Xuyên Tiến Vạn Nhân Mê Văn Ta Nhân Thiết Băng Rồi

Chương 14





Tống Liên Y thấp giọng mắng một câu, đứng yên tại chỗ thật lâu, mới một lần nữa quay lại nhìn Phương Triều Chu.

Không thể không nói, huyễn thuật của Lê Nhất Diệp rất lợi hại, ít nhất bên ngoài Phương Triều Chu cùng Tiết Đan Dung nhìn rất giống nhau, nhưng ánh mắt lại bất đồng.

Đồng dạng một đôi mắt phượng, của Tiết Đan Dung lạnh như băng, dẩy người cách xa ngàn dặm, mà Phương Triều Chu lại phi thường ôn hòa, ôn hòa đến mức giống như hắn không bao giờ mất bình tĩnh.

Tống Liên Y thích mỹ nhân thất thường, Phương Triều Chu là loại hắn ghét nhất, tra tấn cũng chán ngắt.

Người cũng đã bắt lại đây, Tống Liên Y vì thế còn đắc tội Lê Nhất Diệp, tuy rằng hắn cũng không sợ Lê Nhất Diệp, nhưng nếu phải trả giá đại giới, vẫn nên trả đồ về đi.

Nghĩ đến đây, Tống Liên Y đi đến trước mặt Phương Triều Chu, dùng sức kéo mạnh dải lụa ra, "Thời gian đêm nay rất dài, chúng ta từ từ tới."
Hắn đem người trực tiếp kéo vào phòng, bởi vì hạ cấm ngôn thuật, Phương Triều Chu không mở miệng được, cái này làm cho Tống Liên Y ít nhiều thoải mái một chút, chỉ cần không nhớ vừa nãy đối phương đã nói gì.

Tống Liên Y đem người kéo tới chiếc giường giữa phòng, lại một phen đem người đẩy lên.

Phương Triều Chu mới vừa bị bắt nằm trên đó, liền nghe được thanh âm cơ quan, nháy mắt tiếp theo, hắn liền phát hiện chân tay của mình đều bị trói lại.


"Đây là giao ti rèn, sẽ căn cứ theo người bị trói mà điều chỉnh độ co dãn, ngươi càng giãy giụa, nó liền trói càng chặt." Ánh mắt Tống Liên Y nhẹ nhàng đảo qua dải lụa màu xanh thẫm trên cổ tay Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu da trắng, tương phản với màu xanh lục, từ xa nhìn lại, như cành lá lộ ra tuyết, trắng nõn đến có chút quá mức.

Tống Liên Y chuyển mắt nhìn về phía mắt cá chân Phương Triều Chu, dùng ngón tay chọn một dải lụa, tiếp tục nói: "Một khi cột lên, người bị trói sẽ không cởi được, trừ phi có người nguyện ý giúp ngươi."
Nói xong, bộ dáng thiếu nữ lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.

Hắn tựa hồ đang ám chỉ với Phương Triều Chu cái gì đó.

Phương Triều Chu thử giật giật tay, quả nhiên vừa động, hắn cảm giác được thứ đồ trên tay buộc chặt hơn rất nhiều, vì thế hắn lập tức liền bất động.

Tống Liên Y thấy được động tác của Phương Triều Chu, ý cười bên môi càng đậm, "Bây giờ mới chỉ là bắt đầu a."
Hắn đứng dậy đi tới chỗ cửa sổ, nơi đó bày một bàn trương án, trên mặt có bảy tám ngọn nến.

Tống Liên Y chọn mấy cây phẩm chất bất đồng, cuối cùng lấy ra một ngọn nến đỏ to gần bằng cánh tay người.

Phương Triều Chu mằm trên giường nhìn Tống Liên Y cầm ngọn nến đi tới, đôi mắt không khỏi mở to chút, chờ Tống Liên Y ngồi xuống bên cạnh hắn, Phương Triều Chu liền chớp chớp mắt, sau đó lắc đầu thật mạnh.

Tống Liên Y nhìn Phương Triều Chu lắc đầu, chỉ cảm thấy trong lòng rốt cuộc vui sướng một ít, mới vừa rồi hắn bị tức giận đến khó thở, không nói lên lời, cho nên hắn hạ quyết tâm, hôm nay nhất định phải làm Phương Triều Chu ăn đủ khổ.

Nghĩ đến đây, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, ngọn nến trong tay liền bốc lửa.

"Đây là dục đuốc, sau khi bật lửa, ngửi được mùi hương này người sẽ bị câu ra dục vọng lớn nhất, nếu đem nó lên trên người, vậy sẽ càng có ý tứ." Ngón tay trắng nõn thon dài mâm mê y phục Phương triều Chu, chỉ cần nhẹ nhàng khéo một cái, y phục liền tản ra, "Thả lên người, trên người liền sẽ mang hương vị dục đuốc, mà cái người ngửi được mùi vị đó sẽ nhịn không được kéo y phục ngươi ra, liếm đi vài thứ kia."
Dứt lời, Tống Liên Y buông lỏng y phục Phương Triều Chu ra, hắn đem ngọn nến đặt trên mặt Phương Triều Chu.

Phương Triều Chu nhìn ngọn nến di chuyển đến phía đầu, nháy mắt ý thức được Tống Liên Y muốn làm gì, hắn lập tức nhắm mắt, cơ hồ hắn vừa nhắm mắt, liền cảm giác được có một giọt nhiệt du tích ở giữa mày hắn.

Biến thái chết tiệt!
Phương Triều Chu nhịn không được mắng Tống Liên Y một câu.

"Tốt nhất ngươi đừng trốn, trốn rồi, ta liền nhỏ sai địa phương, việc này cần phải cẩn trọng." Tống Liên Y một bên nói, một bên thưởng thức giọt nhiệt kia đụng tới làn da, nháy mắt ở trên da thịt biến thành một đóa hoa đỏ nhỏ tinh xảo.

Hắn vừa lòng mà câu môi dưới, di chuyển vị trí cây nến trên tay.

Giột thứ hai là ở vành tai Phương Triều Chu.


Cánh hoa hiện trên vành tai trắng nõn, tăng thêm vài phần tươi đẹp.

Hương vị dục đuốc khá giống đường, ngọt nị tận xương, ngửi được liền nhịn không được lại ngửi tiếp, Phương Triều Chu mới đầu vì đau đớn mà nhíu mày, nhưng dần dần hắn liền phát hiện chính mình không cảm giác được đau đớn, trong đầu chỉ có mùi hương dục đuốc.

Nhay lúc Tống Liên Y muốn kéo y phục Phương Triều Chu ra, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, hắn lập tức ngừng tay, quay đầu nhìn về phía cửa.

Động tĩnh bên ngoài chỉ vang lên một chút, liền đình chỉ.

Tống Liên Y nhìn chằm chằm cửa, nửa ngày, hắn đứng lên, tùy tay tắt ngọn nến, đi về phía cửa, cơ hồ hắn vừa đi ra, một thanh kiếm liền đâm thủng cửa, tới trước mặt hắn.

Tống Liên Y nhìn thanh kiếm bay đến, đôi mắt lập tức sáng lên, hắn nhẹ nhàng lui một cái, trong giọng nói có chút ngọt ngào khó nghe được, "Tiết Đan Dung, ngươi tới tìm ta."
"Phanh ——" một tiếng.

Cửa mở.

Người ngoài cửa đúng là Tiết Đan Dung.

Một khuôn mặt mỹ nhân lạnh băng, trong tay y cầm Đoạn Thủy kiếm.

Y dư quang liếc Phương Triều Chu bị trói trên giường, nháy mắt thúc giục pháp thuật, một tay thiết lập kết giới, tay còn lại cầm Đoạn Thủy kiếm, xông tới phía Tống Liên Y.

Tống Liên Y tuy rằng là cái đại biến thái, nhưng mỗi lần muốn biến thái với Tiết Đan Dung đều không thành công, nguyên nhân chính là vì tu vi hắn không bằng Tiết Đan Dung, hơn nữa hắn luyến tiếc hạ tử thủ với Tiết Đan Dung.

Lần này cũng giống vậy, hai người bọn họ đối đầu, cuối cùng bại vẫn là Tống Liên Y.

Tống Liên Y che lại ngực mình, phát hiện thức hải của mình lúc này giống như muốn nổ mạnh, không khỏi cắn chặt răng, ban ngày lúc thi đấu, Tiết Đan Dung công kích cũng không tàn nhẫn như vậy, hiện tại lại muốn mạng hắn.

Cân nhắc lợi hại, Tống Liên Y không hề ham chiến, dùng một đạo thủ thuật che mắt, lập tức phá vỡ kết giới của Tiết Đan Dung kết giới, mau chóng rời đi.

Tiết Đan Dung có thể tìm được nơi này, Lê Nhất Diệp phỏng chừng cũng có thể, tuy rằng không biết vì cái gì Tiết Đan Dung tới trước, nhưng hắn còn không đến mức vì một cái Phương Triều Chu, liền mạng cũng bỏ, lần này coi như là tiện nghi đối phương.

Hắn yên tâm ném Phương Triều Chu ở chỗ đó, để lại cho Tiết Đan Dung, là bởi vì hắn cũng không cảm thấy Tiết Đan Dung sẽ cho phép Phương Triều Chu làm mấy việc quá phép.

Dục đuốc câu lúc này là dục vọng lớn nhất, Tiết Đan Dung tự nhiên không thích Phương Triều Chu, mà Phương Triều Chu hiện tại tu vi bị hạn chế, thé nào cũng không thể khi dễ Tiết Đan Dung.


Đương nhiên, hắn cũng cố ý chơi xấu, trước khi rời đi, hắn đem huyễn thuật của Lê Nhất Diệp trên người Phương Triều Chu cởi bỏ.

Không thể tiếp tục tra tấn, hắn cũng muốn khiến đối phương mất mặt mũi.

Cho nên Tiết Đan Dung đi đến bên giường, lúc thấy rõ mặt Phương Triều Chu, Đoạn Thủy kiếm trong tay phát ra một tiếng "Ong".

Mà Phương Triều Chu hắn......!
Đã trúng dục đuốc độc, lúc này dục vọng lớn nhât strong nội tâm bị câu ra, cho nên hắn ——
Ngủ rồi.

Vừa rồi Tiết Đan Dung cũng lập cho Phương Triều Chu một đạo kết giới, cho nên hắn hoàn toàn không nghe được tiếng hai người đánh nhau, ngủ ngon lành.

Tiết Đan Dung yên lặng nhìn khuôn mặt Phương Triều Chu ngủ say, nửa ngày, y mới rũ mắt nhìn giao ti lụa trên người Phương Triều Chu, chỉ thấy kiếm quang chợt lóe, lụa liền đứt.

Phương Triều Chu vẫn còn nằm, căn bản không biết đã xảy ra cái gì.

Tiết Đan Dung khom lưng, y chuẩn bị bế Phương Triều Chu lên, mang về khách điếm, nhưng chóp mũi đột nhiên ngửi được mùi hương phi thường ngọt nị, mùi hương kia phảng phất bay tới xương cốt.

Động tác của Tiết Đan Dung dừng lại, cánh mũi y mấp máy, mùi hương là từ trên người Phương Triều Chu tỏa ra.

Y nhìn giữa mày Phương Triều Chu, quyến rũ, hoa này không chỉ có ở đây, trên vành tai cũng có, bị lọn tóc che đi như ẩn như hiện.

Cặp mắt phương xưa nay lạnh nhạt, hàng mi dài lúc này run lên, mí mắt trên dưới tạo thành thiên địa, màu biển trong khe nứt thiên địa tối sầm lại, thậm chí bắt đầu cuồn cuộn, giấu đi cự thú dưới biển sâu bắt đầu không an phận.

Cánh tay y đặt trên vai Phương Triều Chu nhẹ nhàng nắm chặt lại, thẳng đến khi Tiết Đan Dung nhìn thấy Phương Triều Chu không thoải mái mà nhíu mi, mới thả lỏng sức lực, nhưng tay y cũng không có lấy ra.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ có là một cái chớp mắt, có lẽ là mười lăm phút, Tiết Đan Dung cúi xuống..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.