Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 15





Phương Triều Chu là bị đau tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt phượng.

Cặp mắt phượng kia cũng thật xinh đẹp, hàng mi dài nồng đậm như cánh bướm, đuôi mắt nhếch lên, như được vẽ từ bút lông tinh xảo.

Chủ nhân mắt phượng vẫn chưa nhìn hắn, mà là ôm hắn, nhanh chóng lăn qua một bên.

Vừa mới lăn qua, chiếc giường bọn họ vừa nằm liền nổ tung một nửa.

Lúc này, chủ nhân mắt phượng mới ý thức được Phương Triều Chu trong lồng ngực đã tỉnh, nháy mắt kia, trên mặt y nhiễm hồng nhạt, thậm chí trong mắt xuất hiện hoảng loạn, nhưng thực mau, y liền khôi phục bình thường, một tay chắn công kích, một tay khác muốn đem Phương Triều Chu nâng dậy.

Phương Triều Chu lúc này còn mơ màng hồ đồ, căn bản không biết xảy ra cái gì, hắn mê mê hoặc hoặc mà ngồi dậy, lúc nhìn thấy Lê Nhất Diệp cách đó không xa, trì độn mà chớp chớp mắt, lại quay đầu nhìn xuống Tiết Đan Dung bên cạnh, liền bắt đầu lâm vào phát ngốc.

Tuy bởi vì đau đớn mà hắn mạnh mẽ thoát khỏi khống chế của dục đuốc, nhưng hắn còn uống lên rất nhiều rượu, rượu này khiến hắn hiện tại không có biện pháp thanh tỉnh, nếu không phải chung quanh đánh đến mức thành một mảnh hỗn độn, thanh âm quá lớn, hắn hiện tại ngồi cũng có thể ngủ.

Tiết Đan Dung rốt cuộc tuổi vẫn trẻ, đặc biệt y còn bảo vệ Phương Triều Chu phát ngốc bên cạnh, thực mau y liền bại, bị Lê Nhất Diệp dùng Khổn Tiên Thằng trói lại.

Mà Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung bị trói lên, thong thả mà chớp chớp mắt, tiếp tục phát ngốc.

Trong đầu hắn chỉ có một ý niệm——
Buồn ngủ quá a, đánh rồi xong sao? Có thể ngủ chưa?
Lê Nhất Diệp đi tới, nhìn vẻ mặt tịnh nộ của Tiết Đan Dung, lại nhìn về phía Phương Triều Chu bên cạnh còn đang ngẩn người, hắn tựa hồ cảm thấy buồn cười, khóe môi câu lên, hơi hơi cúi xuống, đem mặt Phương Triều Chu nhìn Tiết Đan Dung xoay lại.

"Ngươi nhìn thây sta trói sư đệ ngươi lại, vẫn chưa phản ứng sao?"
Hắn nói xong, cho rằng đối phương sẽ có điểm phản ứng, nhưng nào biết cái tiểu gia hỏa này giống như choáng váng, ngốc ngốc lăng lăng mà nhìn hắn, nếu không phải còn chớp mắt, hắn liền cho rằng mình đang niết cằm rối gỗ.

Lê Nhất Diệp nhướng mày, nghĩ tới cái gì, "Ngươi không phải uống rượu sao? Mới uống ít như vậy, liền say thành dạng này?" Nói xong, hắn còn nhéo nhéo mặt Phương Triều Chu.

Quả nhiên hắn vừa niết, một chút giãy giụa cũng không có.

"Ngươi đừng chạm vào hắn!" Tiết Đan Dung bên cạnh lạnh lùng nói.

Lê Nhất Diệp là cái đại ma đầu, tính cách đại ma đầu chính là ngươi không cho hắn làm gì, hắn liền càng muốn làm.

Trên thực tế hắn cũng không định làm gì Phương Triều Chu, hắn chỉ chuẩn bị mang một mình Tiết Đan Dung đi, nhưng nghe thấy Tiết Đan Dung nói, ý niệm vừa chuyển.

Hắn muốn mọt lần trói luôn hai người đi.


Ngẫm lại còn rất thú vị, lão gia hỏa Thiên Thủy Tông kia nhìn thấy hai đệ tử dưới môn hạ đều bị hắn trói đi, phỏng chừng sẽ bị chọc tức điên rồi đi.

Nói trói liền trói, khác với lúc trói Tiết Đan Dung, Lê Nhất Diệp thấy Phương Triều Chu hiện tại ngây ngốc, chỉ trói lại tay Phương Triều Chu, liền đem cả hai người đóng gói cùng nhau đem lên Phi Vân thú tọa kỵ.

Phi Vân thú cùng loại với ngưu ở thế gian, nhưng so thế gian ngưu lớn hơn nhiều, toàn thân tuyết trắng, trường mao, sinh một đôi phỉ ngọc sắc trường giác, là yêu thú Lê Nhất Diệp thích chăn nuôi nhất.

Phương Triều Chu vừa bị đem lên lưng Phi Vân thú, liền nháy mắt liền trường mao mềm mại của đối phương hấp dẫn, hắn trực tiếp ở trên tìm một vị trí tốt, oa liền nằm xuống.

Chỉ là sau lúc cất cánh, gió quá lớn, hắn có chút lạnh, liền nhắm hai mắt bắt đầu tìm đồ vật ấm áp.

Tiết Đan Dung nhìn Phương Triều Chu đột nhiên dựa lại gần, thân thể cương một chút, nhưng thực mau Phương Triều Chu đã bị bắt lại.

Lê Nhất Diệp ngồi ở đằng trước chú ý tới động tính phía sau, sau khi phát hiện, lập tức đem Phương Triều Chu tóm lại, ném qua một bên, nhưng không bao lâu, hắn lại thấy Phương Tiều Chu dán tới bên cạnh Tiết Đan Dung, thậm chí mặt đều muốn vùi vào trong ngực Tiết Đan Dung.

Tiết Đan Dung bị Khổn Tiên Thằng cột lấy, hoàn toàn không thể động đậy, nhấp môi nhíu mày, sắc mặt không được tốt lắm.

Lê Nhất Diệp sách một tiếng, đem gia hỏa chiếm tiện nghi từ trên người Tiết Đan Dung kéo xuống, thấy Phương Triều Chu còn nhắm hai mắt, nhịn không được biến ra một khối băng, dán ở trên cổ Phương Triều Chu.

"Tê ——"
Phương Triều Chu bị khối băng lạnh đến run run, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, lập tức đứng lên.

Lê Nhất Diệp đem người đánh thức, mới đem khối băng biến đi, trong giọng nói hắn có cảnh cáo: "Ngươi lại bò lại gần, ta liền đem ngươi ném vào băng đàm."
Tuy ý thức Phương Triều Chu hiện tại không rõ, nhưng cũng cảm giác được nguy cơ, vì thế hắn không hướng Tiết Đan Dung bò, nhưng lại lạnh, làm sao bây giờ a?
Lê Nhất Diệp nhìn Phương Triều Chu súc ở bên chân mình ngủ, híp híp mắt.

Lúc hắn đang muốn đem tiểu gia hỏa này đá văng ra, hắn lại nhìn thấy Phương Triều Chu rụt rụt cổ, tựa hồ còn cảm thấy lạnh, vì thế đem mặt dán ở trên đùi Lê Nhất Diệp, thu hoạch độ ấm.

Lê Nhất Diệp nhíu mày, muốn đem người bỏ ra, nhưng hắn lại cảm giác được tầm mắt nhìn chằm chằm mình, hắn không khỏi quay đầu lại.

Tiết Đan Dung chính là nhìn bên này, ánh mắt trừ bỏ lạnh nhạt, còn có chán ghét.

Lê Nhất Diệp đối diện loại ánh mắt này, không khỏi rũ mắt nhìn Phương Triều Chu dán trên chân mình ngủ ngon lành, từ cùng một sư môn mà ra, tính tình lại khác nhau như trời với đất.

Hắn lại nhớ tới lúc trên thuyền nhỏ Phương Triều Chu tránh phía sau mình, trộm lấy đầu ngón tay viết sau lưng hắn, lúc này đối phương lại trang lạnh ngủ bên cạnh hắn, tính tình dính người như vậy, nhưng thật ra cũng rất thú vị, chỉ là hiện tại hắn hứng thú với Tiết Đan Dung hơn, cho nên vẫn không hạ thủ.

Nếu ngày sau hắn chán Tiết Đan Dung, liền thử lại cái bánh đường này đi.

Phương Triều Chu còn chưa biết mình bị so sánh thành bánh đường hô hô mà ngủ, chờ đến khi hắn tỉnh, phát hiện mình bị ném trên mặt đất, tay còn bị trói, cũng may trên mặt đất có một tấm thảm lông dày, ngủ cũng không quá lạnh.

Phương Triều Chu ngồi dậy, hiện tại hắn giống như một đoạn phim ngắn, không nhớ nổi đêm hôm qua đã xảy ra việc gì, ký ức vẫn còn dừng lại ở lúc đại biến thái Tống Liên Y kia nhỏ nến lên người hắn.

Tưởng tượng đến đây, Phương Triều Chu vội vàng sờ soạng trán cùng vành tai.

Ân? Không có dầu sáp?
"Nhị sư huynh."
Đang ở thời điểm Phương Triều Chu nghi hoặc, trên giường phía sau phát ra thanh âm làm hắn giật mình.

Đây là......!
Thanh âm tiểu sư đệ.

Phương Triều Chu khiếp sợ quay đầu, vừa nhìn thấy Tiết Đan Dung bị Khốn Tiên Thằng trói trên giường.

Lúc này bên ngoài đã hừng đông, nhưng cửa sổ lại bị đóng chặt, ánh sáng không thể nào tiến vào, cho nên trong phòng khá tối tăm.

Nhưng ánh sang tối tăm như vậy, da thịt Tiết Đan Dung lộ ra ngoài cơ hồ sáng lên, giống như một viên ngọc lạnh lẽo nằm trên giường.

Lúc này tóc y hỗn độn, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ khẽ cắn, dù là thần tiên, chỉ sợ thấy một màn này đều phải động tâm.

Phương Triều Chu nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, phản ứng đầu tiên lại là ——
Không công bằng! Dựa vào cái gì hắn phải nằm trên mặt đất, tiểu sư đệ lại được nằm trên giường?
Đồng dạng là tù binh, không thể đối đãi bình đẳng sao?
Phương Triều Chu tức giận bất bình mà bò dậy, giật giật thân thể có chút cương.

Liền tính mặt đất được phủ dày như vậy, ngủ một đêm thân thể vẫn đâu.

Hắn lắc cổ, chậm rì rì đi đến bân cạnh Tiết Đan Dung, còn chưa mở miệng, đột nhiên dừng lại.

Từ từ, tiểu sư đệ vừa mới gọi hắn là gì?
Nhị sư huynh?
Hắn bị ngã à?
Chờ một chút, tiểu sư đệ bị trói thành cái dạng này, nhìn lại bài trí của căn phòng này, đây không phải là tình tiết đại ma đầu bắt cóc tiểu sư đệ sao?
Vậy hắn không nên ở chỗ này a?
"Nhị sư huynh, ngươi thử xem có thể cởi bỏ Khốn Tiên Thằng trên người ta được hay không." Thời điểm Phương Triều Chu còn đang suy nghĩ vì sao mình lại ở đây, Tiết Đan Dung đã mất kiên nhẫn, ngữ khí dồn dập mà mở miệng.


Phương Triều Chu nghe vậy, gật đầu, "Hảo, ta thử cởi cái thứ trên tay trước đã."
Nhưng không biết cái dây thừng trói hắn làm bằng gì, nửa ngày cũng không giải được, cho dù thử pháp thuật cũng vô dụng, hắn giải đến có chút mệt mỏi, lén lút ngồi xuống chiếc giường xa hoa mà tiểu sư đệ nằm.

Vừa ngồi xuống, lại càng tức giận bất bình.

Giường này thật mềm, so sánh thảm cùng giường, quả thực là thạch đá.

Lại tiếp tực thử nửa canh giờ, Phương Triều Chu rốt cuộc cởi được dây thừng trên tay, vì thế, hắn thử cởi bỏ Khốn Tiên Thằng trên người Tiết Đan Dung, nhưng Khốn Tiên Thằng này gặp pháp thuật liền trói càng chặt, cuối cùng hắn nhìn thấy Tiết Đan Dung mặt đều trắng bệch, chỉ có thể ngừng lại.

"Không được, vô pháp cởi bỏ, Khổn Tiên Thằng này chỉ có chủ nhân cởi được." Nói tới đây, Phương Triều Chu ngữ khí trở nên thật cẩn thận, "Tiểu sư đệ, người trói chúng ta là ai?"
"Lê Nhất Diệp." Thời điểm Tiết Đan Dung nói ra tên này, biểu tình lập tức trở nên thực lạnh.

Quả nhiên là cái đại ma đầu kia.

Trong nguyên tác, đại ma đầu đem Tiết Đan Dung trói lại đây, đầu tiên nhốt trong nhà, đóng mấy ngày, để giảm bớt nhuệ khí, chờ Tiết Đan Dung mệt mỏi bất kham, hắn mới xuất hiện, chỉ là cuối cùng vẫn không có thành công, ngược lại bị Tiết Đan Dung thọc một kiếm vào tim, cũng là vì một kiếm kia, từ đó đại ma đầu liền khó thể quên Tiết Đan Dung, quả thực vừa ái vừa hận.

"Chúng ta lúc nào bị trói?" Phương Triều Chu lại hỏi.

Tiết Đan Dung nhíu mày, đáp: "Ban đêm hôm trước."
Vậy còn khoảng hai ba ngày, Lê Nhất Diệp mới có thể tới đây.

Vì thế Phương Triều Chu thi một đạo pháp thuật tẩy rửa, liền nằm xuống bên cạnh Tiết Đan Dung.

Tiết Đan Dung:......!
Phương Triều Chu nằm tốt rồi, đối diện ánh mắt kỳ quái của Tiết Đan Dung, a một tiếng, giải thích: "Ta nằm trên mặt đất cũng lâu rồi, có điểm mệt, tiểu sư đệ, ngươi không ngại ta nằm đây đi?"
Giường này thật sự rất thoải mái, hảo mềm, nếu là ở hiện đại, hắn thực sự muốn làm ăn cùng Lê Nhất Diệp.

Muốn cùng khoản!
Tiết Đan Dung không nói chuyện, chỉ hướng bên trong xê dịch, y vừa dịch vào không bao lâu, liền phát hiện người bên cạnh hô hấp đã vững vàng, nháy mắt sửng sốt một chút, sau đó ánh mắt trở nên có chút bất đắc dĩ.

Phương Triều Chu lại ngủ rồi, này chủ yếu có quan hệ với dục đuốc kia.

Dục đuốc nhỏ lên người hắn, trình độ gợi lên dục vọng khác xa người ngửi được, cho nên dù hắn đã ngủ hai ngày, nhưng vẫn không thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của dục đuốc, nhất thời sẽ thấy buồn ngủ.

Đương nhiên, Phương Triều Chu có thể ngủ, cũng quan hệ với suy nghĩ của hắn.

Mấy ngày này hắn và tiểu sư đệ khẳng định chạy không thoát, bên ngoài tất cả đều là người của Ảm Hồn Môn, thẳng đến mấy ngày sau Lê Nhất Diệp tới, đại ma đầu không muốn cho người khác nghe đông cung sống, mới đem toàn bộ người đuổi đi, cũng vì vậy mà cho Tiết Đan Dung cơ hội đào tẩu.

Còn có, dù sao đại ma đầu muốn khi dễ là Tiết Đan Dung, cũng không phải hắn.

Mấy ngày kế tiếp, Phương Triều Chu ngủ một hồi lại tỉnh, thời điểm tỉnh, hắn liền lấy thoại bản ra xem.

Đương nhiên hắn cũng hữu hảo hỏi Tiết Đan Dung xem có muốn một quyển hay không.

Tiết Đan Dung qua vài ngày, sắc mặt càng thêm tiều tụy, y nghe được lời này, chỉ lắc đầu không nói.

Tương phản là Phương Triều Chu, không có người kêu hắn rời giường, giường lại mềm như vậy, hiện tại sắc mặt hắn hồng nhuận, căn bản không giống như bị bắt cóc, ngược lại giống như đang đến Ảm Hồn Môn nghỉ phép.

Hắn không thể không thừa nhận, tiểu sư đệ tư thế ngủ rất tốt, tình hình mấy ngày cũng không tồi, cho dù hắn tỉnh lại, phát hiện chân tay mình đều đè lên người tiểu sư đệ, tiểu sư đệ cũng không có phát hỏa, chỉ ủy khuất mà súc ở góc giường.

Cho nên thời điểm Lê Nhất Diệp lại đây, nhìn thấy Phương Triều Chu sắc mặt hồng nhuận ghé trên đầu giường xem thoại bản, đều sửng sốt một chút, bộ dạng Tiết Đan Dung giống như hắn dự kiến, gia hỏa này bị bắt cóc cũng không sợ sao?
Ôm nghi vấn loại này, Lê Nhất Diệp đi tới mép giường.

Hắn vừa xuất hiện, Tiết Đan Dung liền nhận ra, phảng phất nháy mắt liền biến thành con nhím, mà Phương Triều Chu không nhanh không chậm đóng lại thoại bản, ngồi dậy, ôn hòa hỏi: "Không biết Lê môn chủ khi nào có thể thả chúng ta đi?"
Kỳ thật hắn muốn hỏi khi nào có thể thả hắn, hắn cũng không phải muốn xem đông cung sống.

Đặc biệt là một cái đông cung sống không thành.

Hắn ghét nhất xe giả, hừ, cẩu tác giả nguyên tác, có loại chân dung xe!
"Nếu ta nói ta không muốn thả các ngươi đi?" Lê Nhất Diệp phát ra một tiếng cười nhẹ, "Thiên Thủy Tông có cái gì tốt? Ta thấy các ngươi lưu lại nơi này cũng không tồi."
Các ngươi?
Lê Nhất Diệp biến thái như vậy sao? Cưỡng bách tiểu sư đệ thì thôi, bảo ahwns ở bên cạnh nhìn cũng không sao, còn muốn cho hắn xem cảnh tượng tiểu sư đệ bị cưỡng bách?
Phương Triều Chu tuy rằng cảm thấy nguyên thân không phải là công chính quy trong nguyên tác, nhưng nói như vậy, màu xanh trên đầu có phải quá nồng hay không? Hắn thay nguyên thân ủy khuất.

Cho nên Phương Triều Chu lời lẽ chính đáng mà nói: "Lê môn chủ nói đùa, chúng ta là người của Thiên Thủy Tông, sao có thể lựu lại Mả Hồn Môn lâu dài? Huống hồ lần này chúng ta là phụng mệnh tới tham gia tu chân đại hội, tông môn nếu biết sự tình chúng ta mất tích, đặc biệt là tiểu sư đệ mất tích, chắc chắn phái người đi tìm kiếm, đến lúc đó Lê môn chủ muốn giấu người cũng giấu không được."
Hắn là nói cho Lê Nhất Diệp, kế hoạch của đối phương sẽ không thành công, nhưng lời này vào tai Lê Nhất Diệp, liền thay đổi thành ý khác.

"Tiểu sư đệ của ngươi mất tích, tông môn nhất định sẽ bảo người đi tìm, vậy ý của ngươi là, ta thả tiểu sư đệ của ngươi, ngươi liền lưu lại nơi này?"
Lê Nhất Diệp vừa nói vừa câu môi dưới, khối bánh đường này không chỉ dính người, dấm còn rất lớn, đã học được cách đuổi người.

Lê Nhất Diệp đối Tiết Đan Dung là nhất kiến chung tình, tự nhiên cảm thấy loại nhất kiến chung tình này thực thường thấy, hơn nữa Phương Triều Chu biểu hiện đủ loại, hắn hiện tại đã cho rằng Phương Triều Chu đối với hắn nhất kiến chung tình.

Bằng không làm soa giải thích Phương Triều Chu ngoan ngoãn ngồi trong ngực hắn? Làm sao giải thích Phương Triều Chu thấy hắn đàu giỡn Tiết Đan Dung liền gây lực chú ý? Như thế nào giải thích Phương Triều Chu nhìn thấy Tiết Đan Dung xuất hiện, liền lập tức tránh ở sau lưng hắn cường điệu chủ quyền?
Ân......!

Một thế hệ đại ma đầu cứ như vậy mà hiểu sai, thậm chí càng nghĩ càng oai.

Hắn thấy sắc mặt Tiết Đan Dung tiều tụy, mà Phương Triều Chu sắc mặt hồng nhuận, chắc chắn vài ngày này Phương Triều Chu trộm khi dễ Tiết Đan Dung, hiện tại còn bộ muốn hắn thả người, kỳ thật là ghen tuông, chỉ muốn một mình mình lưu lại.

Ai, nhưng hắn vẫn thích Tiết Đan Dung hơn.

Bánh đường tuy tốt, nhưng chung quy chỉ là một phần điểm tâm.

Nghĩ đến đây, Lê Nhất Diệp không hề nghe Phương Triều Chu nói, đem người kéo lại, đặt lên ghế bên canh cửa sổ, thi pháp làm Phương Triều Chu rời khỏi ghế, hắn liền nhào lên giường.

Phương Triều Chu ngồi trên ghế, yên lặng mà bưng kín đôi mắt, sau đó dối trá mà hô vài tiếng: "Ma đầu! Ngươi muốn làm gì tiểu sư đệ? Không được chạm vào y! Tiểu sư đệ! Sư huynh vô dụng! Sư huynh không cứu được ngươi!"
Anh, xe giả kỳ thật cũng có chút kích thích.

Chủ yếu là ở hiện trường.

Nghe được động tĩnh bên kia, Phương Triều Chu sợ chính mình diễn không đủ, đến lúc đó tiểu sư đệ trách hắn, cho nên dừng một chút, gân cổ lên rống: "Ngươi đừng chạm vào tiểu sư đệ của ta, ngươi......!Ngươi muốn chạm liền chạm ta đi!"
Động tĩnh giường bên kia đột nhiên ngừng lại, sau đo slaf thanh âm Lê Nhất Diệp mang theo tức giận.

"Vì sao y phục trên người ngươi không cởi được?"
Phương Triều Chu nghe được lời này, đột nhiên nhớ tới Kim Thiền Y hắn đưa cho Tiết Đan Dung, tiểu sư đệ đem y phục mặc vào? Quả nhiên là cái người thông minh a.

Trong nguyên tác, Lê Nhất Diệp cực kỳ chán ghét hôn môi, cho nên thời điểm cưỡng bách Tiết Đan Dung, là trực tiếp cởi y phục, hiện tại nửa ngày cũng không cởi ra được, nhìn dáng vẻ liền biết một chút tiện nghi cũng không chiếm được.

Quả nhiên, kế tiếp Phương Triều Chu liền nghe được Tiết Đan Dung lạnh nhạt trào phúng nói, "Bởi vì ngươi ghê tởm."
Lê Nhất Diệp không giận mà cười, nắm lấy tóc Tiết Đan Dung, bức bách người ngẩng đầu, đối mặt khuôn mặt diễm lệ vô song lại lạnh băng, hắn nhẹ giọng nói: "Ngươi chê ta ghê tởm, nhưng có người không chê, ta liền nhìn xem ngươi có thể ở lại mấy ngày."
Nói xong, hắn buông Tiết Đan Dung ra, xoay người xuống giường, đi về hướng Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu còn đang che mắt không nghe thấy lời Lê Nhất Diệp nói, đánh giá khả năng diễn vụng về của mình.

Lê Nhất Diệp nhìn đến Phương Triều Chu che lại đôi mắt, không khỏi tâm động, bánh đường này không muốn nhìn hắn cùng người khác ở bên nhau sao? Vừa rồi còn kêu muốn thay thế TIết Đan Dung, nhìn dáng vẻ này thực sự là thích hắn.

Lê Nhất Diệp lắc lắc đầu, hơn nữa hắn đích xác muốn cố ý chọc giận Tiết Đan Dung, vì thế hắn quyết định thành toàn cho Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu diễn kịch được một nửa, đột nhiên nghe được tiếng bước chân tới gần, không khỏi dừng lại, sau đó ngón tay hơi hơi tách ra, vừa tách ra, liền thấy Lê Nhất Diệp hướng hắn đi tới.

Ân?
Lê Nhất Diệp là ghét bỏ hắn quá ồn, muốn hạ cấm ngôn thuật cho hắn sao?
Hay ghét bỏ hắn chướng mắt, chuẩn bị thả hắn?
Nghĩ đến chuyện sau, tay Phương Triều Chu lập tức thả xuống, đôi mắt đều sáng lên, nhưng trong miệng còn diễn, "Ngươi thả tiểu sư đệ, nếu ngươi không thả hắn, ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
Lê Nhất Diệp nhìn Phương Triều Chu bộ dáng không tự chủ, tức khắc bật cười.

Rõ ràng nhìn thấy hắn đi tới, đôi mắt sáng đến mức giống tiểu cẩu.

Sau khi đi tới, hơi hơi cúi người, nắm Phương Triều Chu cằm, "Hảo, hôm nay ta thả hắn trước."
Phương Triều Chu còn chuẩn bị nghe mắng, đột nhiên bị nắm cằm, lại nghe vậy, ngây ngẩn cả người.

"Vậy ngươi chuẩn bị bồi thường ta như thế nào?" Ngón tay Lê Nhất Diệp ở trên cằm Phương Triều Chu nhẹ nhàng cọ xát, vô cùng ái muội.

Phương Triều Chu bị đùa giỡn ngây người.

Không phải, kịch bản không phải diễn như vậy a?
Nói xong, thanh âm Lê Nhất Diệp cũng không chậm lại, thậm chí còn cố ý đề cao thanh âm, chính là muốn Tiết Đan Dung nghe được.

Hắn muốn nói cho Tiết Đan Dung, hắn không thức thời, tự nhiên có người thức thời.

"Lê Nhất Diệp, ngươi đừng chạm vào hắn!"
Cùng thanh âm Phương Triều Chu dối trá bất đồng, thanh âm Tiết Đan Dung giống như là từ kẽ răng nghiến ra, từng câu từng chữ, đều là phẫn nộ.

=========================
Chương này dài quá, mệt mỏi QAQ.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.