Nội dung truyện Tùy Hứng Gặp Kiêu Ngạo
Văn án 1:
(Văn án này do nhà Homunclos chuyển ngữ, mình xin phép và đã được nhà Homunclos đồng ý ạ, BYY có chỉnh sửa đôi chỗ ngôi xưng ạ.)
1. Đoạn Vĩ Kỳ: “Cô thích tiền không?”
Lý Gia Ngọc: “Thích.”
Đoạn Vĩ Kỳ: “Vậy cô nhất định thích tôi.”
Lý Gia Ngọc: “Đồ thần kinh.”
2. Lý Gia Ngọc vốn tưởng rằng Đoạn Vĩ Kỳ rộng rãi phóng khoáng không so đo tính toán được ca tụng là suối trong trong giới tư bản. Sau này cô phát hiện bùn lũ cũng không đủ để hình dung anh.
Nhà tư bản này mà tùy hứng, quan tài của liệt tổ liệt tông nhà anh cũng phải động đậy. Ngay cả mẹ ruột anh cũng đến cầu xin cô: “Chỉ cần cô quản được nó, tôi sẽ nhận cô làm con dâu.”
Lý Gia Ngọc nghĩ thầm, ai muốn quản thì quản, dù sao cô cũng lười quản.
3. Một lần, Lý Gia Ngọc và bạn thân trò chuyện.
Bạn thân: “Kết hôn là chuyện trọng đại như vậy mà cậu dám giấu mình?”
Lý Gia Ngọc: “Không phải, bởi vì vô duyên vô cớ kết hôn, không có mặt mũi nói ra, lỡ như chưa được mấy ngày ly hôn thì sao?”
Bạn thân: “Nghe cậu xạo ke kìa, đã mấy năm rồi, cũng chưa thấy ly hôn a.”
Lý Gia Ngọc: “Không dám ly hôn.”
Bạn thân: “Tại sao, gia đình anh ta uy hiếp cậu?”
Lý Gia Ngọc: “Không đâu. Anh ấy ký giấy ủy quyền, nếu ly hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ thuộc về mình.”
Bạn thân: “…”
Lý Gia Ngọc: “Toàn bộ tài sản của anh ấy nhiều lắm, mình không dám nhận.”
Bạn thân: “…”
Lý Gia Ngọc: “Mình sợ bị người ta mưu sát, còn sợ bị gia tộc anh ấy làm phiền chết thôi. Mình nhất định phải ôm chặt bắp đùi anh ấy thỉnh không ly hôn nha.”
Văn án 2 (bản mới nhất):
Đường đường là tổng giám đốc bá đạo một giới lần đầu tiếp cận liền bị người ta coi là bùn lũ thảm eo ơi là thảm, đây chính là lần gần nhất Đoàn Vĩ Kỳ gặp phải đối thủ số một của đời anh kể từ khi trưởng thành đến giờ.
Bị bạn trai cho đội nón xanh còn bị cái “dòng suối trong” hai lần chỉa vào, đây chính là lần gần nhất Lý Gia Ngọc gặp phải một nhà tư bản đặc xấu xa như vậy ở trong đời.
Lần đầu gặp mặt:
Đoàn Vĩ Kỳ: “Muốn mời cô uống một ly.”
Lý Gia Ngọc: “Xin lỗi, tôi không có tên trong danh sách Hội viên.”
Đoàn Vĩ Kỳ: “???”
Lý Gia Ngọc: “Lẽ nào anh cần tôi phiên dịch?”
Đoàn Vĩ Kỳ: “Ha ha, cô bị mù chắc rồi.”
Lúc đã quen nhau:
Lý Gia Ngọc: “Một đám đàn ông tốt vô cùng tốt đặc rẫy tinh anh các anh tụ tập lại một chỗ, thể nào cũng giống nước Hồng Hồ.”
Đoàn Vĩ Kỳ: “Nội hàm thâm hậu? Trầm ổn không hề dao động? Sóng biếc mênh mông?”
Lý Gia Ngọc: “Không không không, phóng túng đan phóng túng(*).”
(*) Nguyên văn ‘浪打浪’ pinyin [ làng dǎ làng] nghĩa là ‘sóng đánh sóng’ trong đó ‘浪’ nghĩa bóng là ‘phóng túng, buông thả.’
Đoàn Vĩ Kỳ: “…”
Thông báo:
Đoạn Vĩ Kỳ: “Cô thích tiền không?”
Lý Gia Ngọc: “Thích.”
Đoạn Vĩ Kỳ: “Vậy cô nhất định thích tôi.”
Lý Gia Ngọc: “Đồ thần kinh.”
Lúc yêu nhau:
Lý Gia Ngọc vốn tưởng rằng Đoạn Vĩ Kỳ rộng rãi phóng khoáng không so đo tính toán được ca tụng là suối trong trong giới tư bản. Sau này cô phát hiện bùn lũ cũng không đủ để hình dung anh.
Nhà tư bản này mà tùy hứng, quan tài của liệt tổ liệt tông nhà anh cũng phải động đậy. Ngay cả mẹ ruột anh cũng đến cầu xin cô: “Chỉ cần cô quản được nó, tôi sẽ nhận cô làm con dâu.”
Lý Gia Ngọc nghĩ thầm, ai muốn quản thì quản, dù sao cô cũng lười quản.
Sau khi kết hôn:
Một lần, Lý Gia Ngọc và bạn thân trò chuyện.
Bạn thân: “Kết hôn là chuyện trọng đại như vậy mà cậu dám giấu mình?”
Lý Gia Ngọc: “Không phải, bởi vì vô duyên vô cớ kết hôn, không có mặt mũi nói ra, lỡ như chưa được mấy ngày ly hôn thì sao?”
Bạn thân: “Nghe cậu xạo ke kìa, đã mấy năm rồi, cũng chưa thấy ly hôn a.”
Lý Gia Ngọc: “Không dám ly hôn.”
Bạn thân: “Tại sao, gia đình anh ta uy hiếp cậu?”
Lý Gia Ngọc: “Không đâu. Anh ấy ký giấy ủy quyền, nếu ly hôn, toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ thuộc về mình.”
Bạn thân: “…”
Lý Gia Ngọc: “Toàn bộ tài sản của anh ấy nhiều lắm, mình không dám nhận.”
Bạn thân: “…”
Lý Gia Ngọc: “Mình sợ bị người ta mưu sát, còn sợ bị gia tộc anh ấy làm phiền chết thôi. Mình nhất định phải ôm chặt bắp đùi anh ấy thỉnh không ly hôn nha.”