Mất mấy giây lấy lại phong độ, A Tài cũng thôi dựa rào, sống lưng thẳng tắp, lập tức trở nên cao hơn cô gái đối diện. Cậu nhướng người về phía cô, ánh mắt hai người trực tiếp giao nhau. Trong ánh sáng mờ ảo còn sót lại, đôi con người của Hướng Mạc Tâm đen láy như một hồ nước phẳng lặng đầy ý cười:
" Tên thật của tôi tiểu thư có biết không? "
Hướng Mạc Tâm mím môi lùi lại một bước, đối diện với gương mặt tuấn tú của một nam nhân xa lạ ở khoảng cách gần thế này, quả nhiên có chút ngại ngùng. Cô lắc đầu:
" Tên thật rất hay sao? "
" Bạch Luật! Nhớ lấy! " A Tài khẽ cong môi, dứt câu liền xoay người rời đi. Bóng lưng cô độc còn để lại cho người phía sau thêm một lời:
" Tối rồi! Tiểu thư về nhà sớm, kẻo mẹ đợi lâu! "
__________________________________
Ở một diễn biến khác.
Cao Lãng chế liền hai ấm nước sôi vào bồn tắm gỗ, pha với nước lạnh với nhiệt độ vừa đủ. Song xuôi, nhìn ra vẫn thấy cô gái kia đứng chết chân ở cửa sau, vẻ mặt hoang mang không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Anh nhìn Tư Duệ phì cười, đi đến trước mặt cô:
" Cũng chẳng phải lần đầu cùng em tắm, ngại cái gì? "
Nghe giọng Cao Lãng thình lình vang lên, Tư Duệ giật mình một cái. Hồi sau mới lắc lắc đầu mở miệng:
' Hay là thôi vậy! Bây giờ trễ rồi lạnh lắm, mai tắm cũng được! ' Nếu là anh của hai tháng trước, cô không ngại! Nhưng Cao Lãng bây giờ, chịu thôi! Anh đã không còn là người đàn ông kia nữa!
" Duệ Duệ, em ở dơ quá! " Cao Lãng đọc khẩu hình miệng cô, nhịn cười đáp.
Cô đỏ mặt, ánh nhìn vô định hoảng loạn tiếp tục công cuộc lắc đầu. Từ khi mất đi giọng nói, ngôn ngữ cơ thể của cô hoạt động hết mực năng suất:
Càng chậm trễ trời càng lạnh, Cao Lãng không muốn nhiều lời nữa trực tiếp kéo cô vào nhà tắm. Tư Duệ không nhìn thấy đường, cộng thêm sức lực con gái chân yếu tay mềm căn bản không phản kháng được, lại còn là kiểu đàn ông cao lớn khỏe mạnh như vậy, đành bất lực đáng thương bị anh lột trần sạch sẽ.
Đối diện với cô không một mảnh vải che thân, xúc cảm lâu ngày chưa được tới trong anh bỗng rạo rực. Cao Lãng nuốt nước bọt cố trấn áp dục vọng, bình tĩnh đưa cô ngồi vào bồn tắm. Nhìn xuống phần bụng đã hơi nhô lên của Tư Duệ, hành động của anh càng hết mực cẩn trọng.
Hơi nước trong gian phòng tắm kín bốc lên mờ ảo, làm tăng nhiệt độ lên đáng kể so với ngoài trời nhưng vẫn không tránh khỏi cái lạnh khắc nghiệt của vùng núi.
Vừa được dìm mình trong làn nước ấm, Tư Duệ cảm thấy dễ chịu hơn hẳn. Cô quàng vòng tay qua hai đầu gối, che đi cảnh xuân trước người, chóp mũi nhỏ xinh không khỏi ngứa ngáy rồi hắt xì một tiếng.
" Có cần đổ thêm nước nóng không? " Anh hỏi, toan đi lấy thêm nước nóng nhưng bị động tác của cô làm cho khựng lại.
Tư Duệ lắc đầu, bàn tay đang níu lấy tay anh viết lên:
' Vừa đủ ấm rồi! Lấy thêm sẽ nóng, rát da! "
Viết xong, liền buông tay anh ra, tiếp tục cuộn mình trong bồn tắm. Bồn tắm không lớn, so với bồn tắm của họ ở trước kia chỉ vừa vặn cho một người. Ấy vậy mà Tư Duệ cuộn mình trong đó, cả cơ thể chỉ chiếm không quá một nửa. Ánh mắt cô vô định trong màn hơi, sống mũi thanh tú đỏ hoe còn vương chút hờn dỗi làm cho cánh môi nhợt nhạt hơi mím lại. Kết hợp mái tóc đen dài phủ qua đầu vai rũ rượi lềnh bềnh trên mặt nước tạo nên dáng vẻ vừa yếu đuối vừa đáng thương khôn tả, khiến người ta nhìn vào không khỏi đau lòng.
Cao Lãng nhìn cô ngâm mình trong bồn tắm, qua một lúc đắn đo, mới có thể lên tiếng:
" Em vẫn còn giận anh? "
' … '
Cao Lãng thừa nhận! Quả thực anh đã rất ngu muội, đã không tìm ra Tư Duệ sớm hơn. Nhưng mọi chuyện đều là hiểu lầm, hơn hết đã trôi qua và trở thành quá khứ. Bây giờ anh ở đây, ngay trước mặt cô, yêu thương nâng niu cô như một thời đã từng. Thế thì tại sao? Tại sao Tư Duệ vẫn không tha thứ cho anh?
Đồng Giai Lị kia, lợi dụng tình yêu của Tư Duệ dành cho anh mà lừa cô đến nơi này, còn có thể qua mắt được anh, khiến anh phải nể tình cô ta, anh nhất định không bỏ qua cho người phụ nữ đó!
Lại nói, khi nghĩ đến mối họa trắc trở mà Đồng Giai Lị kia mang đến, Cao Lãng lại phải hít một hơi khí lạnh trấn tĩnh cơn cuồng nộ trong người. Hận không thể lập tức bóp chết cô ta.
Nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh bồn tắm gỗ, Cao Lãng giúp Tư Duệ gội đầu. Lúc xong xuôi, không kìm được khẽ hôn nhẹ lên mái tóc cô một cái, sau đó không nói không rằng nhướng người về phía trước đặt lên cánh môi anh đào kia một nụ hôn.
Tư Duệ bị cưỡng hôn một cách quá bất ngờ nhất thời không kịp phản ứng. Cô ngây người trong chốc lát, hoang mang trước xúc vị nơi đầu môi. Hồi sau như ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Tư Duệ liền thụt người xuống nước né tránh. Đôi đồng tử với màu sắc biến dạng phẫn nộ, rốt cuộc không nhịn được lại ngoi lên, vung một cái tát vô định về phía Cao Lãng, một bên sườn mặt góc cạnh của anh lại trùng hợp hứng trọn.
Tại sao lại hôn cô, đôi môi mà anh đã từng hôn người khiến hai người ra bước đường này?
Tuy Cao Lãng đã thuật lại toàn cảnh sự việc cho cô. Nhưng còn việc anh cùng Đồng Giai Lị trao nhau nụ hôn đằm thắm, sao anh không kể?
Còn không phải vì hổ thẹn với cô hay sao?
Tư Duệ cười nửa miệng chế giễu, người đàn ông này rốt cuộc xem cô là gì? Có thể tùy ý như vậy? Không tin tưởng cô, lại muốn có là có được ư?
Về phần Cao Lãng, anh thú thực không nhìn ra nỗi lòng của cô lúc này. Chỉ cảm thấy rất hoang mang và bất lực.
Xét cho cùng, Tư Duệ cũng chỉ là một thiếu nữ 17 tuổi, vừa sinh nhật cách đây không lâu có thể tính sang tuổi 18, nói cách khác vừa bước sang độ tuổi trưởng thành. Anh cũng biết, hoàn cảnh ép cô phải chín chắn như một bức tranh lắp ráp bị thiếu hụt.
Thế nhưng, từ mọi việc anh làm trong hai tháng qua, dưới góc nhìn của cô, đều trở nên 'khốn nạn'! Tư Duệ cho rằng anh không hiểu cô! Đúng! Thậm chí chính bản thân mình anh cũng chẳng rõ được điều gì! Làm sao hiểu được cô? Làm sao cứu vãn được mối quan hệ này? Mối quan hệ mà anh nâng niu nhất!
Cô như vậy, nghĩ nhiều như vậy, để tâm nhiều như vậy, lại vì anh mà đau lòng nhiều như vậy, Cao Lãng thật sự không nỡ! Cực kỳ cực kỳ không nỡ!
" Đừng tức giận! Anh xin lỗi! Về sau sẽ không chạm vào em nữa! "
Nói rồi Cao Lãng rời đi. Một lát sau Hướng Mạc Tâm vội vã chạy sang, giúp Tư Duệ thay quần áo. Thời tiết lạnh như vậy, tắm lâu sẽ bị cảm ngay.
Tối hôm đó, ngoài việc đưa cô về phòng ngủ ra Cao Lãng tuyệt nhiên không dám đến gần Tư Duệ nữa. Anh nghĩ cô cần thời gian để bình tĩnh trở lại, cũng là để anh tự kiểm điểm chính mình. Nhiều khi giữ khoảng cách một chút có khi lại tốt hơn cho cả hai!
_________________________________
Từ ngày đến thôn Hoài đã được khoảng năm ngày, A Tài ngoại trừ giám sát công trình xây nhà ra cũng chỉ có làm cái chân chạy vặt cho cậu chủ Cao Lãng. Dù vậy, mọi thông tin ở thành phố C đều được cậu cập nhật thường xuyên và nắm rõ trong lòng bàn tay.
Cậu ngồi xổm dưới hàng rào giáp giữa nhà họ Hướng và Tư Duệ nghe điện thoại. Lúc vừa cúp máy trên đỉnh đầu đã phủ xuống một bóng đen.
" Bị bạn gái chọc giận hả? Sao mặt mũi cau có thế kia? " Giọng nói thánh thót tinh nghịch vang lên, dường như là đang vui lắm.
A Tài ngẩng đầu, đập vào mắt là gương mặt của Hướng Mạc Tâm, kèm theo nụ cười lém lỉnh của cô. Chân mày đang nhíu chặt của cậu lập tức giãn ra, trở lại với nét hòa nhã thường ngày:
" Tôi không có bạn gái! "
" Vừa lùn vừa ế! " Hướng Mạc Tâm không ngần ngại phun thẳng một câu bốn chữ vào mặt A Tài.
Cậu đen mặt.
Vốn là người che giấu cảm xúc rất giỏi và sở hữu một lớp mặt nạ hòa nhã. Thế nhưng cứ mỗi lần đối diện với cô nhóc này, A Tài tự nhiên chẳng thể giữ nổi cái bộ mặt không hề giả trân kia nữa.
" Con gái cao quá cẩn thận cũng ế đấy! "
Hướng Mạc Tâm đứng thẳng dậy, gật đầu mấy cái liền đầy kiêu ngạo nói:
" Ừ! Tôi ế! Anh cũng không có cửa đâu! "
Trong nhà bỗng vọng ra tiếng nói mất kiên nhẫn của mẹ Thanh:
" Ơ kìa cái con bé này sao còn chưa đi nữa? Đi nhanh kẻo trời tối bây giờ! "
Hướng Mạc Tâm " Dạ! " to một tiếng, lại liếc mắt nhìn A Tài:
" Anh Bạch, đi hái mâm xôi với tôi đi! " Nói đoạn hơi nghiêng người cho cậu nhìn chiếc rổ mây đeo sau lưng, là lời mời nhưng lại giống như không cho phép người ta từ chối.
A Tài nhìn công trình đang dở dang, lại nhìn đến chiếc cửa gỗ vẫn đóng im lìm, cuối cùng thở dài đứng dậy, tay đút túi áo gật đầu:
" Vậy để tôi hộ tống tiểu thư! "
Còn chưa đi được mấy bước, Hướng Mạc Tâm bỗng " À! " một tiếng chạy lại vào trong nhà để mặc A Tài đầy khó hiểu nhìn theo bóng lưng cô.
Hướng Mạc Tâm rất nhanh sau đó đã trở ra, trên tay còn cầm theo một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu đỏ đô, tiện tay quàng vào cổ cho A Tài.
" Trên núi lạnh lắm! Không quàng vào là anh chết cóng đó! Tôi không vác nổi các thây của anh về đây đâu! "
Lời nói nửa thật nửa đùa của cô khiến A Tài có muốn phản bác cũng chẳng có cơ hội. Chỉ đành mím môi mà nghe theo.
Để đi lên núi phải băng qua một thung lũng dài, nơi này có tập trung vài hộ nhà dân, nhưng ít nhất nhiều hơn so với khu đất nhà Hướng Mạc Tâm.
Nhà của A Thiển cùng nằm trên đoạn đường này, các mảnh đất trống ở đây hầu hết cũng thuộc sở hữu của gia đình hắn.
Lại nói A Thiển là giáo viên kiêm hiệu phó trường liên cấp thôn Hoài, cha mẹ là chủ xưởng gỗ dưới huyện. Nhìn chung đều có công việc ổn định cộng thêm gia thế tốt từ đời ông cha để lại, nay cả ba lại gây dựng thêm không ít, tính ra giàu có vô cùng.
Lúc đi ngang qua nhà A Thiển, Hướng Mạc Tâm không khỏi ghé mắt nhìn vào một chút. Từ sau đêm cự tuyệt hắn, A Thiển thay vì tìm cớ gặp cô mỗi ngày một lần thì bây giờ lại tránh được giây nào hay giây đó.
Ngôi nhà được thiết kế theo kiến trúc theo khối hình chữ L với hai gian tách biệt, một gian là phòng khách, nơi ở. Gian còn lại dành riêng cho lớp học bổ túc miễn phí mà A Thiển đã xây thêm mấy năm trước.
Chiều hôm nay, hắn quả nhiên có tiết. Qua khung cửa sổ, hình ảnh người thầy giáo cao lớn điềm nhiên giảng bài cho các em học sinh đang hết sức tập trung bên dưới khiến Hướng Mạc Tâm bỗng có chút xao động.
Hình như trước kia, cô cũng từng ngồi học ở lớp bổ túc này.
Cô sau khi chiêm nghiệm từ anh trai, đã có lần nói với hắn rằng mình muốn vào đại học trên thành phố.
Sau đó hắn cho xây dựng thêm gian phòng này, mở lớp bổ túc này, dạy kèm người học sinh đầu tiên… là cô!
Thấy Hướng Mạc Tâm bỗng nhiên dừng bước hồi lâu không chịu đi tiếp, A Tài hơi khó hiểu nhìn theo ánh mắt cô.
" Tiểu thư tìm cậu ta hình như không đúng lúc rồi! " Người này A Tài có từng xã giao mấy câu lúc mới đến đây.
Hướng Mạc Tâm lúc này mới chợt bừng tỉnh, vội lắc đầu sải bước đi tiếp:
" Không có! Đi thôi! "
Ở một góc độ khác, A Thiển gấp gáp bước ra từ trong lớp học phóng tầm mắt dõi theo bóng lưng cao gầy của Hướng Mạc Tâm cùng người đàn ông kia, trong lòng cồn cào khó chịu xẹt qua tia hụt hẫng cùng lo lắng.
Gần đây, hắn rất thường mơ thấy ác mộng. Nhất là khi những người từ trên thành phố cứ lần lượt đặt chân đến nơi này, nỗi bất an trong hắn cũng càng ngày càng lớn dần lên. Đặc biệt cực kỳ ghen tức khi thấy cô đi chung với một nam nhân khác.
Linh cảm cùng trực giác đồng thời mách bảo hắn, phải thực cảnh giác hơn bao giờ hết! Càng không thể rời mắt khỏi Hướng Mạc Tâm. Nhưng hiện tại, hắn lại chưa có dũng khí để đối mặt với cô, đối mặt với người con gái hắn yêu nhưng chỉ xem hắn là anh trai.