vỏ bọc đêm tối.
Ai đó cứu cô khỏi màn đêm này đi!
------------------------------
“Nãy tớ quên mất, hình như tớ ngã vào người Cự Giải, cậu ấy sao rồi?“.
Nói xong, Bạch Dương và Song Ngư mới nhớ ra.
Bảo Bình mở cửa bước vào, thấy Nhân Mã không sao cũng an tâm phần nào, chỉ nói: “Các cậu bỏ rơi Cự Giải như vậy, thật ác!“.
“Cậu ấy sao rồi?” Nhân Mã hoảng hốt.
Thiên Bình khoanh tay đứng bên giường: “Thiên Yết chắc đưa vào bệnh viện rồi!“.
Bạch Dương lo lắng: “Tớ quên mất, té mạnh như vậy, không bị thương mới lạ!“.
Bảo Bình nhìn Bạch Dương một cái, bước tới đáp: “Giờ mới quan tâm, tôi thật không biết có nên cám ơn cậu không?“.
“Đừng xin lỗi tôi, người cần được xin lỗi chắc đang khóc trong lòng Thiên Yết rồi!“.
Thiên Bình cảm thấy Bảo Bình có chút mất bình tĩnh, liền giải vây: “Này, đừng làm quá mọi chuyện lên như thế“.
Bảo Bình nổi cơn quát vào mặt Thiên Bình: “Đối với Cự Giải thì đây không phải chuyện không nên làm quá“.
Bạch Dương cảm thấy hơi khó chịu: “Cự Giải, Cự Giải, Cự Giải, cái gì cũng Cự Giải, tôi sẽ xin lỗi cậu ấy, cái gì liên quan tới Cự Giải thì đối với cậu đều là chuyện lớn hết!!“.
“Tôi... Dù sao cậu cũng không biết gì hết!“.
Bạch Dương gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Là tôi không biết, đúng vậy, là tôi không biết cậu thích Cự Giải đến thế!“.
“Cậu...“.
Song Ngư chen vào, suy nghĩ một lát rồi thở dài nói: “Bạch Dương, Cự Giải từng mắc bệnh tự kỷ“.
Cả căn phòng chìm trong im lặng.
Bầu trời bên ngoài, rõ ràng lúc nãy còn rất đẹp, bây giờ đã bị mây đen che khuất.
Trời đổ mưa rồi!
--------------------------------
Điều đầu tiên mình muốn nói: Đừng có bạn nào hỏi mình tại sao cung này ác thế, cung kia xấu tính thế nữa nhé! Mình sẽ ko tiếp cmt kiểu này!
Rất là khó chịu, mình là nói ngay từ đầu là cung nào cũng có thói xấu cả, nhưng không có nghĩa là tụi nó ác, mình không thích tạo cho đứa con của mình phong cách thánh mẫu đâu!!
Mấy bạn muốn cung của mình yểu điệu, mít ướt, bánh bèo thì mấy bạn lướt dùm mình, mình ghét bánh bèo ok?
Mấy bạn không hiểu cảm giác khi nhận đc cái cmt kiểu đó nó ức chế đến độ nào, làm tụt cả hứng viết tiếp.
Còn nữa, couple đã định, KHÔNG BAO GIỜ có chuyện thay đổi couple nữa nhé!
À, mình phát hiện có vài thể loại đem truyện của mình đi và không xin phép, nếu tình trạng lập lại, mình sẽ drop và xóa truyện này mãi mãi. Công sức của người ta, mà làm như của mình, thể loại này còn độc ác hơn cái thể loại đi ăn cắp vietsub của subteam nữa, nên mong mấy thể loại này đừng chơi kiểu đó nhé!