Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Chương 6: Con người quả nhiên phải cùng bạn bè ăn một bữa lẩu!



Tống Vân Hồi vừa cúp máy, điện thoại lại nhảy ra hai tin nhắn.

Cậu cứ vậy dựa vào lan can cúi đầu xem điện thoại, gió đêm se se lạnh thổi bay những sợi tóc vụn vặt ra phía sau, ánh sáng phát ra từ điện thoại chiếu sáng gương mặt lạnh lùng của cậu.

Lúc cậu không cười cứ như một người khác hẳn.

Trong đôi mắt xinh đẹp kia không hề có ý cười, khóe mắt và đuôi lông mày đều lộ ra lạnh nhạt.

Cất điện thoại vào, cậu xoay người bước vào phòng.

Tống Vân Hồi cười híp mắt cầm bánh trứng lên, lại lần nữa ngồi phịch xuống sofa.

Blogger truyện tranh mà cậu follow đúng lúc vừa cập nhật Weibo, Tống Vân Hồi đưa điện thoại cho Tần Thư xem, cậu ngồi trên sofa cười đến mức không thẳng lưng lên nổi.

Tần Thư nhận lấy điện thoại cúi đầu xem.

Là một mẩu truyện tranh nhỏ gồm bốn ô vuông, nhân vật chính là một ngọn cỏ.

Theo như những bình luận bên dưới thì đây chính là phong cách vẽ giản lược, nội dung hết sức vui nhộn và buồn cười.

Tần Thư không hiểu ý tứ vui nhộn trong này lắm nhưng anh tỏ ý tán thưởng.

Rất độc đáo lại rất hút mắt.

Có hơi lạ, không chắc chắn lắm, lại nhìn thêm một lần.

Tiếng cười tạm ngừng trong chốc lát, Tống Vân Hồi ăn một ngụm bánh, sau đó lăn đến nhìn màn hình điện thoại một cái nữa, tiếp tục cười ná thở.

Cậu luôn có thể phát hiện ra rất nhiều thứ thú vị.

Không chỉ là hình ảnh ngọn cỏ với bốn ô vuông thôi, mà bên trong còn ẩn chứa những điều thú vị nhỏ nhoi nữa.

Mặt mày Tần Thư mềm mại hẳn ra, anh bật cười.

Lúc màn đêm đã thăm thẳm, Tống Vân Hồi đứng ở cửa tiễn Tần Thư về.

Cậu vẫy vẫy tay, sau đó đóng cửa.

Thời gian thư giãn đã kết thúc.

Tống Vân Hồi vẫn chưa quên bản thân còn có công việc trên người, cậu lục tung các tủ lên cuối cùng cũng tìm thấy cái kẹp mà trước đây cậu dùng để kẹp giấy, cậu dùng nó kẹp những sợi tóc mái vụn vặt lên, để nó không cản tầm nhìn.

Cái kẹp được làm bằng gỗ, bên trên còn có dấu bút đen không cẩn thận lưu lại trước kia, cậu không để ý, chỉ cần có thể dùng là được.

Tối nay cần phải quyết định cho xong những nhạc cụ cần dùng đến, đối với nhạc cụ dây không có nguồn âm phù hợp cần phải hẹn phòng thu âm và đoàn đội thao tác.

Trong phòng ghi âm riêng của cậu có một số nhạc cụ, nhưng cậu chỉ thông thạo vài ba món trong đó, cậu không thể sử dụng lưu loát toàn bộ, chỉ hiểu cách thao tác chúng như thế nào, không có nguồn âm mềm thì phải đi tìm người thu âm.

Cách âm của phòng ghi âm ngốn của cậu cả một món tiền lớn, vì thế Tống Vân Hồi không cần lo lắng về hiệu quả cách âm của nó, muốn làm gì thì làm đó thôi.

Phòng ghi âm rất rộng rãi, ở giữa phòng có trải một tấm thảm lớn, lúc Tống Vân Hồi sắp xếp mạch suy nghĩ liền có trực tiếp ngồi xếp bằng ở đó.

Trên đó trải đầy giấy trắng lả tả, bên trên hoặc là thưa thớt hoặc là dày đặc những con chữ và ký hiệu bắt mắt.

Tai nghe đè lên tóc rối, Tống Vân Hồi cúi đầu xô giấy trên bàn phím ra bắt đầu chạy nhạc thử một lần nữa.



***

Bệnh viện.

Trong phòng bệnh an tĩnh, tiếng gõ bàn phím lạch cạch không ngừng bỗng chốc biến mất, trợ lý vừa hay bước vào phòng.

"Chung tổng."

Trợ lý nói, "Anh Tống tới rồi."

Anh ta bước nhanh về phía trước, thấp giọng một bên nói, "Là cậu Tống Tử Thư."

"Tống Tử Thư?"

Chung Hứa nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sau đó ngẩng đầu lên, "Cũng đúng."

Một bóng người thân vận quần áo trắng xuất hiện tại cửa. (Như ma dị)

Trong tay y còn mang theo giỏ hoa quả, bên trên còn tết một sợi ruy băng xinh đẹp, sợi ruy băng làm nền cho áo khoác trắng, trông vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.

Đưa hoa quả cho trợ lý, y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, nhìn băng vải quấn trên đầu Chung Hứa, ân cần hỏi: "Bây giờ cảm thấy thế nào rồi?"

Chung Hứa nói: "Chỉ là trầy da."

Tống Tử Thư thở phào một hơi, "Dọa chết em rồi, may mà không sao."

Chung Hứa nở nụ cười.

Sau một trận tông đuôi xe đầy ác ý, cuối cùng chỉ bị trầy da, đúng là hiếm thấy.

Trợ lý đứng ở một bên, nhìn trang phục tinh xảo của Tống Tử Thư, nghe giọng nói vừa chan chứa tình cảm vừa ổn định của đối phương, anh ta bảo trì trầm mặc, giữ vững thái độ đối với những lời y nói.

Chí ít thì y không hề giống với dáng vẻ gấp gáp mà y biểu đạt.

Nhưng Chung Hứa lại giống như không hề chú ý đến những điểm này, hắn hòa hoãn vẻ mặt, chậm rãi trò chuyện cùng Tống Tử Thư.

Khoảnh khắc dịu dàng hiếm thấy.

Trợ lý rất hiểu chuyện đi ra ngoài đồng thời đóng cửa lại.

Một lúc sau, có lẽ cũng không tính là lâu lắm, trợ lý vẫn đang giải thích tình trạng hiện tại của Chung Hứa khắp nơi thì nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tống Tử Thư đi ngang qua trước mặt anh ta.

Thân ảnh của đối phương rất nhanh liền biến mất nơi khúc ngoặt.

Lúc bước vào phòng bệnh, Chung Hứa đã bắt đầu xem ghi chép.

Trợ lý nói: "Số điện thoại trước đó có lẽ không phải của anh Tống......"

"Đó chính là số của em ấy."

Chung Hứa ngước mắt, "Cậu đã gọi cho em ấy?"

Trợ lý còn chưa kịp trả lời thì Chung Hứa lại nói, "Không cần liên lạc với em ấy nữa."

Đối phương có lẽ đang giận dỗi hoặc đang bận việc gì đó.

Đã quen biết nhiều năm như vậy, không có chuyện gì là không giải quyết được.

Nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, đợi sau này gặp mặt, hết thảy đều có thể nói rõ.

"......"

Trợ lý gật đầu, "Vâng."

***

Tia nắng đầu tiên của buổi sáng trong lành hắt vào từ một bên cửa sổ, Tống Vân Hồi nhấc tách café lên mân mê một chút, sau đó lại đặt xuống.

Lạnh rồi.

Cậu chậm rãi đứng lên, đại não đã bắt đầu trở nên càng lúc càng mê man.

Quả nhiên bận rộn rất dễ khiến con người ta lãng quên thời gian.

Đóng cửa phòng ghi âm lại, cậu trực tiếp leo lên giường, cứ thế ngủ thiếp đi.

Lần nữa tỉnh dậy thì trời đã sắp chiều, là bị một cuộc điện thoại ồn đến tỉnh dậy.

Cậu mơ hồ mò mẫm cầm điện thoại lên, Tống Vân Hồi không nhìn mà thẳng tay ấn nhận cuộc gọi.

"Tống Vân Hồi, mày mau quay về cho tao!"

Giọng nói đột nhiên nổ tung bên tai, Tống Vân Hồi ngồi dậy, giơ cái tay cầm điện thoại cách xa ra chút.



Cậu xoa xoa lỗ tai, chậm rãi nhận ra người đầu dây bên kia là ai.

Là Tống Thành, cha ruột của cậu.

Cậu vặn nhỏ âm lượng điện thoại xuống, chậm rì rì rời giường, nói:

"Chào ba, không về."

Âm lượng của đầu dây bên kia chẳng những không giảm mà còn tăng lên, "Mày nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì! Cũng bởi vì mày mà Tử Thư bây giờ phải chịu đựng biết bao nhiêu là thành kiến, mày cũng không phải không biết thằng bé trước đây đã phải trải qua cuộc sống như thế nào, không thể lo nghĩ nhiều thêm được nữa......"

Tống Vân Hồi tùy ý ném điện thoại lên sofa, đến phòng bếp rót một cốc nước.

Cuối cùng cũng được thanh tĩnh.

Cậu đoán, đối phương có lẽ hậu tri hậu giác biết được chuyện trên mạng từ miệng người khác, cảm thấy danh tiếng xấu của cậu liên lụy đến Tống Tử Thư.

Lúc trở lại đối phương có lẽ là đã lải nhải xong rồi, thở phì phò một trận.

Tống Vân Hồi vẫn là một câu kia, "Không về."

Làm gì có liên lụy, thậm chí còn mang đến lưu lượng cho Tống Tử Thư là đằng khác.

Tiểu thuyết định vị cậu rất rõ ràng, chính là một bia đỡ đạn hình người.

Cậu chậm rãi vùi mình xuống sofa, nghe đối phương nói chuyện.

Đối phương bảo, nếu lần này không quay về thì sau này cũng đừng tiến vào cổng lớn nhà họ Tống nữa.

"Được."

Giọng nói của Tống Vân Hồi rất bình tĩnh, rất tự nhiên, tự nhiên đến mức đối phương nhất thời không phản ứng kịp cậu rốt cuộc đã nói gì.

"Phòng của mày......mày nói gì?"

"Con nói, được."

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Bỏ điện thoại xuống, Tống Vân Hồi tùy ý lấy một bộ quần áo trong tủ ra mặc vào, đội mũ và đeo khẩu trang lên ra ngoài.

Bây giờ đã sắp chạng vạng, người ăn tối xong ra ngoài tản bộ khá nhiều, các bạn nhỏ tung tăng chạy nhảy phía trước, cha mẹ ở đằng sau giơ điện thoại vừa cười đùa vừa chụp hình con mình.

Sau khi dạo xung quanh đây vài lần, Tống Vân Hồi đại khái đã nhớ đường.

Bây giờ trời đã sắp tối, đèn hai bên đường phố đều đã sáng lên.

Tống Vân Hồi nhấc chân bước vào ngân hàng.

Nhân viên công tác của ngân hàng nhìn thấy trang phục của cậu trước hết là sững sờ, sau đó cảnh giác.

Tống Vân Hồi kéo khẩu trang xuống, nói: "Xin chào, tôi là Tống Vân Hồi đã hẹn chuyển khoản trước đó."

Cậu hiển nhiên không để tâm đến trang phục, mũ đè lên mái tóc ngổn ngang, dưới mắt còn có quầng thâm, dấu hiệu thức trắng đêm rõ rệt.

Cậu đứng tại đây, vẫn như cũ là một thân thể phát sáng tự nhiên.

Các cô có ấn tượng với người này, bất kể là trên mạng hay trong đời thực.

Nhân viên quầy giao dịch kiểm tra số tài khoản, sau đó, quản lý ngân hàng tới đưa Tống Vân Hồi đến phòng tiếp khách.

Tống Vân Hồi cúi đầu bắt đầu ký tên vào các loại giấy tờ tài liệu.

Mặt cậu không có biểu cảm gì, quản lý thì có hơi căng thẳng, nhìn thấy số tiền trên giấy, nhịn không được xoa tay kích động.

Không hổ là người có tiền.

Lúc ký tên mình xuống, Tống Vân Hồi không có bất kỳ do dự nào.

Một nét cuối cùng hạ xuống, cậu nhìn tờ giấy trong tay, nhìn số tiền này, nhìn chữ ký của bản thân.

Gia đình mình đã từng nắm giữ mười mấy năm trời, người cha đã từng ôn hòa và thận trọng của mình.

Có khi mấy tháng trời không liên lạc gì với nhau, đã rất lâu chưa từng nghe thấy đối phương nghiêm túc ôn hòa nói chuyện cùng cậu, cậu dường như cũng sắp quên mất khi còn nhỏ, cha đã từng cao to đến nhường nào trong trái tim cậu.

Hết thảy những hồi ức và kỷ niệm trước đây, còn cả những nỗ lực cố gắng của bản thân, toàn bộ đều trở thành một dãy số.

Sau khi ký tên xong, quản lý liền kiểm tra lại từng tờ một, sau đó thu lại, Tống Vân Hồi xoay người rời đi.

Người trên đường phố đã trở nên đông đúc, bước đi trên đường, đã sắp một ngày trời chưa có gì vào bụng, cậu lại không hề cảm thấy đói tí nào.

Quay về thôi.



Tống Vân Hồi xoay người.

"Ông chủ tiệm bán sỉ."

Trong đám đông truyền đến một giọng nói rất dễ nhận ra.

Bên cạnh dòng xe cộ qua lại tấp nập vội vã, bên trong ngọn đèn của thành phố, một bóng người xuyên qua biển người, bước tới bên này.

Vẫn như cũ là anh trai ngầu lòi đẹp trai bất chấp mọi góc nhìn.

Tần Thư tới gần, ở góc nhìn này của Tống Vân Hồi hơi ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy đôi mắt của đối phương.

Cậu nói: "Trùng hợp ghê, thì ra anh cũng có việc ở đây hả."

Anh trai ngầu lòi hơi nghiêng mắt tránh né ánh mắt của Tống Vân Hồi, nói, "Ăn cơm chưa, cùng ăn một bữa nhé? Cam Tử đang ở bệnh viện, ăn cơm xong vừa hay có thể tới đón nó."

Tống Vân Hồi hỏi: "Cam Tử sao thế?"

"Kiểm tra định kỳ." Tần Thư đáp, "Nó rất muốn cậu đến chơi cùng nó."

Tống Vân Hồi thở ra một ngụm khói, sau đó mặt mày cong cong hỏi:

"Ăn lẩu không?"

Ánh mắt Tần Thư không dấu vết quét qua mặt mày cong cong của đối phương, "Ăn."

Hai người tìm đến quán lẩu gần đây.

Nơi đây trang hoàng không cao cấp như những nhà hàng khác nhưng lại rất đông người, phần lớn đều là các hộ gia đình cùng nhau đến ăn tối, còn có cả bạn bè cùng tụ tập liên hoan, cách một con đường cũng có thể cảm nhận được cảm giác hừng hực ở phía đối diện.

Hai người cùng đi vào.

Tới nơi đây ăn lẩu đều lựa chọn ngồi phòng lớn, phòng bao riêng chỉ còn lại một gian, hai người vừa hay chen vào.

Tuy buổi liên hoan của đoàn làm phim trước đó cũng đã từng ăn lẩu, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác với bây giờ.

Tần Thư cũng chưa từng ăn lẩu.

Hai người ghé đầu vào cùng bàn bạc gọi món, sau một hồi gọi loạn xạ thì cuối cùng cũng thỏa mãn buông thực đơn xuống.

Thứ đưa tới trước tiên là đồ uống. Phục vụ bưng hai bình sữa dâu vào gian phòng, lúc mở cửa hơi khựng lại một chút, sau đó mới đến gần.

Cậu ta do dự một chút, Tống Vân Hồi kịp thời nói: "Là chúng tôi gọi, không sai đâu."

Đặt hai bình sữa dâu lên trên bàn, thấy hai người họ không có gì khác thường, phục vụ mới yên tâm rời đi.

Tống Vân Hồi chống cằm nhìn Tần Thư mặt không đổi sắc cắm ống hút vào bình sữa dâu.

Cậu vươn tay qua, một tay khác lưu loát thao tác điện thoại di động mở camera ra, nói:

"Cạn ly!"

Tần Thư bật cười, nghe theo mệnh lệnh.

Hai bình sữa dâu chạm nhẹ vào nhau trên không trung.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.