Tuyệt Địa Sủng Ái

Chương 48



Lâm Dã thức dậy rất sớm, anh thay qu@n lót màu đen đứng trước gương nhìn chính mình. Lâm Dã không thích vẻ ngoài của mình, cũng không thích dáng người này, quá gầy, không có cảm giác mạnh mẽ.

X0a nắn thịt mềm mềm trên bụng, Lâm Dã thở dài một hơi, thay đồ thể thao xuống lầu. Căn cứ hoàn toàn yên ắng, không ai rời giường vào buổi sáng, Lâm Dã chạy nhanh ở phòng tập thể thao một giờ, mồ hôi đầm đìa lên lầu đi tắm.

Đám người đội một không đến mười hai giờ không xuống dưới lâu, Lâm Dã mở livestream luyện ép súng. Điện thoại di động vang lên một tiếng, Lâm Dã cầm lên nhìn thấy tin nhắn A Khốc: "Tổ đội không?"

A Khốc mời một bữa cơm hơn vạn, Lâm Dã không tiện từ chối cậu ta, gửi ID trò chơi qua.

Rất nhanh lời mời thêm bạn của A Khốc liền tới, Lâm Dã đồng ý, A Khốc mời anh vào đội. Chế độ duo bản đồ Sanhok, A Khốc chấm Bootcamp: "Chính thức ra thông cáo."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Cái gì?"

"Lucifer kia bức ra số liệu bật hack chính thức."

Lâm Dã giật khóe miệng xuống, "Cô nhi."

A Khốc ha ha liền cười ra tiếng, "K thần, dáng vẻ anh mắng chửi người mẹ nó thật xúc động."

Lâm Dã: "..."

Mưa đạn của Lâm Dã: "A Khốc cái tên đê tiện này."

Cái này là có ý gì!

Tốc độ nhảy dù của Lâm Dã nhanh hơn A Khốc, rơi xuống đất nhặt được một cây AK quay lại hai phát bắn chết một tên, anh không nhanh không chậm lại nhặt được cái ống ngắm Holo gắn lên bắn chết một người ở căn ba tầng đối diện.

Trong tai nghe A Khốc một tiếng hét thảm: "Cứu tôi! Tầng một hai người."

Lâm Dã xoa nhẹ lỗ tai, xoay người nhảy xuống nhà cầm súng ngắm chỗ ngoặt.

A Khốc tiếp tục tru lên: "Tôi còn có thể trợ giúp một chút! Ba ba!"

"Ngậm miệng."

Đỉnh đầu đối diện chợt lóe lên, viên đạn của Lâm Dã lướt qua tường, gi ết chết. Lâm Dã đi vòng qua chỗ đó, nhảy cửa sổ đi vào nhặt được một quả bom.

"Bọn họ muốn lừa tôi!" A Khốc còn đang gọi.

"Cậu ngậm miệng trước đã!" Lâm Dã không kiên nhẫn, một quả bom sắp nổ được ném vào, nghiêng người nổ súng quét ngã một người ở đầu bậc thang, nhanh chóng xoay người. Một viên đạn liền lao tới trên vách tường bên người Lâm Dã, đối phương rất mạnh. Lâm Dã không nạp đạn, anh li3m môi một cái, nhặt giáp hai trên đất lên trực tiếp kéo ra ngoài. Khẩu súng giải quyết người cuối cùng nhanh chóng, Lâm Dã tìm được A Khốc ở góc tường còn chút hơi tàn, ngồi xổm xuống cứu cậu ta.

"Cảm ơn lão đại." Miệng A Khốc liền không thể nhàn rỗi.

Lâm Dã ngồi xổm xuống băng bó, trên màn hình đều đang cày "Thiên tú", Lâm Dã hoạt động cổ tay một chút. Trước kia loại thao tác này rất bình thường, nhưng bây giờ ép tay súng cổ tay sẽ đau, nhóm cuối cùng đó nếu như không phải kĩ năng bắn súng của đối phương chẳng ra sao, Lâm Dã hẳn là không còn.

"Anh khôi phục không tệ." A Khốc nói: "Thi đấu thăng cấp anh lên hay vẫn là Thiên Minh lên?"

Lâm Dã nhíu mày, xoay người rời đi. Tại kênh livestream hỏi vấn đề nhạy cảm này, muốn anh chết hay là Thiên Minh chết?

"Anh livestream mà không nói lời nào thì ai tặng quà cho anh? Tâm sự chút." A Khốc nhặt súng lên nạp đạn: "Nhà ba tầng ở đối diện có một đội."

Lâm Dã đổi một cây súng, lắp ống ngắm lên tầng hai.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, Lâm Dã cầm lên nhìn thấy tin nhắn đến từ A Khốc: "K thần, có hứng thú đi ăn máng khác không? Năng lực của anh đổi qua đội khác trực tiếp làm thành viên xuất trận, cũng không cần ngồi ở ghế dự bị ăn không ngồi chờ."

"Cậu muốn đào tôi?"

"Anh cân nhắc sao?"

Lâm Dã để điện thoại di động xuống, quay người một phát đánh bại A Khốc.

A Khốc sững sờ, "Có ý gì?"

"Tôi chơi game với cậu là do đội trưởng nói nhân phẩm cậu không tệ." Lâm Dã trực tiếp rời khỏi trò chơi tại chỗ, sau đó rời khỏi kênh nói chuyện, rời khỏi tổ đội, mở solo ra chơi.

A Khốc nhìn một bộ thao tác trôi chảy của Lâm Dã, vô cùng sững sờ.

Gửi tin nhắn Wechat cho Lâm Dã: "Tuyển thủ chuyên nghiệp chuyển đôi là chuyện rất bình thường, cũng không phải đề tài nhạy cảm gì. Hơn nữa, tôi chỉ là đề nghị, cũng không phải thật sự muốn đào anh."

"Đội trưởng coi cậu là bạn bè, cậu coi đội trưởng là gì?" Lâm Dã gửi ghi âm qua: "Trước cuộc so tài đi đào người, Khốc tổng hiểu phép tắc thật."

A Khốc tắt livestream mở ghi âm ra nghe liền nghe được giọng nói băng lãnh của Lâm Dã, không có xao đ ộng tình cảm gì, thanh âm Lâm Dã thật là dễ nghe, A Khốc vừa muốn giải thích, lại một đoạn ghi âm gửi tới: "Mặc kệ cậu xuất phát từ mục đích gì, cậu dám đào người của đội trưởng, sau này chỉ cần tôi ra sân, tôi cam đoan 3C không vào không được bo chung kết."

A Khốc: "Đệt!"

Hệ thống nhắc nhở: Bạn không phải bạn bè của đối phương, không thể gửi tin nhắn.

Lâm Dã đem cậu ta xóa.

A Khốc: "..."

Buổi trưa Lâm Dã ăn cơm xong mới đến xem Chu Thừa Nghiêu, mấy người đội một từ trên lầu lết xuống. Chu Thừa Nghiêu một tay đút túi híp mắt nhìn về phía Lâm Dã, Lâm Dã hôm nay mặc bộ áo thun màu trắng, quần jean phong cách kha nhàn nhã, lộ ra một đoạn mắt cá chân giẫm lên giày thể thao Chu Thừa Nghiêu tặng. Da thịt trắng nõn dưới ánh mặt trời, gần như trong suốt. Lông mi dài rậm, gương mặt kia vừa nhìn là biết không bôi gì.

"K thần anh muốn đi ra ngoài?" Hầu Tử bởi vì sợ phơi nắng, giống như con khỉ lớn nhảy chạy vào phòng ăn, xa xa hướng về phía Lâm Dã hô: "Hôm nay phơi nắng chết người mất."

"Đi bệnh viện." Vừa quay đầu đối đầu với khuôn mặt âm trầm của Chu Thừa Nghiêu, ai lại gây sự với vị đại gia này rồi?

"Đội trưởng."

"Bôi kem chống nắng chưa?"

Kem chống nắng rốt cuộc là cái đồ chơi gì?

"Hả?"

"Lại đây."

Lâm Dã cất chìa khóa xe bước nhanh chạy tới chỗ Chu Thừa Nghiêu, đứng vững: "Sao vậy?"

Chu Thừa Nghiêu từ trong túi lấy ra kem chống nắng tỉ mỉ bôi một lần cho Lâm Dã, ống hút trên hộp sữa bò của Thiên Minh và Tự Kình ở bên cạnh rớt xuống đất, Chu Thừa Nghiêu thoa xong nói: "Mấy giờ trở về?"

"Chừng sáu giờ.

"Lái xe chú ý an toàn."

"Em đi đây." Lâm Dã trước mặt mọi người bị Chu Thừa Nghiêu xoa mặt, khuôn mặt đỏ bừng, giữa hơi thở tất cả đều là mùi hương của Chu Thừa Nghiêu. Trên mặt mỗi một lỗ chân lông đều đang phun khí nóng ra ngoài, lòng bàn tay của Chu Thừa Nghiêu đụng chạm da thịt, tâm tư của Lâm Dã đều đang run rẩy.

Lâm Dã bước nhanh đi lên xe, Chu Thừa Nghiêu đem kem chống nắng cất vào túi?

Đôi chân dài cất bước quay người hướng phòng ăn đi, giống như kẻ vừa mới trêu hoa không phải hắn. Tự Kình quay đầu nhìn Thiên Minh, Tự Kình nuốt sữa bò xuống: "Vừa rồi tôi còn rất lo K thần sẽ đem anh Nghiêu đập chết, K thần dữ như vậy."

Thiên Minh ném hộp sữa đi, nửa ngày mới mở miệng một câu: "K thần sẽ đem cậu đánh chết." Cái dáng vẻ kia của K thần, hiển nhiên đối Chu Thừa Nghiêu có tình ý.

Lâm Dã trên đường mặt mày nóng hổi, phía trước đèn đỏ anh giẫm phanh xe rồi cúi đầu nhìn giày của mình, nhếch miệng lên, thật là dễ nhìn. Năm giờ Lâm Dã liền kết thúc phụ trợ trị liệu, anh không về căn cứ ngay mà đi đến Hằng Long.

Lâm Dã ở Giang Thành nhiều năm, vẫn là lần đầu đến cửa hàng trong truyền thuyết này. Đối với anh mà nói anh rất cẩn thận, rất nhiều nhãn hiệu anh ngay cả âm đều đọc không chính xác, Lâm Dã sợ xấu hổ nên vẫn luôn không nói chuyện. Nhìn một vòng, Lâm Dã cuối cùng mua cái bóp tiền cho Chu Thừa Nghiêu, cái khác Lâm Dã không dám mua, gu thưởng thức của anh không được tốt đẹp gì, sợ Chu Thừa Nghiêu ghét bỏ.

Bóp tiền kiểu dáng rất đơn giản, giá tiền là hai ngàn tám, phía trên có một con ong mật rất đáng yêu. Lâm Dã càng xem càng cảm thấy đáng yêu, gần lúc tính tiền Lâm Dã cắn răng một cái: "Lấy hai cái."

Nhân viên bán hàng cười tủm tỉm gói bóp tiền lại, tận dụng mọi thứ khen: "Đồng hồ tay của anh thật là đẹp."

Lâm Dã nở nụ cười: "Cảm ơn."

"Rất khó mua đúng không? Số lượng có hạn."

Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu: "Đây là nhãn hiệu gì?"

Nhân viên bán hàng nói cái tên tiếng Anh, Lâm Dã không nghe rõ, cô ấy cười nói: "Không phải chính anh mua?"

"Bạn tặng."

"Bạn gái à?" Nhân viên bán hàng nhìn dáng dấp Lâm Dã thanh tú, giá trị nhan sắc rất cao.

"Không sai biệt lắm." Lâm Dã mơ hồ một câu, trả tiền ký tên của mình, thuận miệng hỏi: "Tôi vừa mới không nghe rõ, nhãn hiệu gì?"

Nhân viên bán hàng lặp lại một lần, Lâm Dã nghe rõ. Một nhãn hiệu rất đắt tiền, nhân viên bán hàng đưa túi cho Lâm Dã, nói: "Còn cần cái gì không ạ?"

"Không có, cảm ơn." Lâm Dã mang theo cái túi đi ra ngoài vội vàng đem đồng hồ lấy xuống, cất đồng hồ vào túi quần, đi ra ngoài đụng phải Giang Húc, trùng hợp đến mức khiến Lâm Dã hoài nghi Giang Húc đang ngồi đợi anh. Bước chân Lâm Dã dừng lại, Giang Húc bước nhanh đi lên trước: "Anh Dã."

Lâm Dã một tay đút túi nhếch hất cằm lên: "Đã lâu không gặp."

Giang Húc đi đến trước mặt Lâm Dã thì dừng bước: "Cứ tưởng rằng không có cơ hội tạm biệt chứ."

Lâm Dã cúi đầu xuống, lập tức ngẩng đầu: "Gần đây thế nào?"

"Lúc tôi liên hệ với anh, thật không biết Lucifer muốn chơi anh, tôi chỉ muốn tìm công việc cho anh." Giang Húc nói: "Tôi không có ý hại anh, chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy, anh hẳn là hiểu tôi."

"Ừm." Lâm Dã gật đầu.

Giang Húc nói: "Sau khi tôi biết anh ta hại anh, tôi đã từ chức bên anh ta. Chỉ là tôi vẫn luôn không liên lạc được với anh, tôi hi vọng sau này chúng ta còn có thể trở thành bạn bè."

"Bây giờ cậu gia nhập nhà nào?"

"Câu lạc bộ Giang Bắc."

Câu lạc bộ hoàn toàn chưa từng nghe qua.

"Đây là danh thiếp của tôi." Vội vàng từ trong túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Lâm Dã, nói: "Hiện tại đội chúng tôi vừa mới bắt đầu dự thi, thành tích cũng không tệ lắm, chỉ là tài trợ quá ít." KG loại chiến đội đỉnh cấp hào môn giàu đến chảy mỡ này, nếu như có thể giúp một tay, bọn họ liền ngẩng đầu.

Lâm Dã tiếp nhận danh thiếp lật xem, nói: "Tôi ra ngoài để mua chút đồ cho ông chủ, bảy giờ phải trở về, hiện tại thời gian không còn kịp rồi, vậy chúng ta liên lạc sau."

"Vậy được, anh bận thì cứ đi, chúng ta hẹn gặp lại." Giang Húc nhạt nhẽo nói, muốn ngăn lại không dám, đắc tội KG sẽ chết.

Lâm Dã nhanh chân đi vào bãi đỗ xe đem danh thiếp ném vào thùng rác, trên mặt anh có viết thằng ngốc sao? Lucifer liều mạng đến tiền đồ cũng không cần cũng muốn vũ nhục Lâm Dã, Giang Húc có thể không biết rõ tình hình sao? Hôm nay cũng không thể nào là ngẫu nhiên gặp, Giang Húc chính là đang theo dõi anh.

Lâm Dã có chút phiền, anh không giải quyết được chuyện phức tạp như vậy. Cuộc đời của anh rất đơn giản, ăn cơm đi ngủ chơi game, hiện tại lại nhiều thêm cái thích Chu Thừa Nghiêu.

Quan hệ lợi ích rắc rối phức tạp không phải chuyện anh nên suy nghĩ.

Buổi tối Lâm Dã vẫn huấn luyện solo, xuất trận đầu tiên của KG vẫn là bốn người kia, Lâm Dã hiện tại là dự bị. Sau khi mấy người Lý Phi bọn họ họp xong, đưa ra quyết định, tình huống Lâm Dã không ổn định, liên tục mấy ngày thi đấu cường độ cao Lâm Dã không nhất định có thể đánh tiếp. Một mặt khác là không có cách nào ăn nói với công ty quảng cáo, nhân khí của Thiên Minh có lực ảnh hưởng đều cao hơn Lâm Dã hiện tại. Nhà tài trợ đầu tư toàn bộ đoàn đội KG bao gồm Thiên Minh, đổi đi Thiên Minh bọn họ cũng không đáp ứng.

Bên fan hâm mộ cũng không thể cân bằng, thi đấu thay người vốn chính là một chuyện phức tạp, cuối cùng quyết định chính là tiếp tục ủy khuất Lâm Dã, để anh đánh dự bị.

Lâm Dã luyện rất chân thành, mười hai giờ khuya mới tắt livestream. Thời gian dài đối diện máy tính khiến cho anh có chút ngốc, nhìn màn hình máy tính ngây ngốc, nửa ngày mới đẩy ghế ra đứng dậy.

Sau lưng vang lên âm thanh đẩy ghế, Lâm Dã quay đầu nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu đóng lại máy tính, đi tới. Nhịp tim Lâm Dã đột nhiên tăng nhanh, tận lực thả chậm bước chân chờ Chu Thừa Nghiêu đi tới, sóng đôi đi lên phía trước.

Thiên Minh và Tự Kình bọn họ chơi ba người đang luyện súng, ngày mai liền thi đấu, ai cũng không dám phớt lờ.

"Đừng chơi vượt quá một giờ, ngày mai thi đấu, sớm nghỉ ngơi một chút điều chỉnh trạng thái." Chu Thừa Nghiêu quẳng xuống một câu, đóng lại cửa phòng huấn luyện đi ra ngoài, cửa thang máy mở ra, Lâm Dã đi vào trước, Chu Thừa Nghiêu giương mắt nhìn Lâm Dã một chút, vừa sải bước tiến vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Lâm Dã ấn xuống tầng bốn, không dám nhìn người bên cạnh, chỉ cảm thấy ánh mắt nóng bỏng, Lâm Dã c ắn môi dưới.

"Sao không đeo đồng hồ?" Giọng Chu Thừa Nghiêu trầm khàn, lười biếng, thức đêm khiến tinh thần hắn mệt mỏi, "Hửm?"

"Quá quý giá." Lâm Dã nhìn vẻ mặt Chu Thừa Nghiêu, nói hết lời: "Em sợ rớt bể, em để vào đây, nếu không em trả lại cho anh nha?"

Chu Thừa Nghiêu tựa ở bên kia thang máy, con ngươi đen thâm thúy nhìn chăm chú Lâm Dã, giọng nói vẫn hơi khàn, "Em muốn đem đồ anh cho trả lại?"

"Em không phải ý đó, chính là không cần thiết." Lâm Dã sợ Chu Thừa Nghiêu tức giận, giải thích nói: "Em không mang đồ đắt như vậy được, em rất cẩu thả."

"Cũng không phải thứ gì tốt, hỏng thì hỏng." Chu Thừa Nghiêu ngữ khí nhẹ nhàng, "Mang chơi đi, chốc nữa lại mua cho em cái tốt hơn."

Cái này đã rất tốt rồi, bóp tiền của Lâm Dã lập tức có chút tặng không nổi, Chu Thừa Nghiêu có lẽ sẽ không dùng đồ rẻ như vậy. "Cái này đã rất tốt rồi." Lâm Dã đụng phải ánh mắt Chu Thừa Nghiêu, chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí tăng vút lên cao, chỗ có Chu Thừa Nghiêu Lâm Dã đều cảm thấy nóng. Đinh một tiếng vang dội, cửa thang máy mở ra, Lâm Dã nói: "Em —— "

"Thứ gì có thể quý giá bằng em?" Chu Thừa Nghiêu ra thang máy, đi đến một nửa đột nhiên trở lại nhìn chăm chú Lâm Dã: "Em là bạn trai của Chu Thừa Nghiêu anh."

Lâm Dã bị ngăn trong thang máy, giật mình hồi thần.

Chu Thừa Nghiêu chặn đường, mắt đen càng ngầm chứa thâm ý, nhìn qua Lâm Dã, "K thần, hôm nay mặc kiểu nào?"

Lâm Dã đột nhiên ngẩng đầu, mặt mũi nóng hầm hập: "Hả?" Đón ánh mắt xấu xa của Chu Thừa Nghiêu, anh lập tức hiểu được Chu Thừa Nghiêu đang hỏi cái gì. Chủ đề tối hôm qua, màu đen, người mua muốn xem.

"Đồ lót."

Tim đập tới sắp phát điên mất rồi, quả thực hít thở không thông. Trong thang máy không khí thưa thớt, Lâm Dã hầu kết nhấp nhô, siết chặt tay, thanh âm khàn không giống mình: "Anh muốn nhìn?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.