Khuôn mặt của Cố Sâm đã méo mó từ sớm, từng câu từng chữ Tô Gia Yến kể ra đều ghim chặt vào trong lòng hắn.
Đồn hắn là một lão già đầu xấu xí nhăn nhúm ?
Già rồi còn khó tính ?
Hay làm khó nhân viên ?
Máy làm lạnh chạy bằng cơm ???
Một đồn mười, mười đồn trăm ! Lời nói qua miệng từng người lại không khỏi cho thêm chút mắm muối. Cố Sâm đã từng nghe qua nhưng bây giờ mới lĩnh giáo được sức mạnh của lời đồn.
Trước giờ hắn chỉ toàn chú tâm vào công việc, cũng chưa một lần để ý hình ảnh bản thân trong mắt nhân viên. Kết quả mọi chuyện đã đi quá xa so với tưởng tượng của hắn.
Cố Sâm tức giận không nhỏ nhưng vẫn cố giấu trong lòng, gằn giọng dụ dỗ: "Còn có tin đồn nào về chủ tịch nữa, cậu cứ nói ra hết đi !"
Tô Gia Yến không biết bản thân đã bị Cố Sâm lừa vào tròng, lại như một con cừu non ngây thơ chia sẻ bí động trời với bạn cừu mới mà không biết đó là một con chó sói đội đầy gian xảo, đội lên người mình lốt cừu.
____
Hôm sau là ngày nghỉ, vì chỉ có hơn ba ngày để có thể giải quyết chuyện lễ phục, buổi sáng Tô Gia Yến dậy rất sớm lên mạng tìm hiểu chút thông tin về nhà thiết kế thời trang nam Rivia này.
Tô Gia Yến vừa nhâm nhi cà phê vừa nhấp chuột, cậu nhận ra mấy trang mạng này viết không quá rõ, chỉ đề cập đến tiểu sử và thành tích trong sự nghiệp của anh ta.
Ngồi lướt web ở nhà được một buổi, Tô Gia Yến lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình, sau đó thay quần áo rồi đến trung tâm thương mại lớn nhất Bắc thành.
Tô Gia Yến lên tầng ba nhìn qua các loại quần áo một lần, nhân viên cũng phát hiện ra sự hiện diện của cậu rất niềm nở mà ghé tới.
"Xin chào quý khách, tôi có thể giúp được gì cho bạn ?"
Tô Gia Yến ngập ngừng nhìn quanh, cuối cùng vẫn là trực tiếp hỏi nhân viên: "Ở đây có đồ của Rivia chứ ?"
Nhân viên không tiếc lời khen ngợi: "Anh quả là có gu thẩm mỹ rất thời thượng ! Đây là khu trưng bày riêng của Rivia ạ !"
Tô Gia Yến đi theo sao nữ nhân viên, liền thấy những bộ trang phục tinh xảo xuất hiện, được chia làm hai phần cho nam và nữ.
Trang phục của Rivia giá trị không nhỏ, vì doanh số tháng này của tổ nữ nhân viên lộ ra một nụ cười thân thiện: "Không biết anh thích loại mẫu mã nào, tôi có thể tư vấn cho anh thêm !"
Tô Gia Yến cười cười: "Không sao, tôi có rất nhiều thời gian, có thể tự chọn được ! Cảm ơn !"
Tô Gia Yến nhìn đống quần áo trước tinh xảo trước mặt, không nhịn được muốn sờ tay vào một chút. Sờ xong không khỏi cảm thán, chất liệu vải không tồi, co dãn tốt và còn rất mát.
"Cậu cũng muốn mua quần áo của Rivia hả ?"
Tô Gia Yến nương theo tầm mắt, nhận thấy một thanh niên đang nở nụ cười hỏi mình. Nụ cười kia quá mức tỏa sáng, khiến cho cậu quên mất câu hỏi lúc nãy có hàm ý gì.
Tô Gia Yến gật đầu cũng không quá để tâm đến anh ta mà tiếp tục chuyện của mình, không biết rằng anh ta vốn không chọn quần áo mà đăm đăm nhìn cậu.
Tĩnh lặng vài phút.
David lặng lẽ quan sát cậu, chú ý thiếu niên này dường như đến đây không đơn giản chỉ chọn quần áo. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu anh.
"Cậu định đi gặp Rivia về chuyện lễ phục, nhưng nghe nói anh ta rất khó gần nên cậu mới đến đây tìm hiểu một chút đúng chứ ? Dù sao cốt lõi của một cuộc nói chuyện vẫn là có chung chủ đề nói !"
Bàn tay cầm móc áo của Tô Gia Yến hơi run, người này mới gặp đã biết tỏng suy nghĩ của cậu rồi: "Chẳng lẽ nghệ sĩ của anh cũng yêu cầu lễ phục của Rivia ?"
Ánh nhìn của Tô Gia Yến đầy địch ý.
David cảm thấy cậu xù lông như vậy rất đáng yêu, không khỏi cười trêu trọc: "Cậu đoán sai rồi !" Anh ta xoa cằm tựa hồ suy nghĩ gì đó, trêu đùa: "Cậu cứ coi như bản thân hôm nay may mắn vì gặp được tôi đi !"
Đầu Tô Gia Yến đầu chấm hỏi, cảm thấy người này đầu óc có vấn đề, lặng lẽ cách anh một khoảng xa.
Chỉ là không ngờ da mặt anh ta cũng dày, tiến lại gần cậu đầy thâm ý nói: "Nghe nói Rivia rất thích điểm tâm ngọt, đặc biệt là bánh mouse chanh dây ở cửa hàng phía Tây thành phố...."
"Tất nhiên không lạ nếu như cậu chưa kịp đưa bánh đã bị đuổi thẳng cổ....." David nhìn thoáng qua đôi mày chau lại của cậu, hòa nhã nói: "Bởi anh ta không thích kẻ nào mặc đồ của hãng khác tới bay lượn trước mặt anh ta đâu ! Vậy nên mặc sẵn bộ đồ của hãng anh ta quả thực là một sự lựa chọn không tồi !"
Nói xong, David đưa vào tay cậu một bộ đồ, Tô Gia Yến phát ngốc tại chỗ, không ngờ khi nãy anh ta lựa đi lựa lại chỉ vì muốn chọn đồ cho mình.
Tô Gia Yến có chút khó hiểu, đôi mắt xinh đẹp dấy lên sự cảnh giác: "Vì sao lại giúp tôi ?"
David cao hơn cậu một chút, anh ta áp sát gương mặt vào gần cậu, hai tay vẫn để trong túi quần lịch lãm nói: "Hửm, đã nói hôm nay là ngày may mắn của cậu rồi mà !"
Tô Gia Yến ngây ngốc vài giây, David rất hài lòng về biểu cảm của cậu lúc này, cười hì: "Cậu vẫn chưa nên gặp mặt anh ta ở đâu nhỉ ? Louie Room 3 giờ chiều mai sự có sự kiện chụp mẫu ảnh, anh ta cũng ở đó !"
Tô Gia Yến nửa tin nửa ngờ: "Cảm ơn !"
David vờ như lơ đãng liếc về phía xa xa kia một chút, thành công thấy khuôn mặt đen sì của Bạch Thời Cẩn, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên.