Buông điện thoại xuống, Tôn Bách day day thái dương mệt mỏi. Phía sau lưng đau nhói.
Chuyện gặp tai nạn, đương nhiên là đã nằm trong tầm kiểm soát của anh nhưng chiếc xe tải chạy với tốc độ đâm nát đầu xe thì nói không bị thương là dối trá. Đầu bị va nứt toát chảy máu, phía sau lưng do lực đập mạnh cùng lúc, chắc là đã bầm tím đã chịu đau để không ai phát hiện đến tận bây giờ.
“Rốt cuộc đến đây để làm gì?” – Nghĩ đến cô gái tầm thường tên một chữ Dao ban nãy mà anh khó hiểu nhíu mày.
Sờ sờ lên trán nơi mà lúc vừa nãy cô đã chạm qua như còn lưu lại mùi hương bạc hà thanh mát xen lẫn thuốc khử trùng, khẽ mỉm cười.
***
Ngày hôm sau.
Thượng Quan Dao vác một cái ba lô to đùng đến nhà riêng của Tôn Bách khiến vệ sĩ ở đây nhìn mà hoang mang không biết “bà thím” này đến đây làm gì. Ban đầu là định đá bay cô một phát ra ngoài nhưng từ chiều hôm qua bọn họ nhận được mệnh lệnh của đại thiếu là sẽ có một người phụ nữ dọn đến đây ở. Họ còn tưởng là cái cô Bích Cầm lâu rồi không đến kia, nhưng mãi vẫn không thấy mặt đâu. Giờ khi nhìn thấy cô cũng không dám manh động.
“Cô là ai?” - Một tên vệ sĩ đeo kính râm, chắn ngang trước mặt không cho cô bước vào. Hiển nhiên là hôm qua cô trùm kín làm sao bọn người này có thể nhìn ra được khuôn mặt của hiện tại.
“Bác sĩ tại nhà của Tôn Bách.” – Cô lạnh lùng nói.
Tất cả những người gần đấy khi nghe cô dám có gan gọi thằng tên của đại thiếu nhà mình như vậy thì kinh ngạc đến mức muốn rớt quai hàm, mà trố mắt quay lại nhìn.
Tên kia còn định nói gì đó thì tai nghe phát ra âm thanh trầm khàn của anh.
[Bác sĩ tại nhà của tôi, cho vào đi.]
Người kia sau khi nghe như vậy càng kinh ngạc, rồi nhanh chóng tránh sang một bên để cô đi vào trong.
Thượng Quan Dao đi một mạch thẳng vào trong, không khí ở trong sân vườn này thật làm cô khó chịu đến một khắc cũng không muốn ở lại. Hoa cỏ quá nhiều dẫn đến côn trùng hay “lui tới”.
Vừa bước vào đại sảnh đã có người tiếp đón sẵn.
“Dao tiểu thư, tôi là quản gia của biệt thự này, cô thật ra cũng có thể gọi tôi là thím Ngọc như mọi người là được.” - Tuổi tác cũng khá cao nhưng nhìn đôi mắt linh hoạt, đôi chân khi bước đi vẫn còn nhanh nhẹn cô chỉ thầm cười.
Gật gật đầu xem như đã hiểu ý, bà ta lại mỉm cười nói:
“Đi theo tôi, tôi dẫn tiểu thư đến phòng ở của mình.”
“Dì không cần gọi tôi là tiểu thư đâu, tôi không quen.” – Trước khi đi theo bà, cô cũng nói một câu.
Đúng là ngọa hổ tàng long, ở nhà riêng của Tôn Bách đến một bác quản gia cao tuổi còn như vậy thì những người trẻ lại thế nào.
Sự thật đã chứng minh cho cô biết ngay sau đó, người làm ở đây không nhiều. Đếm đếm cũng chỉ trên dưới mười lăm người, nhưng nhìn thân thủ khi làm việc của bọn họ mà cô choáng ngợp. Năng suất phải nói là hơn cái bọn lính mới ở quân khu 3 kia của cô gấp nhiều lần.
“Cô không cần phải ngạc nhiên, ở biệt thự này người được chọn vào phải qua khảo sát mười bài kiểm tra về thể năng lẫn kinh nghiệm. Những người bọn họ là tinh anh trong tinh anh, vì đại thiếu không thể đi lại bình thường nên mới cần một đội ngũ như chúng tôi. Huống chi cậu Báo Đen cũng vừa mất.” – Nói đến đây bà thầm thở dài, hai năm ở đây bà luôn đi theo làm việc cho đại thiếu cũng xem như là người trong nhà. Thấy từng người bên cạnh anh lần lượt ra đi như vậy cũng thấy xót xa.
“Báo Đen là cái người bị xe đâm hôm qua cùng với anh ta sao?” – Cô hỏi.
“Ừ.”
Nhận được câu trả lời mình muốn, cô khẽ nhướng mày, anh ta là muốn làm gì. Rõ ràng hôm qua còn bảo là không chết, mà không để cho cô cứu cơ mà. Lại còn có cảnh sát đến nữa chứ, làm sao mà chết được.
Dẫn cô đi lên lầu đến một căn phòng cuối cùng thì dừng lại, nói.
“Đây là phòng ở của cô, còn bên cạnh là phòng của đại thiếu. Vì cô là bác sĩ riêng của cậu ấy nên nhất định phải ở gần 24/24 để quan sát.” – Thím Ngọc nói rồi xoay người đi ngay.
Sau khi cô nghe cái điều vô lý như vậy thì nhíu mày, chẳng lẻ mấy vị bác sĩ trước của anh cũng như vậy cả à.
Mở của bước vào trong, mặc kệ hiện tại đã vào đây được rồi thì phải mau chóng tìm được người nằm vùng kia là ai mới được rồi tính tiếp.
Căn phòng đơn giản với gam màu lạnh khiến cô cảm thấy rất thích. Cô vốn không thích quá xa hoa, lòe loẹt như những thiếu nữ khác. Chỉ cần là một chỗ sạch sẽ có thể nằm ngủ, tắm rửa là đã rất thích rồi.
Thượng Quan Dao đi khắp nơi quan sát từng ngóc ngách, đều sạch sẽ đến không còn một hạt bụi. Đây là tình cờ hay là còn có nguyên do khác, mọi thứ cứ như được tạo ra từ sở thích của cô vậy. Suy nghĩ, đắn đo một lúc lâu vẫn không thể nào đoán ra được tâm tư của người đàn ông này, nên cô quyết định đi tắm cho đỡ mệt mỏi.
...
“Đại thiếu, người đã được đưa đến phòng rồi ạ.” – Thím Ngọc đứng trước bàn làm việc trong thư phòng của anh báo cáo.
“Ừm, sau này căn phòng đó là của cô ấy, tất cả mọi người đừng bước vào nữa.” – Tôn Bách đeo một cặp kính gọng vàng đang làm việc, nghe thấy bà nói như vậy, thì ngẩn đầu lên suy tư rồi nói.
“Vâng. Đại thiếu, có vẻ hiểu cô ấy nhỉ?” – Bà cười cười, đứa nhỏ này bà đã quan sát ở bên cạnh nó lâu rồi. Nhìn nó hai năm nay luôn nổ lực làm theo những gì cha nuôi muốn, còn cố tình biến mình từ một đứa trẻ ngoan ngoãn trở thành một người đàn ông phong lưu, sát gái giống như Tôn Thành Thắng, chỉ vì muốn lấy lòng của ông.
Phụ nữ ra vào trong căn nhà này rất nhiều, với tần suất rất cao nhưng chưa có ai được phép dọn đến đây ở hẳn như cô, lại chưa có ai được anh để ý mà dặn dò bà phải chú ý như vậy.
“Thuận miệng thôi.” – Phát hiện bản thân không bình thường, anh liền cúi đầu xuống làm việc nói cho qua chuyện.
“Ông chủ, người bên biệt thự của đại thiếu báo là sáng nay vừa có một người phụ nữ được cậu ấy đưa hằn về nhà sống ạ.” – Tên vệ sĩ nửa quỳ xuống dưới mặt đất báo cáo với Tôn Thành Thắng đang ngồi trên ghế, còn có một cô gái như con rắn nước mà quấn lấy ông ta ngồi trên ghế.
“Dẫn phụ nữ về ở luôn à?” – Tôn Thành Thắng không kiêng nể rằng có người vẫn còn ở đây mà bàn tay đê tiện lần vào vạt váy của ả phụ nữ kia xoa nắn.
“Ây da, đáng ghét.” – Cô ta giật nảy lên đánh vào cánh tay ông ta.
“Vâng, nghe bảo là bác sĩ tại nhà.” – Tên vệ sĩ kia dù mặt lạnh cúi thấp đầu nhưng trên vành tai đã đỏ ửng.