Xuyên Thành Người Hầu Phủ Thượng Thư

Chương 3: Đây là nơi nào



Lý lão gia không khỏi giận dữ quát to: "Chuyện là như thế nào, nói rõ ràng, rành mạch cho ta nghe xem, rốt cuộc cái gì mà thấy với không thấy."

Văn quản gia sau khi thở mấy hơi cũng vội vàng điều chỉnh lại câu từ của mình. "Dạ thưa lão gia, chúng con đã tìm thấy đứa hạ nhân có vết bớt hình tròn trên cổ tay rồi ạ."

Lý lão gia nhanh chóng hỏi lại: "Vậy kẻ đó là ai, còn không mau lôi đến đây cho ta hỏi tội." Văn quản gia cũng muốn nói lắm, nhưng lấm lét nhìn lại Nhị phu nhân vẫn không dám trả lời. Lý lão gia thêm phần tức giận :"To gan, ở cái nhà này ai là người to nhất, có gì mà nhìn ngang nhìn dọc không dám nói hả?"

Văn quản gia vội vàng quỳ xuống, không dám ngẩng đầu lên mà nói "Lão gia tha tội, là... là Thị Thanh, người hầu ở bên phòng nhị tiểu thư."

Lý lão gia thực sự giật mình với đáp án này, vội quay ra nhìn nhị phu nhân. Nhị phu nhân cũng đang mặt trắng bệch mà lắp bắp nói: "Không phải, chắc không phải đâu lão gia, chắc là có sự nhầm lẫn nào đó." Lý lão gia tiếp tục hỏi Văn quản gia: "Ngươi nói tiếp đi, rồi sao nữa, kẻ đó đâu, sao không đưa đến đây hỏi rõ ràng?"

Văn quản gia tiếp lời: "Thật ra con cũng đã cho người tìm kiếm, nhưng... nhưng mà, không tìm thấy." Lý lão gia không khỏi quát lên :"Cái gì mà tìm không thấy, đã cho chặn hết các cửa rồi còn gì, còn chạy được đi đâu nữa, lục tung hết cái phủ này lên cho ta, bắt buộc phải tìm ra nó."

Văn quản gia sợ hãi tiếp lời: "Lão gia thực sự đã tìm hết rồi, không có tìm thấy." Lý lão gia nói tiếp, "Vốn dĩ không có tìm thấy, thế sao ngươi biết trên cổ tay ả có vết bớt."

"Thưa lão gia, là những người làm xung quanh hay làm việc với ả nói, chỉ là không biết đó có phải là vết bớt mà tên ăn mày đó nói không nữa. Cần tìm người đến đối chất mới biết, chỉ là giờ không thấy ả đâu cả. Có khi, có khi là sợ tội chạy trốn rồi."

Lý lão gia nhìn lại Nhị phu nhân: "Phu nhân, gọi con gái nàng đến đây, xem nó giải thích thế nào, người ở bên phòng nó sao lại đột nhiên biến mất được."

Nhị phu nhân cũng không khỏi sợ hãi đang tự lẩm bẩm: "Sao lại biến mất được chứ, không thể như vậy." Nghe tiếng lão gia gọi, vội vã đáp: "Lão gia, người bình tĩnh, giờ thiếp sẽ đi tìm con gái mang qua đây hỏi rõ ràng, chắc chắn có gì hiểu lầm ở đây." rồi bà ta vội vã cùng người hầu rời khỏi.

Vừa đi đến phòng nhị tiểu thư, nhị phu nhân vừa hỏi nhỏ người bên cạnh: "Sao lại tự nhiên biến mất, không phải là làm theo kế hoạch ư? Người bên cạnh vội đáp: "Phu nhân, đã cho người đi xử lý, chỉ là vẫn chưa thấy quay trở lại, chẳng lẽ gặp phải vấn đề gì?" Nhị phu nhân giờ đã lo lắng cực điểm: "Vấn đề, lúc nào cũng xảy ra vấn đề, con nhỏ đó đúng là sao chổi thành tinh mà, cứ lúc sắp xử lý nó xong rồi thì lại có cái vấn đề vớ vẩn nào đó nhảy ra phá vỡ kế hoạch."

Trong lúc nhị tiểu thư đang ở trong phòng lão gia thì bên phòng đại tiểu thư vẫn đang khá tĩnh lặng, mùi thuốc lượn lờ khắp phòng. Trong phòng, có giọng ai đó nhẹ nhàng phát ra: "Đại tiểu thư, đến giờ dùng thuốc rồi."

Người trong giường vén màn ngồi dậy, đỡ lấy chén thuốc, uống xong thì tiện hỏi: "Cô ta đến phòng lão gia rồi?" Lấy lại bát thuốc, người vừa nãy vội đáp: "Dạ vâng tiểu thư, mặc dù bị đẩy nhanh hơn nhưng mọi chuyện cũng vẫn diễn ra theo đúng kế hoạch. Thật không ngờ đứa tiện tỳ nhỏ bé ấy có thể tự cứu lấy mình, may tiểu thư ra tay nhanh, kịp đưa Thị Thanh giấu đi nếu không đã bị lão bà kia đem đi diệt khẩu rồi."

Người được gọi là đại tiểu thư ấy lắc đầu nói, "Thị Lan, ngươi cũng đừng trách cô nhóc ấy, chỉ là chúng ta đánh giá quá cao bên nhị phu nhân rồi. Không ngờ bà ta có thể sơ suất như vậy, nhưng mà hình như người biểu ca đưa đến cũng không đáng tin lắm."

Thị Lan gật đầu theo: "Đúng vậy tiểu thư, nếu như tên ăn mày kia...".

Đại tiểu thư không để Thị Lan nói tiếp, liền ngắt lời "Thôi được rồi, qua bên phòng đại lão gia nghe ngóng tiếp đi, mong là cha ta sẽ không nhường nhịn người bên phòng đó như những lần trước."

"Dạ vâng", Thị Lan liền vội vã đi ra khỏi phòng đại tiểu thư. Ngay sau đó trong phòng bỗng xuất hiện một người mặc áo choàng đen che đầu kín mít. Đại tiểu thư thấy người này cũng không tỏ ra bất ngờ, liền cất tiếng chào hỏi: "Biểu ca, sao hôm nay đến sớm thế? Là lo cho sức khỏe của biểu muội hay là... người kia?"

Người thần bí kia cất tiếng trả lời: "Dù hôm nay hắn làm không đúng, nhưng cũng không phá hỏng kế hoạch của muội, cũng đã xong việc, giờ ta dẫn hắn đi được chưa?"

Đại tiểu thư tiếp lời: "Đúng là biểu ca, luôn vào thẳng vấn đề. Việc này không phải do muội quyết định được, dù sao hung thủ chính xác cũng chưa bắt được, cha muội cũng sẽ không thả hắn đi đâu."

Người kia tiếp tục nói: "Giờ ta mới biết muội nghe lời cha như vậy đó. Vậy ta đành gián tiếp giúp muội cãi lời cha thêm một lần nữa."

Lý Kim Linh biết không thể cứng với người này được đành nói: "Được rồi, huynh muốn mang hắn đi đâu thì mang đi đi, nhưng đừng động vào cô nhóc kia, ta khá thường thức ả. Mọi chuyện sau đó ta sẽ lo sau."

Đợi nàng nói xong, người bí ẩn cũng chớp mắt biến mất. Đại tiểu thư mất hứng thầm nhủ: "Haizz...Đúng là vô tình mà. Lần nào cũng không nói được nhiều hơn mấy câu."

Bên phòng đại lão gia, ánh đèn sáng trưng, đã tới giờ cơm tối, nhưng có vẻ chưa ai muốn dùng bữa, giữa chính phòng, nhị tiểu thư với nhị phu nhân đang ôm nhau gào khóc trước mặt đại lão gia: "Lão gia, người phải tin ta với Ngọc nhi chứ. Chắc chắn Ngọc nhi không liên quan gì đến chuyện hạ độc này đâu. Ngài nhìn xem, Ngọc nhi của chúng ta còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, sẽ không làm ra chuyện tội ác tày trời hại chị của nó đâu." Nhị phu nhân tiếp tục nức nở nói tiếp: "Hiện giờ cũng chưa tìm thấy Thị Thanh, có khi hung thủ cũng không phải thực sự là ả. Nếu...nếu mà là ả thật, thì chắc chắn tự ả nổi lên ý đồ xấu, tự mình làm, hoặc... hoặc do ai khác sai khiến, nhưng chắc chắn không phải Ngọc nhi. Hức".

Lý Thừa Thanh âm trầm hỏi lại: "Vậy theo Nhị phu nhân, không phải con gái nàng sai khiến thì là ai có cái gan đó đây? Chẳng lẽ là nàng?"

Nhị phu nhân nghe xong thì càng phản ứng dữ dội, bà ta nghẹn ngào gào lên: "Thừa Thanh, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi, tình nghĩa giữa chúng ta thực sự không đủ để ngài tin tưởng thiếp sao. Thực sự ngài cho rằng là thiếp thật sao, bao nhiêu năm nay thiếp vì ngài, vì cái nhà này ẩn nhẫn nhiều như vậy, có bao giờ gây rắc rối gì không? Có bao giờ gây sự việc gì quá đáng không? Tại sao chàng có thể nghĩ thiếp với Ngọc nhi là người như vậy chứ. Chi bằng để thiếp chết đi để giải nỗi oan khuất này. Hức!" Vừa nói, bà ta vừa tự đấm vào ngực mình mà ấm ức khóc.

Nhị tiểu thư Lý Ngọc ở trong lòng Nhị phu nhân cũng không khỏi thút thít gào khóc: "Hức...Cha, cha tin Ngọc nhi với mẹ đi."

Lý lão gia nghe xong cũng không khỏi động lòng, nhị phu nhân vốn là người ông yêu sớm nhất cũng sủng ái nhất, ông vội luống cuống tay chân không biết nên xử lý thế nào chỉ đành nhẹ giọng lại: "Như Lệ, nàng bình tĩnh, ta cũng không phải có ý đó, chỉ là giờ mọi đầu mối đầu dừng lại ở chỗ hai mẹ con nàng, giờ không thể không hỏi rõ."



Thấy Lý Thừa Thanh có vẻ mềm lòng, Lý Kim Thành đang đứng bên cạnh xem trò vui, vội đổ thêm dầu: "Cha, chuyện này không nhỏ, cần giải quyết cẩn thận, ngài cũng biết đại tỷ là người thế nào rồi, tỷ ấy nhất định không bỏ qua đâu."

Lý Thừa Thanh nghe xong lập tức quát lại: "Ta biết rồi, không cần ngươi dạy dỗ, chuyện này Ngọc nhi thực sự không thể không liên quan." Đang định nói tiếp thì Văn quản gia chạy vào: "Lão gia, tam thiếu gia về rồi, muốn vào trong này giúp nhị tiểu thư nhưng bị chúng nô tài cản bên ngoài, đang quỳ ngoài kia cầu xin lão gia tin tưởng nhị phu nhân và nhị tiểu thư."

"Lăng nhi! Đừng cho nó vào đây, nó vào chỉ thêm loạn. Nó thích quỳ thì để nó quỳ ngoài đó đi. Mấy hôm nay đại tỷ nó gặp chuyện như vậy thì nó đang mất tích ở đâu, hôm nay nghe tin có liên quan đến nhị muội mới vác xác về cầu xin. Cầu xin cái khỉ gì." Lý lão gia đau đầu nói tiếp: "Như Lệ, nàng xem, giờ đến con trai nàng cũng đến đây gây sự kìa, việc thành thì ít, bại sự thì nhiều, nhắc đến việc nó biến mất mấy hôm nay ta lại cảm thấy cả nó cũng đáng nghi đấy."

Tôn Như Lệ lại tỏ ra đau lòng mà lạnh giọng nói: "Một câu con gái nàng, hai câu con trai nàng, chẳng lẽ chúng nó không phải con của ngài. Ngài không tin thiếp thì thôi, cả 2 đứa con ruột của mình cũng nghi kị, bây giờ ngài muốn làm gì thì làm, đem mẹ con thiếp đi thẩm vấn tra hỏi, hay đuổi ra khỏi cái nhà này cũng được. Mẹ con thiếp không cần sống ở cái nhà mà không có chút địa vị, tôn nghiêm này."

Nhị tiểu thư nghe xong cũng sợ hãi kêu lên: "Mẹ, mẹ đừng như vậy, Ngọc nhi sợ. Hức. Cha, người phạt con đi, đánh con đi, đừng đuổi nương đi mà. Hức"

Lý lão gia vốn cũng đã mềm lòng từ trước, nghe những lời như hết hi vọng này của Tôn Như Lệ không khỏi đau lòng, vội nói: "Như Lệ, ta cũng chưa bảo nàng với Ngọc nhi chắc chắn là hung thủ, chỉ là có chút liên quan cần hỏi rõ thôi. Nàng đừng như vậy. Được rồi, chưa tìm thấy Thị Thanh, chưa xác định được việc gì cả. Tạm thời vì Nhị tiểu thư là người có liên quan, nên tạm giam lỏng trong phòng chờ khi tìm được Thị Thanh sẽ giải quyết tiếp. Cũng đến giờ dùng bữa tối rồi, mọi người ăn uống trước đi. Chuyện hôm nay không được nói ra bên ngoài nửa chữ."

"Dạ thưa lão gia", xung quanh đồng thanh vang lên. Tôn Như Lệ cảm thấy Lý Thừa Thanh giải quyết như vậy cũng cho mình mặt mũi lắm rồi, ít nhất mình cũng không bị nhốt lại, mọi việc sau này cũng dễ xử lý, cũng chỉ nhìn sang Lý Ngọc nói: "Ngọc nhi ngoan, chịu khó một thời gian, mẹ nhất định tìm cách giúp con."

Lý Ngọc cũng chỉ biết thút thít gọi :"Mẹ, người nhất định phải cứu con." Rồi bị đưa về phòng.

Lý Kim Thành theo Lý Thừa Thanh ra ngoài cũng chỉ biết ngao ngán thầm thở dài tiếc nuối.

Lúc này tại phòng củi, Trần Thanh Dao vẫn còn say ngủ thì bị người bên ngoài đập cửa đánh thức: "Mau dậy đi, nhanh lên, đến giờ ăn cơm tối rồi." Trần Thanh Dao mơ màng tỉnh dậy, vẫn chưa rõ chuyện gì xảy ra, mặt mày nhăn lại vì bị người đánh thức, rồi bỗng choàng mở mắt. Cô nhìn loạn xung quanh, vội duỗi cơ thể, cơn đau từ sau lưng truyền đến chứng thực cho cô biết cô vẫn đang ở chỗ này, tất cả mọi chuyện hôm nay không phải là mơ. Cô không hỏi chán nản lấy phần cơm của mình. Sau đó nhắm mắt ăn lấp đầy cái bụng đã trở lại rỗng tuếch của mình. Thực sự cô vẫn chưa thể tiếp nhận thực tế này. Người ta chuyển từ nghèo sang giàu thì dễ, từ giàu sang nghèo thì khó, dù trước đây cô cũng chả phải tầng lớp nhà giàu gì, nhưng mà cũng chưa chịu khổ như thế này. Cô tự cho mình là có khả năng thích nghi khá cao, nhưng loại tình huống này thực sự khó lắm, như mắc một cục xương trong họng, nhổ ra không được, nuốt vào cũng không trôi.

Trong lòng đành tự nhủ: "Thôi đến đâu hay đến đấy vậy, phương châm sống của mình vẫn là 8 chữ "Nước đến đê ngăn, binh đến tướng chặn" mà."

Nguyễn Nam thấy Trần Thanh Dao vừa ăn vừa nhăn mày nhăn mũi lẩm bẩm cái gì đó, trông vừa tức cười vừa khó hiểu, vội lên tiếng hỏi thăm, giọng điệu lại mang tính cợt nhả hết sức: "Sao thế, không hợp khẩu vị à? Trông cô như cắn phải miếng táo rồi phát hiện trong quả táo còn nửa con sâu ấy?"

"Còn tệ hơn thế ấy" Cô lẩm bẩm rồi như không thèm để ý đến hắn mà tiếp tục cặm cụi ăn. Thấy cô không đáp lại, Nguyễn Nam tiếp tục bô bô cái miệng: "Này, thế này đã được coi như bữa ăn thịnh soạn nhất của lũ ăn mày chúng tôi rồi đấy. Ngày nào cũng được ăn uống đầy đủ, có chỗ ngủ đàng hoàng như này mà không bị mang ra đánh đập trị tội thì tôi tình nguyện bị nhốt ở đây mãi."

"Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu." Trần Thanh Dao thầm rủa hắn một câu. Thấy cô vẫn chỉ lầm bầm một mình, coi hắn như không khí, Nguyễn Nam tiếp tục quấn lấy không buông: "Này, Không phải khoe hoang, tôi biết nhiều chuyện lắm đấy, từ đầu thành tới cuối thành, từ chuyện khi chưa lọt lòng tới tận bây giờ, từ nhà nghèo nhất đến tận trong cung cấm, không chuyện gì tôi không biết. Thị Dao, cô ở trong phủ này nhiều năm như vậy chắc tò mò thế giới bên ngoài lắm nhỉ, không muốn hỏi tôi cái gì sao?" Nguyễn Nam không tiếc liêm sỉ, từ từ dụ dỗ cô nhóc nói chuyện với mình.

Nghe xong, Trần Thanh Dao cũng thầm giật mình "Đúng rồi, mình mới đến thế giới này, cơ thể này cũng không lưu lại bất kì ký ức nào cho mình, đây không phải là cơ hội hiếm có để tìm hiểu thêm về nơi này sao?". Thế là cô lập tức quay qua hỏi lại Nguyễn Nam: "Anh thực sự biết nhiều như thế?" Thấy Trần Thanh Dao cũng để ý đến, Nguyễn Nam đắc ý trả lời: "Đương nhiên, đừng khinh ăn mày chúng tôi, bọn tôi chính là mạng lưới thông tin lớn nhất ở đây đó. Cô muốn hỏi gì nào, tôi biết nhất định hết sức trả lời."

Trần Thanh Dao không khách khí mà cất tiếng hỏi: "Thế đây là nơi nào?" Thấy câu hỏi của mình không ổn lắm vội sửa lại: "Đây là quốc gia nào? Đang là năm nào? Phong tục tập quán, lễ tiết ở đây có gì đặc biệt không?"

Nguyễn Nam còn đang tưởng câu hỏi của Trần Thanh Dao cao siêu thế nào, nghe xong câu hỏi đó thì tròn mắt nói lớn: "Cô đang trêu tức hay khinh thường tôi đấy, mấy câu này đứa trẻ 3 tuổi cũng trả lời được? Bản đại gia không thèm tiếp, mau mau hỏi câu nào khó hơn đi."

Trần Thanh Dao biết thế nào tên kiêu căng này cũng phản ứng vậy mà, liền nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu Nam này, không phải tôi khinh thường anh, chỉ là đang kiểm tra thôi. Tôi làm sao biết anh nói thật hay khoác lác, phải hỏi từ câu ai cũng biết chứ, nếu anh trả lời đúng, thì tôi mới tạm tin mà hỏi câu tôi không biết đúng không?"

Nguyễn Nam nghe xong cũng thấy có lý liền nhẹ giọng nói: "Là kiểm tra sao, đừng có lừa tôi rồi đem tôi ra trêu chọc đấy." Trần Thanh Dao nghiêm túc gật đầu. Thấy ánh mắt có vẻ trân thành của cô, Nguyễn Nam cũng nghiêm túc trả lời: "Chúng ta đang ở tại phủ Viên Ngoại Thượng Thư Lý Thừa Thanh" Trần Thanh Dao nghĩ thầm: "Thì ra đại lão gia vừa nãy tên là Lý Thừa Thanh" rồi chưa để Nguyễn Nam nói tiếp, cô đã hỏi: "Viên Ngoại Thượng Thư là chức gì? To lắm à mà có cả Vương gia đến chơi phủ?".

Nguyễn Nam liếc cô một cái rồi giải đáp cũng không quên châm chọc: "Đúng là không biết cô thông minh hay ngu ngốc nữa, làm người hầu trong phủ này bao nhiêu năm rồi mà ông chủ mình làm nghề gì cũng không rõ. Viên Ngoại Thượng Thư là một chức danh giúp việc cho vua làm việc tại các Sảnh. Dưới Thượng Thư còn có các Trung Thư hỗ trợ làm việc. Trong Sảnh Thượng Thư hiện tại có 5 viên ngoại, lão gia nhà cô là một trong số đó. Được làm việc ngay bên cạnh vua xem là cũng to đi, vì tính chất công việc như vậy nên những viên ngoại này cũng hay tiếp xúc với hoàng thân quốc thích. Gọi là cũng có qua có lại, 2 bên đều có lợi ích."

Trần Thanh Dao nghe xong cũng hiểu ra được một chút: "Ừ, tôi cũng hiểu rồi, vừa anh nói đến đâu ấy nhỉ, nói tiếp đi."

Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Nam tiếp tục vang lên "Phủ này được đặt tại phía đông Kinh Thành. Hiện tại đang là năm Chương Thánh Gia Khánh thứ 5. Về phong tục tập quán thì câu này ngươi hỏi hơi rộng đó, có thể hỏi từng cái một không, như vậy dễ trả lời mà vào trọng điểm hơn."

Trần Thanh Dao bỗng hỏi một câu: "Cái gì mà Chương gì mà Gia?" Thấy Nguyễn Nam nhìn mình khó hiểu, Trần Thanh Dao đành lấp liếm cho qua: "Anh cũng biết tôi chỉ là tiện tỳ thấp bé thôi mà, một chữ bẻ đôi không biết mấy cái câu hán dài ngoằn nghèo ấy càng không hiểu."

Thấy cô không biết thật, Nguyễn Nam đành nói thêm: "Chương Thánh Gia Khánh là niên hiệu thứ hai của nhà vua. Niên hiệu đầu tiên của vua là Long Thụy Thái Bình, được 4 năm thì đổi qua niên hiệu hiện tại, đến nay cũng được năm năm rồi."

Trần Thanh Dao nhẩm tính: "Vậy đến nay nhà vua cũng trị vì được 9 năm rồi ấy hả?" Nhưng mà cô vẫn không rõ cụ thể bây giờ là năm bao nhiêu, rồi chợt nghĩ đến một việc.

Nguyễn Nam tiếp lời: "Đúng vậy, đây đã là đời vua thứ 3 của nhà Lý rồi".

Đợi hắn nói xong cô liền hỏi: "Vậy Kinh đô dời tới nơi này được bao nhiêu năm rồi?"



Nguyễn Nam không hiểu sao cô hỏi vậy "Tự nhiên hỏi thế làm gì? Từ lâu lắm rồi, ai mà nhớ được." Trần Thanh Dao vẫn không chịu bỏ qua: "Anh cố nhớ đi, anh biết chuyện này mới chứng tỏ anh thông tuệ chứ." Nguyện Nam không chịu thua liền nói: "Lý Thái Tổ là người cho chuyển kinh đô về đây... tính tới giờ chắc được khoảng hơn 50 năm rồi..."

Một trong những sự kiện nổi tiếng nhất thời Lý là việc dời đô. Năm 2010, đất nước còn linh đình tổ chức 1000 Năm Thủ đô để kỉ niệm việc này nên Trần Thanh Dao nhớ rất rõ. Cô liền nhẩm tính: "Đã chuyển được hơn 50 năm...rời đô năm 1010... vậy là bây giờ khoảng năm...1060 - 1070...Mẹ ơi!"

Trong lúc Nguyễn Nam vẫn còn đang thao thao bất tuyệt thì Trần Thanh Dao vẫn còn ngẩn người sau khi nhẩm xong: "Vậy là mình vẫn đang ở quốc gia của mình, còn ngay tại thành phố đang sống, còn đúng khu mình đang trọ, không gian vẫn vậy, chỉ có thời gian là bị lùi lại tới gần một nghìn năm. Trời ạ! Thật sự là khó tin, mình lại xuyên về đúng thời nhà Lý. Với một quốc gia mà phần lớn thời gian là chiến tranh giành và giữ độc lập, ông trời thực sự ưu ái cho mình về đúng thời điểm quốc gia hòa bình và phát triển, nếu không chắc vừa xuyên qua không bị đao gươm đâm chết chắc cũng bị vó ngựa giẫm đạp rồi."

Thấy Trần Thanh Dao không phản ứng với mình, Nguyễn Nam lập tức cao giọng gọi: "Này, Thị Dao, cô sao đấy, không muốn nghe thì thôi, tôi không nói nữa, không tập trung lắng nghe gì cả."

Trần Thanh Dao vội hoàn hồn: "Cái gì! À, không, tôi không có ý đó, chỉ là đang thắc mắc một chuyện, là vua của chúng ta họ Lý mà Thượng Thư nhà này cũng họ Lý, thế thì không phải Lý lão gia cũng là hoàng thân quốc thích à?" Nguyễn Nam nghe xong cũng đáp: "Nói như vậy cũng không phải, thực ra cũng chỉ là có chút xíu liên quan thôi."

"Nghĩa là sao?" Trần Thanh Dao vội thắc mắc.

"Họ ở quốc gia chúng ta vốn không nhiều, việc bị trùng họ cũng không hề lạ. Họ có thể giống nhau, nhưng lại là 2 dòng hoàn toàn khác nhau, có thể là hai dòng này vốn lúc đầu cũng chung một gốc, nhưng thời gian tách ra quá lâu nên thành ra không còn liên quan với nhau nữa. Hoặc là do tổ tiên tự chuyển họ, đâm ra có sự trùng nhau mà thôi. Như họ Lý của hoàng thất hiện tại với họ Lý nhà thừa tướng dù được gọi giống nhau nhưng là hai dòng hoàn toàn khác nhau, bản thân Lý thượng thư cũng không có quan hệ thân thích gì với hoàng thất cả." Nguyễn Nam từ từ giải thích.

Trần Thanh Dao hỏi thêm: "Như vậy không sợ phạm húy sao?" Nguyễn Nam khoanh tay lắc đầu: "Vốn dĩ việc này cũng đã tồn tại từ lâu, các đời vua Lý cũng nhân từ, không quá coi trọng việc này, cũng không ép buộc các dòng họ phải đổi lại hết, chỉ cần không trùng tên với những vị đại nhân vật trong cung ấy là được. Tuy nhiên, dù không bắt buộc, nhiều dòng họ Lý có lượng con cháu ít muốn tránh phiền phức vẫn quyết định thay họ khác. Một vài dòng thì dây mơ rễ má quá nhiều nên cũng ngại đổi thì vẫn để như vậy, trong đó có dòng nhà Lý Thượng thư."

Trần Thanh Dao nghe vậy cũng gật gù rồi như nhớ ra gì lại hỏi thêm: "Thế thì Lý Thượng thư thật không có quan hệ với hoàng thất, vậy tại sao vừa anh lại nói là cũng có chút liên quan?"

Nguyễn Nam lập tức trả lời: "Cái này nếu nói chính xác thì chắc có mỗi đại tiểu thư nhà này mới là người có quan hệ hoàng thân quốc thích đi. Đại tiểu thư Lý Kim Linh vốn là cháu gái của Kim Thiên Hoàn Thái Hậu. Nói rõ hơn thì Thái hậu là dì của mẹ ruột đại tiểu thư, mẹ ruột của đại tiểu thư với đương kim hoàng thượng chính là chị em họ. Đại tiểu thư gọi hoàng thượng một tiếng cậu họ cũng không sai."

"Không ngờ còn dây dưa với nhau như vậy." Mỗi lần nhắc họ hàng rễ má là cô lại không khỏi đau đầu, quá lằng nhằng phức tạp đi. Kiếp trước sống lâu như thế, cô còn chưa nhớ được hết cô gì chú bác họ nội ngoại của nhà mình đâu, trừ mấy người họ ruột thân thiết hay qua lại thôi.

"Giờ cô muốn hỏi gì về phong tục tập quán nào? Ông đây sẵn sàng trả lời." Nguyễn Nam có vẻ đang rất tự tin. Còn Trần Thanh Dao giờ cũng chưa biết phải hỏi cái gì, nếu là vẫn ở đất nước này thì phong tục tập quán chắc cũng không có gì khác biệt lắm, giờ cô cũng không biết hỏi như thế nào, đành phải lúc nào thắc mắc thì hỏi sau vậy. Trần Thanh Dao đành uyển chuyển nói: "Thế được rồi, nghe anh nói từ nãy giờ tôi cũng biết anh nắm kiến thức cơ bản tương đối tốt, nhưng đó chỉ là chuyện thiên hạ, mang tầm vĩ mô à tức là quá lớn quá rộng. Bây giờ anh trả lời câu hỏi trong phạm vi nhỏ hơn xem nào." Suy nghĩ một lúc cô nói tiếp: "Ừm... anh nói xem, anh thử nói những gì anh biết về cái phủ này xem"

Nguyễn Nam nghe vậy cũng không nao núng, chỉ thầm nghĩ: "Cô nhóc này dù có thông minh thật, nhưng cũng chỉ là một người ở thấp bé, lại thẳng thắn, dễ trêu chọc như vậy, chắc không có tâm kế sâu xa gì. Nếu mình thể hiện thái quá trước mặt cô ta chắc cũng không nghi ngờ gì mình đâu?" Thế là tính hiếu thắng của hắn nổi lên, không đề phòng mà thao thao bất tuyệt: "Đừng coi thường đại gia ta, thông tin biết chắc chắn nhiều hơn cô rồi. Cũng đừng nghĩ nhiều, không phải ta điều tra gì đâu, chỉ là chỗ cô ở là một nơi nổi tiếng tại kinh thành. Hằng ngày đều có chuyện lông gà vỏ tỏi lọt ra ngoài thành chuyện phiếm của mấy người ngồi châm trà nhàn rỗi tán dóc thôi."

Nguyễn Nam tiếp tục giở giọng giảng giải như một thầy giáo thực sự: "Lý phủ hiện tại do Lý Thượng thư là người đứng đầu. Ông còn 1 mẹ già chính là lão phu nhân, hằng ngày chỉ trong phòng ăn chay niệm phật, ít khi quản lý chuyện nhà. Lý lão gia có 3 bà vợ, đại phu nhân Trần Liễu có 2 người con là đại thiếu gia Lý Kim Huy và đại tiểu thư Lý Kim Linh, nhưng bà sức khỏe yếu, sau khi sinh đại tiểu thư cũng tạ thế." Nói đến đây, mắt Nguyễn Nam hơi trầm xuống. "Nhị phu nhân Tôn Như Lệ được lão gia sủng nhất cũng là người mười mấy năm nay nắm quyền quản lý cái nhà này có 2 người con là tam thiếu gia Lý Lăng và nhị tiểu thư Lý Ngọc, 2 người này là huynh muội song sinh bằng tuổi đại tiểu thư. Còn vị phu nhân thứ 3 là Hoàng Ngân có một người con trai duy nhất chính là Nhị thiếu gia Lý Kim Thành. Nhị Thiếu gia này lại cũng bằng tuổi ba người kia nốt, thậm chí còn sinh trước cặp huynh muội kia mấy tháng. Phải nói mười bảy năm trước, cái phủ này thật rất náo nhiệt, các phu nhân thi nhau đẻ. Năm đó Lý thượng thư quả thật nở mày nở mặt, nhưng hình như do năm đó tinh huyết sôi trào quá mức nên từ đó cũng không thấy có thêm thiếu gia, tiểu thư nào nữa."

Trần Thanh Dao thầm nghĩ: "Rắc rối thật, có khi đây là một câu chuyện trạch đấu cũng nên, xem sự việc ngày hôm nay, có vẻ đại tiểu thư là người bị hại, nhìn thái độ với vị trí của bà hai có khi lại đóng vai mẹ kế độc ác chuyên hành hạ con chồng. Đại tiểu thư với đại thiếu gia không có mẹ từ nhỏ chắc mười mấy năm nay sống cũng không được tốt."

Không nén nổi tò mò, Trần Thanh Dao liền hỏi: "Vậy, vậy ngươi có biết thái độ của đại lão gia với các vị tiểu thư thiếu gia không?" Nguyễn Nam cũng gật gù: "Biết đôi chút, người bên ngoài đều nói, trong Lý phủ, người có địa vị nhất là Nhị phu nhân, cặp song sinh của bà ta lại càng là cành vàng lá ngọc được cưng chiều hết mực, tam thiếu gia nghịch ngợm hoạt bát, nhị tiểu thư xinh đẹp đáng yêu nổi tiếng cả kinh thành được Lý lão gia cực kì yêu thích. Hai người đó năm nay 17 tuổi." Dừng lại một lát, hắn nói tiếp: "Đại tiểu thư cũng 17 tuổi, cũng là một trong những cô nương nổi tiếng ở đây, không phải chỉ vì xuất thân cao quý, cũng không phải vì sắc đẹp vạn người mê như nhị tiểu thư mà bởi trí thông minh và bản tính mạnh mẽ hơn cả nam tử."

Nghe đến đây, Trần thanh Dao không khỏi giật mình: "Cứ tưởng đại tiểu thư sẽ là một người "yểu điệu thục nữ", ủy mị dịu dàng dễ bị người khác bắt nạt, thật không ngờ lại là một khúc xương khó gặm, thả nào nhị phu nhân lại ra tay mạnh như vậy, chưa đợi người ta lớn hẳn mà đã vội giải quyết sớm trừ hậu họa".

Nguyễn Nam nói tiếp: "Nhưng ngược lại, đại thiếu gia, hơn đại tiểu thư 3 tuổi lại là kẻ ngu dốt nổi tiếng nhất kinh thành." Trần Thanh Dao vội hỏi: "Sao lại như vậy?" Nguyễn Nam cười khẩy: "Nghe nói, trước năm 3 tuổi, đại thiếu gia vô cùng lanh lợi kháu khỉnh được rất nhiều người yêu thích, nhưng từ khi đại phu nhân qua đời thì mắc bệnh nặng, sau đó điên điên dại dại, phát ngốc, đến nay đã sắp trưởng thành nhưng đầu óc vẫn chỉ dừng lại ở lúc 3 tuổi. Dù đã mời nhiều danh y nhưng bệnh tình cũng không thể khỏi lại, từ đó Lý thượng thư cũng hết hi vọng với đứa con này. Cả cái phủ này cũng không coi 2 người đại thiếu gia và đại tiểu thư ra gì, trừ mấy người hầu thân cận của đại phu nhân ngày xưa. Chỉ là mấy năm nay, từ lúc đại tiểu thư hiểu chuyện thì bắt đầu bộc lộ trí tuệ, cũng vì quan hệ hoàng thân quốc thích của nàng mà mọi người cũng phải tỏ ra tôn trọng nàng hơn. Lý lão gia cũng phải nhìn nhượng nàng 3 phần .Sau nhị phu nhân, người trong phủ này không ai không sợ đại tiểu thư, cảm giác nàng như đại ma vương có thể lấy mạng người bất cứ lúc nào. Cuộc sống lúc này của hai vị cũng coi như thoải mái hơn xưa nhiều."

Trần Thanh Dao nghe đến đây thì không khỏi liên tưởng đến mấy chuyện nữ cường với những màn vả mặt kẻ ác sảng khoái. "Nhưng mà một cô nhóc mới 17 tuổi có thể khiến người khác kính nể như vậy thật không đơn giản. Thường thì theo 1 số nguyên tác, trường hợp này chỉ có thể xảy ra ở cốt truyện trọng sinh. Người chết sống lại, trả thù báo ân, vả mặt, tự cứu".

Nghĩ đến đây, Trần Thanh Dao không khỏi tự dọa mình "Trọng sinh! Cái quần gì vậy, không phải chứ, sao đã có chi tiết xuyên không còn có thêm trọng sinh vậy? Cái này cũng không phải không có khả năng xảy ra. Lúc trước cô có đọc mấy tác phẩm có trộn lẫn mấy loại này, xuyên không được thì trọng sinh cũng có khả năng. Dù sao cũng là những trường hợp huyền huyễn khoa học không lý giải được. Nhưng mà mấy thể loại này đọc như một nồi lẩu thập cẩm ấy, cái bộ óc lười biếng này của cô thực sự không tiếp thu nổi. Lúc này Trần Thanh Dao chỉ dám cầu nguyện tình tiết thực sự không giống cô nghĩ, mà thực sự là vậy cũng đừng có kéo cô vào làm gì. Cô chỉ là một con kiến nhỏ bé trong cái thế giới rộng lớn này thôi, không phải là con bướm chỉ cần vỗ cánh một cái là tạo ra một cơn lốc xoáy khổng lồ ở tận châu lục nào đâu. Nhưng cô đâu biết rằng, mình vừa thực sự làm hỏng kế hoạch không chỉ của một người.

Nguyễn Nam thấy cô có hành động kỳ lạ vội hỏi: "Này Thị Dao, cô đang cầu khấn cái gì mà thành khẩn vậy?" Phát hiện cái hành động trong lúc vô thức làm ra, Trần Thanh Dao vội bỏ tay xuống, định hỏi thêm về vị Nhị thiếu gia hôm nay thì ngoài cửa bỗng có tiếng động. Có người bên ngoài tiến vào nói: "Đưa cô ta đi". Rồi có một bà thím to cao nào đó vào lôi Trần Thanh Dao ra ngoài. Trần Thanh Dao lại quay về trạng thái hoang mang không hiểu chuyện gì, chẳng lẽ cô được thả rồi? Nguyễn Nam bên cạnh phản ứng nhanh hơn cô vội chắn trước mặt bà thím âm trầm nói: "Các người là ai, muốn đưa cô ấy đi đâu?"

Bà thím thấy tên ăn mày chạy ra chắn trước mặt mình thì quát lên: "Cái tên ăn mày thối này, tránh ra, đừng làm cản trở công việc của tao, chúng ta đưa nó đi đâu thì liên quan gì đến mày." Bà ta định đẩy tên ăn mày ra đi về chỗ Trần Thanh Dao. Nhưng mà đẩy không ra còn đột nhiên bị tên ăn mày bẻ tay ra sau đau vô cùng, tự hỏi tên ăn mày chết tiệt này lấy đâu ra sức vậy, bên ngoài thì đã la oai oái: "Đau, đau, a, cứu mạng cứu mạng."

Người bên ngoài thấy có chuyện cũng chạy vào, một cô gái nhỏ bước vào hỏi: "Thím Dương, làm gì mà kêu la om sòm vậy, chỉ việc đưa cô ta ra ngoài đến gặp đại tiểu thư thôi mà." Đang nói thì cô nàng cũng nhìn thấy cảnh thím Dương bị người trước mặt bắt nạt. Biết tên ăn mày này cũng không dễ động vào, cũng chỉ nhẹ nhàng bảo: "Vị trẻ tuổi này, có gì từ từ nói, không cần ra tay khi dễ phụ nữ như vậy."

Nguyễn Nam sau khi nghe thấy ba chữ "Đại tiểu thư"cũng yên tâm hơn, thả bà thím kia ra hỏi: "Các ngươi định làm gì cô ấy?"

Cô gái vội đáp lại: "Thị Lan cũng chỉ theo lệnh đại tiểu thư gọi cô đấy đến hỏi chuyện, vốn dĩ việc này cũng quan hệ trực tiếp đến tiểu thư mà." Thấy ánh mắt vẫn còn ngờ vực của Nguyễn Nam thì vội thêm một câu: "Đảm bảo chỉ hỏi chuyện, tuyệt đối không làm gì tổn hại."

Lúc này Nguyễn Nam mới yên tâm quay qua chỗ Trần Thanh Dao thì thấy cô đang trố mắt nhì mình, nghĩ là chắc tại sợ hãi quá đành an ủi một câu: "Đừng sợ, bọn họ sẽ không hại cô đâu".

Lúc này, Trần Thanh Dao cũng lắp bắp hỏi lại: "Anh biết đánh nhau...à không... anh biết võ công?".
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.