“Cậu có? Tiền ở đâu cậu có?” Mã Tiểu Dung khiếp sợ nhìn cô, tại sao cô ấy lại có một trăm vạn, cô ấy còn nghèo hơn so với mình.
“Chuyện này cậu không cần quan tâm, bây giờ quan trọng nhất là an táng cho bác gái đàng hoàng, chúng ta đi mau.” Âu Dương Điệp kéo cô đi ra ngoài.
“Tiểu Điệp, cậu nói cho rõ ràng, tiền này ở đâu cậu có, nếu không mình không cần.” Mã Tiểu Dung vừa bị cô kéo đi vừa nói.
“Anh ấy đưa.” Âu Dương Điệp hiểu rõ tính tình của cô, nên thành thật nói rõ.
“Anh ấy?” Mã Tiểu Dung lập tức hiểu được, người cô nói chính là Tư Đồ Thác.
“Cậu đã gặp anh ta sao?”
“Được rồi, đừng hỏi nữa, chờ giải quyết xong chuyện của bác gái, mình sẽ từ từ giải thích tất cả mọi chuyện cho cậu nghe.” Âu Dương Điệp trực tiếp ngắt lời cô, bây giờ chuyện quan trọng hơn chính là chuyện của Tiểu Dung.
Mã Tiểu Dung đưa cho cha dượng một trăm vạn, lúc này ông ta mới đưa tro cốt của mẹ cô cho cô, Tiểu Dung bắt đầu xử lý hậu sự cho mẹ, trong lòng Âu Dương Điệp đau khổ rối rắm, từ sau khi cha mẹ qua đời, đã năm năm qua cô không đi bái tế họ, cho nên bây giờ cô phải cố lấy dũng khí đi thăm mộ họ.
Toàn thân mặc một bộ quần áo màu đen, mang thêm một cái kính mát, trong tay cầm một bó hoa cúc, đây là lần thứ ba cô bước vào nơi này, lần đầu tiên là lúc hạ táng cha mẹ, lần thứ hai là lúc cô kết hôn đã đến đây bái tế, mặc dù đã qua năm năm, nhưng cô vẫn nhớ như in mộ phần cha mẹ nằm ở chỗ nào, lập tức nhẹ nhàng đi về phía trước.
Tư Đồ Thác rót một ly rượu vang đỏ đặt ở phía trước bia mộ, đứng nhìn một hồi, sau đó mới xoay người muốn rời khỏi, lại thấy Âu Dương Điệp từ phía đối diện đi tới.
“Thác, à không….Tư Đồ tiên sinh.” Cô nao nao, dừng bước, vội vàng sửa miệng, ánh mắt đảo qua ly rượu vang đặt phía trước mộ, cô biết cha thích nhất là rượu vang đỏ, hiếm khi được anh có lòng quan tâm, chậm rãi tiến đến phía trước, lúc lướt qua người anh, cô tạm dừng một chút, thấp giọng nói:
“Cám ơn anh.”
“Cô không cần cám ơn tôi, tôi bái tế chú Âu Dương không phải vì cô.” Tư Đồ Thác không hề cảm kích, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước.
“Em biết.” Cô cũng không ngốc nghếch đến nỗi nghĩ anh thay mình đến bái tế cha mẹ,
“Có điều, mặc kệ anh là vì cái gì? Trước hết em cũng phải cám ơn anh, bởi vì họ là cha mẹ của em.”
“Cha mẹ của cô? Chú Âu Dương có đứa con gái như cô, đúng là sỉ nhục của chú ấy.”Ánh mắt Tư Đồ Thác thâm trầm, bắn ra tia nhìn lạnh lẽo, mở miệng châm biếm.
“Anh nói đúng, em là sỉ nhục của cha.” Âu Dương Điệp không muốn giải thích, để anh tùy ý nhục nhã mình, nếu như vậy có thể làm tiêu tan tội lỗi năm năm trước của cô, vậy thì cô nguyện ý im lặng thừa nhận để được tha thứ.
Đôi lông mày của Tư Đồ Thác nhíu chặt cùng một chỗ, năm năm không gặp, cô rõ ràng đã học được tính nhẫn nhục chịu đựng, im lặng thừa nhận, hoàn toàn không giống như trước đây, không chịu thua kém bất cứ ai, luôn giương nanh múa vuốt, cố tình gây sự, đột nhiên trong lòng cảm thấy có chút buồn bực khó hiểu, không muốn tiếp tục nhìn thấy cô, nên xoay người nhanh chóng rời đi.