Cô hộ lý khẽ đưa mắt nhìn người đàn ông yên vị ở ghế Giám Đốc. Cao Lãng như không để bất cứ ai vào mắt, anh cất mẩu giấy cẩn thận vào một tệp hồ sơ rồi thản nhiên lật tài liệu ra xem.
Thấy anh không nói gì, cô hộ lý mới dám đẩy ghế sang bên cạnh chỗ anh rồi đặt Đồng Giai Lị ngồi xuống.
Xong xuôi, không để Đồng Giai Lị phải lên tiếng nhắc nhở, cô hộ lý rất biết ý tứ chủ động thối lui ra bên ngoài.
Căn phòng rơi vào trầm mặc, không gian tuy gọn gàng, thoáng đãng nhưng nhiệt khí lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trước sự im lặng chẳng buồn đoái hoài gì đến cô của Cao Lãng, Đồng Giai Lị không thể không mở lời trước:
" Lãng? "
Anh không đáp, vẫn chăm chú xử lý tài liệu trước mặt.
" Em sẽ nghe lời anh ghép giác mạc! "
Ngưng một lúc, cô ta hít sâu một hơi như để lấy thêm dũng khí mới có đủ can đảm nói tiếp:
" Nhưng em muốn anh cho em một cơ hội! Lãng, chúng ta kết hôn đi! "
" Kết hôn? " Lúc này, Cao Lãng mới hơi nghiêng đầu sang, khóe môi cong lên trào phúng: " Cô Đồng, cô nghĩ mình là ai? Tại sao tôi phải làm vậy? "
Qua tròng kính tối màu, Đồng Giai Lị vẫn có thể nhìn thấy rõ sự lạnh lùng, chán ghét trên gương mặt góc cạnh của anh. Điều đó làm cô hoảng hốt.
Cái gì mà tình yêu sét đánh? Xúc cảm nhất thời ấy có thể so với tình yêu 5 năm của hai người bọn họ sao? Anh rõ ràng vẫn còn yêu cô, lưu luyến cô cho nên mới giữ Ngô Tư Duệ lại bên mình. Bởi vì Ngô Tư Duệ giống cô, cô gái ấy chỉ có thể là thay thế của cô mà thôi!
Haha! Chính là thế thân! Là thế thân!
" Chuyện trước đây là em không đúng! Em hứa sẽ không tái phạm nữa! Lãng, em thật sự rất yêu anh! " Đồng Giai Lị không tin Cao Lãng sẽ không mềm lòng. Anh còn yêu cô! Nhất định còn yêu cô! Chỉ cần cô kiên trì và thành khẩn một chút, Cao Lãng sẽ cảm nhận được và tha thứ cho cô.
Nói rồi, Đồng Giai Lị bỗng loạng choạng đứng dậy nhoài người tới ôm chầm lấy Cao Lãng, tìm đến môi anh.
Cao Lãng phản ứng rất nhanh, anh đẩy Đồng Giai Lị ra khi môi cô ta chỉ vừa kịp xược qua môi mình một chút, lực đẩy không nhẹ không mạnh.
" Cô Đồng, hãy tự trọng! " Nếu chẳng phải đang mang giác mạc của người phụ nữ này, anh nhất định sẽ không khách khí.
Xúc cảm đã lâu chưa được trải nghiệm lại nay hiện hữu chỉ trong tích tắc làm Đồng Giai Lị rất không thỏa mãn. Dù vậy, vẫn phải ủy khuất đứng sang một bên. Hơn hết không quên bản thân đang giả vờ làm một người mù.
Cô quờ quạng tay ra đằng sau chống đỡ, vừa hay bắt được cạnh bàn mới thở phào một tiếng. Sau đó Đồng Giai Lị không khỏi trợn trừng mắt vì trông thấy Cao Lãng nhíu chặt chân mày, vội vàng lùi ghế ra phía sau rồi đứng thẳng dậy, đưa tay phủi phủi quần áo. Giống như vừa dính phải một thứ gì ghê tởm lắm.
Đồng Giai Lị cười chua xót, hóa ra đối với anh cô không chỉ có chán ghét mà còn ghê tởm như vậy ư?
" Lãng, Ngô Tư Duệ đã bỏ mặc anh rồi! Cho dù mắt anh có sáng trở lại, cho dù anh có liều mạng trị liệu để chân hồi phục tốt như bây giờ thì cô ta cũng không cần anh nữa sao anh không chịu hiểu cơ chứ! Trong mắt Ngô Tư Duệ thì từ sau khi tai nạn xảy ra anh đã chẳng còn giá trị để lợi dụng nữa rồi Lãng… "
" Đồng Giai Lị cô câm miệng! Cô thì biết gì về Duệ Duệ chứ? " Cao Lãng cắt ngang lời Đồng Giai Lị, từng câu chữ thốt ra như rít qua từng kẽ răng. Đôi mắt sắc lạnh trợn trừng cảnh cáo đối phương, tiếc là cô ta không thể nhìn thấy.
" Anh thì sao? Anh quen người ta được bao lâu? Anh khẳng định Ngô Tư Duệ không như vậy? Tại sao lại không dám thừa nhận những lời trong bức thư kia cũng đều là sự thật đi? "
Cao Lãng im bặt.
Đúng! Đồng Giai Lị nói đúng! Là thư, những dòng chữ quen thuộc mà anh bằng ngày đều nhìn thấy, nét chữ chỉ của riêng mình Tư Duệ, đã lại nhẫn tâm ghét bỏ anh, chê bai anh vừa mù lại còn tàn phế. Một người đàn ông thảm hại như vậy không xứng đáng với cô.
Những lời này là suy nghĩ thật sự trong lòng cô ư? Nhưng rõ ràng khi biết tin anh bị tai nạn, Tư Duệ đã không chịu nổi, thổ huyết rồi ngất lịm trước của phòng cấp cứu cơ mà! Cô sợ mất anh như vậy, vì cái gì mà bỏ rơi anh?
Sau khi hồi phục, Cao Lãng đã cho người lục tung thành phố để tìm cô, thiếu điều đưa lên bản tin thời sự nữa thôi. Ấy vậy mà vẫn chưa tìm được.
Tư Duệ giống như cao thủ của trò chơi trốn tìm vậy, trốn đi rồi liền như chưa từng xuất hiện trong cuộc đời anh. Cao Lãng vẫn luôn hoài nghi không biết rằng Ngô Tư Duệ rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không? Một lực lượng lớn như vậy bao gồm cả người của Tử Thượng cũng chẳng thể lần ra tung tích gì của cô.
Truy cùng tìm tận không ra, bất quá chỉ còn cách ép cô tự mình lộ diện.
Mắt Cao Lãng chợt lóe lên một dụng ý, anh chỉnh lại âu phục trên người, điềm nhiên bước đến trước mặt Đồng Giai Lị đưa ra một đề nghị:
" Tôi sẽ đính hôn với cô! Với điều kiện tin tức này sẽ được truyền thông lan rộng trong và ngoài nước! " Vừa nói, anh vừa híp mắt quan sát phản ứng của người đối diện: " Cô Đồng, cô bằng lòng không? "
Thật lâu sau, Đồng Giai Lị mới lên tiếng trả lời:
" Được! "
_______________________________
Ngồi trong tiết học nhàm chán, Châu Sở Kiệt đã vô thức liếc sang vị trí bên cửa sổ không biết bao nhiêu lần. Nơi đó, khoảng một tháng trước, người đã không còn.
Trong khi Châu Sở Kiệt nhìn chăm chăm chỗ ngồi của cô bạn bỏ học, Hàn Tiểu Hy lại đăm đăm nhìn cậu.
Quan sát thấy biểu hiện của Châu Sở Kiệt, có là một đứa ngu ngốc cũng biết được cậu thích Tư Duệ. Tiếc là bản thân cậu lại không nhận ra điều đó!
Theo như quy định của nhà trường, nếu Tư Duệ nghỉ học quá 30 ngày, cô sẽ chính thức bị đuổi học. Điều này làm Hàn Tiểu Hy lo lắng sốt ruột không thôi. Vì vậy nỗi lòng của Châu Sở Kiệt, cô hiểu rõ hơn bao giờ hết.
Trước đó khi vừa mới mua điện thoại, cô cùng Lý Kỳ Nhan có giúp Tư Duệ có giúp Tư Duệ tạo một tài khoản mạng xã hội, cả ba cũng đã trao đổi số điện thoại và nhiều phương thức liên lạc khác. Nhưng kỳ lạ là không kết nối được, có khi nơi Tư Duệ ở hiện tại nằm ngoài vùng phủ sóng.
Ngoài vùng phủ sóng?
A! Thì ra là thế
***
" Châu Sở Kiệt, mình có chuyện này cần bàn bạc với cậu! "
Vừa ra chơi, Hàn Tiểu Hy liền kéo Lý Kỳ Nhan chạy đến chỗ của Châu Sở Kiệt gấp gáp nói.
Châu Sở Kiệt một tay chống cắm, tay còn lại nhịp nhịp ngón trỏ lên mặt bàn, hờ hững nhìn hai bạn học nữ, lười nhác đáp:
" Chuyện gì? "
" Mình nghĩ mình có cách tìm ra Duệ Duệ rồi! "
Lúc này, cả Châu Sở Kiệt và Lý Kỳ Nhan đều bất ngờ nhìn cô. Lý Kỳ Nhan lay lay vai Hàn Tiểu Hy hỏi dồn:
" Cậu nói xem! Cách gì? "
Châu Sở Kiệt cũng dẹp sang một bên dáng vẻ lười nhác. Cậu ngồi thẳng dậy, không nói gì nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc chờ câu trả lời của Hàn Tiểu Hy:
" Khi Duệ Duệ nghỉ học, mình có thử liên lạc với cậu ấy rất nhiều lần bằng số điện thoại lẫn các tài khoản mạng khác nhau, nhưng đều ngoài vùng phủ sóng! "
Như hiểu ra điều cô nàng muốn nói, Châu Sở Kiệt tiếp lời:
" Vậy nên phạm vi tìm kiếm sẽ thu hẹp lại ở những nơi chưa kết nối sóng và mạng, có đúng không? "
" Đúng vậy! Chỉ là tớ không có khả năng! " Hàn Tiểu Hy bất lực gật đầu: " Châu Sở Kiệt, nhờ vào cậu hết! "
Châu Sở Kiệt cũng gật đầu: " Ngoại trừ số điện thoại ra cho tôi tất cả các phương thức liên lạc của cậu ấy! " Sở dĩ không cần số điện thoại là bởi vì lần trước khi Châu phu nhân nhờ cậu mời Tư Duệ ăn tối, cậu đã ghi nhớ số cô. Còn vì sao Châu phu nhân lại có số Tư Duệ, hẳn là Cao Lãng cho rồi!
Trong khi hai người đang trao đổi thì Lý Kỳ Nhan đứng một bên, không khỏi chớp chớp mắt nhìn Hàn Tiểu Hy một cách sùng bái:
" Tiểu Hy, cậu thật thông minh! "
Cô nàng gãi đầu cười trừ một tiếng:
" Chỉ là tình cờ nghĩ ra thôi haha! "
" Lý Kỳ Nhan làm lớp trưởng không tiện! Còn Hàn Tiểu Hy, cậu có muốn cùng tôi đi tìm Tư Duệ không? " Đột nhiên, Châu Sở Kiệt lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.
Sở dĩ cậu mời thêm một cô bạn chung giữa hai người là vì không muốn đi tìm Tư Duệ một mình, như vậy sẽ rất kì cục! Cậu và cô vốn không thân thiết, Tư Duệ dường như rất sợ hãi cậu! Mỗi lần gặp mặt tiếp xúc đều không giấu nổi dặt dè, đối phó. Chẳng hiểu sao cậu rất không thích!
Tan học, nhìn Tư Duệ hí hửng ngồi vào xe anh trai, cười đùa nói chuyện vui vẻ với anh ấy, lòng cậu cảm thấy trống trải vô cùng.
Phải nói, Tư Duệ cười lên rất đẹp. Mỗi lần khóe môi cong lên, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt là mỗi lần thu hút ánh nhìn của cậu, dụ dỗ luôn cả trái tim cậu.
Thay vì điệu bộ gượng gạo khó coi kia, cậu muốn cô cũng cười thoải mái trước mặt mình như vậy. Muốn cô mở lòng với mình hơn, muốn cô cũng đối với mình như đối với anh trai...
Thấy mình có thể được đi tìm Tư Duệ, cô nàng không khỏi vui sướng kích động:
" Mình đi! Mình đi chứ! "
" Vậy ngày mai bắt đầu xin nghỉ phép! "
__________________________________
Tối hôm ấy, Châu Sở Kiệt một mình ngồi đắn đo trong phòng. Đang suy nghĩ xem có nên nói ra kế sách tìm kiếm Tư Duệ của mình cho Cao Lãng biết không.
Còn chưa đưa ra được quyết định chính thức, anh đã bất ngờ gọi tới số cậu.
" Sở Kiệt? " Sau khi bắt máy, đầu dây bên kia liền truyền tới giọng nói trầm thấp.
" Vâng! "
" Từ giờ rút hết các lệnh, không cần điều tra hay tìm kiếm tung tích Tư Duệ nữa! "
Châu Sở Kiệt thoáng khựng người, nhíu mày hỏi:
" Tư Duệ trở về rồi ạ? "
Cao Lãng lập tức phủ nhận: " Không phải! Anh có cách để cô ấy tự xuất đầu lộ diện! "