Buổi tối tại tòa dạy học, nhóm người chơi đang chạy như điên.
Thạch Nhiên dùng đạo cụ tăng cường tốc độ của mình, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn ra sau, phía sau y lúc này là một nhóm người chấp pháp mặc đồ trắng đang cầm thước dạy học.
Ngay trong buổi tự học tối vừa nãy, loa phát thanh thường phát ra tiếng chuông vào học nay lại đổi thành một đoạn âm thanh cao tần chói tai.
- Nghe như tiếng hét của ai đó đang sợ hãi tột độ.
Đến giờ y vẫn nhớ vẻ mặt của NPC tên Lưu Lộ kia.
Trong âm thanh khiếp người kia, NPC Lưu Lộ lại lẩm bẩm: "Ải chạy trốn sao bắt đầu sớm thế nhỉ."
Nói xong chợt quay đầu nhìn đám người chơi bọn họ, giọng điệu quái dị: "Mong chờ vào kết quả kiểm tra cuối cùng của các cậu ghê ~"
Thạch Nhiên lập tức nghĩ đến lời nói lúc bọn họ tự giới thiệu khi mới vào lớp.
- "Vậy chúc cậu thuận lợi thông qua bài kiểm tra nha ~"
Lúc đó nghe còn không hiểu, nhưng kết hợp với lần này nghe cứ có cảm giác quái lạ.
Nhiều người chơi dày dạn kinh nghiệm như Thạch Nhiên cũng lập tức nhận thấy điểm khách thường, biết bây giờ bản thân phải làm gì đó để nâng cao tỉ lệ sống sót, nhưng vẫn hơi do dự trước đống nội quy của trường.
Nhất là nội quy thứ mười hai còn chưa xuất hiện, Thạch Nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Lớp A10 bọn y hiện giờ chỉ còn ba người chơi. Lúc ăn tối, Anvile nói muốn đi dạo quanh sân trường đến giờ vẫn chưa về, hệ thống lại chậm chạp không có động tĩnh, cũng không biết tình hình của cô bên kia thế nào.
Lúc này chỉ còn y và Cố Dung Thời.
Nhưng khác với y, Cố Dung Thời dứt khoát đứng dậy, không nói năng gì đã rời khỏi lớp học với vẻ mặt lạnh lùng.
Hắn vừa đi khỏi, trong lớp chỉ còn mình y là người chơi, NPC chung quanh càng tỏ ra quái dị.
Rađa báo động của Thạch Nhiên vang lên, kết hợp với những biểu cảm khác thường của những NPC kia, Thạch Nhiên nhanh chóng có phán đoán trong lòng: Không thể tiếp tục ở lại trong lớp, không cần biết tình huống ra sao cũng phải rời khỏi đây.
Thạch Nhiên lập tức đuổi theo Cố Dung Thời.
Y vừa ra khỏi lớp không bao lâu đã thấy nhóm người mặc đồ trắng đi ra từ lớp A11 bên cạnh, trong tay vẫn là cây thước dạy học, thậm chí còn cầm theo chiếc túi màu đen quen thuộc.
Sau khi phát hiện y chạy ra ngoài, đám người kia chia ra một nửa đuổi theo y và Cố Dung Thời.
Do đó, tình huống bây giờ là y đang bị một đám người đuổi theo.
Gác lại hồi ức, Thạch Nhiên chạy theo sau Cố Dung Thời, sắc mặt không khỏi xuất hiện biểu cảm nghiêm trọng.
Y đã dùng thêm đạo cụ tăng tốc, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đuổi theo Cố Dung Thời.
Diện tích tòa nhà dạy học của trường trung học Hồng Lâm rất rộng lớn, Thạch Nhiên chạy liên tục ba tầng đã thấy hơi đuối sức. Thế mà Cố Dung Thời trước mặt vẫn như không, tốc độ vẫn như cũ.
Nếu Cố Dung Thời không dùng đạo cụ, điều đó chứng tỏ mọi thuộc tính của bản thân hắn rất cao.
Mà người có thuộc tính cao như vậy lại chỉ là một người mới sao?
Trong đầu bỗng xuất hiện một phỏng đoán.
Nhưng tình huống khẩn cấp trước mắt không cho Thạch Nhiên quá nhiều thời gian suy nghĩ, hiện giờ y chỉ có thể cố gắng không để mình tụt lại, bị nhóm người chấp pháp bắt được.
Trong lớp, giáo viên vẫn đang giảng bài, học sinh vẫn nghiêm túc lắng nghe, mặc cho tiếng động đuổi bắt ngoài hành lang có lớn cỡ nào, bọn họ vẫn như thể không nghe thấy.
Nhiệt độ bên ngoài sụt giảm nhanh chóng, vừa tối lại vừa không có gió, so với trong phòng như hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Sau khi bọn y thoát khỏi tòa nhà dạy học, gặp ngay Từ Phong cùng những người chơi còn lại đang chạy trối chết.
Nhóm người chấp pháp đuổi sát phía sau, dù tốc độ của Từ Phong có nhanh thì sức chịu đựng cũng sắp hết, chạy vòng quanh sân trường rộng mênh mong khiến gã bị tụt lại sau cùng.
Trước kia cây thước dạy học kia sắp chém xuống đùi mình, Từ Phong chửi thầm một tiếng, quả quyết lấy đạo cụ không gian cấp A của mình ra.
Ngay giây sau, Từ Phong biến mất.
Đây là đạo cụ có tác dụng trong phạm vi, người chơi chung quanh cũng được đạo cụ đưa đi, ngay cả Cố Dung Thời đi đầu cũng bị kéo vào.
Sân trường chỉ còn lại nhóm người chấp pháp đứng tại chỗ.
...
Những người chơi bị đạo cụ không gian đưa đi không kịp chuẩn bị, vừa đến nơi đã ngã lăn ra đất, bao gồm cả người sử dụng đạo cụ Từ Phong cũng ngã sấp mặt.
Chỉ có mình Cố Dung Thời lúc đến thế nào thì giờ vẫn như thế, vóc dáng cao lớn đứng đó lạnh lùng nhìn bọn họ.
"May mà tôi còn giữ lại phòng tình huống tệ nhất, nếu không đã chết ở đó rồi." Từ Phong đứng dậy, nhớ lại cây thước vừa nãy suýt nữa chém xuống người mình mà vẫn hãi: "Tình hình hiện tại là sao? Trận chiến sinh tồn à?"
Những phó bản sinh tồn gã từng trải qua cũng có ải chạy trốn thế này, nhưng không giống với [Điều 13 nội quy trường].
"Giờ mới là ngày thứ hai." Từ Phong lẩm bẩm, trong mắt đã không còn vẻ coi thường phó bản như lúc ở thư viện hôm qua nữa, cả người đều tỏ ra suy sụp, giống như một người đã vào tuổi trung niên bất ngờ đối mặt với chuyện phá sản.
Ngay cả phó bản cấp S cũng không xuất hiện trận tàn sát ngay sáng ngày thứ hai, đến tối đã bắt đầu ải chạy trốn sống còn.
Tốc độ này đến người chơi trên bảng vàng hay Lãnh chúa có khi còn chẳng chịu được.
Rốt cuộc phó bản này là cấp bao nhiêu?
Từ Phong hơi tuyệt vọng.
Bấy giờ Thạch Nhiên cũng không còn tâm trạng mà nhìn phản ứng của người xem trong livestream. Y nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh xung quanh,
Hiện giờ hình như họ đang ở trong một tòa nhà dạy học bỏ hoang, trên tường vẫn còn đầy dấu vết của một cái gì đó, kính cửa ổ bị vỡ rơi đầy đất. Mặt tường cũng bị bong tróc rất nhiều, mốc meo loang lổ để lộ phần bên trong của bức tường.
Có vẻ đã lâu không có ai đến nơi ày, trên mặt đất toàn là bụi, lúc bọn họ ngã xuống đất còn dính đầy quần.
Càng kỳ lạ hơn là nơi này không giống bên ngoài, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua tấm cửa kính bị vỡ, âm thanh phát ra khiến người nghe cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Có một người lên tiếng phàn nàn: "Từ Phong, đạo cụ này của anh độc đoán thật đấy, nó ném chúng ta đến đâu vậy?"
Cái nơi lụp xụp này khiến người ta cảm giác như sắp sập đến nơi.
"Sao tôi biết được, địa điểm dịch chuyển là ngẫu nhiên." Từ Phong quan sát xung quanh: "Nó có thể đưa bọn cậu theo đã là tốt lắm rồi, muốn chết ở đó luôn à?"
Bị Từ Phong móc lại vậy, người chơi kia không lên tiếng nữa, thành thật đứng tại chỗ phủi bụi trên quần áo.
"Anh có mang theo nội quy không?" Thạch Nhiên bỗng nhớ đến điều gì.
Từ Phong gật đầu rồi lấy ra.
Thạch Nhiên cau mày, đọc từ trên xuống, cuối cùng dừng lại hàng chữ trong ngoặc ở nội quy thứ năm.
【Nội quy thứ năm: Không được đi dạo trên sân trường vào buổi tối (đặc biệt là tòa nhà dạy học bỏ hoang!)】
Trước đó họ liên tục đề phòng sáu nội quy chưa xuất hiện nên không để ý mấy đến sáu nội quy đã có ban đầu.
Trường Hồng Lâm là trường tư thục dành cho con em nhà giàu, một nơi đổ nát như thế này...
Cơn ớn lạnh men dọc sống lưng Thanh Nhiên, y chỉ vào mấy chữ kia: "Đừng bảo là giờ chúng ta đang ở trong tòa nhà dạy học bị bỏ hoang nhé?"
Người chơi khác bắt đầu lo lắng: "Anh Nhiên, đừng dọa thế chứ."
Từ Phong nhíu mày: "Có khả năng này."
Trong khi bọn họ đang thảo luận, chỉ có mình Cố Dung Thời nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mà nơi hắn nhìn lại là phía ký túc xá nam.
【A a a a, Cố Dung Thời, anh mau đi cứu vợ đi! Vợ bị ép phải nhảy từ cửa sổ xuống rồi!】
【Ứng Tinh Uyên mẹ nhà mi...! Giờ tôi sẽ nguyền rủa hắn một trăm lần, dám đối xử với vợ tôi như thế, hắn sớm muộn cũng sẽ hối hận, sau này sẽ không bao giờ đuổi kịp được vợ!】
【Không phải, mấy ông nghĩ gì mà lại tìm Cố Dung Thời cầu cứu? Mấy ông không biết ý đồ của hắn à?】
Trong livestream vốn đang nghiêm túc thảo luận, bỗng đâu xuất hiện một nhóm người.
【Mặc dù tôi cũng thấy tiểu mỹ nhân kia rất hợp gu nhưng nhắc nhẹ cho mấy ông biết, streamer không thích tương tác cùng người xem đâu, cho nên khả năng cao là không nhìn thấy bình luận của các ông đâu.】
【Phong cách, hành vi của hắn, lại thêm đặc điểm không thích xem livestream, nếu không phải vì tên không đúng, tôi còn tưởng vị kia đích thân vào phó bản ấy chứ.】
【Hóa ra ông cũng từng nghi ngờ thế à ha ha.】
Thường thì những người chơi khác sẽ chịu khó tương tác với người xem livestream để kiếm điểm tích lũy, kể cả có không thích thì ít nhiều cũng sẽ giao lưu đôi chút với người xem.
Còn Cố Dung Thời lại khác, phòng livestream luôn bị hắn che lại rồi vứt vào xó, ngay cả có người ném thưởng bự cũng chẳng thấy hắn liếc một cái.
Trong phòng livestream, mọi người đang nhấn mạnh rằng hắn tuyệt đối sẽ không xem bình luận, thì chính người mà họ đang nhắc đến là "tuyệt đối sẽ không xem bình luận" kia lại nhìn thoáng qua đây, khi đọc được bão bình luận, có thể thấy rõ vẻ mặt hắn thay đổi.
【Ồ? Lúc nghiêm túc thảo luận tình tiết với anh thì anh không xem, lúc người khác mỉa mai anh thì anh cũng như không nhìn thấy, nhưng bình luận liên quan đến bé NPC kia là anh hăng hái liền phải không? Hả hả hả? Anh còn nhớ hình tượng cool ngầu lạnh lùng lúc mới vào không? Tôi là vì điểm này mới chọn trúng anh đấy.】
【Bé NPC cái gì, đó rõ ràng là vợ tôi!】
【Nhức cả đầu, đây là các ông không phát hiện ra thôi. Từ tối qua streamer đã khác thường rồi, thế mà giờ mới nhận ra.】
Thạch Nhiên còn đang xâu chuỗi manh mối, bỗng nghe thấy Cố Dung Thời lên tiếng hỏi: "Ứng Tinh Uyên là ai?"
Đây là lần đầu tiên trong hai ngày nay Cố Dung Thời chủ động nói chuyện với y, nhưng vấn đề này Thạch Nhiên cũng không biết.
Thấy vẻ mặt y hoang mang, trong lòng Cố Dung Thời càng bực bội: "Lúc chiều tôi không ở đây, Nha Thấu có về lớp không?"
Tự dưng nghe thấy cái tên kia, Thạch Nhiên còn chưa nghĩa ra là ai, mãi đến khi hình ảnh thiếu niên lúc nào cũng được mọi người vây quanh kia hiện lên, y mới ghép được tên vào.
Dù sao những NPC kia toàn gọi cậu là tiểu thiếu gia nên Thạch Nhiên chưa nghe tên họ đầy đủ được mấy lần.
Thạch Nhiên lắc đầu: "Không thấy, cả chiều không thấy cậu ấy đâu."
Cố Dung Thời xoay người rời đi.
Thạch Nhiên nhận ra động tác của hắn, vội vàng gọi với theo: "Cố Dung Thời, anh định làm gì?"
Người kia không trả lời y.
Kể từ cuộc truy đuổi với đám người chấp pháp vừa nãy, trong lòng Thạch Nhiên đã ngầm công nhận Cố Dung Thời cực kỳ mạnh. Thấy hắn không trả lời mình cũng không hề tức giận, mà còn theo ra ngoài cùng.
Hiện giờ Thạch Nhiên là trụ cột của những người chơi còn lại, y vừa đi, mấy người chơi kia cũng không dám ở lại chỗ này, toàn bộ đều đi theo.
Đến cổng tòa nhà mới phải hiện cửa chính đã bị khóa. Thạch Nhiên thử dùng đạo cụ để phá những không thành công.
Thạch Nhiên cảm thấy rất khó tin: "Vậy mà không phá nổi."
Đạo cụ y vừa dùng là đạo cụ cấp S, có thể phá gần như toàn bộ xiềng xích và trận pháp, vậy mà giờ lại không thể phá được một cái khóa bị gỉ.
Rốt cuộc trong phó bản này chứa những thứ gì vậy!
"Tránh ra."
Giọng nói lạnh lùng của Cố Dung Thời vang lên sau lưng.
Đám người vội vàng lùi ra.
Ngay sau đó, họ thấy Cố Dung Thời rút một cái lưỡi hái màu đen từ khoảng không ra, lưỡi dao sắc bén, nhìn mà lạnh sống lưng. Hắn vung tay lên, chém xuống ổ khóa trước mặt.
Trong mắt Từ Phong chỉ còn lại tàn ảnh của lưỡi hái chém xuống, thoáng chốc, gã cảm thấy cái lưỡi hái này cực kỳ quen mắt, trong ký ức dường như đã từng thấy ai đó sử dụng nó.
Đột nhiên, hình ảnh một người xuất hiện trong tâm trí gã.
Mắt gã trợn to: "Anh là Dung..."
...
Bên kia.
Sau khi thoát khỏi phòng ngủ, thiếu niên đang ra sức chạy trong bóng tối.
Trong mười giây tăng cường thể lực đã đủ để Nha Thấu chạy một đoạn xa. Hết mười giây kia, cậu cũng không dám dừng lại.
Trường Hồng Lâm rất rộng, Nha Thấu không biết hướng nào với hướng nào, bèn chạy thẳng đến cạnh đài phun nước, vừa dừng đã thở dốc.
Chẳng hiểu vì sao mà trong sân trường bây giờ có rất đông người chấp pháp, bọn họ ai cũng một tay cầm thước dạy học, tay kia cầm đèn pin, không ngừng đi qua sân trường.
Thiếu niên cẩn thận ngồi xổm xuống, nương vào đài phun nước để che người mình, tránh để đám người kia phát hiện.
Giống như lúc cậu chơi trốn tìm hồi nhỏ.
Chẳng qua độ nguy hiểm giờ tăng gấp bội, không có sai số, nhầm một bước là cậu sẽ chết chắc.
Cậu dè dặt ló đầu ra nhìn một cái, thấy cách đó không xa có một đám người đang chạy tới, trong thoáng chốc hình như còn nhìn thấy cái lưỡi hái tối qua.
Nha Thấu sững sờ, lúc cậu chớp mắt để nhìn cho rõ hơn thì đã không thấy đâu nữa.
Và cách đó không xa cũng chỉ còn lại tiếng người hét thảm thiết.
【Số người chơi được đưa vào phó bản [Điều 13 nội quy trường]: 50】
【Số người còn sống: 7】
Lại chết thêm một người.
Gần như trong nháy mắt, Nha Thấu nhớ đến mấy tờ nội quy bị mình đốt kia.
Trí nhớ cậu khá tốt nên còn nhớ rõ nội quy thứ năm trên đó: Cấm được đi dạo trong sân trường vào buổi tối.
Môi Nha Thấu mấp máy, chợt hiểu tại sao Ứng Tinh Uyên lại nói sẽ mở ải chạy trốn vào buổi tối.
Nhóm người chấp pháp xuất hiện để xử lý những kẻ vi phạm nội quy trong trường, đồng thời lại có quản lý ký túc xá đi kiểm tra và xử lý những người chơi hay NPC trốn trong phòng ngủ.
Trong phó bản mà toàn bộ điều kiện qua cửa đều sai lầm này, người chơi không có cách nào trốn thoát cả.
Cơ thể run rẩy vì bị gió lạnh thổi vào, do căng thẳng nên trán cậu đầy mồ hôi, ướt nhẹp hai bên tóc mai.
Cậu không biết mình có thể trốn đi đâu được, không có điều kiện qua ải, liếc mắt một cái đã thấy được kết cục. ngôn tình hay
Nhưng giờ cậu cũng không có cách nào bình thản mà quay lại làm tiểu thiếu gia trong phe NPC được.
Nha Thấu nuốt nước bọt, nhìn đám người chấp pháp đang tuần tra mà tim thon thót. Chỗ cậu đang trốn cũng không ổn lắm, đài phun nước tròn này không có góc khuất, nếu người chấp pháp đến gần thì nhất định sẽ phát hiện ra cậu.
Vừa mới chạy xong, lại đang dồn hết sự chú ý vào đám người chấp pháp nên không để ý đến chung quanh.
Tốc độ của người này rất nhanh, lúc hắn chạy đến còn cuốn theo một cơn gió.
Nha Thấu cảm nhận được nguồn nhiệt từ phía sau đang tiến lại gần, đầu cậu tựa vào ngực người phía sau, có hơi thở phả vào tai mình.
Đề phòng cậu bị dọa mà hét lên, người kia đưa tay che miệng Nha Thấu lại, vội lên tiếng: "Nha Nha, nói nhỏ thôi."
Giọng nói vừa vang lên, thiếu niên trong ngực cũng ngừng giãy giụa.
Từ sau trận đánh nhau sáng nay, Hứa Dã chưa gặp lại Nha Thấu.
Lúc đầu đánh nhau, Phương Chí nói với hắn là liên thủ, ai ngờ giữa chừng tên cáo già kia lại bế người chạy mất, đã thế còn cố tình dùng năng lực để không cho hắn tìm ra.
Cứ thế nên cả ngày Hứa Dã chưa được gặp Nha Thấu.
Bị nội quy trường học ép đi chấp hành nhiệm vụ, nam sinh cấp ba đang tuổi dễ nổi nóng tỏ ra bực bội cực kỳ. Vẻ mặt hắn lạnh lùng suốt chặng đường, khiến ngay cả nhóm người chấp pháp không có ý thức cũng tự động tránh xa hắn năm mét.
Hắn vừa mới nghĩ liệu có nên lén lút vào phòng ngủ xem Nha Thấu có trong đó không, thì ngay giây sau đã thấy cậu đang ngồi xổm bên cạnh đài phun nước.
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niến trắng bệch, vừa thấy là hắn thì cả người mới thả lỏng xuống, còn ấm ức gọi tên hắn nữa.
"Sao giờ anh mới đến."
Giống hệt lúc trong phòng vệ sinh ở thư viện.
Hứa Dã thoáng ngừng thở, ôm chặt thiếu niên vào ngực, không hề nghĩ ngợi đã đáp: "Anh xin lỗi."
Sau khi Nha Thấu quay người lại, cảm xúc lo lắng trong lòng cậu cũng giảm đi nhiều.
Cậu khó mà diễn tả được cảm giác của mình với Hứa Dã lúc này là gì.
Tuy Hứa Dã cũng từng làm một vài chuyện khó nói nhưng không làm gì cậu cả, tốt hơn với mấy người kia nhiều.
Nhìn thiếu niêu vùi vào ngực mình, Hứa Dã không thấy biểu cảm của cậu nhưng vẫn liên tục xin lỗi, Nha Nha ngoan rồi đủ các loại xưng hô.
"Ai bắt nạt em?"
Nha Thấu chưa kịp trả lời, từ đám người chấp pháp bên kia bỗng truyền đến tiếng Phương Chí.
"Mày ở đấy đào vàng à mà mất thời gian thế?"
Phương Chí đứng yên ở đó nên không thấy Hứa Dã đang ôm người.
Hắn khoác một bộ áo choàng màu trắng, khiến dáng người trông càng cao ráo.
Nha Thấu không ngờ hắn cũng ở đây.
Giọng nói của hắn nghe không có cảm xúc gì, nhưng Nha Thấu vẫn nhớ ngay đến chuyện Phương Chí làm với mình trong phòng tắm.
Bộ dạng Phương Chí ở trong phòng tắm khác hẳn lúc này.
Hứa Dã nhìn thoáng qua bên cạnh, không phủ nhận: "Ừ, tao đang đào vàng."
Hắn đã tìm thấy kho báu của mình.
Phương Chí khựng lại, cười mỉa: "Đồ ngu."
Ban đầu hắn đến là để nói kháy Hứa Dã, không ngờ Hứa Dã lại nhận.
Quan hệ giữa Phương Chí với Hứa Dã vì Nha Thấu mà từ bình thường trở nên ác liệt.
Giờ hai người bị bắt đến chấp hành nhiệm vụ do làm trái nội quy trường, không lao vào đánh nhau đã tốt lắm rồi.
Truyền lời xong, việc Hứa Dã có hoàn thành nhiệm vụ không không liên quan gì đến hắn, Phương Chí chẳng thèm nhìn thêm mà quay người rời đi.
Tuy nhiên nếu Phương Chí nhìn kỹ hơn, hắn sẽ thấy trong ngực Hứa Dã là người mà hắn nhớ nhung cả ngày, nhớ đến mức chỉ có thể tắm nước lạnh để xoa dịu phần nào.
Phương Chí đi rồi, Hứa Dã không ngừng cọ vào cổ cậu hệt như một con cún bự.
Nha Thấu không thoải mái lắm, định đẩy hắn ra.
Vừa vươn tay đã thấy Hứa Dã cứng người, vẻ mặt tỏ ra khác thường.
"Nha Nha, sao trên người em lại có mùi của Ứng Tinh Uyên?"